Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 63


Hai người cùng đơ ra, sau đó Diệp Tiêu nói với Lâm Đàm Đàm: “Leo lên.”

Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên giây lát rồi mới hiểu ra, nhẹ nhàng trèo lên giường, ngồi chồm hổm trên giường nhìn chằm chằm về phía rèm cửa. Cửa thủy tinh đang mở nên cho họ có nhìn thấy tấm mành tối màu bị đẩy lên, sao đó có một cái gì chui vào từ bên dưới.

Diệp Tiêu làm cho không khí xung quanh mình dừng chuyển động, nếu không dùng mắt để nhìn sẽ không thể phát hiện trong phòng còn có người thứ hai, mà thứ vừa chui vào hiển nhiên không có mắt. dien/dan. LQD

Dường như nó có thể nhận biết vị trí của Lâm Đàm Đàm nhưng lại không đến gần mà từ từ tiến vào phòng, phát ra tiếng ma sát cực nhỏ trên sàn nhà, còn mang theo mùi đất, bò quanh giường để điều tra địa hình.

Lâm Đàm Đàm âm thầm tính độ dài của nó, hai mét, bốn mét, sau đó có một bộ phận rất to, phía sau kéo theo hai cái “chân gãy” một dài một ngắn chừng hai mét.

Rõ ràng là một màn khiến người ta kinh hãi nhưng nhìn cái “chân gãy” này không hiểu sao Lâm Đàm Đàm chỉ muốn cười.

Sau khi cả người nó bò vào, Diệp Tiêu không ra tay ngay mà muốn xem thử nó định làm gì. Hình như nó cảm thấy xung quanh an toàn nên định bò lên từ phía cuối giường.

Gan đủ to đấy! Diệp Tiêu ra tay nhanh như chớp, lập tức khống chế cái thứ to gan lớn mật dám bò lên, đồng thời khiến không khí xung quanh ngưng đọng, hình thành bức tường không khí không thể nào tránh thoát.

Lâm Đàm Đàm mở đèn lên.

Một cái cây gì đó có bộ rễ màu nâu nhưng lại có phần tròn vo, to lớn đẫy đà hơn rễ cây bình thường bị Diệp Tiêu nắm trong tay. Nó liều mạng giãy dụa, sau đó nó giống như bị nhốt vào một cái bình thủy tinh trong suốt, dù có giãy thế nào cũng chỉ gặp phải trắc trở rồi quay về, âm thanh “bình bịch” phát ra cho thấy không gian hoạt động của nó rất nhỏ hẹp.

Lâm Đàm Đàm leo xuống cuối giường, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ thứ đó.

Lúc không nhìn kỹ, cảm thấy thứ này trông rất giống rắn nhưng nhìn kỹ rồi lại thấy nó có lớp vỏ màu nâu nhạt, trên vỏ có những sợi râu nhỏ (Editor: tui nghĩ giống râu bắp á), trên đó còn dính một ít đất, chắc chắn là thực vật rồi.

Phần to ra phía sau hẳn là bộ phận quan trọng của nó, phía trên có rất nhiều sợi râu ngắn nhỏ, cũng dính nhiều bùn đất ướt át hơn, gần như bao lấy cả bộ phận phình to ra. Đây là do nó sợ mình rời bùn đất quá lâu đó hả?

Có thể dễ dàng nhận thấy nó là một cái cây có 3 chiếc rễ chính, hai chiếc đã bị Lâm Đàm Đàm chém đứt lúc này vẫn có niêm dịch không ngừng rướm ra. Chất dịch kéo dài trên mặt đất thành hai vệt xanh lục giống như thứ mà động vật thân mềm sẽ để lại khi chúng bò qua.

“Thì ra nó dài thế này à.” Lâm Đàm Đàm nói: “Xem ra hai chiếc rễ bị em chém đứt là dài nhất?” Rễ cây hoàn chỉnh trước mắt dài hơn 4 mét, phần chặt dứt dài chừng 2 mét nhưng hai chiếc rễ cây ban ngày chọc thủng chiếc xe đã dài khoảng hơn 10 mét rồi.

Thứ đó giãy dụa hồi lâu hình như đã hết sức, cuối cùng cũng ngừng lại. Tiếc là nó không thể phát ra âm thanh, nếu không chắc bây giờ nó đang khóc tu tu nhỉ?

Lâm Đàm Đàm hỏi: “Em có thể chạm vào nó được không?”

“Em đụng thử đi.” dien/dan. LQD

Lâm Đàm Đàm liền chạm vào nó, cảm giác giống như rễ cây bình thường, lành lạnh, cứng rắn nhưng có thể uốn cong linh hoạt, cô thầm nhủ: “Thứ này rốt cục là thực vật gì đây?”

“Chắc không phải thực vật bình thường, là loại biến dị.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Giết thẳng tay.” Diệp Tiêu nói không chút do dự.

Dù buổi tối nó tỏ ra nhát gan, không có tính công kích nhưng vừa tới nó đã định bò lên giường, ban ngày còn công kích chiếc xe một cách hung mãnh như thế, rõ là một thứ nguy hiểm.

Nghe thấy lời Diệp Tiêu nói, thứ đang giả chết bất động trên đất bỗng nhảy dựng lên, vùng vẫy kịch liệt.

Lâm Đàm Đàm nhanh chóng hiểu ra ý anh, một thực vật biến dị có thể tự di chuyển, chạy lung tung dưới đất, có trí tuệ, dường như còn có thể hiểu tiếng người thì rất hiếm.

Lâm Đàm Đàm nói: “Anh nghĩ nó ăn gì? Nó không phải cây trên mặt đất nên chắc không thể quang hợp, nó hấp thụ chất dinh dưỡng từ bùn đất à?”

Diệp Tiêu nghe ra Lâm Đàm Đàm không muốn giết nó, anh định khuyên, nghĩ đến dưới nhà có một ổ chuột biến dị đành nuốt lời định nói về.

Anh nghĩ một lát rồi hỏi: “Em định nuôi nó?”

“Em muốn quan sát nó, xem ra buổi tối nó rất ngoan, ban ngày hung dữ, còn chạy rất nhanh. Lỡ đâu có thứ xấu xa nào đó cứ để mắt đến em…” Lâm Đàm Đàm chọc chọc lớp vỏ cứng rắn của nó: “Mày đến tìm tao làm gì? Mày muốn ăn tao à? Hay là muốn hút máu tao? Hay mày muốn chữa trị vết thương?”

Diệp Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ nhưng sau đó anh lại thấy thứ dưới tay anh giật giật, cường độ khá nhẹ giống như muốn trao đổi. Anh do dự một chút rồi thả lỏng kiềm chế ở một mức độ thích hợp, chỉ thấy cái rễ cây thô tròn nâng lên, làm ra một động tác khó khăn.

Nó tạo ra một số “3” Ả Rập.

Xém chút nữa làm gãy mình luôn.

Lâm Đàm Đàm: “…”

Diệp Tiêu: “…”

Lâm Đàm Đàm tròn mắt há mồm, thông minh thế cơ à? Cô lập tức nghiêm mặt: “Mày nói dối, tới tìm tao trị thương sao lại lén lén lút lút bò lên giường tao làm gì? Theo lẽ thường mày phải đánh thức tao mới đúng chứ? Mày nói đi, có phải mày định thừa dịp tao ngủ hút máu cho tao thành xác khô, bổ sung dinh dưỡng cho mày không?”

Lâm Đàm Đàm đã đọc qua tài liệu lịch sử, biết mạt thế có rất nhiều loại thực vật biến dị dùng cách này. Ngoài mặt tỏ ra bình thường vô hại hoặc xinh đẹp kiều diễm, lừa người ta đến gần, vừa đến gần đóa hoa liền há miệng ra, hoặc lập tức dùng cành lá, cội rễ để hút máu, hút người thành một cái thây khô, rất hung tàn. dien/dan. LQD

Cô xem nhiều cũng đã thành quen, Diệp Tiêu lại là lần đầu tiên nghe nói như thế, anh lập tức nhíu mày nói: “Đàm Đàm, đừng nói bậy!”

