Xuất Thiên Hạ: Phi Phượng Nghịch Thiên

Chương 4: Thiên nữ tán hoa công

Chương sau
Danh sách chương

Thanh âm Tiêu Tuyết Hoa mang theo một tia thương cảm: “ Không giấu gì ngươi, sư phụ Lăng Minh Tử của ngươi trước kia là sư huynh của ta. Nếu theo bối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư cô.”

Lăng Tử Yên đã đoán trước nên không mấy bất ngờ, nàng trầm ngâm: “ Vậy thì...Bạch đại chưởng môn?”

Tiêu Tuyết Hoa thở dài: “ Đúng vậy, nàng ta là sư muội của ta, cũng là sư muội của sư phụ ngươi.” Bà ta dừng một chút rồi nói: “Năm đó ta với nàng kết thù, rời bỏ sư môn, sư phụ ngươi cũng nản lòng thoái chí, quy ẩn giang hồ. Suốt mười mấy năm nay ta với nàng đều ra sức tìm sư phụ ngươi, hi vọng bù đắp được lỗi lầm năm xưa.”

Lăng Tử Yên không nghĩ tới lí do khiến Lăng Minh Tử xuất hiện năm đó là như vậy, trong lòng không biết nên cảm thấy vui hay buồn. Nàng khẽ nói: “ Tử Yên chỉ là tiểu bối, chuyện năm xưa ta không dám đàm luận. Chỉ là nếu đã có duyên tái kiến, chi bằng ta mạo muội gọi tiền bối hai tiếng sư cô, hi vọng tiền bối không chê khó nghe” Không phải nàng “thấy người sang bắt quàng làm họ”, Tiêu Tuyết Hoa làm người khiến nàng cảm giác rất giống Lăng Minh Tử, bao nhiêu năm qua Lăng Minh Tử mỗi lần nhắc đến U Linh Cung đều là một bộ tiếc nuối. Xem như nàng thay ông xác nhận một tiếng vậy.

Tiêu Tuyết Hoa vốn đang đắm mình trong sự thương tâm một lần nữa kinh ngạc nhìn Lăng Tử Yên, miệng lẩm bẩm: “ Sư cô? Đệ tử của huynh gọi ta là sư cô, huynh nghe thấy không?” Một đôi mắt đẹp bỗng ngấn lệ, bà mỉm cười: “ Tốt, sư điệt của ta, tiểu sư điệt của ta.”

Nàng lặng lẽ nhìn bà, âm thầm thở dài. Xem ra đây chính là một bông hoa đào của lão sư phụ đi!

“ Đúng rồi, sư phụ ngươi tông tích không rõ, như vậy ngươi có kế hoạch gì cho sau này không?” Tiêu Tuyết Hoa khó khăn lắm mới nhận được một tiểu sư điệt, dĩ nhiên là vô cùng quan tâm.

Lăng Tử Yên cười: “ Mười mấy năm qua ta đều ở trên núi chuyên tâm luyện võ, hiện tại muốn đi ra bên ngoài chu du mà thôi cũng không có kế hoạch gì.”

Tiêu Tuyết Hoa chợt cười: “ Ngươi quả nhiên là đệ tử của hắn, kể cả cách suy nghĩ cũng giống.” Tựa như nghĩ tới cái gì đó, bà nói: “ Chỉ là ngươi một thân nữ nhi cho dù lợi hại cách mấy thì xông pha giang hồ vẫn có chút nguy hiểm. Nếu không, ngươi theo ta học vài chiêu? Dù sao ngươi đã gọi ta một tiếng sư cô, sư cô này vẫn phải tặng ngươi một phần đại lễ.”

Lăng Tử Yên biết Tiêu Tuyết Hoa chắc chắn sẽ có lễ vật cho nàng nhưng không nghĩ bà muốn truyền thụ võ công!

“ Ngươi yên tâm, ta tuy truyền thụ võ công cho ngươi nhưng sư phụ ngươi chỉ có một là Lăng Minh Tử. Ta làm sư cô là đủ rồi.” Như sợ Lăng Tử Yên nghĩ nhiều, bà lập tức nói.

Lăng Tử Yên tuyệt không phải là người câu nệ tiểu tiết, Tiêu Tuyết Hoa đã nói vậy nàng từ chối há chẳng phải quá giả tạo sao? Nàng chắp tay thành quyền: “ Vậy thì làm phiền sư cô chỉ bảo.”

Tiêu Tuyết Hoa cười rộ như hoa nở, miệng liên tục nói “tốt”.

Mà Tiêu Tuyết Hoa là người theo trường phái hành động, bà lập tức dẫn Lăng Tử Yên ra sau núi. Đó là thánh địa luyện võ của U Linh Cung.

“ Cung chủ, nàng ta là người ngoài không thể đi vào!” Thời điểm Tiêu Tuyết Hoa và Lăng Tử Yên đặt chân đến U Nguyệt động, bảo tàng động của U Linh Cung thì bỗng xuất hiện một lão bà tóc bạc ngăn cản.

Bà ta vận một thân áo choàng đen, khuôn mặt được che kín bằng một chiếc mặt nạ màu đen, xung quanh toát lên một cảm giác âm u thần bí khó tả.

Tiêu Tuyết Hoa dường như đã đoán được sự xuất hiện của lão bà ấy, thản nhiên nói: “ Bắt đầu từ hôm nay nàng sẽ là Thiếu cung chủ của U Linh Cung, nhận lấy U Minh lệnh bài hiệu triệu Ám, Minh, Lôi, Phong các, tứ các của U Linh Cung ta.”

Lão bà kia tựa hồ như bị Tiêu Tuyết Hoa làm chấn kinh, kinh hãi nói: “ Cung chủ, không thể! Nàng ta một ngoại nhân sao có thể!”

Tiêu Tuyết Hoa nhíu mày, lạnh lùng cười: “ Có gì không thể? Hiện tại ta dẫn nàng ta vào trong U Nguyệt động, truyền dạy cho nàng công phu của U Linh Cung như vậy chẳng phải liền đủ điều kiện sao?”

Lão bà không cho là vậy, cắn răng nói: “ Cung chủ, lẽ nào người đã quên kẻ muốn kế thừa U Linh Cung chúng ta hoặc là phải tu luyện Thiên Nữ Tán Hoa tâm pháp từ nhỏ, hoặc là phế trừ toàn bộ võ công học lại từ đầu sao?” Nói xong bà còn do dư một lúc mới tiếp tục: “ Năm đó chính Cung chủ cũng phải chịu nỗi đau phệ cốt đó, người như thế nào còn muốn làm trái?”

Nhắc đến chuyện xưa, khuôn mặt Tiêu Tuyết Hoa lóe lên sự đau đớn khôn cùng nhưng vẫn kiên quyết: “ Phát Ma! Ngươi đừng lấy chuyện năm xưa ra dọa ta, Tiêu Tuyết Hoa ta đã quyết, kẻ nào cản đường, giết!” Tức thì nàng liền phóng thích nội lực, cả người mang theo một loại khí tràng lạnh lẽo mà yêu dị.

Phát Ma bà bà, một trong tứ đại trưởng lão của U Linh Cung nắm giữ Ám các. Bà ta thấy vậy, cả người cũng phóng thích ra nội lực, tuyệt đối không thua kém Tiêu Tuyết Hoa.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “ Thỉnh hai vị tiền bối dừng tay, Tử Yên có chuyện muốn nói.”

Tiêu Tuyết Hoa và Phát Ma bà bà khựng lại, một thương yêu một thâm thúy nhìn Lăng Tử Yên.

Nàng khẽ cười: “ Phát Ma bà bà vừa nói muốn kế thừa U Linh Cung phải tu luyện Thiên Nữ Tán Hoa tâm pháp từ nhỏ đúng không?”

Phát Ma bà bà gật đầu: “ Đúng vậy.”

“ Nếu vậy tiểu bối đành phải múa rìu qua mắt thợ một chút vậy, thỉnh hai vị tiền bối chớ chê cười.” Dứt lời, nàng xoay người phi lên không trung, nội lực mềm mỏng mà mạnh bảo len lỏi theo từng đường kinh mạch phát ra, hoa đào xung quanh cũng rung lên nương theo nội lực tạo thành một vòng xoáy cuồn cuộn như vòi rồng, môi anh đào khẽ nhếch: “ Thiên Nữ Tán Hoa công tầng thứ nhất: Thiên Nữ Du Vân!”

Lăng Tử Yên vốn chỉ mười mấy tuổi nhưng năm đó Lăng Minh Tử vì cứu nàng thoát khỏi thân thể suy nhược đã truyền hai mươi năm nội công cho nàng, thêm vào nàng thiên phú hơn người, hiện tại nội công đã có thể sánh với cao thủ năm mươi năm công lực. Một chiêu xuất ra, uy thế kinh người!

Tiêu Tuyết Hoa và Phát Ma ba bà đều sững sỡ, Phát Ma bà bà lẩm bẩm: “ Là Thiên Nữ Tán Hoa công?”

Đợi đến khi Lăng Tử Yên thu chiêu, một vườn hoa đào đã bị tàn phá không ít, nàng tươi cười nhàn nhạt nhìn Phát Ma bà bà: “ Bà bà sẽ không chê cười ta nội công yêu ớt chứ?”

Phát Ma bà bà nhìn Lăng Tử Yên, trong lòng dĩ nhiên tràn đầy tán thưởng. Dù sao hiện nay U Linh Cung chưa có người thừa kế, tiểu cô nương này nội lực kinh người lại có thể thi triển một chiêu của Thiên Nữ Tán Hoa mạnh mẽ như vậy, bà làm sao còn dám bắt bẻ. Tức thì, bà quỳ xuống: “ Phát Ma xin tham kiến Thiếu cung chủ!”

Tiêu Tuyết Hoa trong lòng có nghi vấn nhưng Phát Ma bà bà là kẻ cứng đầu nhất đã chấp nhận, bà làm sao lại phá hư? Vì vậy liền mỉm cười đưa U Minh lệnh cho Lăng Tử Yên: “ Đây là U Minh lệnh, thấy nó như thấy Cung chủ, ngươi hãy hảo hảo cất đi.”

Lăng Tử Yên thoáng do dự nhưng thấy Tiêu Tuyết Hoa và Phát Ma bà bà đều mong chờ nhìn nàng, nàng bất đắc dĩ cầm lấy nó: “ Tử Yên nhất định sẽ không để hai vị tiền bối thất vọng!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuất Thiên Hạ: Phi Phượng Nghịch Thiên


Chương sau
Danh sách chương