Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 11: Mời Cậu Ăn Bánh Đá

Chương sau
Danh sách chương

Editor: Yuki

Beta: Băng

-o0o-

Draco từ từ để cái vạc lên giá đỡ, bắt đầu nấu mấy con sên có sừng.

Snape đi tới bên cạnh hắn, gật đầu hài lòng, và thậm chí cả lớp đều đánh giá rất cao phương pháp xử lý hoàn hảo của hắn. Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, dường như hiểu rõ tại sao Snape lại thiên vị hắn.

Draco có nỗi khổ mà không thể nói, các ngươi đều là những người nông cạn không thể nhìn thấu bản chất của người khác! Cho dù hắn xử lý hoàn hảo đến mức nào! Thì trước khi thực hiện bước cuối cùng, đến cả Salazar cũng phải khen ngợi hắn vì cách xử lý hoàn hảo!!

Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được cuối cùng thành phẩm độc dược vĩnh viễn đều là độc dược đùa dai!!

Draco tiếp tục mỉm cười và xử lý con sên ở trước mắt của tất cả mọi người. Bỗng nhiên một làn khói màu xanh lá cây dày đặc bay khắp hầm, còn có tiếng rít khiến người ta hoảng sợ.

Harry phản ứng lại ngay lập tức, đây là vạc độc dược của Neville đã xảy ra chuyện!

Ron bởi vì Hermione cho nên đã chọn ngồi phía sau Neville, Harry lập tức bị hít rất nhiều khói màu xanh lá cây, không thể thở được, nên cậu kéo Ron chạy xuống phía sau của lớp học.

Khi Harry vừa chạy đi, Neville đã hoàn toàn đem vạc độc dược của cậu và Seamus nấu thành một đống sắt vụn không thể điều chế được nữa. Độc dược văng xuống sàn nhà và có không ít giày của học sinh bị đốt thành mấy lỗ. Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, tất cả học sinh đều nhảy lên ghế để đứng.

Snape giận dữ vẫy đũa phép để xua đám khói, và làm sạch độc dược chảy trên sàn nhà. Hermione bị chia vào nhóm ở phía trước Neville, vì vậy cô nàng không bị ảnh hưởng. Giờ phút này cô nàng đang nhìn Neville bị ngâm trong đống độc dược, với đôi mắt vô cùng kinh hoàng.

Cả người Neville đầy mụn ghẻ và bị sưng đỏ, đang hét lên vì đau đớn. Draco cảm thấy sợ hãi trong nháy mắt khi thấy Neville khóc lóc trong đau đớn.

Pansy nhìn Neville đầy thương hại, "Merlin a. Cái kia nhất định là đau chết mất."

Có nhìn thấy không!! Độc dược chính là nguy hiểm như vậy đó!! Cho nên hắn rất ghét độc dược! Bởi vì hắn là bạch phù thủy rất yêu hòa bình!!

Draco điên cuồng la hét ở trong lòng.

Snape gầm lên, "Đồ ngốc! Chắc chắn là ngươi đã không tắt lửa khi bỏ gai nhím vào vạc, đúng không?"

Neville thút thít khóc nức nở, trông cực kỳ đáng thương.

Snape lạnh giọng ra lệnh cho Seamus đưa Neville đến Bệnh Thất.

Ông đen mặt đi tới đi lui bên cạnh Harry, nhưng chưa mở miệng trừ điểm.

Harry không thay đổi biểu cảm, tiếp tục cúi đầu điều chế độc dược.

Snape nhướng mày lên, "Không tôn trọng giáo sư, trừ 10 điểm."

Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên, không dám tin cùng ủy khuất nhìn Snape.

Ron vội vàng kéo góc áo của Harry.

Lúc này Snape mới cảm thấy hài lòng và rời đi.

Một giờ sau, Pansy đã điều chế thành công. Cũng nhờ vào kỹ năng xử lý nguyên liệu độc dược mới mẻ của Draco. May mắn là Pansy chưa bị Merlin phù hộ —— hoặc có thể nói là bị nguyền rủa. Cho nên độc dược của bọn họ được thông qua rất thuận lợi, nhưng khi giáo sư Snape cầm lấy lọ độc dược, ông nhìn Draco rất lâu.

Khi Draco và Pansy leo lên cầu thang, Pansy nói, "Mình nghĩ giáo sư Snape chắc chắn muốn một lọ thuốc do cậu điều chế."

"...... Khát khao luôn là điều tốt đẹp nhất."

"Ý cậu là gì?"

"Mình không thể làm được!" Draco nghiến răng nói.

Pansy tỏ vẻ cô nàng không tin, Draco tỏ vẻ nếu thể chất có thể biến độc dược đùa dai của hắn có thể trở nên tốt hơn, thì hắn cũng không tin.

Buổi chiều không có lớp học. Sau khi Draco và Pansy ăn trưa xong, Pansy vội vàng quay trở lại ký túc xá để đặt hàng mua quần áo đẹp trên tạp chí thời trang. Draco thì nằm dài ở phòng sinh hoạt chung và bắt đầu tính toán từng bước để lấy thân phận của Draco Malfoy để có tiếng nói trong Slytherin và có quyền quản lý học viện để có thể giúp Slytherin thoát khỏi tình trạng bị cô lập và loại trừ. Đã từng là người sáng lập, đối với tình trạng phân chia hiện tại của bốn Nhà, Godric tỏ vẻ hắn không thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì cả.

Sau khi viết hết cái này đến cái khác, rốt cuộc Draco cũng cân nhắc vạch ra kế hoạch cuối cùng, sau đó hắn thận trọng đốt hết tờ giấy.

Tới thời gian ăn tối, Pansy bước ra khỏi ký túc xá với vẻ mặt thỏa mãn, nhìn là biết đã tiêu rất nhiều tiền.

Dùng bữa tối xong, Pansy sửa sang lại quần áo một chút và ngại ngùng nói với Draco rằng cô muốn đi đến thư viện.

Draco cúi đầu và vật lộn với đống khoai tây nghiền, nói mà không hề ngẩng đầu lên, "Cậu muốn đọc sách nào? Mình có thể viết danh sách đề cử cho cậu."

Pansy nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không ổn, "Cậu không đi cùng à? Không phải gần đây mỗi ngày cậu đều đến thư viện sao?"

Draco đang tự hỏi trong đầu là sẽ biểu hiện thế nào trong buổi tụ họp vào tối hôm nay, nên hắn chỉ "Ừ" một tiếng cho có lệ, "Mình không đi, hôm nay có việc khác rồi."

Pansy tức giận nói: "Cậu sẽ không thực sự đi hẹn hò với nữ sinh năm thứ sáu kia, phải không?"

Draco "A" một tiếng và rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại. Hắn phải mất vài giây mới hiểu lời nói của Pansy. Hắn lập tức giơ hai tay lên để chứng minh sự trong sạch, "Sao có thể chứ!?"

Pansy nửa tin nửa ngờ, "Vậy cậu tính làm cái gì?"

Draco nói với giọng điệu thâm trầm, "Chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần quan tâm đâu."

Pansy rút đũa phép ra và chỉ thẳng vào Draco.

Draco xoa cằm "Yên tâm đi, cậu đi đến thư viện đi, có thể tối nay phòng sinh hoạt chung sẽ không yên bình đâu, nói không chừng có thể sẽ liên lụy đến cậu." Hắn dừng lại một chút, "Nhưng các cô gái nhỏ cũng không nên lang thang ở bên ngoài. Mình sẽ mau chóng kết thúc nó càng nhanh càng tốt."

Pansy mở to hai mắt, "Cậu muốn làm cái gì? Mình nghe nói cậu để cho các nữ sinh nhắn để tất cả các nam sinh tụ tập vào buổi tối."

Draco nheo đôi mắt lại và nở một nụ cười giảo hoạt, "Chỉ là giao lưu tình cảm một chút mà thôi."

Pansy cất đũa phép, nhưng lại rất khẩn trương và lo lắng, "Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì? Đừng có làm chuyện ngu ngốc!"

Draco còn muốn tiếp tục trả lời, nhưng lại thấy Hermione đang lặng lẽ vẫy tay với hắn. Thấy hắn nhìn qua đó, cô nàng đứng dậy và đi ra khỏi Đại Sảnh Đường.

Draco vội vàng trấn an Pansy xong, cầm lấy túi đựng sách và đi ra ngoài.

Hermione đứng chờ ở góc quanh với khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất căng thẳng. Thấy Draco đi tới cô lập tức lên tiếng: "Tối nay cậu tính làm cái gì vậy?!"

Draco hơi hoang mang trước câu hỏi bất ngờ này, "Cái gì?"

Hermione nói nhanh như đang bắn đại bác, "Hôm nay khi mình ở thư viện, mình đã gặp một đám học sinh nhà Slytherin và mình nghe họ nói là cậu để ai đó nhắn với họ rằng cậu muốn tối nay gặp bọn họ ở phòng sinh hoạt chung để cho bọn họ đẹp mặt?!"