Nhưng anh càng nhìn thứ kỳ quái trong tay càng cảm thấy nó đúng là có ý đó, sát ý trong lòng liền dâng lên, chi bằng giết quách thứ kỳ quái này cho xong chuyện, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Thứ trong anh bị sát ý của anh làm cho sợ đến mức không giữ nổi số “3” nữa, liên tục lắc lư trái phải giống như con người đang lắc đầu vậy.

Diệp Tiêu nhìn chằm chằm nó, nó sợ run lên, những khối bùn đất dính trên người nó ào ào rơi xuống.

Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, Bạch Trừng ở ngoài cửa hỏi: “A Tiêu, Đàm Đàm, bắt được chưa?”

Lâm Đàm Đàm vừa nghe tiếng Bạch Trừng lập tức nhảy dựng lên trên giường, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ sợ hãi: “Trời ơi, trời ơi, là Bạch Trừng! Nhanh nhanh nhanh, anh leo ban công đi đi!”

Diệp Tiêu há hốc mồm: “Cái gì?”

“Ấy…” Cô chậm nửa nhịp mới phản ứng lại nửa câu sau của Bạch Trừng, bắt được chưa?

Bắt được cái gì?

Cô phản ứng kịp, chỉ vào thực vật biến dị: “Anh ấy biết việc này?”

“Ừ, tất cả mọi người đều biết.” Diệp Tiêu chậm rãi gật đầu, vừa rồi phản ứng đầu tiên khi cô nghe thấy giọng của Bạch Trừng là hoảng loạn, nói khó nghe một chút … cảm giác như bị bắt gian, còn kêu anh leo ban công…

Diệp Tiêu híp mắt lại, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra gì đó.

Tay anh bất giác dùng sức, chiếc rễ cây cũng bị nắm cho biến dạng, run cầm cập, nó đau không chịu nổi nhưng chẳng dám vẫy vùng, vẫn nằm yên đó không nhúc nhích như một cái rễ cây thật sự.

Lâm Đàm Đàm cũng cảm giác được gì đó, sao sắc mặt Diệp Tiêu có chút là lạ, sao vậy?

Vừa rồi cô hiểu lầm, kêu anh leo ban công nên khiến anh không vui à? Cô chỉ chỉ cửa phòng: “Em… đi mở cửa.”

Vẻ mặt Diệp Tiêu dịu xuống: “Anh đi.”

“?”

“Mặc áo khoác vào.” Diệp Tiêu nói rồi mang thứ bước về phía cửa. Lâm Đàm Đàm vội khoác áo vào, cửa mở ra, bên ngoài thế mà lại có vài người, không chỉ có Bạch Trừng mà còn mấy người Mai Bách Sinh, Giang Hiểu Thiên nữa.

Vậy là bọn họ đã hẹn trước rồi? Cô cảm thấy thứ kia sẽ đến tìm mình nên mới không ngủ chờ nó, bọn họ giao hẹn với nhau từ lúc nào? Còn biết khi nào Diệp Tiêu đến phòng mình để hỗ trợ bắt thứ kia?

Tất cả mọi người tụ tập trên hành lang, nhìn thứ kia từ trên xuống dưới mấy lần.

“Thì ra nó dài đến vậy à.” Tất cả mọi người cảm thán.

Hỏi muốn xử lý thế nào, Diệp Tiêu lạnh nhạt nói: “Trước cứ nuôi nó, nghe lời thì tiếp tục nuôi, không nghe thì giết.”

Thứ kia co rúm lại, đàng hoàng tử tế nằm trong tay Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nói: “Buổi tối để lại chỗ tôi, mọi người đi ngủ đi.”

Lâm Đàm Đàm do dự một lúc: “Vậy anh cẩn thận nhé, hay cứ giết đi.”

Ánh mắt Diệp Tiêu ấm lên: “Anh biết mà.”

Anh quay về phòng mình, ném thứ kia xuống đất: “Không nghe lời, băm mày thành mảnh nhỏ!” dien/dan. LQD

Anh bước vào toilet lầu hai rửa mặt, nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu, những suy nghĩ của cô ấy lúc nào cũng thật sự rất kỳ quái, vừa rồi chắc là cảm thấy bị phát hiện ở chung một phòng với mình nên mới ngượng ngùng.

Cẩn thận nghĩ lại, lúc cô và Bạch Trừng ở chung không có vấn đề gì, ừm, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện mà thôi.

Tuy nghĩ thế nhưng khi xoay người, gặp phải Bạch Trừng định bước vào, chân anh cũng khựng lại một lát.

Bạch Trừng cười nói: “Sao thế? Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu lúc nhìn tôi kìa, khó có được cơ hội cùng một phòng với người ta, mặc dù cơ hội này không phải do cậu đoạt lấy nhưng cũng có tiến bộ nhảy vọt, không phải nên vui à?”

Tiến bộ…

Diệp Tiêu nhớ đến mới vừa rồi trượt chân ngã xuống giường, anh đã đỡ lấy eo cô theo bản năng, quả thật… coi như có tiến bộ? Khụ khụ, anh giả vờ nghiêm túc nói: “Đi đây.”

Một đêm không nói, ngày hôm sau lúc Lâm Đàm Đàm xuống lầu thì Diệp Tiêu đã ở dưới lầu, bên chân là thực vật biến dị nọ, ỉu xìu cuộn thành một cục, một đêm trôi qua hình như nó ủ rũ hơn nhiều.

Lâm Đàm Đàm hỏi hôm qua nó có phá phách không, Diệp Tiêu nói nó thật sự rất ngoan.

Lâm Đàm Đàm cẩn thận nhìn vào mặt cắt chỗ hai cái chân gãy đáng thương của nó, nhát cắt do kim nhận của cô cắt ra vốn phải cực kỳ chỉnh tề, bóng loáng nhưng chắc vì nó chui tới chui lui dưới đất nên vết thương trở nên rất thê thảm, còn lẫn đất vào, thoạt nhìn khá hỗn loạn.

Đã định nuôi nó, dù đang trong giai đoạn quan sát thì cũng không thể hoàn toàn mặc kệ nó được.

Cô không chắc dị năng của mình có tác dụng đối với thực vật hay không, cô thử hỏi Diệp Tiêu, được sự đồng ý của anh cô mới thử trị liệu cho nó một chút.

Đặt tay lên chỗ bị chặt đứt, cô chậm rãi phóng năng lượng ra, nhưng lúc này, phần phình to có những sợi râu ngắn, thô đột nhiên duỗi thẳng, cuốn lấy tay cô.

Diệp Tiêu gần như ra tay cùng lúc đó, Lâm Đàm Đàm vội nói: “Đợi đã.” Phong nhận lệch ra khỏi biến dị thực vật, chém xuống mặt đất một đường thật sâu.

Diệp Tiêu nhìn Lâm Đàm Đàm, bất động. Lâm Đàm Đàm cảm thấy những sợi râu nhỏ hấp thu năng lượng do cô phóng ra, cô đã hiểu: “Thì ra nó hấp thu năng lượng bằng chỗ này, dinh dưỡng được hấp thu từ đây à?”

Sau một lúc lâu, cô dừng việc giải phóng năng lượng, thực vật biến dị như còn chưa đã thèm nhưng không dám dây dưa, những sợi râu nhỏ rời khỏi tay Lâm Đàm Đàm, biến về độ dài vốn có, lúc này hai cái miệng vết thương đã khép lại không ít.

Lâm Đàm Đàm cười nói: “Xem ra rất mau lành.”

Diệp Tiêu ừ một tiếng.

Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, để thứ này trong biệt thự chắc chắn không được nên đành tìm một cái rương bắt nó chui vào, đặt ở chỗ tầm mắt có thể thấy được.

Lâm Đàm Đàm thấy con thực vật biến dị này thật thảm, có một cái lợi thế biến dị thành hình dáng tốt thế này mà lại đi công kích họ làm chi không biết?

Cả ngày hôm nay cô ở khu lều trại, không ngồi trong lều nữa mà chuyển hẳn ra ngồi bên ngoài, cẩn thận nhìn bệnh nhân lui tới, bất kể là triệu chứng nặng hay nhẹ. Nhìn suốt một ngày, cô đúng là phát hiện được vài người có khả năng thức tỉnh dị năng, lén lút dặn Tưởng Trung Ý cho người để ý, nhớ tên.

Hôm nay còn xảy ra một sự kiện, người quản lý khu lều trại lái xe đến phát cơm cho bệnh nhân, chỉ bệnh nhân mới được nhận. Cũng chẳng nhiều gì, hoặc là một bát cháo, hoặc một cái bánh bao, hoặc một bịch bánh quy.

Tuy không nhiều cũng đủ khiến các bệnh nhân vô cùng vui vẻ, gần như cảm động đến rơi nước mắt.

Mấy thứ này một mặt ít nhiều cũng có thể lấp bụng, mặt khác còn có nghĩa là căn cứ không bỏ mặc bọn họ, không giống như người ta đồn đãi, hận không để những người bị bệnh như họ chết đi, tránh gây cản trở. Phần cơm cho bệnh này cho bọn họ sức mạnh tinh thần, tác dụng thực tế còn lớn hơn, đó là nhanh chóng cải thiện mặt tinh thần của bệnh nhân.

Tâm trạng Lâm Đàm Đàm cũng vui hơn hẳn.

Biết đây là thức ăn mang từ Dương thị đến, cô càng vui hơn nữa.

Vừa khéo hôm nay không một giọt mưa, trời trong, mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu lên người dù không mang chút hơi ấm nhưng vẫn khiến tâm trạng con người tốt hơn nhiều, bầu trời sau mưa có vẻ cực kỳ trong xanh, sạch sẽ.

Đến giờ nghỉ ngơi, Tưởng Trung Ý đến nói: “Chị, có người nói họ sẽ cho em rất nhiều vật tư, chỉ cần em làm việc cho họ.”

Lâm Đàm Đàm ngờ vực: “Đây không phải chuyện thường à? Lần này thế nào?”

“Lần này họ hứa hẹn rất nhiều vật tư, hơn nữa không chỉ mình em mà họ còn tiếp cận với Dương Tâm Ngữ và Triệu Nhất Đan nữa. Đối phương tung lưới rất rộng, ra sức rất lớn.”

Lâm Đàm Đàm không biết có gì phải lo, tin Diệp Tiêu ở lại nơi này truyền đi, chắc chắn có người sẽ đứng ngồi không yên. Người ta sẵn sàng dùng vật tư để đoạt người thì cứ cho họ cướp. Người có thể bị đoạt đi lúc này thì sau này cũng có thể bị cướp, lấy đi sớm bớt lo.

Cô cười hỏi; “Cậu dao động à?”

Tưởng Trung Ý vội vàng xua tay: “Đâu có đâu có, em nhất định theo chị đến cùng.”

Editor: Vì tình hình chỗ bạn editor hơi căng và các chương truyện càng lúc càng dài nên bạn quyết định từ chương sau sẽ bắt đầu cắt các chương nhỏ hơn để đảm bảo các bạn không cần phải đợi editor lắc lư suốt mấy tuần vẫn không đăng được truyện để mọi người ngóng trông� Tui thật lòng xin lỗi mọi nngười vì sự nhây nhớt, trễ nãi cả tháng qua.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh