Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 38: Có thai (1)

Chương sau
Danh sách chương

“Đại Thạch, mau vào phòng đóng cửa lại, tối nay sao gió lại lớn vậy chứ, lạnh không chịu được.”

“Nàng dâu, ta đi lấy chậu than cho nàng, trong phòng để chậu than sẽ không lạnh, xem ra tối nay sẽ có tuyết rơi.”

Vương Lâm nghĩ nhà của bọn họ không phải kín hoàn toàn, để một chậu than hẳn là sẽ không tạo thành trúng độc oxit cacbon, liền thúc giục nói: “Đại Thạch, vậy chàng mau đi lấy chậu than vào đi.”

“Ừ.”

Sau khi thu thập xong chậu than hai người liền lên giường ngủ. Vương Lâm nằm trong lòng Lý Đại Thạch ôm hắn, “Ha ha, Đại Thạch chàng cũng giống một cái chậu than đấy, trong lòng chàng rất ấm áp!”

“Ừ, ấm áp, chậu than, ha ha.”

Nghe Vương Lâm gọi mình là chậu than, Lý Đại Thạch cười hề hề bóp mũi Vương Lâm, cưng chiều nói: “Y như đứa nhỏ vậy.”

Vui đùa xong Vương Lâm nghiêm mặt nói: “À, Đại Thạch, ngày mai chàng mặc thêm một bộ quần áo giữ ấm bên trong áo bông đi, sáng mai dậy nhất định sẽ rất lạnh.”

“Ừ, nàng dâu, nàng cũng phải mặc thêm một bộ nữa, ngày mai nàng đợi ta thay bồn than mới rồi hãy ra khỏi chăn, dù sao bây giờ cũng không có việc gì phải làm.”

“Được.” Lúc này Vương Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì đã làm xong áo bông cho mình và Lý Đại Thạch, nội y giữ ấm và hài bông vải cũng đã làm xong, bằng không lấy thời tiết dưới 0 độ như thế này không thể không lạnh thành đá.

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm khó khi được trẻ con, trong lòng ấm áp dễ chịu, nếu có một đứa nhỏ giống nàng dâu nữa thì tốt quá. Nghĩ vậy trong lòng liền bắt đầu rục rịch, tay cũng không quy củ mò vào trong vạt áo Vương Lâm, “Nàng dâu, chúng ta sinh oa nhi đi.”

Nghe Lý Đại Thạch nói đến oa nhi Vương Lâm mới nhớ nguyệt sự của mình đã chậm một thời gian, không biết có phải đã có rồi hay không. Nhưng loại chuyện này Vương Lâm đợi xác định rồi mới nói, nàng không nghĩ để Đại Thạch mừng hụt một hồi, vì phòng ngừa vạn nhất Vương Lâm vẫn dặn dò: “Đại Thạch, chàng nhẹ một chút nhé.”

“Ừ.” Vừa nói vừa cởi quần áo Vương Lâm.

Không bao lâu sau Vương Lâm liền bị cởi sạch trơn, Lý Đại Thạch hôn dọc theo đôi mắt, cái mũi, miệng của Vương Lâm, vừa hôn vừa kêu: “Nàng dâu, nàng dâu....”

Vương Lâm bị Lý Đại Thạch biến thành cả người khô nóng, thân thể hư không, miệng yêu kiều: “Ừ.... Đại Thạch.... Ừ.... Đại Thạch mau, ....a.... nhanh chút.” Vừa nói vừa liên tiếp cọ xát Đại Thạch.

“Nàng dâu, nàng dâu, đừng vội, ta lập tức cho nàng đây.” Nói xong liền đỡ lửa nóng cực đại của mình tiến vào Vương Lâm.

“Ừ... A....” Vừa mới tiến vào cả hai người đều thoải mái rên ra tiếng.

“Đại Thạch,.... Ừ... Đại Thạch, chàng mau động... a....”

Lý Đại Thạch theo lời cấp tốc ra vào lửa nóng của bản thân, mười ngón tay xiết chặt Vương Lâm, vừa ra vào vừa hôn môi Vương Lâm.

Ban đêm tình cảm mãnh liệt chính thức bắt đầu....

...

Sáng hôm sau ngủ dậy bên ngoài quả nhiên có tuyết rơi, Lý Đại Thạch sớm đã thay chậu than mới.

Lý Đại Thạch đang bận việc trong bếp thấy Vương Lâm tiến vào vội nói: “Nàng dâu, nàng mau vào nhà chính sưởi ấm đi, sáng nay để ta nấu cơm là được, ấm đồng trên chậu than có nước ấm, nàng mau đổ ra rửa mặt đi.”

“Ừ.”

Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch liền bưng cháo loãng lên bàn, còn có một đĩa củ cải Vương Lâm muối, “Nàng dâu, ăn cơm thôi.”

Vương Lâm vội chuyển giá để chậu than sang cạnh bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

“Nàng dâu, hôm nay chúng ta chuyển thịt heo qua dưới mái hiên ở hậu viện hun đi, chỗ đó nền đất không bị tuyết làm ướt, tuyết cũng không rơi đến chỗ đó.”

“Được.”

Hai người vừa chuyển thịt heo qua hậu viện hun thì Lý Trương thị dẫn theo Lý Tiểu Hoa, Lý Tiểu Hà đến chơi, “Tẩu tử, các ngươi mau vào trong phòng ngồi đi, bên ngoài có tuyết rơi lạnh quá.” Vương Lâm vừa dứt lời liền kéo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà vào nhà chính ngồi xuống bên chậu than.

Chờ Lý Trương thị vừa vào nhà chính Lý Đại Thạch liền đóng cửa lại, nhà chính có chậu than liền ấm hơn rất nhiều.

“Ha ha, đệ muội, vẫn là nhà ngươi ấm áp, đốt than, nhà ta luyến tiếc lấy than ra đốt vào lúc này.”

“Tẩu tử tẩu cũng biết nhà mới này của chúng ta không có đắp kháng, chỉ có thể đốt than củi sưởi ấm, ha ha.”

“Cũng phải, nhưng cứ ngồi mãi trên giường cũng không tốt, không đi ra ngoài một chút cảm giác cả người đều đau.”

“Vậy tẩu tử có thể ngày ngày đến nhà chúng ta sưởi ấm nha, nhà ta hẳn là ngày nào cũng đều sẽ đốt than củi.”

“Tốt, chỉ cần đệ muội không chê chúng ta phiền.”

“Xem tẩu tử nói gì này, ta ước gì ngày nào tẩu tử cũng đến đây trò chuyện với ta đâu.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch đang ngồi bên cạnh mình, nói tiếp: “Hắn a, chính là cái hũ nút, cả ngày cũng chẳng nói gì.”

Ai cũng có thể nghe ra ý cười trong lời oán giận của Vương Lâm, Lý Trương thị liền trêu ghẹo nói: “Ai chẳng biết Đại Thạch đối người ngoài đều không thích cười, đối ngươi thì cả ngày vui tươi hớn hở, ngày ngày đều vây quanh muội, ha ha.”

“Tẩu tử, tẩu nói cái gì đâu.” Nói xong nhìn Lý Đại Thạch, thấy Lý Đại Thạch cũng bị Lý Trương thị trêu ghẹo gương mặt đỏ bừng, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm.

Lý Trương thị thấy cả hai người đều đỏ mặt, hai mắt ẩn tình nhìn đối phương, cười càng to hơn.

Hai đứa nhỏ không biết vì sao nương mình cười vui như vậy, mà thẩm và Đại Thạch thúc lại đỏ mặt, Lý Tiểu Hà liền tò mò hỏi: “Nương, nương đang cười gì vậy? Thẩm và Đại Thạch thúc bị bệnh ạ? Sao mặt đỏ vậy, lúc Tiểu Hà bị bệnh mặt cũng đỏ.”

Vương Lâm nghe Lý Tiểu Hà hỏi như vậy, vội vàng xoa đầu Lý Tiểu Hà giải thích nói: “Nương ngươi chính là cảm thấy ở nhà thẩm ấm, cả người đều ấm áp nên mới cao hứng cười. Mà thẩm và Đại Thạch thúc là vì bị than hun, không tin Tiểu Hà thử xem, nhìn than lửa lâu xem mặt có bị biến đỏ không.”

“À, ta biết rồi.”

Vương Lâm thấy Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa hai đứa nhỏ bị mình qua loa đi qua liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi bất mãn nhìn thoáng qua Lý Trương thị.

“Được rồi được rồi, đệ muội, ta không trêu ghẹo các ngươi nữa, ha ha.”

Chiếm được Lý Trương thị cam đoan, Vương Lâm quay đầu hỏi hai đứa nhỏ, “Tiểu Hà, Tiểu Hoa, hai đứa có muốn ăn thịt nướng không, thẩm nướng cho hai đứa.”

Hai đứa nhỏ nghe xong con ngươi lập tức phát sáng, Lý Tiểu Hà càng khoa trương đứng lên ôm cổ Vương Lâm, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Vương Lâm, miệng còn la hét: “Thẩm, thẩm thật sự là quá tốt, Tiểu Hà rất thích thẩm.”

“Ha ha, thẩm cũng thích Tiểu Hà.” Nhìn nhìn Lý Tiểu Hoa bên cạnh Lý Trương thị bổ sung thêm: “Cũng thích Tiểu Hoa.” Làm hai đứa nhỏ cười ‘khanh khách’.

“Tiểu Hà mau ngồi xuống, thẩm đi cắt thịt nướng cho hai đứa.”

Thấy Vương Lâm đứng lên, Lý Đại Thạch vội nói: “Nàng dâu, nàng mau ngồi nói chuyện với tẩu tử đi, ta đi cắt thịt.”

“Ừ, thịt cắt mỏng một chút, dễ chín.”

Thấy Lý Đại Thạch đau lòng Vương Lâm không nghĩ để nàng đi ra ngoài chịu lạnh, Lý Trương thị liền ái muội nhìn Vương Lâm, vẻ mặt như cười như không.

Vương Lâm làm bộ như không phát hiện cúi đầu đùa Lý Tiểu Hà bên người.

Rất nhanh Lý Đại Thạch đã lấy hai xiên thịt đến, ngồi bên cạnh chậu than nướng, “Đại Thạch, đưa ta một xiên để ta nướng.”

Lý Đại Thạch theo lời chuyển một xiên cho Vương thị.

...

Chỉ chốc lát sau trong nhà liền tràn ngập mùi thịt nướng, Vương Lâm ngửi được mùi này dạ dày co rút lợi hại, thế nào cũng không áp được cảm giác muốn nôn xuống, cảm giác sắp không chịu được nữa liền đứng dậy chạy nhanh ra mái hiên nôn một hồi.

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm chạy ra ngoài cũng nhanh chóng chạy theo ngồi xổm xuống bên người nàng, thấy nàng nôn khan không dừng được, sốt ruột hỏi: “Nàng dâu, nàng dâu, nàng làm sao vậy? Đừng dọa ta mà.”

Vương Lâm nghe ra run rẩy trong thanh âm của Lý Đại Thạch, biết là bản thân dọa đến hắn, chờ một đợt buồn nôn đi qua liền lên tiếng an ủi: “Đại Thạch, ta không sao, chỉ là ngửi thấy mùi thịt liền buồn nôn.” Nói xong ngửi thấy mùi thịt trong tay Lý Đại Thạch liền lại bắt đầu nôn.

Lý Đại Thạch vội vàng đưa xiên thịt trong tay cho Lý Trương thị cùng đi ra, khẩn trương hỏi: “Tẩu tử, nàng dâu ta đây là sao vậy?”

Lý Trương thị thấy Vương Lâm như vậy liền nghĩ đến hồi đó có thai Tiểu Hà ngửi thấy mùi thịt mình cũng buồn nôn, “Đại Thạch, ngươi đừng sốt ruột, ta thấy đệ muội sợ là có.”

“Có? Tẩu tử, nàng dâu ta có cái gì?”

Lý Trương thị thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận mình nói cái gì, lại giải thích nói: “Nàng dâu ngươi là có đứa nhỏ rồi!”

Lý Đại Thạch nghe xong nửa ngày cũng không có thanh âm, vẻ mặt ngây ngốc, Lý Trương thị tưởng hắn vẫn chưa nghe hiểu rõ mình nói cái gì, đang muốn lên tiếng liền thấy Lý Đại Thạch đột nhiên ôm chầm lấy Vương Lâm đang ngồi xổm trên đất, lớn tiếng nói: “Nàng dâu, nàng nghe thấy không, tẩu tử nói nàng có đứa nhỏ, ha ha...” Vừa cười vừa ôm Vương Lâm xoay quanh.

Vương Lâm bị Lý Đại Thạch cao hứng như vậy dọa tới mức không nhẹ, vội ôm cổ hắn nói: “Đại Thạch, chàng mau buông ta xuống, đầu ta choáng váng.”

Nghe Vương Lâm nói choáng đầu Lý Đại Thạch liền vội vàng thả Vương Lâm xuống, ôm nàng khẩn trương hỏi: “Nàng dâu, sao rồi? Còn choáng đầu không? Còn buồn nôn không?”

Lý Trương thị thấy Lý Đại Thạch bộ dáng không biết phải làm sao, lên tiếng nói: “Đại Thạch mau ôm Tiểu Lâm về trong phòng nằm, ta gọi Lý Đại ca ngươi đi gọi Tiền đại phu đến xem.”

“Dạ.”

Trong phòng, Lý Đại Thạch vẻ mặt khẩn trương nhìn Tiền đại phu bắt mạch cho Vương Lâm, thấy Tiền đại phu thu tay liền hỏi: “Tiền đại phu, thế nào?”

Vương Lâm cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn Tiền đại phu, tuy rằng trong lòng đã khẳng định là mang thai nhưng vẫn sợ mình và Đại Thạch chỉ mừng hụt một hồi, đặc biệt là Lý Đại Thạch nghe nói bản thân có thai xong liền vẫn luôn cười ngây ngô không ngừng, Vương Lâm sợ hắn thất vọng.

Tiền đại phu vuốt râu, trả lời: “Ha ha, đừng khẩn trương, Đại Thạch nàng dâu có thai hai tháng rồi.”

Nghe vậy Vương Lâm lập tức thở phào, vẻ mặt dịu dàng sờ sờ bụng mình, cục cưng, con đã ở trong bụng nương lâu như vậy, vậy mà nương lại không phát hiện ra, ha ha.

“Thật vậy chăng, thật vậy chăng?” Không đợi Tiền đại phu trả lời, Lý Đại Thạch đã đi đến bên người Vương Lâm cầm tay Vương Lâm nói: “Nàng dâu, nàng nghe thấy không? Chúng ta có con, ha ha...” Nói xong liền cười ngây ngô vuốt bụng Vương Lâm.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng được làm cha, liền nói với Tiền đại phu: “Tiền đại phu, bây giờ ta ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn, bình thường không?”

“Là bình thường, rất nhiều người có thai đều có triệu chứng này, có người qua mấy ngày là tốt, có người nghén mấy tháng mới tốt.”

“Vậy thời kỳ mang thai phải chú ý những gì?”

“Ngươi thai này ổn định, chỉ cần mỗi ngày đều vận động, không cần bưng bê vật nặng là được, còn có chính là... Có cái gì không hiểu thì ngươi hỏi Lý Hà nàng dâu đấy, nàng là người từng trải nàng biết.”

“Đúng vậy đấy đệ muội, ngươi có gì không hiểu thì cứ việc đến hỏi ta, ha ha.”

“Vậy thì làm phiền tẩu tử giúp ta tiễn Tiền đại phu về.” Vương Lâm đưa bạc cho Tiền đại phu rồi nói với Lý Trương thị.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ


Chương sau
Danh sách chương