Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 34


Tuy tù nơi chúng ta đứng cánh hồ một khoảng, nhưng cả ba trắng trợn tụ tập thế này, chẳng chóng thì chày cũng sẽ bị hộ vệ phát hiện, kế sách duy nhất hiện nay chỉ có thể phủ phục trên mặt đất, còn muốn qua sông thì phải suy nghĩ thêm.

Tam sư huynh quan sát một lượt khắp hồ, nói: “Mặt hồ rất rộng, lấy khinh công của ta nếu trên đường không mượn lực, tuyệt đối sẽ rơi xuống nước.”

Ngũ sư đệ lập tức nói: “Ta đi.”

Trong ba người, chỉ có Ngũ sư đệ bay qua được, nhưng để hắn một mình xâm nhập vào vòng vây của địch nhân, quá nguy hiểm.

“Không được” Ta lạnh lùng lên tiếng: “Chắc chắn còn biện pháp khác.”

“Ngẩng đầu.” Ý ngũ sư đệ là muốn ta ngẩng đầu, ta có chút khó hiểu, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy tình hình từ phía xa xa kia, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đông lại trong nháy mắt, nguyên lai trong khi chúng ta bên này suy tính thì bên kia đã xuất hiện một lão đạo đầu tóc bạc phơ, một tay cầm dao một tay cầm bát, đang lấy máu của Ngả Á, sắc mặt Ngả Á càng thêm tái nhợt, trở nên gần như trong suốt, khiến người ta có loại ảo giác như hắn sắp tiêu tán đến nơi. Ta siết chặt nắm hai đấm, móng tay đâm ngập vào da thịt.

Trong tình thế này, ta cư nhiên lại có thể bình tĩnh, trong thanh âm không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào, “Không được.”

Ta vừa dứt lời, ngũ sư đệ đã phi thân lên, hướng về tiểu đảo giữa hồ lướt qua, ta vội vươn tay, nhưng tốc độ ngũ sư đệ quá nhanh, ngay cả bóng dáng của hắn đều không bắt được.

Việc đã đến nước này, ta chăm chú nhìn thân hình ngũ sư đệ, để trong thời khắc mấu chốt có thể giúp ích cho hắn. Khi tới gần tiểu đảo, ngũ sư đệ khựng lại một chút, thân thể đã bị lực hút của Trái Đất tác dụng, sắp rơi xuống, ta vội nhặt một viên đá trên mặt đấy, dùng sức ném đi, viên đá bay tới dưới chân ngũ sư đệ, hắn lập tức mượn lực, nhún người phi thân lên tiểu đảo, động tĩnh lớn như thế đương nhiên khiến bọn hộ vệ phát hiện ra chúng ta. Ngũ sư đệ vừa đánh vùa lấy dây thừng trong lòng ra, cột vào thạch trụ gần đó nhất. Đầu dây bên kia, dùng sức ném về phía chúng ta bên này bờ hồ.

Ta bắt lấy dây thừng, cũng đem dây cột vào trên một khối cự thạch, nói với tam sư huynh, “Tam sư huynh, ngươi đi trước đi.”

Tam sư huynh phi thân đạp lên dây thừng, bay về phía tiểu đảo giữa hồ, bên kia ngũ sư đệ tử thủ bên thạch trụ, vì ngăn không cho dây thừng bị cắt đứt, có chút bó tay bó chân, vết thương trên người càng ngày càng nhiều.

Chờ sau khi tam sư huynh đến được tiểu đảo, ta cũng lập tức xông tới. Đến cạnh ngũ sư đệ, đánh lui mấy hộ vệ. Không cần phải bảo vệ dây, khí chất trên người ngũ sư đệ lập tức biến đổi, lạnh lùng nhìn quanh, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Dựa theo kế hoạch đã thương lượng, tam sư huynh và ngũ sư đệ đem đại đội nhân mã vây ở hai cánh trái phải, ta từ giữa tiếp cận Ngả Á, vung kiếm giết hết những tên vướng bận trước mắt, di động qua những thạch trụ gần Ngả Á, trong lúc đó, ta cũng đem toàn bộ xích sắt trên người họ toàn bộ chém đứt.

Đến bên người Ngả Á, chém đứt dây xích trói buộc hắn, chạm vào gương mặt lạnh lẽo ấy, “Ta mang ngươi rời đi.”

“Ân.” Hắn bình tĩnh đi theo bên cạnh ta.

Chúng ta chém giết không ít hộ vệ, nhưng nhân số của chúng lại càng lúc càng nhiều, xem ra tiểu đảo này có mật đạo, bằng không địch nhân sẽ không tới nhanh như vậy.

Nhìn qua đại sư huynh bọn hắn đã đến và đang suy nghĩ phương pháp để qua bên này để giúp chúng ta (dây thừng chúng ta dùng để qua đây đã bị chém đứt trong lúc đánh nhau), ta dương giọng nói to: “Đại sư huynh, các ngươi theo đường cũ trở về.”

Đại sư huynh cũng hô to: “Nhưng mà…”

“Đi nhanh lên!” Xoay người nói cùng tam sư huynh và ngũ sư đệ: “Tam sư huynh, ngũ sư đệ, chúng ta tiếp tục tấn công vào trong.”

Rất nhanh đã tiến vào trung tâm tiểu đảo, quả nhiên như ta nghĩ, nơi này thật sự có mật đạo, một đường bậc thang hướng xuống dưới.

Ngũ sư đệ lên tiếng: “Ta cản phía sau.”

Chúng ta mới vừa vào mật đạo, phía sau liền vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả thạch động chấn động kịch liệt, chúng ta bị lắc đến đứng không vững.

“Ngũ sư đệ!” Thêm một tiếng nổ mạnh vang lên, trong lòng ta có dự cảm bất hảo, đang muốn cùng tam sư huynh quay lại tìm ngũ sư đệ, không nghĩ tới liền thấy ngũ sư đệ mặt mày xám tró chui ra.

“Ngũ sư đệ, không sao chứ?” Tam sư huynh kiểm tra thân thể ngũ sư đệ.

“Không.”

Tam sư huynh lại hỏi: “Ngươi còn có lôi hỏa đạn?”

“Vừa rồi là cái cuối cùng.”

Chúng ta lo lắng kiểm tra hắn thêm một lần, thấy hắn thật sự không có chuyện gì, lúc này mới chịu buông tha, cầm lấy cây đuốc trên tường, xâm nhập sâu vào mật đạo.

Cửa vào đã bị chặn, những người đó cũng không thể đuổi kịp trong một chốc, chúng ta không cần đi quá nhanh (vì phải vừa đi vừa khôi phục thể lực). Ngả Á thở gấp, cước bộ trầm trọng, ta nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng ta biết hắn đã suy yếu lắm rồi. Ta quay lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra phía sau lưng, “Lên đây.”.

Ngả Á cũng không tìm cớ, ghé vào trên lưng ta. Tay giữ chặt, xốc người lên.

“Thế nào?”

Ngả Á tựa đầu trên vai ta, nhắm mắt lại, lông mi thật dài cọ cọ trên mặt ta hai cái, đôi môi mỏng khẽ mở, “… Mệt.”

“Vậy ngủ một lát, chúng ta lập tức đi ra ngoài.”

“… Ân.”

Tam sư huynh nhỏ giọng hỏi ngũ sư đệ đêm đó xảy ra chuyện gì.

Ngũ sư đệ hiếm khi lại chau mày, nghĩ nghĩ nói: “Không rõ ràng lắm.”

Ta nói: “Thử nói xem?”

“Đêm đó sau khi chúng ta dùng cơm xong thì đi nghỉ ngơi, mới ngủ một chút, khi mở mắt ra đã là gian thạch thất mà các ngươi tới cứu chúng ta.”

Làm khó ngũ sư đệ một hơi nói nhiều từ như vậy.

Tam sư huynh vỗ vỗ lên vai ngũ sư đệ, “Không tồi, tiếp tục cố gắng.”

Ngũ sư đệ: “?”

“Nói chuyện a, vừa rồi ngươi nói một hơi ba mươi ba từ.” (câu gốc là 40 từ, nhưng câu trên đã bị tại hạ giảm lược còn 33 rồi còn đâu ; ^ ; )

Mặt ngũ sư đệ lúc này càng lạnh hơn, tam sư huynh không biết từ đâ rút ra một chiết phiến, cười híp mắt phẩy a phẩy. Khóe miệng ta cũng không tự chủ được mà nhếch lên.

Ngả Á đột nhiên lên tiếng, “Mê dược.”

“Còn chưa ngủ?”

“Ân.”

Tam sư huynh nghĩ nghĩ rồi hỏi Ngả Á, “Ý của ngươi là, các ngươi trúng mê dược?”

“Ân.” Ngả Á gật đầu, hắn không cần ăn cơm nên không bị mê đảo, chờ hắn phát hiện trong thức ăn có phục dược, Lãnh Tĩnh bọn hắn đã ngủ như chết rồi, đang muốn bổ cứu, phía sau chợt có một trận tinh phong đột kích, tiếp theo cổ đau xót, liền mất tri giác.

Ta nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy vết bầm xanh trên cổ hắn, “Còn đau phải không?”

“Ân.” Ngả Á đạm đạm nói: “Kẻ tập kích ta có mùi hương rất quen thuộc.”

Ta hỏi nhưng đã biết câu trả lời: “Khúc Ly, phải không?”

“Ngươi đã phát hiện?” Ngả Á hỏi lại.

“Ân.”

“Tiểu Phong, ta còn thiếu một người thử thuốc.” Ngả Á híp mắt lại, song đồng ánh lên vẻ nguy hiểm.

“Hảo.”

Thềm đá lúc đầu là hướng xuống, sau lại dần dần hướng lên, vả lại độ dốc càng lúc càng lớn, cuối cùng lên đến chín mươi dộ, chúng ta chỉ có thể leo ra ngoài, ta cột chặt Ngả Á trên lưng, chủy thủ cắm phập vào thạch bích mượn lực, ước chừng qua một canh giờ mới có thể ra khỏi đó. Mặc dù giờ đã là mùa đông rét lạnh, nhưng chúng ta ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Vừa mới bắt đầu thấy nóng thì nghĩ muốn cởi bớt y phục, nhưng cởi ra chưa được bao lâu, gió lạnh cứ vi vi vu vu thổi qua, ai nấy đều lạnh đến răng khua lập cập, run rẩy không ngừng, cũng hận không thể rũ sạch hết mồ hôi trên y phục.

Tam sư huynh nhìn nhìn bốn phía, âm thanh nghi hoặc, “Nơi này… là?”

Ngắm nhìn bốn phía, nơi này hẳn là một loạn táng cương, mấy nấm mộ nhỏ lẻ loi dựng sơ sài, phía trước là hậu viện của hắc thạch sơn trang. Xem ra chúng ta đã rời khỏi sơn trang, nhưng tại sao cửa thông ra khỏi mật đạo lại ở bên ngoài?

Hắc thạch sơn trang vốn đã tràn ngập bí ẩn, hôm qua thì thấy người nằm trong băng động kia lớn lên giống hệt Vân Dược, hôm nay tiến vào thạch động lại gặp bóng người phiêu động, vu sư lấy máu người, hồ nước ăn mòn mọi thứ, mật đạo… Cuối cùng mặc danh kỳ diệu đi ra ngoài, bất cứ ai đều có nguyên vẹn tính hiếu kì với những điều thần bí, trong đầu ta nảy ra rất nhiều nghi vấn, nếu bình thường rảnh rỗi nói không chừng sẽ tiếp tục dọ thám để tìm hiểu thực hư, nhưng mục đích chủ yếu hiện tại là áp tiêu, hơn nữa lòng hiếu kỳ của ta từ trước đến nay cũng không mạnh mẽ gì cho lắm.

Ta nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Hảo.”

Chúng ta vội vàng đến nơi Khúc Tiếu Nhi đang đợi. Tam sư huynh đi phía trước, ngũ sư đệ phụ trách cản lại phía sau, đột nhiên hắn lại lên tiếng gọi, “Tam sư huynh, tứ sư huynh, nơi này!”

Chúng ta dừng lại, nhìn lại theo hướng hắn chỉ. Có một người đang nằm ở đó.

—-

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