Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 61: Thế Giới Vi Thiên Vương Giải Trí Tinh Tế


EDIT: morticia – wattpad.

Lần đầu Lâm Tô đến thế giới tinh tế, không hiểu rõ nơi này, cho nên phải dùng mấy ngày mới quen được.

Mà để hiểu rõ một thế giới, đầu tiên là phải kể đến lịch sử bắt đầu của nó.

Lịch tinh tú năm 2080, vì hành tinh mẹ bị nhân loại khai thác quá độ, không chịu nổi, thiên tai xảy ra nhiều lần, nhân loại không thể sinh tồn được nữa, thế là bắt đầu chuyến đi dài khắp vũ trụ.

Cái gọi là hành tinh mẹ, là cách gọi của người Tinh tế, nhưng xét theo tư liệu, cái gọi là hành tinh mẹ, giống như Địa Cầu Lâm Tô từng đến.

Lịch Tinh Tú năm 2512, sau nhiều năm di chuyển cuối cùng nhân loại cũng tìm được hành tinh có thể sinh tồn, mà không chỉ một cái, mà cả một dải ngân hà.

Dải ngân hà này dù không có dấu hiệu nhân loại sinh tồn, nhưng có rất nhiều giống loài khác sinh sống, phân bố hết dải ngân hà.

Bọn nó có trí tuệ thấp, chỉ có bản năng động vật, nhưng sức sinh sản mạnh, còn có năng lực đặc thù, giá trị vũ lực rất cao.

Ban đầu những dân bản địa này thấy nhân loại đến, không phản ứng, vì lúc đó số lượng nhân loại ít, lại yếu đuối, không có uy hiếp với bọn chúng.

Nhưng theo nhân loại sinh sôi nảy nở, phát triển nhanh chóng, bọn họ cần càng ngày càng nhiều địa bàn, uy hiếp với dân bản địa cũng càng lúc càng lớn, thậm chí bọn họ còn xem dân bản địa cấp thấp như đồ ăn, trên trời hay dưới nước cũng không tha.

Cho nên mâu thuẫn chủng tộc hết sức căng thẳng.

Cuối cùng mâu thuẫn bùng nổ bắt nguồn từ bí mật nhân loại phát hiện ra —— tinh hạch trong người dân bản địa có thể khiến nhân loại mạnh hơn.

Không phải chỉ tăng cường lực lượng, mà còn kích phát ra năng lực đặc thù như dân bản địa.

Thế là nhân loại điên cuồng bắt giết dân bản địa.

Những dân bản địa này dù trí tuệ thấp, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm, sau khi phát hiện nhân loại có ác ý, bắt đầu phản kháng.

Nhưng cho dù bọn nó có vũ lực cường đại, nhưng trí thông minh thấp, sao đấu được với nhân loại xảo trá? Dù bản thân nhân loại yếu kém, nhưng bọn họ có trí khôn, sẽ chế tạo vũ khí, sẽ sử dụng mưu kế, cho nên nhân loại tạm thời chiến thắng.

Sở dĩ là tạm thời, vì Trùng tộc —— các dân bản địa, thống nhất gọi là Trùng tộc, bọn nó sinh sôi nhanh chóng, khó mà tiêu diệt, đến giờ vẫn là địch nhân số một với nhân loại, vẫn nhìn chằm chằm tùy thời phản công.

Đoạn lịch sử này có chút không vẻ vang, nhưng kết luận lại là cạnh tranh sinh tồn, cho nên nhân loại không kiêng kị gì.

Cho đến bây giờ, nhân loại đã chiếm nửa dải ngân hà này, Trùng tộc ở nơi còn lại phân biệt rõ ràng, toàn bộ dải ngân hà, bị chia làm hai.

Mặc dù bên ngoài có Trùng tộc nhìn chằm chằm, nhưng trên tiền tuyến có quân đội trấn giữ, người bình thường sống thanh bình, an cư lạc nghiệp, không còn cảm giác chiến tranh tàn khốc.

