Xin Chào, Thị Trưởng

Chương 15


Âu Dương Duệ đứng trước cửa sổ chấm đất phòng khách nói chuyện điện thoại,vừa nghe tiếng cửa mở liền quay đầu lại,lập tức bắt gặp một bóng người từ trong phòng vọt ra. Anh bước đi qua,ấn chốt trên tường bật đèn. Dưới ánh sáng của ngọn đèn,sắc mặt Tề Ninh tái nhợt như tờ giấy,Âu Dương Duệ giữ chặt cánh tay cậu,thanh âm có chút nôn nóng “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Tề Ninh nhìn anh, gian nan gằn từng chữ “Toilet ở đâu?”

Trong mắt Tề Ninh giao tạp quá nhiều cảm xúc,Âu Dương Duệ nhìn ngây người,sao đó nhẹ nhàng dắt tay cậu hướng tới toilet. Tề Ninh cơ hồ phóng vào,dùng sức vặng vòi nước,tiếng nước ào ào vang lên trong gian phòng yên tĩnh. Tề Ninh lấy tay hứng nước súc miệng,liên tục vài lần vẫn chưa dừng lại.

Thấy vậy, ánh mắt Âu Dương Duệ tối sầm,ngữ khí mềm nhẹ như cũ “Người kia hôn em?”

Nghe anh nói, thân thể Tề Ninh lập tức cứng đờ,ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có,chỉ có thể chống tay lên bồn thở dài.

Âu Dương Duệ xuất hiện một khắc kia, cậu biết rõ bản thân mình kinh hỉ. Trái tim tràn ngập một loại cảm xúc ngọt ngào, phảng như như có rất nhiều bong bóng bay trong căn phòng trống, nghiêng ngả lảo đảo muốn thoát ra,loại cảm xúc này xa lạ lại mạc danh kì diệu quen thuộc. Người nọ cố ý muốn đưa cậu về, cố ý muốn cướp cậu khỏi tay Lý Lượng,người nọ…thế nhưng ngay cả giọng nói cũng có thể khiến cậu say mê.

Tề Ninh rõ ràng ý thức được, cậu xong rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn tấm gương gắn trên tường,người trong gương hai má ửng hồng,gương mặt trẻ hơn mười tuổi tràn đầy cảm xúc,nhiều đến mức chính cậu đều cảm thấy bất khả tư nghị. Tề Ninh cứ tưởng cả đời này cậu đã bình lặng như nước, gợn sóng không sợ hãi.

Một người đàn ông 27 tuổi từng trải qua quá nhiều biến cố trong cuộc đời sẽ không còn tinh lực để yêu thương,quả nhiên cậu có chút coi thường mình.

_”Làm sao vậy?” Âu Dương Duệ nhìn Tề Ninh nghiêng mặt mỉm cười,nhịn không được hỏi

Tề Ninh quay đầu nhìn anh,trấn định không biết nên nói gì,thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói mềm mại của mình vang lên “Chuyện hôm nay cám ơn ngài.”

Vẻ mặt Âu Dương Duệ trong bóng tối chuyển biến không ngừng, hồi sau mới mở miệng “Sao cậu lại ở đó? Người đàn ông kia là ai?”

Xấu hổ xoay đi, Tề Ninh không biết có nên nói cho đối phương chính mình bởi vì nhất thời bất cẩn nên mới gây qua hậu quả như vậy,còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời,Âu Dương lại nói “Người kia kêu Lý Lượng đúng không? Gã nói là bạn từ nhỏ với cậu?”

_”Chuyện trước đây tôi không nhớ rõ,chỉ biết hồi xưa từng đá cầu chung.” Tề Ninh gục đầu thành thật trả lời,cậu lúc này mới ý thức được bản thân đang đứng cạnh bồn tắm. Chung quanh cẩn những hình vuông nhỏ,mặt trên còn khắc một đóa hoa mẫu đơn mĩ lệ,cách đó không xa là hai song cửa sổ, an tĩnh có thể nghe thấy tiếng người cùng còi xe inh ỏi.

Tề Ninh cảm thấy không được tự nhiên, bên tai văng vẳng thanh âm của Âu Dương Duệ “Lần sau chú ý một chút,lòng người khó dò.”

_Vâng.

Theo toilet đi ra, Tề Ninh mới có cơ hội đánh giá căn phòng. Nơi này hẳn là nhà của Âu Dương Duệ,từ cách trang hoàng đến bố cục sắp xếp có thể nhìn ra chủ nhân là người rõ ràng, dứt khoát. Duy độc bức tranh lớn chiếm hơn nửa bức trường có vẻ xa xỉ, các món đồ khác đều khá bình thường.

