Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 55


Ta ném khay thức ăn trên tay, khom người bế Ngả Á lên giường. Thấy hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn chặt đôi môi tái nhợt, ta hiểu hắn đang cố gắng chịu đựng thống khổ, trong lòng không ngừng nảy lên đau đớn, lại thấy khóe môi hắn đỏ rực lên, ta vội thân thủ tách môi hắn ra, lau đi tơ máu đỏ đến chói mắt kia.

“Bảo bối, làm sao vậy?” Ta không ngừng hôn lên trán ái nhân, lúc này ta đã hoàn toàn mặc kệ Ny Ny vẫn đang đứng bên cạnh, thậm chí nàng sẽ liên tưởng đến điều gì khi thấy động tác thân mật của chúng ta cũng chẳng còn nằm trong phạm vi lo nghĩ nữa, dù hiện giờ vẫn chưa đến lúc công bố quan hệ của hai người chúng ta.

Ny Ny biến sắc, cau mày nói: “Ca, ta đi gọi Liễu đại phu.”

“Bảo bối, làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?” Nhìn bộ dạng hắn khó chịu, ra thật hối hận khi ở Dược Tiên sơn không học tập y thuật, nếu ta hiểu được chút ít thì hẳn không hoang mang lo sợ đến dường này. Nhưng mà… thế giới này không bán thứ gọi là hối hận.

Ngả Á thở hổn hển, cầm tay ta nói: “… Bụng, bụng có chút… có chút đau… ngô…”

Đau bụng? Ta nghĩ nghĩ, vội la lên: “Có phải do ăn bánh bột ngô không, sau này trừ linh chi ra ta không cho ngươi ăn bất cứ thứ gì khác nữa.” Thấy hắn đau đến lợi hại như vậy, ta hạ quyết tâm sau này mặc kệ hắn phát cáu hay giả bộ đang thương cũng không cho phép hắn ăn bất cứ thức ăn bình thường nào nữa.

“Ngươi, ngươi hung hăng với ta.” Hắn nâng gương mặt trắng bệch, hốc mắt ngấn lệ, không tiếng động lên án.

Ta ôm chặt người trong lòng, không nhìn tới ánh mắt hắn, vì ta biết nếu nhìn nữa sẽ nhịn không được mà mềm lòng, hạ giọng nói: “Ngươi tự mình bắt mạch xem, khai phương thuốc, lát nữa ta cho người bốc thuốc cho ngươi.”

Ngả Á kiểm tra cho bản thân xong, khóe miệng cong lên, đột nhiên há mồm hung hăng cắn lên tay ta một cái, liếc xéo ta, “Đều là lỗi của ngươi.”

“Hảo, là lỗi của ta.” Ái nhân sinh bệnh thì có đặc quyền thất thường, “Ngươi nằm xuống, ta đi lấy giấy bút đến.”

“Không cần.”

“Được, vậy ngươi cứ nói, ta sẽ nhớ.” Trí nhớ của ta có thể được xem như tàm tạm, chờ hắn nói xong phương thuốc, ta viết ra giấy chuẩn bị đi tìm người nhờ bốc thuốc.

“Không cần.”

“Bảo bối, thuốc đắng dã tật mà.”

Hắn vểnh mũi nói: “Ngươi cho ta là tiểu hài tử à.”

Người bị bệnh thì không cách nào thuyết phục được, ta theo lời hắn, nói: “Đương nhiên không có, ngươi rốt cuộc bị bệnh gì, nói cho ta nghe được không?”

Hắn đột nhiên xấu hổ liếc mắt một cái, giả vờ ngớ ngẩn quay mặt đi, ta hoàn toàn không nghĩ ra lý do tại sao hắn lại xấu hổ. Ngay khi ta nghĩ mãi không ra, hắn kéo tay ta đặt lên bụng hắn.

“Nơi này không thoải mái, xoa xoa.”

“… Nga, hảo.” Ta mềm nhẹ xoa xoa bụng mềm mại.

“Ngô…” Hắn phát ra tiếng hừ lạnh thoải mái.

Xoa bóp một lúc, sắc mặt hắn dần dần hồng nhuận trở lại, ta đỡ hắn nằm thoải mái trên giường, bản thân thì quỳ xuống một bên, sử dụng phương pháp đã dùng khi lần đầu tiên hắn bị đau bụng, cúi đầu phả nhiệt khí lên bụng hắn, không bao lâu tiểu phúc mềm mại dần trở nên ấm áp. Hắn thoải mái híp mắt, đưa tay đặt lên đầu ta, “Thoải mái, Tiểu Phong… đừng có ngừng… ngô…”

Ta lại đặt chăn lên bụng hắn, còn cách lớp chăn thật dày thổi thổi nhiệt khí khiến nó tụ mà không tán, như vậy hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

“Hô…”

Đột nhiên bụng hắn nhẹ nhàng động động, ta vụt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh dị đồng dạng với nét mặt của Ngả Á lúc này.

“Tiểu Phong…” Hắn run rẩy hô một tiếng, trong thanh âm có kinh hỉ, có ngạc nhiên, còn có một chút sợ hãi không thể nói rõ, tóm lại là hết sức phức tạp.

Để nghiệm chứng tính chân thật của chuyện bụng tự động này, ta nhấc chăn lên chui vào, tựa đầu đặt tai trên bụng ái nhân. Không để ta phải chờ lâu. bụng lại nhúc nhích, hơi hơi gồ lên trên làn da, vừa vặn chạm lên mặt ta.

“… Đông đông đông…” Lại một lát sau, ta nghe được nhịp đập rất nhỏ.

Từ trong chăn chui ra, ta cổ quái nhìn lên Ngả Á. Ánh mắt Ngả Á dao động một chút rồi hạ mi mắt. Mơ hồ mang theo một tia xấu hổ.

“Ca, Liễu đại phu đến đây, hắn vừa rồi lên núi hái thuốc, ta…”

Hiện tại trong đầu ta là một mảnh hỗn loạn, không muốn người khác đến thêm phiền, lao như gió cuốn tơi cửa, trước mặt Ny Ny cùng Liễu đại phu mà sập cửa lại, để bọn họ thần sắc ngạc nhiên vứt ở bên ngoài.

Khấu khấu khấu!

“Ca, ngươi làm gì a? Mở cửa mau. Ca! Mở cửa.”

“Câm miệng.”

Thanh âm ngoài cửa dừng lại.

Trở lại bên giường, ngồi xuống, thật cẩn thận đưa tay phủ lên bụng ái nhân.

Đông đông đông ——

Thật sự có nhịp đập rất nhỏ, không phải ta bị ảo giác.

Đầu óc thần tốc làm việc, đợi cho toàn bộ tin tức thống nhất phân hóa tốt, ta cúi đầu, nắm cằm ái nhân, nhìn sâu vào ánh mắt của hắn.

“Bảo bối… Ngươi có chuyện gì gạt ta hay không? Ân?”

Ngải á yên tĩnh trong chốc lát, nói ra một đáp án trong dự liệu mà cũng ngoài dự kiến: “… Ta mang thai.”

Ta sửng sốt, tuy rằng trong lòng mơ hồ có loại phỏng đoán này, nhưng cảm giác đầu tiên vẫn là nghĩ Ngả Á đang nói đùa với ta. Nghĩ lại, ái nhân cũng không phải người không biết thâm trọng, loại chuyện kinh thế hãi tục nhường này hắn sẽ không lấy ra làm chuyện vui đùa.

Hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, đầu óc hoạt động, chậm rãi tiêu hóa tin tức này… Nheo mắt hồi tưởng gần đây Ngả Á không thích hợp, nôn ọe, thích ngủ, khẩu vị đại biến… Nguyên lai toàn bộ bệnh trạng này đều là do mang thai tạo thành sao?

Lại đưa tay nắm lấy cằm ái nhân, híp mắt, ngữ khí mang theo vài phần nguy hiểm, “Bảo bối, ngươi thật là xấu, lại có thể giấu giếm lâu như vậy, để cho ta cứ mò mẫm trong sương mù, lúc nào cũng lo lo lắng lắng.”

Ngả Á ngạo nghễ cười: “Đây là phần thưởng cho khảo nghiệm của ngươi mới đúng chứ.”

… Phần thưởng hảo độc đáo, không phải sao?

“Là mang thai thật sao?” Ta lại không xác định hỏi.

“Không tin thì quên đi.” Hắn hất tay ta ra, xoay người quay mặt vào trong tường, lưu cho ta cái gáy xinh đẹp.

Ta không phải không tin a… Được rồi, đúng là ta có chút không tin, dù sao nam tử mang thai từ xưa đến nay (ở trong nhận thức của ta) là lần đầu thấy được, có chút kinh thế hãi tục, khiêu chiến nghiêm trọng đến thần kinh lẫn nhận thức của ta.

Khẽ cười khổ, xoa nhẹ ấn đường, đưa tay đem ái nhân từ trên giường vớt lên ôm vào trong ngực, hôn hôn lên môi hắn.

“Bảo bối, không nên tức giận, tức giận rất dễ khiến người già đi nga, hơn nữa đối với bảo bảo cũng không tốt.”

“Hừ.”

Ta buồn cười niết niết mũi hắn, “Thích phát cáu ghê đi.”

“Hừ!” Hắn hất cao cầm, nhướng cao mi, làm ra một bộ ngạo nghễ. Bộ dạng này của hắn luôn khiến ta nhịn không được mà yêu thương hắn thêm vài phần.

“Vừa rồi vì sao lại đau bụng?” Ái nhân mang trong mình bảo bảo của ta, tuy rằng trong lòng vui mừng nhưng hết thảy vẫn nên lấy thân thể hắn khỏe mạnh làm nhân tố lo lắng hàng đầu, nếu… đứa bé này sinh ra nhất định phải hy sinh tính mạng ái nhân, ta sẽ… không lưu tình làm rụng nó. Nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ nheo lại song đồng.

Cảm nhận được tâm tình dao động của ta, Ngả Á nghiêm túc cho ta một cái tát, ngay sau đó ôm lấy bụng cuộn tròn lại, ra vẻ bảo hộ quát ta: “Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Thu hồi lại cho ta ngay!”

———

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