Mà khoa học kỹ thuật phát triển thần tốc, dẫn đến giải phóng nhân lực, người bình thường không có chuyện gì để làm, thế giới tinh thần đột nhiên vô vị.

Cho nên ngành giải trí ở thế giới này vô cùng phát đạt, trò chơi, truyền hình điện ảnh, âm nhạc, tiểu thuyết...!Cũng vì thế những người làm nghề này được mọi người tôn kính, liên minh đối với bản quyền trí tuệ cũng rất khắt khe.

Nhưng vì thiếu hụt lịch sử, hiện tại vui chơi giải trí phát triển đều mang theo hơi thở khoa học kỹ thuật, thiếu lịch sử cổ mỹ miều.

Thế là mọi người bắt đầu hoài niệm văn minh ở hành tinh mẹ.

Lúc trước khi nhân loại rời khỏi hành tinh mẹ, đi rất vội vàng, rất nhiều tư liệu không thể mang theo, còn trải qua chuyến đi dài tìm hành tinh, trên đường thất lạc rất nhiều tư liệu trân quý, chờ đến lúc nhân loại tìm được hành tinh thích hợp, những tư liệu liên quan đến hành tinh mẹ gần như mất hết.

Lúc đó mọi người đang reo hò vì tìm được nơi ở mới, không ai để ý đồ bị mất.

Bởi vì trước mặt họ là vấn đề sinh tồn cực kỳ quan trọng.

Đến lúc giải quyết xong nguy cơ sinh tồn của nhân loại, khoa học kỹ thuật phát triển, Trùng tộc không còn là uy hiếp nữa, mọi người mới phát hiện, bọn họ không tìm thấy gốc rễ của mình.

Lịch sử, là cội nguồn của nhân loại.

Hành tinh mẹ biến mất, bọn họ cũng đánh mất luôn những trang lịch sử cuối cùng.

Cho nên liên minh phái ra một đội điều tra, dọc theo con đường nhân loại di chuyển lúc trước, tìm kiếm những tư liệu bị mất trước kia.

Có đôi khi là một trang giấy, có lúc là thứ gì đó như hài cốt, cho dù là phát hiện gì, đều có thể gây chấn động cực lớn.

Gần đây phát hiện một mảnh vỡ lớn to bằng bàn tay, một mặt trắng, một mặt khắc hoa văn.

Chuyên gia nguyên cứu nói, đây là đồ cổ sứ thời Trung cổ, hoa văn trước giờ chưa từng thấy, cũng không biết là sứ gì.

Lâm Tô nhìn thấy ảnh chụp, nhìn một cái là nhận ra, đây là mảnh vỡ sứ thanh hoa.

Bên dưới bình luận toàn sợ hãi thán phục, một mảnh vỡ cũng bị bọn họ khen thành hoa, còn có người sáng tác một bài hát về mảnh vỡ sứ này, ai cũng ca ngợi.

Lâm Tô hơi hoảng, nhưng có thể nhìn ra nhân loại đang điên cuồng tìm kiếm lịch sử, gần như thành bệnh rồi.

Cô không dám nói với bọn họ đây là sứ thanh hoa, cô mới đến đây, chưa quen nơi này, cho dù muốn làm gì, cũng phải hiểu rõ nguyên tắc nơi này đã rồi mới làm.

Đầu tiên, phải có sức tự vệ, rồi mới suy nghĩ thêm.

EDIT: morticia – Wattpad.

Bây giờ là nghỉ hè, nhưng cách thời gian đi học chỉ còn mấy ngày, vừa lúc nhân cơ hội này, tẩy rửa kinh mạch trước, dẫn khí nhập thể.

Thế giới này, cho phép cô sử dụng bàn tay vàng lực lượng tu sĩ, 003 đã cho cô dùng, nói lên thế giới này có thể tu luyện.

Tu luyện, đối với Lâm Tô mà nói là chuyện vô cùng đơn giản, nguyên chủ có tư chất tốt, cho nên đặc biệt nhẹ nhàng dẫn khí nhập thể.

Sở dĩ thuận lợi như vậy, còn có một nguyên nhân chính là, nguyên chủ chưa khải linh.

Cái gọi là khải linh, là dược tề được chế từ tinh hạch của Trùng tộc, mở ra dị năng.

Nhân loại gọi những năng lực đặc thù kia là dị năng.

Dị năng có đủ loại, nhưng phần lớn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hành.

Nhân loại ở thế giới này, thống nhất lúc năm tuổi thì đi khải linh, ở độ tuổi này đã qua thời gian dài nghiệm chứng, là độ tuổi khải linh thích hợp nhất.

Quá sớm, trẻ em chưa có căn cốt, sẽ tổn thương đến cơ thể.

Quá muộn, tỷ lệ khải linh thành công thấp xuống, tuổi càng lớn, tỉ lệ khải linh càng thấp.

Nguyên chủ theo cha ruột sống ở khu tinh vực hỗn loạn, không biết vì sao, cha không bao giờ đưa cô đi khải linh, chỉ dụng tâm bồi dưỡng cô thành thiên tài cơ giáp.

Cuối cùng vì thiên phú dị thường, cô được đặc cách vào học ở trường liên minh.

Ban đầu cô thật sự thể hiện bản thân là thiên tài chế tạo cơ giáp, nhưng đột nhiên một ngày, cô thay đổi, trở nên trầm mặc ít nói, thành tích cũng tụt không phanh.

Học kỳ kết thúc thì chuyển ngành, cô dứt khoát chọn ngành nghệ thuật.

Lâm Tô không biết đoạn thời gian đó nguyên chủ gặp chuyện gì, đoạn thời gian đó cô ấy rất đau khổ, có thể là chính cô ấy muốn quên đi đoạn ký ức đó, cho nên không để lại cho Lâm Tô.

Lâm Tô đắm chìm trong tu luyện, cho nên không phát hiện, trên mạng đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Nguyên nhân là, mảnh vỡ sứ thanh hoa kia, đột nhiên có thêm một bình luận.

"Sứ Thanh Hoa —— Sứ thanh hoa được nung từ men trắng, men có màu sứ.

Ban đầu được tìm thấy ở Đường Tống, qua một khoảng thời gian phát triển thành..."

Dòng bình luận này, không chỉ nói đây là sứ gì, còn giải thích cặn kẽ lịch sử phát triển của nó, vật liệu sử dụng, quá trình nung, cách loại hoa văn...!Cực kỳ tỉ mỉ, những từ chuyên ngành cũng được chú thích rõ ràng, dù người ta không hiểu gì những vẫn thấy rất lợi hại.

"Dù đọc không hiểu, nhưng cảm giác rất lợi hại."

"Đụng trúng đại thần rồi? Chuyên gia còn chưa nghiên cứu ra, lầu chủ đã nói được cặn kẽ như thế!"

"Giả? Lầu chủ lấy chỗ nào, đã xác minh chưa? Biên như thật."

"Lầu trên nhìn kĩ xí đi? Nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp như thế mà biên ra được à?"

Có mấy vị khảo cổ học cũng bị hấp dẫn đến đây, bọn họ không thèm để ý việc bị một người trẻ tuổi vả mặt, ngược lại cuồng nhiệt hỏi han, "Men sứ có màu là cái gì" "Nhiệt độ cao là bao nhiêu độ", hoàn toàn si mê nghiên cứu tri thức.

Ký túc xá trường liên minh quân đội, một nam sinh xấu xí đang dùng điện thoại xem tin tức, nhìn thấy một nhà lịch sử học nổi tiếng bình luận hỏi men sứ có màu là gì, nam sinh nhếch miệng cười to.

Anh ta nhắm mắt lại, trong đầu hiện khung tìm kiếm, anh ta dùng ý thức gõ mấy chữ men sứ có màu, lập tức hiện lên giao diện hỏi đáp, anh ta dựa theo câu trả lời bên trên, trả lời bình luận.

"Men màu, bỏ vào lò nung hiện màu, là đồ sứ..."

*Toi bịa cả =))*

Không ngoài dự đoán, trả lời bình luận vừa gửi đi, lại tạo nên một làn sóng cúng bái mới, sợ hãi thán phục.

Lâm Kỳ đắc ý, anh ta ở thế kỷ hai mốt say rượu xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại, vậy mà đến thế giới tương lai, trong đầu còn mang theo công cụ tìm kiếm.

Ban đầu anh ta còn thấy đây là bàn tay vàng gà mờ, nhưng biết tinh tế tôn thờ vui chơi giải trí và lịch sử, công cụ tìm kiếm này chắc chắc là chế tạo riêng cho anh ta!

Lúc trước anh ta là ca sĩ quán bar, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Không ngờ, ông trời đưa anh ta đến tương lai thiếu thốn văn hóa, trong đầu còn có vũ khí lợi hại, có sou nữa không!

Lúc mảnh Sứ Thanh Hoa xuất hiện, vừa hay mượn cơn gió này, đăng một bài hát lên, cũng để cho đám người tương lai này hưởng thụ xem, cái gì gọi là nhạc cổ điển!

Đối với người tương lai mà nói, thời đại âm nhạc của hắn không phải chỉ có cổ điển thôi đâu!

Lâm Tô tu luyện mấy ngày, tu vi ổn định ở tầng thứ tư, ngày mai khai giảng, cô lên mạng tìm hiểu xem hôm khai giảng trường liên minh quân đội cần những gì, đột nhiên phát hiện có bất thường.

Bài《 Sứ Thanh Hoa 》đột nhiên xuất hiện.

Giai diệu duyên dáng, ý cảnh trang nhã, thấm nhạt nỗi buồn biệt ly.

Cạn ngâm khẽ hát ở giữa, ý vị từ biệt.

Quan trọng hơn nữa là, nó là bài hát cổ điển!

Bài hát vừa phát lên, lập tức chinh phục tất cả người nghe.

Bọn họ cứ phát đi phát lại bài hát, vẫn không vừa lòng, lại bắt đầu tìm kiếm tác giả sáng tác.

Biên khúc, viết lời, biểu diễn đều cùng một người, tên là Song Mộc, nghe là biết dùng tên giả.

Nhưng Song Mộc không để lại bất kì thông tin cá nhân nào, tìm không ra, chỉ có thể từ thanh âm phán đoán, là giống đực.

Lúc Lâm Tô mở mạng, trên mạng oanh tạc tin tức liên quan đến Sứ Thanh Hoa và Song Mộc thần bí, hai đầu đề này liên tục chiếm nhiều hot search.

"Nét phác họa trên sứ Thanh Hoa đường bút uyển chuyển đậm nhạt..."

Giai điệu quen thuộc vang lên, Lâm Tô hú hồn chim én, dù cô ở Địa Cầu chỉ trầm mê trong nghiên cứu khoa học, nhưng không có nghĩa cô không biết gì về làng giải trí, 《Sứ Thanh Hoa》của Châu Kiệt Luân cô nghe rồi.

(*) Trong raw ghi là Chu Đổng, mà trên mạng ghi bài này của Châu Kiệt Luân:D.

Cho nên, đây là đồng hương Địa Cầu cùng xuyên qua?

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan đến nội dung đồ sứ, lấy từ Baidu, bàn tay vàng của nam chính cũng giống như Baidu.

-

Baidu là trang tìm kiếm nội Trung, giống như Google.

Bàn tay vàng của nam chính là công cụ tìm kiếm, như lên Google tìm, khác là nó không có hình thể thôi.

EDIT: morticia – Wattpad..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss