Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 20

Chương sau
Danh sách chương

Ta há hốc miệng, thật là ngốc, chỉ vì trí tò mò vô hạn mà vô tình ta rơi vào miệng cọp rồi,chạy trốn được không? Thượng Quan Tán Lý chắc là đang theo dõi bên ngoài,trời ơi làm sao mới được đây?

Hình như có mùi gì đó tanh tanh…máu? Ta xoay đầu lại liền chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng,nữ nhân vừa mới cho ta biết thân thế của hắc y nhân chỉ trong phút chốc đã bị chặt mất đầu,hai nữ nhân còn lại hoảng loạn định bỏ chạy đều bị hắn chém nát thây. Nhìn cái đầu còn đang trợn to mắt lăng lông lốc trên sàn nhà, thịt và máu bắn phá tứ tung, mùi máu tanh cứ dâng lên yết hầu làm ta không nhịn nổi liền nôn một trận sinh tử. Hắn giết người…khuôn mặt còn hơn cả Diêm Vương hiện hình.

-Bọn đàn bà ngu xuẩn!

Hắn lại cười,cười đến quỷ dị,cười đến nguy hiểm,nụ cười như tử thần đang bóp nát những linh hồn của hắn.

-Nôn…ụa…

Hình ảnh khủng khiếp trước mắt như keo siêu dính bám chặt vào đầu óc ta,cái đầu vẫn còn đó,thịt và máu vẫn còn đó,phần nội tạng dính bê bết dưới sàn,mùi máu tanh vẫn còn đang hòa lẫn trong không khí. Hắn giết người,người chết…người chết trước mặt ta…lần đầu tiên trong đời ta chứng kiến cảnh người chết thảm thương như vậy, cổ họng ta khô rát nhưng vẫn muốn nôn,ta nôn đến kiệt sức ngất xỉu ngay tại đó.

-Hoàng thượng,nàng nôn xong liền ngất đi!

-Cái gì?

-Chắc là lần đầu thấy người chết!

-Bọn nữ nhân đều là một lũ vô dụng như nhau!

-Bây giờ chúng ta làm thế nào?

-Lên đường trở về Ngọc quốc,mang nữ nhân này ra xe ngựa đi!

-Đứng lại!

Thượng Quan Tán Lý ở bên ngoài đã chứng kiến hết sự kinh hách của Nam Yên khi nàng nhìn thấy nữ nhân kia bị chặt đầu,lòng hắn không ngừng nhói lên, rất muốn bước tới ôm nàng vào lòng cho nàng một điểm tựa nhưng bất quá…hắc y nhân kia lại chính là Hạ Tu Lý Phong? Thượng Quan Tán Lý ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả, thì ra Hoàng đế Ngọc quốc chính là người bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim để bắt Nam Yên? Không ngờ lần này người mà hắn nhắm tới lại chính là nàng,nếu nàng rơi vào tay hắn…cả Chu quốc và Ngôn quốc sẽ không tránh khỏi sự uy hiếp to lớn,nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Vì điều này mà hắn nhất định phải đọat lại Nam Yên,nhưng vì sao…trong lòng hắn còn có một lý do khác lớn hơn thôi thúc phải cứu nàng. Cái nữ nhân ngốc nghếch này,chỉ vì bản tính tò mò của nàng mà bây giờ đã gây ra họa lớn rồi, này có khác gì tự chui đầu vào miệng cọp?

-Mía tóc trắng này…nếu ta đoán không lầm thì công tử đây chính là Nhị vương gia của Ngôn quốc?

-Bớt nhiều lời,mau trả người lại cho ta!

-Công tử nói người nào? Ta thật không hiểu!

-Bớt nhiều lời, mau đem nương tử của ta trả lại!

-Nương tử của ngươi? Haha…Sao không nói là đem vật liên kết của hai nước trả lại cho ngươi?

-Nếu không trả người đừng trách ta động thủ!

-Hừ…là ta bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim để bắt nàng,ngươi nghĩ ta sẽ đem trả cho ngươi? Một con cờ có giá trị như vậy ta sẽ đem giao lại cho ngươi?

-Câm,nàng không phải là con cờ,cũng không phải là vật liên kết,nàng ta nương tử của Thượng Quan Tán Lý ta!

Thượng Quan Tán Lý vừa nói vừa rút kiếm tiến thẳng tới Hạ Tu Lý Phong,Hạ Tu Lý Phong nở một nụ cười quỷ dị,phía sau Thượng Quan Tán Lý đột nhiên xuất hiện mười mấy cái hắc y nhân tay cầm kiếm đang hùng hổ xông tới. Trong phút chốc,sân ngoài của khách điếm ầm ầm tiếng động,tiếng tường đá bị nứt,tiếng kim loại va chạm,tiếng chân người không ngừng ầm ĩ.

Hạ Tu Lý Phong không ngờ tới còn có thêm hai đại cao thủ Ma Y,Thiên Y nổi danh thiên hạ trợ giúp cho Thượng Quan Tán Lý. Chưa đầy năm phút,đám hắc y nhân đã gục ngã lăn lộn dưới sân,Thượng Quan Tán Lý xoay người bay lên không trung,một thân cẩm bào tung bay theo gió phiêu dật tựa tiên nhân nhưng ánh mắt phút chốc lộ rõ nỗi lo lắng cho bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm bất động trong căn phòng kia.

Hạ Tu Lý Phong nghiến răng nghiến lợi rút kiếm xông tới Thượng Quan Tán Lý,trong phút chốc một bên là Hạ Tu Lý Phong và Hắc Dạ cùng với một bên là Thượng Quan Tán Lý và Song Y hình thành một cái ma trận trên không,khí thế băng lãnh cùng cực,bên trên ma trận không ngừng phát ra hàn quang,tiếng kiếm va chạm lướt gió,lá cây không ngừng rơi rụng tạo thành vòng xoáy cuồn cuộn,hai bên giao đấu kịch liệt. Giao chiến nửa canh giờ,Hạ Tu Lý Phong đã tiêu hao gần hết nội công,nếu hắn còn ngoan cố sẽ bị tổn thương nội tạng,Thượng Quan Tán Lý lại khác, vẫn chưa hề có dấu hiệu suy chuyển,vẫn cứ tiếp tục tấn công hắn tới tấp. Trước mắt thấy không đấu lại ba cái cao thủ kia,Hạ Tu Lý Phong liền lao tới lầu hai,nơi Nam Yên còn đang bất tỉnh,hắn dùng kiếm dí sát vào cổ nàng.

………

Cái gì vậy? Hình như là có cái gì đó lành lạnh chặn ngang cổ ta thì phải,cảm giác rờn rợn không ngừng xâm lấn đầu óc…ta vừa tỉnh lại liền thấy Thượng Quan Tán Lý đứng bên ngoài nhìn ta,ánh mắt lo lắng cực hạn nhưng lại không tới gần ta,còn phía sau…ô~ chính là cái hắc y nhân giết người đáng sợ kia,hơn nữa hắn còn đang kề thanh kiếm sắt nhọn mỏng tanh vào cổ ta. Nuốt một ngụm khí lạnh…ta cố gắng trấn tĩnh xem đây là đang xảy ra việc gì.

-Buông kiếm ra!

-Nếu ngươi còn tới gần,ta sẽ giết nữ nhân này!

-Ngươi…!!! Đồ tiểu nhân!

-Mau bỏ kiếm của ngươi xuống!

Hạ Tu Lý Phong hét lên một tiếng đống thời lại càng đưa thanh kiếm sắt nhọn kia kề sát cổ ta,ô~,đau rát quá.

“Xoẻng…keng”

Thượng Quan Tán Lý thấy ta nhăn mặt tay hắn đột nhiên thả lỏng buông rơi kiếm xuống đất,mười mấy cái hắc y nhân từ đâu bay lên chĩa kiếm quanh người hắn và Song Y, thì ra là vậy,đồ tiểu nhân,dám đem ta ra làm lá chắn với Tiểu Tán Lý.

-Thượng Quan Tán Lý,ngươi mau đi trước đi,mặc kệ ta!

Tiểu Tán Lý đã từng hứa sẽ bảo vệ ta,vì vậy…hắn nhất định phải bảo toàn mạng sống mới có cơ hội đem ta cấp thoát ra khỏi chỗ này. Ta thoáng suy nghĩ nhanh,hiện giờ ta đang mang thân phận của Vương phi,lại là vật liên kết cả hai nước,tên giết người này nhất định sẽ không thể giết ta ngay được,nhất định sẽ lưu ta lại để lợi dụng.

-Nữ nhân kia,ngươi nói cái gì?

-Tiểu Tán Lý,ngươi mau đi trước đi!

-Ngươi điên? Dù có chuyện gì ta cũng phải mang ngươi ra khỏi nơi này!

-Ngươi mau đi! Mau thực hiện lời hứa bảo vệ ta,ngươi đi khỏi đây ta sẽ được bảo toàn tính mạng!

-Cái gì?

Cả Thượng Quan Tán Lý và Hạ Tu Lý Phong đều không giấu nổi kinh ngạc,nữ nhân này đang định làm cái gì? Nàng ta vì sao không có kêu cứu?

-Ngươi trước hết phải sống mới có thể bảo vệ ta,mau đí đi!

-Nhưng…

-Không nhưng gì cả,ngươi mau đi đi,nếu không liền chết cho ngươi xem!

Ta vừa nói vừa lấy bàn tay đang cầm kiếm của Hạ Tu Lý Phong ép sát cổ mình,máu đã bắt đầu ứa ra…

-Ngươi đang làm cái gì vậy,mau buông tay ra!

-Chủ nhân!

-Các ngươi đi ta sẽ buông!

Ta nhìn hắn,ánh mắt như đang nói với hắn rằng ” mau đi đi,ngươi đi chính là đang bảo vệ ta,tự ta sẽ tìm cách thoát thân,nếu không thể thoát,lúc đó ngươi hãy tới cứu ta”

-Ta sẽ quay lại!

Nói rồi Thượng Quan Tán Lý xoay người cùng Song Y phi thân ra khỏi khách điếm,bọn hắc y nhân định đuổi theo nhưng đã bị Hạ Tu Lý Phong ngăn lại,chẳng phải hắn nói sẽ còn quay lại sao? Vậy thì hắn sẽ chờ. Ánh mắt của Hạ Tu Lý Phong lúc này chỉ chăm chú nhìn tiểu nữ nhân ngoan cường này,lúc nãy rõ ràng là nàng rất sợ hãi khi nhìn thấy hắn giết người,còn bây giờ…nàng lại hiên ngang dám cầm kiếm kề vào cổ mình bắt Thượng Quan Tán Lý rời đi. Nữ nhân này…tột cùng là người như thế nào?

-Đồ tiểu nhân,người như ngươi mà cũng há miệng xưng là bậc đế vương sao? Thật đáng để cười nhạo!

-Câm miệng!

-Ta không câm miệng ngươi làm gì được ta? Giết ta sao?

-Ngươi muốn ta giết ngươi?

-Nói cho ngươi biết,mạng của ta là do ông trời giữ lấy,không tới lượt ngươi đâu! Đừng hòng hù dọa ta,cũng đừng mong lấy ta ra làm lá chắn gây áp lực với Thượng Quan Tán Lý!

Rất khôn ngoan,hắn âm thầm tán thưởng,nữ nhân này chắc cũng đã đoán được hắn sẽ không giết nàng vì nàng là con cờ quan trọng. Xem ra lần này hắn đã gặp phải một nữ nhân thú vị,hắn nhất định sẽ làm cho nữ nhân này tâm phục khẩu phục quỳ dưới chân hắn.

———————–

Thượng Quan Tán Lý ngay sau khi trở về liền ra lệnh cho đoàn người phân thành từng đoàn nhỏ lần lượt trở về Ngôn quốc.

-Các ngươi cứ cách hai ngày sẽ đi một đoàn nhỏ,làm như vậy sẽ tránh được sự chú ý của đạo tặc và sát thủ,bổn vương cùng vương phi còn một số công việc,vẫn chưa thể trở về ngay được!

-Chúng thuộc hạ đã rõ,vương gia xin cẩn trọng!

Nguyên tắc của người hầu lúc nào cũng chỉ được nghe mà không được thắc mắc. Vân Đình trong lòng không ngừng lo lắng,vì sao tiểu thư từ tối hôm qua tới giờ không thấy đâu,không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Làm sao mở miệng hỏi Vương gia đây?

-Riêng Vân Đình ở lại!

-Sao ạ?

-Ngươi ở lại đây chờ Bổn vương và Vương phi xong việc sẽ cùng đi!

-Nô tì đã rõ! Nhưng mà…

-Ngươi muốn nói gì?

-Xin cho nô tì mạn phép hỏi…Vương phi hiện giờ đang ở đâu để nô tì còn hầu hạ người!

-………Nàng đang ở nơi khác,ngươi cứ ở đây chờ là được,không cần hỏi nhiều!

-Nô tì tuân mệnh!

Vân Đình trong lòng như lửa đốt,tiểu thư không có ở đây vậy thì nàng đang ở nơi nào? Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì nàng biết ăn nói làm sao với lão gia đây

……

Thượng Quan Tán Lý trong lòng hỗn loạn nhưng vẫn sắp xếp ổn thỏa công việc ở đây. Ngay bây giờ hắn phải mau bám sát Hạ Tu Lý Phong,nếu hắn đem Nam Yên về Ngọc quốc lúc đó hậu quả sẽ rất khó lường.

-Các ngươi theo ta!

Thiên Y và Ma Y đều biết Thượng Quan Tán Lý sắp đi đâu cho nên không thắc mắc nhiều liền bay theo hắn. Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng,chủ nhân đang rơi vào tay Hoàng đế Ngọc quốc, khẳng định là điều không mấy tốt lành. Nhưng với võ công của nàng, chắc hẳn có thể bảo vệ được bản thân mình.

…………

Ngay sau khi Thượng Quan Tán Lý rời đi, Hạ Tu Lý Phong lập tức vác ta quẳng lên xe rồi nhanh chóng thúc ngựa chạy như bay ra khỏi khách điếm,bên tai ta còn nghe rõ ràng là hắn định trở về nước. Ta rốt cuộc biến thành con tin trong tay hoàng đế Ngọc quốc,sự việc này thật là không nhỏ nga.

Tình cảnh của ta bây giờ đã tồi tệ lại càng tồi tệ hơn,trên cổ quấn một mảng băng trắng,cả người như không còn chút sức lực,hình ảnh đáng khinh tởm kia vẫn tồn tại trong đầu ta không cách nào thoát ra nổi. Ngồi trên xe ngựa càng khủng khiếp hơn,đất đá quanh đường đi rất nhiều,ngựa lại chạy với tốc độ cao,cả người ta bị xóc lên xóc xuống vô cùng khó chịu. Ta lại vận khí giấu đi nội công để Hạ Tu Lý Phong lơ là nghĩ ta không có võ công thành ra hại ta bắt đầu choáng váng mặt mày,cộng với khi nãy ta nôn rất nhiều,cả người cạn kiệt sức lực. Ta không chịu nổi mà ngã xuống.

-Làm sao vậy?

-Mau dừng xe…ta…ta không chịu nổi nữa rồi!

Hạ Tu Lý Phong khẽ cau mày,hắn bước tới nâng nàng ngồi dậy liền thấy sắc mặt của nàng trắng bệt,khuôn mặt nhỏ xinh như không còn sức sống,cả người lại đổ rất nhiều mồ hôi,không lẽ là bệnh?

-Làm ơn…cho ta xuống xe!

-………

Nữ nhân đúng là thứ phiền phức,nếu nàng không phải là vật quan trọng hắn đã đem nàng quẳng xuống xe cho nàng tự sinh tự diệt rồi.

-Hắc Dạ,gần đây có khách điếm hay Y quán nào không?

-Thưa còn khoảng nửa dặm là tới thị trấn Anh Khiết,Nhà trọ hình như gần hơn so với Y quán!

Hắc Dạ đang đánh xe nghe hắn hỏi liền quay đầu vào trả lời.

-Ngươi cứ chạy từ từ tới đó,ta đí trước!

Nói rồi hắn ôm nàng phóng ra khỏi xe ngựa bay nhanh về phía trước.

Cảm giác thật khó chịu,máu…thịt…mùi tanh…khủng khiếp quá,đừng đến đây,không phải là ta giết các ngươi. Thảm cảnh lúc nãy vì sao vẫn luôn đeo bám ta không dứt? Làm ơn biến ra khỏi đầu ta.

-Nôn……

-Ngươi sao rồi?

-Ta khó chịu! Lạnh…ta muốn nôn! Ô~…ô~…người chết…ta sợ lắm,vì sao ngươi giết người,ngươi là đồ dã man…

Nàng là vì hắn giết người mà khủng hoảng sinh bệnh?

-Ngươi im!

-Không được đến gần ta,đồ man rợ,đồ giết người!!!

-Ngươi……!!!

-Công tử,đại phu đã tới!

-Cho hắn vào!

Hạ Tu Lý Phong vừa đến thị trấn đã bỏ tiền bao toàn bộ khách điếm,đồng thời đem đuổi hết những người đang ở đây ra,hắn bây giờ chẳng khách gì chủ khách điếm này. Vừa hạ lệnh xong,một lão nhân gia đầu đã bạc trắng,tay cầm hộp thuốc cẩn thận từng bước đi vào.

-Là Vị tiểu thư kia mắc bệnh?

-Ân,ngươi mau đến xem nàng bị gì,nếu làm không ra hồn thì coi chừng cái mạng của ngươi đấy!

-Lão phu đã rõ!

Lão đại phu bị khí thế của Hạ Tu Lý Phong dọa đến ngây người,hắn run run từng bước đến bên giường của Nam Yên,ngón tay nhanh chóng đưa lên mạch của nàng.

-Sao rồi?

-Vị tiểu thư này…hình như vừa trải qua điều gì đó kinh hách ngoài sức tưởng tượng của nàng cho nên mới sinh ra tâm bệnh. Mạch tượng của nàng đập rất hỗn loạn,lúc nhanh lúc chậm,mi mắt lại không ngừng co giật,muốn chữa khỏi trước tiên là tạo cho nàng cảm giác an toàn,bây giờ lão phu kê cho nàng vài vị thuốc an thần,đợi khi nàng tỉnh lại mới có thể chữa tiếp được…

-Vậy ngươi mau đi làm đi,còn đứng đó làm gì?

-D…d…dạ…dạ

Đại phu bị hắn nạt một cái miệng liền nói lắp bắp mấy chữ dạ một lúc,hắn nhanh chân rời khỏi phòng,sợ rằng đứng một lúc lâu nữa thì cái mạng sẽ chẳng còn.

-Tâm bệnh?

Hạ Tu Lý Phong không biết phải làm sao,chuyện giết người cỏn con cũng làm nàng ra nông nỗi này? Chẳng phải lúc vừa đến nàng rất khỏe mạnh sao? Thật bực mình,vì chuyện này mà lại làm lỡ thời gian trở về nước của hắn.

Thượng Quan Tán Lý sử dụng khinh công bay với tốc độ nhanh nhất,sau một ngày cũng đã đến được thị trấn Anh Khiết. Chỉ còn cách hai thị trấn và một con sông lớn nữa là đã tới Ngọc quốc,Nam Yên hiện giờ không biết đang ở đâu,khả năng bị đưa về tới Ngọc quốc là không thể, vì vậy nàng chắc chắn đang ở một trong ba cái thị trấn rộng lớn này. Nỗi lo lắng của Thượng Quan Tán Lý càng ngày càng dâng cao,cũng may là hắn đã bố trí thị vệ đưa Thượng Quan Dĩnh rời Chu Quốc ngay sau lễ thành thân,nếu không…

-Sư phụ,vị tiểu thư đó vẫn chưa tỉnh sao?

-Ân,chẳng biết cô nương đó vì việc gì mà lại bị chấn động đến nỗi người suy nhược,mạch lại đập hỗn loạn…xem ra rất khó tỉnh lại!

-Ai…cũng có thể là bị nam nhân kia hù dọa!

-Ngươi đừng có đoán mò!

-Sư phụ nhìn hắn thì biết,khuôn mặt tuấn mĩ như vậy nhưng tính cách của hắn thật khủng khiếp! Chiều hôm qua đệ tử mang thuốc tới trễ liền bị hắn dọa cho một trận…cứ tưởng là rơi đầu rồi ấy chứ!

-Ngươi nói cũng có lý,vị cô nương kia thật đáng tội nghiệp,một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế mà lại rơi vào cái tên ác ma kia…không sớm cũng muộn sẽ chết trong tay hắn!

-Sư phụ nói đệ tử mới nhớ,cô nương ấy thật là đẹp nga,giống như là tiên nữ đang ngủ say vậy!

-Này…đừng nói là ngươi nhìn thấy nàng liền động tâm nhé?

-Đệ tử nào dám mơ tưởng…chỉ nhìn thấy khuôn mặt của nam tử kia trừng đệ tử như muốn ăn tươi nuốt sống đã đủ khiếp vía rồi! Nhưng mà cô nương ấy tên là gì nhỉ?

-Để ta nhớ xem,hình như trong đơn thuốc ghi là Nam Ngự Yên Yên thì phải!

Nam Ngự Yên Yên? Nàng đang ở đây sao?

Thượng Quan Tán Lý vừa đi ngang qua y quán của hai thầy trò nọ liền nghe thấy tên của Nam Yên,không lẽ nàng sinh bệnh? Hắn ngay lập tức tiến thẳng vào y quán…

-Các ngươi vừa nhắc tới tên Nam Ngự Yên Yên? Nàng hiện giờ đang ở đâu?

-Ngươi…ngươi là ai?

-Nói mau,nàng đang ở đâu?

Hai thầy trò lão đại phu không khỏi ngẩn người trước mái tóc bạch kim đẹp tuyệt vời của Thượng Quan Tán Lý,nhưng bất quá…bị hắn chĩa kiếm vào cổ cảm giác thật khinh khủng,cả hai không ngừng run rẩy,chân như muốn đứng không vững. Mẹ ơi,hôm qua và hôm nay là cái ngày gì mà gặp toàn ma quỷ hù dọa người,không những vậy mà tất cả lại cùng có liên quan tới vị cô nương kia. Cô nương,chúng ta thật sự cảm thấy cô rất là đáng thương,bị hai tên nam nhân này hù dọa không ngất xỉu mới là lạ.

-Đại…đại nhân…nàng đang…đang ở khách điếm Cung Tân!

-Vì sao ngươi biết nàng ở đó?

-Lão phu được mời đến chữa bệnh cho nàng!

-Nàng bị bệnh gì?

-Cái này…nàng vì gặp sự kinh hách nào đó nên mới sinh ra tâm bệnh,hôn mê không chịu tỉnh lại!

Kinh hách? Không lẽ là vì hôm đó nàng thấy Hạ Tu Lý Phong giết người? Sự lo lắng của hắn càng có lý do đễ tăng cao. Cái nữ nhân này không lúc nào ngừng gây chuyện. Tại sao chỉ vì một nữ nhân mà lại có thể làm hắn lo lắng đến cực độ như vậy? Hay vì nàng là nương tử của hắn?

Sau khi hỏi rõ sự việc,Thượng Quan Tán Lý lập tức lao ra ngoài nhanh như gió,hắn phải mau chóng đem nàng cấp thoát khỏi tay Hạ Tu Lý Phong. Hiện tại nàng lại đang sinh bệnh,e rằng sự việc càng lúc càng không hay.

Khách điếm Cung Tân…

-Hoàng Thượng,thuộc hạ vừa nhìn thấy Thượng Quan Tán Lý!

-Ngươi thấy hắn?

-Dạ

- Hắn đi đâu?

-Hắn từ y quán của lão đại phu hôm nọ bước ra,có lẽ đã biết Nam Ngự Yên Yên ở đâu!

-Hừ…vậy ngươi mau chuẩn bị “tiếp đón” hắn cho thật tốt!

-Dạ?

-Đem Nam Ngự Yên Yên sang phòng bí mật của khách điếm,còn lại mọi việc…haha…

……

-Thuộc hạ đã rõ!

-Tốt,ngươi mau thi hành đi! Nhớ là phải bắt sống!

Thượng Quan Tán Lý,ta biết ngươi sẽ trở lại,vì vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi niềm kinh hỉ bất ngờ,võ công ngươi có thể giỏi hơn ta,nhưng mưu kế thì…haha…

…………

Trời đã dần buông,từng mảng đen tối không ngừng kéo đến thét gào cùng với gió,ánh trăng phảng phất màu đỏ rực như máu…

Điềm gở!

Thượng Quan Tán Lý từ bên ngoài khách điếm nhìn vào trong,chỉ có một căn phòng sáng ánh đèn,cửa sổ của căn phòng đó đột nhiên mở tung, hiện rõ trên giường có bóng dáng một nữ nhân nằm bất động,bộ bạch y kia đích thị là của Nam Yên. Nhưng vì sao linh cảm của hắn lại không cho rằng đó là nàng? Có ẩn tình gì ở đây?

-Khách điếm này có vẻ bất bình thường!

Ma Y đột nhiên lên tiếng nhắc nhở,tình hình bây giờ tuyệt đối không thể chủ quan được.

-Ta vào đó thăm dò,nếu có sự tình gì xảy ra,các ngươi thay ta cứu Nam Yên!

-Chúng ta đã biết!

Vừa dứt lời,Thượng Quan Tán Lý phóng thẳng đến căn phòng kia.

Không có người?

Khuôn mặt này đúng là của Nam Yên nhưng vì sao cảm giác của hắn lại không cho là đúng?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì nữ tử đang nằm bất động trên giường đột nhiên vung ra một thanh chủy thủ hướng người hắn đâm tới,Thượng Quan Tán Lý nhanh chóng né sang một bên. Qủa nhiên là cái bẫy!

-Ngươi là ai,vì sao lại giả thành Nam Yên?

-Ta là ai đợi ngươi xuống cửu tuyền sẽ rõ!

Nói rồi nữ tử giả dạng kia đột nhiên phóng kim tẩm độc vào người Thượng Quan Tán Lý,hắn dùng tay áo phất một cái nhẹ,tất cả kim đều rơi xuống đất,duy chỉ có một cái vô tình sượt qua bàn tay.

Thượng Quan Tán Lý đột nhiên cảm thấy người như mất hết sức lực,tuy không giống với dược của Nam Yên lần trước nhưng hình như tác dụng khá giống nhau.

-Haha…ngươi tưởng sượt nhẹ một cái là không có gì sao? Nói cho ngươi biết,chỉ cần một phần của cây kim lướt nhẹ qua da thịt của ngươi đã làm cho ngươi bất động ba ngày hai đêm rồi,lần này ngươi chạy không thoát đâu!

-Ngươi……!!!

-Thượng Quan Tán Lý,chúng ta lại gặp nhau!

-Công tử,ta đã làm xong rồi,ngân lượng của ta đâu?

-Cầm lấy rồi mau biến khỏi đây!

Nữ tử kia vừa cầm lấy ngân lượng trong tay Hạ Tu Lý Phong đã vội lột mặt nạ xuống,khuôn mặt kia chính là của độc nhân Oanh Phí, nàng ta dịch dung thành Nam Yên theo kế hoạch chờ Thượng Quan Tán Lý tới gần sẽ ra tay,ai ngờ hắn tránh thoát được chủy thủ nhưng cuối cùng cũng không vượt qua nổi kim sang tẩm dược.

-Cảm giác trúng vô địch bất dược của Oanh Phí thế nào?

- Nam Yên đang ở đâu? Mau thả nàng ra!

-Haha…đừng nóng vội,từ từ rồi ta sẽ cho các ngươi hội ngộ tại Ngọc quốc!

“Cộc cộc…”

-Là ai?

-Công tử,vị cô nương kia đã tỉnh,bây giờ phải làm sao ạ?

-Ngươi lui trước đi,ta sẽ đến ngay!

-Dạ!

Lũ hạ nhân chết tiệt,khi không lại đến thông báo ngay lúc này. Hạ Tu Lý Phong thoáng gầm nhẹ.

-Hắc Dạ,ngươi đem hắn về Ngọc quốc trước! Không được để cho hắn chạy thoát,sau khi trở về bí mật đem hắn nhốt trong mật thất,cấm không cho ai được đến gần!

-Thuộc hạ tuân lệnh!

Haha…có trong tay hai con bài át chủ,Hạ Tu Lý Phong ta sẽ nắm lấy cả thiên hạ,Thượng Quan Tán Lý,Nam Ngự Yên Yên,ta sẽ cho các ngươi gặp nhau trong chiến tranh và máu

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi


Chương sau
Danh sách chương