Tề Ninh nhìn bức tranh không khỏi thân thiết. Trước khi cha mẹ qua đời, cậu có tham gia một lớp mỹ thuật,cậu trời sinh rất mẫn cảm với màu sắc,cho nên rãnh rỗi liền luyện tập một chút. Từ phác họa đến chọn màu rồi hoàn chỉnh bức tranh,nếu không phải gặp chuyện không may, Tề Ninh nghĩ cậu thật sự có khả năng không chút do dự theo đuổi con đường hội họa,cứ như vậy chậm rãi già đi.

_”Cậu cũng thích tranh sao?” Âu Dương Duệ đột nhiên lên tiếng,Tề Ninh quay đầu phát hiện nụ cười thản nhiên trên mặt anh,tiếp nhận cái ly đối phương đưa “Lúc trước có học qua.”

_A? Khi nào?

Tề Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ “Khoảng ba bốn năm trước.”

Đúng vậy,cha mẹ qua đời cách đây ba năm,thời gian trôi đi bất giác lại vòng trở về, Tề Ninh nhớ tới là chuyện của mười năm trước, hiện tại mới nhận ra cha mẹ vừa đi không lâu.

_”Bây giờ muốn học vẫn còn kịp.” Âu Dương giơ tay nhấp ngụm cà phê,trong không khí thoang thoảng mùi cà phê thơm ngào ngạt,Tề Ninh nhìn nhìn ly sữa trong tay mình,sau đó quyết đoán lấy đi tách cà phê trong tay Âu Dương Duệ “Buổi tối không nên uống cà phê.”

Âu Dương Duệ nhìn cậu cười, nghe lời cầm ly sữa của Tề Ninh uống một ngụm.

Chuyện này vốn rất bình thường,chỉ là ý cười trên môi Âu Dương Duệ khiến nó trở nên ái muội.

_”Tranh là bạn tặng ngài sao?” Biểu tình trên mặt đối phương làm cho Tề Ninh cảm thấy thất thố, đành bối rối lảng sang chuyện khác.

Âu Dương Duệ cầm ly sữa, không đáp hỏi lại “Cậu cảm thấy bức tranh này thế nào?”

Tề Ninh cẩn thận ngắm trong chốc lát “Nói thực,bức tranh mang theo phong cách mạnh mẽ, màu sắc táo bạo,là một tác phẩm xuất sắc,nhưng..” Nói tới đây Tề Ninh nhìn nhìn Âu Dương đứng bên cạnh,phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình,thần sắc trong mắt tựa hồ như đang cổ vũ,vì thế cậu tiếp tục nói “Nắm bắt chi tiết chưa đúng chỗ,còn có tình cảm trong bức tranh quá thâm trầm, không dễ cảm nhận, vì thế nhìn qua có vẻ đơn điệu,một tác phẩm tốt phải để người xem cảm thụ được tình cảm và ngôn ngữ truyền tải,bất quá tôi vẫn rất thích bức họa này,nói vậy họa sĩ hẳn là một người đàn ông thâm trầm nội liễm.”

Âu Dương Duệ nhíu mày “Cậu xác định là nam?”

_”Tất nhiên là nam,cho dù tác phong có sang sảng thế nào thì phụ nữ vẫn luôn có một mặt nhẵn nhụi,chi tiết trong bức tranh đều có vẻ khô ráp, cho nên…” Tề Ninh không nói nữa,bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trong “A, đúng rồi! Tạ Đông còn đang ở khách sạn Caesar a!”

_”Tiêu Ngôn đưa cậu ta về nhà rồi.” Âu Dương Duệ bình tĩnh đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Ninh

_Ừm, vậy thì tốt rồi.

Trong ấn tượng của Tề Ninh,Tiêu Ngôn tuy rất nguy hiểm, nhưng, Tạ Đông cũng không phải đèn cạn dầu,cho nên,hai người này ở chung hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì.

Chính là Tề Ninh không nghĩ tới, Tạ Đông còn đang say,nếu Tiêu Ngôn muốn làm gì y, vậy không phải chỉ có thể thúc thủ chịu trói ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Đồng hồ treo tường điểm mười giờ,Tề Ninh đứng dậy chuẩn bị ra về, lập tức bị Âu Dương Duệ giữ chặt cánh tay “Đêm nay ngủ lại đây đi,quá muộn trở về không an toàn.”

_Tề Hạ còn đang ở nhà chờ tôi.

Âu Dương Duệ không thuyết phục được,đành đứng dậy theo “Tôi đưa cậu về.”

_Không cần, ngài đưa tôi về nhà không phải càng phiền toái sao?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xin Chào, Thị Trưởng