"...... Cái này quả thật là tin đồn thất thiệt, mình rõ ràng chỉ muốn phân rõ phải trái với bọn họ." Draco yếu ớt phản bác.

Bộ dạng tức giận của Hermione trông rất giống Rowena lúc trước, "Cả buổi chiều hôm nay bọn họ tra cứu các loại thần chú dùng để đối phó với cậu, thậm chí bọn họ còn lên kế hoạch phục kích và đặt bẫy......"

Draco yên lặng suy nghĩ, học sinh Slytherin cũng khá thông minh, biết phải dùng tất cả mưu kế để đối phó với đối thủ mạnh —— thông minh như vậy thì tại sao khi đối mặt với những chuyện khác thì lại quá ngu ngốc chứ.

Nhìn biểu tình không cho là đúng của Draco, Hermione hạ giọng khuyên nhủ, "Draco, mình không biết chuyện đã xảy ra với cậu, nhưng cậu là bạn của mình, và mình hy vọng cậu vẫn ổn. Cậu chỉ mới học năm nhất thôi, mình nghĩ cậu có thể nói chuyện với giáo sư rằng bọn họ đang bắt nạt cậu......"

Nói với ai? Snape sao?

Draco nhìn cô bé trẻ trước mắt. Cô ngây thơ và đơn thuần. Cô nghĩ rằng giáo sư có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề. Cô tin rằng điều quan trọng nhất trên thế giới là kỳ thi và sự chú ý của giáo sư. Cô rất kiêu ngạo nhưng lại vô tri. Phớt lờ sự đối lập của Gryffindor và Slytherin, không để ý những ân oán tình thù đó, nghiêm túc duy trì tình bạn của hai người không hề bị ảnh hưởng bởi phân loại nhà, quên mất bản thân mà luôn suy nghĩ cho đối phương, nghĩ ra biện pháp mà chính mình cho là tốt nhất —— nói cho giáo sư.

"Lỡ như cậu bị thôi học thì biết làm sao bây giờ!?" Hermione giận dữ hét lên.

Draco thân mật nhéo cằm cô nàng và nở một nụ cười kiêu ngạo. "Tin mình đi, sẽ không có ai bị thôi học —— nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra." Hắn nghĩ, nhún vai và nói thêm: "Cho dù có người sẽ bị thôi học, thì người đó chắc chắn không phải là mình."

Nhưng Hermione vô cùng cố chấp, Draco bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể dùng bùa Lãng quên tạm thời để tạm thời che đậy ký ức này trong đầu của Hermione.

Sau khi tiễn Hermione đi, Ron và Harry đi tới với vẻ mặt vui vẻ, không biết bọn họ là vừa đi ngang qua hay là đã nghe lén một lúc lâu.

Harry nói: "Tụi mình đã nghe nói về chuyện đó. Buổi tối hôm nay cậu cố gắng lên nha."

Ron nói, "Nếu cậu thấy rằng dùng bùa chú không có tác dụng, vậy thì hãy xông lên và đấm thẳng vào mũi của bọn họ."

Cuối cùng Ron lại nói, "Ngoài ra, có phải vừa rồi mình bị hoa mắt đúng không, hồi nãy mình thấy Hermione vừa mới rời đi?"

Draco thành thật kể lại chuyện vừa mới xảy ra, chỉ không nói chuyện hắn đã dùng bùa lãng quên tạm thời. Hắn lại nói tiếp, "Tụi mình chỉ là bạn bè thôi."

Ron vỗ vỗ vai hắn và nở một nụ cười méo mó, "Cậu đúng là bạn tốt của mình. Không uổng công mình ra bên ngoài làm khách mà còn nghĩ tới cậu."

Ron lấy từ trong túi đựng sách ra một túi bánh đá. Khóe miệng Harry co giật —— cậu muốn làm gãy răng cửa của Draco luôn sao! Thủ đoạn trả thù của cậu thật tàn nhẫn a!

"Đây là do Hagrid tự tay làm, cậu xứng đáng có nó." Ron cười xấu xa.

Harry yếu ớt muốn ngắt lời, lại chỉ thấy Draco nắm chặt túi bánh để thử độ cứng, cảm kích và bỏ vào túi của mình, "Cảm ơn vì đã cho mình thêm vũ khí. Bạn chí cốt!"

Harry và Ron lập tức nghẹn một ngụm máu ở ngay yết hầu.

Draco vui vẻ suy nghĩ, vẫn là học sinh nhà Gryffindor là dễ thương nhất!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Không & Trọng Sinh


Chương sau
Danh sách chương