Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 26

Chương sau
Danh sách chương

Nói là đại náo nhưng thật ra ta cũng không có làm gì quá đáng,chỉ là đem hai cha con Nam Cung cùng Yêu Mị đến quan phủ…nhưng bất quá,sự việc vẫn còn đang ở phía trước. Song Y giữ Nam Cung Toàn cùng Yêu Mị,còn lại Nam Cung Điệp do Nha Linh giữ,ta và Thượng Quan Tán Lý thong thả đi ở phía sau. Cảnh tượng này thu hút không ít ánh nhìn của mọi người…

-Tiểu Nam,không phải là ngươi định đại náo nhà người ta sao?

-Lúc nãy ta và ngươi cũng đã làm náo loạn một trận rồi đấy thôi! Đến công đường rồi tính sau.

-Vương…vương gia…vương phi…xin hãy dừng bước!

-Di? Đại nương kia gọi chúng ta kìa,sao bà ấy biết được thân phận của ta và ngươi vậy?

-…ta không biết!

-Đại nương,sao bà biết thân phận của chúng ta?

-Tâu vương phi,lúc nãy…những người từ trong phủ của Nam Cung gia chạy ra đã kể lại cho mọi người nghe như vậy!

-Ô? Vậy đại gọi chúng ta lại có việc gì không?

-Bẩm vương phi,xin người hãy đích thân xử tội Nam Cung Toàn,quan tri huyện ở thị trấn A Dã này là bạn lâu năm của Nam Cung Toàn,e rằng…

-Đúng vậy,vương gia,vương phi,xin hãy đích thân xử phạt hai cha con nhà Nam Cung!

-Bọn họ ăn ở thất đức,xin hãy giúp chúng tôi lấy lại công bằng!

-”……”

-……

Những người ở phía sau vị đại nương kia đồng loạt quỳ xuống làm ta cảm thấy mình bị tổn mấy chục năm tuổi thọ,thân phận cao xem ra cũng chảng mấy hay ho gì a. Ta trầm mặc một chút…rồi mỉm cười nhu hòa đỡ mọi người dậy…

-Các vị hương thân phụ lão đừng lo,ta sẽ nhờ vương gia giúp đỡ,nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người!

-Nếu vương phi đã nói như vậy…chúng tiểu nhân thật vô cùng cảm kích!

-Được rồi…nếu ai biết những việc làm xấu xa của cha con Nam Cung Toàn,xin hãy theo ta đến công đường!

-Thảo dân biết!

-Thảo dân cũng biết!

“…”

Sau một hồi,lực lượng đi theo ta cùng Thượng Quan Tán Lý càng ngày càng hùng hậu,này không phải giống như băng đảng xã hội đen chứ,haha…

-Tiểu Nam,ngươi cười thật man rợ!

-Ách…ta đâu có cười!

-Tất cả đều vẽ lên mặt ngươi rồi!

-Vậy sao? Vẽ ở đâu nhỉ?

-……

-Tiểu Tán Lý,đây là con dân của ngươi,sao ngươi lại tiết kiệm lời với bọn họ như vậy? Lúc nãy ta thấy ngươi chỉ nhìn bọn họ mà không hề nói chuyện,có phải là sợ làm tổn hại thân phận cao quý của ngươi không?

-Không…ta…

-Vậy thì sao hả? Hả? Hả?

-Ta…ta không quen nói chuyện với người lạ!

-Ách…cái gì mà không quen nói chuyện với người lạ? Ngươi có phải là vương gia không vậy?

-Ta sẽ kể cho ngươi nghe sau,bây giờ đừng hỏi!

-Hắc…vậy là ngươi có sự tích gì sao?

-Ta…

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn ta chợt cảm thấy mình hình như không hiểu nhiều về nam nhân này,cuộc sống của hắn…rốt cuộc là như thế nào?

Thượng Quan Tán Lý bị nàng hỏi như vậy có chút ngượng ngập,hắn ngoài những người thân cận mình ra chưa từng nói với người lạ quá hai câu,ngay cả nữ nhân hắn cũng chưa từng chạm qua,cho đến khi gặp nàng…nàng làm hắn tức giận,làm hắn lo lắng,làm hắn vui vẻ…ở bên nàng,tất cả cảm xúc của hắn đều vô ý bộc lộ ra ngoài,mặc dù hắn cố giữ vẻ lạnh lùng cần có nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến vẻ mặt đó của hắn…nếu ngay bây giờ hắn thổ lộ với nàng những điều này…liệu có bị nàng cười nhạo?

-Tiểu Tán Lý,khuôn mặt vô cảm đó nên để dành cho kẻ thù của ngươi…đối với con dân của Ngôn quốc,muốn được lòng dân thì trước tiên nên mở rộng lòng mình,như vậy mới dễ dàng cai trị!

Ta vô ý nói bừa một câu,nhưng có lẽ điều đó cũng không sai…tuy không nhìn ra suy nghĩ của hắn nhưng ta có thể đoán được hắn thật sự rất ít tiếp xúc với người khác.

-Tiểu Nam,nàng…

-Tiểu Tán Lý,giống như ngươi đang đối với ta,đây chính là ngươi đang mở rộng lòng mình với ta! Vậy thì tại sao lại không như vậy với mọi người?

Thượng Quan Tán Lý có điểm bất ngờ,nàng nói những câu này quả thật là đánh thẳng vào tâm lý của hắn, nương tử của hắn…quả nhiên là một nữ nhân thông minh,thấu tình đạt lý,thấu hiểu lòng người…bất giác bạc môi tạo thành một đường cong dịu dàng mang theo vô vàn sủng nịnh.

-Nương tử,vi phu sẽ nghe theo ngươi!

-Di? Khi nào thì tự xưng là vi phu với ta vậy?

-Không vui sao?

-Ân,ta hảo vui!

-Chủ nhân,đã đến công đường!

-Tốt,Ma Y,gọi Tri huyện ra đây!

Ta cùng Thượng Quan Tán Lý cùng thay đổi nét mặt một lúc,giờ phút này khuôn mặt vô cảm vẫn là thích hợp hơn a.

Tri phủ của thị trấn A Dã nghe người đến báo tội,phá hỏng chuyện tốt trên giường của lão liền cảm thấy bực mình không thôi,vì vậy vừa bước ra cửa phủ lão đã phẫn nộ mà quát to.

-Là kẻ nào báo tội?

-Làm càn,ngươi đang quát với ai có biết không?

Ma Y kề nhuyễn kiếm vào cổ tri huyện,lão hớp một ngụm khí lạnh,mặt mày bỗng dưng đổi sắc khi nhìn thấy Thượng Quan Tán Lý…

-Đây là…

-Ngu xuẩn,còn không mau khấu kiến vương gia cùng vương phi?

-Sao?

-Tri huyện,có cần ta lấy mệnh bài cho ngươi xem không?

Ta cười lạnh,lão già này quả nhiên cùng một hạng người với tên mập Nam Cung Toàn. Nếu hôm nay lão tri huyện này không xử cho ra hồn ta liền đem lão đi xử luôn một lượt.

-Khấu kiến vương gia,vương phi,thần đắc tội không biết vương gia cùng vương phi đại giá quang lâm,xin vương gia vương phi thứ tội!

-Đứng lên đi!

Thượng Quan Tán Lý lạnh lùng ra lệnh,phượng mâu sắc bén như muốn xuyên qua da thịt tri huyện làm lão có cảm giác hít thở không thông. Không biết vương gia cao quý báo tội gì,lão chợt đổ mồ hôi lạnh.

-Vương…vương gia,vương phi…đường xá xa xôi,có…có cần…nghỉ ngơi?

Tri huyện run rẩy muốn đứng không vững,trước khi thế như mãnh hổ của hai đại nhân vật trước mặt,trời ạ,tại sao không có ai nói cho lão biết là vương gia vương phi đến đây? Nếu biết thì lão đã tranh thủ làm thân rồi,bây giờ đắc tội bọn họ…thật sự là nguy to.

-Không cần,bản cung đến báo tội,không phải đến nghỉ ngơi!

Nói rồi ta liền ra lệnh cho Song Y cùng Nha Linh đem ba người kia tới,sắc mặt của tri huyện từ xanh chuyển sang trắng bệch…haha…để xem hôm nay lão ta xử “bạn chí cốt” của mình như thế nào đây.

-Còn không vào công đường xử tội? Hay tri huyện muốn xử ngay tại đây?

-Không…không…xin mời vương gia vương phi vào trong! Bây đâu,đem phạm nhân vào!

Tri huyện thốt lên hai chữ “phạm nhân” một cách khó khăn,lão không biết mình đã gây ra tội nghiệt gì mà bây giờ lại rơi vào tình huống như vậy,một bên là Vương gia cùng vương phi,một bên là bạn thân Nam Cung Toàn…lão thật muốn tìm cái lỗ mà biến mất.

Ta nhìn sắc mặt của Tri huyện cảm thấy thật buồn cười,cho lão kẹt giữa hai bên xem lão làm như thế nào.

-Tiểu Nam,chú ý thân phận,đừng cười man rợ như vậy nữa!

-Di? Ta lại cười sao?

-……

Công đường cuối cùng cũng đã mở,hai bên là…ta nghĩ có lẽ là Bộ Đầu,dù sao khi còn ở hiện đại ngoài chương trình học phổ thông ta hoàn toàn không để ý tới mấy cái vấn đề này…có lẽ công đường này khá giống trong phim Bao Thanh Thiên,chỉ có điều quy mô nhỏ hơn một chút,bên trên công đường là hình Hạc đứng trên sóng biển,ở giữa chính là nơi tri phủ xử án nhưng thân phận của Thượng Quan Tán Lý cao hơn hắn vạn lần cho nên cư nhiên hắn sẽ ngồi trên đó,ta đứng ở phía sau,Song Y cùng Nha Linh giữ phạm nhân cho nên đứng ở dưới,phía bên ngoài nữa là bá tánh thường dân. Tri huyện ngồi ở bên trái Thượng Quan Tán Lý bắt đầu lên tiếng.

-Mời…à không…đưa phạm nhân vào!

Liền sao đó cha con Nam Cung Toàn cùng Yêu Mị bị quẳng ra giữa công đường,Nam Cung Điệp không ngừng kêu gào

-Các người dám bắt ta? Muốn chết hết rồi sao? Người đâu,mau bắt bọn chúng lại cho ta,đem đi giết hết đi!

Nhìn nàng ta bị trói nhưng cả người không ngừng dãy dụa ta cảm thấy có chút hả hê,đến bây giờ vẫn còn điêu ngoa như thế…không biết Nam Cung Toàn dạy dỗ nàng ta như thế nào.

-Câm miệng,đến công đường rồi còn già mồm nữa à?

Nha Linh hiểu ý của ta liền tiến tới vả cho Nam Cung Điệp hai bạt tay,đối với người có võ công mà nói…chẳng khác gì bị trời giáng.

-Tri huyện,xử đi!

-A…vậy…vậy…bảng cáo trạng?

-Cần sao? Bản cung thích lấy nhân chứng sống hơn!

Ma Y bước tới mời những người ta đã chọn sẵn bước lên công đường,bọn họ có chút run sợ nhìn ta và Thượng Quan Tán Lý rồi lại chuyển hướng sang nhìn tri huyện,ở bên kia lão đang trừng mắt cảnh cáo…

-Các vị xin hãy nói những điều mình biết ra,bổn vương cam đoan sẽ không để cho người khác tổn hại đến các vị một sợi tóc!

Thượng Quan Tán Lý lời vừa nói ra liền xoay đầu nhìn ta,ánh mắt thâm thúy ẩn chứa dịu dàng,haha…hắn là đang nghe lời ta mở rộng lòng mình đó sao?

Lời của vương gia nói quả nhiên rất có trọng lượng,tất cả nhân chứng đều bắt đầu kể tất cả mọi chuyện mình biết không sót một chi tiết nào.

-Năm đó Nam Cung Toàn lừa gạt tướng công của thảo dân,làm chàng đem toàn bộ tài sản đưa cho hắn,sau đến đòi lại hắn liền sai người đuổi ra,còn đánh tướng công của thảo dân nằm liệt giường!

-Nam Cung Toàn còn nói hợp tác làm ăn buôn bán một số đồ cổ với thảo dân,bảo thảo dân gom góp bạc chung với hắn,sau đó lão ta liền cuỗm mất,còn nói với thảo dân là thua lỗ,nhưng mà khi thảo dân cho người điều tra thì lão đã bán được tất cả.

-Còn có,lão ta bắt nữ nhi mới 17 tuổi của thảo dân về làm thiếp,sau đó hại nó tàn tạ điên dại…

“……”

Tội trạng của Nam Cung Toàn chỉ trong một lúc đã cất cao như núi,đa số là lừa gạt tiền bạc…

-Tri huyện,với tội trạng như thế này thì nên phạt như thế nào?

Thượng Quan Tán Lý lời nói mang tính uy hiếp nhìn tri huyện,lão đột nhiên cảm thấy không rét mà run…những tội trạng đó,quả nhiên là Nam Cung Toàn đều có.lão ta thân làm bạn lâu năm đã biết toàn bộ…bằng chứng…cũng đã rõ ràng…cô gái bị điên kia nhìn thế nào cũng không thể là giả được.

-Theo như cáo trạng cùng nhân chứng,phạt…phạt Nam Cung Toàn đóng…đóng…năm vạn lượng…

- Hoàng kim!

Mọi người cả kinh nhìn người vừa nói ra câu đó,còn ai khác ngoài Nam Yên ta nữa chứ,hừ…năm vạn lượng sao? Không dễ như vậy.

Toàn bộ người trong công đường đều trợn mắt há mồn,năm vạn lượng hoàng kim sao? Với số tiền đó có thể nuôi mười tám đời tổ tông nhà bọn họ…người khinh hoàng hơn chính là Nam Cung Toàn,cho dù là thương gia…nhưng là năm vạn lượng hoàng kim…hắn lừa gạt đâu ra số tiền lớn như vậy chứ.

-Có vấn đề gì sao?

-Vương…vương phi,ta làm sao có số bạc lớn như vậy chứ?

-Sao? Bao nhiêu năm ngươi lừa gạt người khác vẫn không đạt tới vạn lượng hoàng kim à?

-………tiểu nhân thật sự không có,xin vương gia minh xét!

Đắc tội nữ nhân kia quả nhiên khó sống? Nam Cung Toàn cũng không ngờ người mình bày mưu kế lại chính là Vương gia, Vương phi,lần này thì lão quả nhiên thảm thật rồi.

-Vậy vương gia,bổn cung thấy hay là tịch thu hết gia sản nhà Nam Cung chia cho dân nghèo,người thấy sao?

-Vương phi đã nói như vậy,bổn vương thấy cũng rất có lý,làm như vậy đi!

Mặt mày Nam Cung Toàn cùng Nam Cung Điệp sớm đã không còn giọt máu,tri huyện ngồi trên cũng cảm thấy sởn gai ốc,khí thế của hai người này…quả nhiên vô lực chống lại.

-Có nhận tội không?

-Tiểu nhân…nhận tội!

Nam Cung Toàn cắn răng,gia sản bao nhiêu năm hắn tích góp trong phút chốc đã không cánh mà bay…lần này thì thật sự là thảm,vô cùng thê thảm.

-Kế tiếp là Nam Cung Điệp,tri huyện,nàng ta mưu đồ ám sát vương phi thì là tội gì?

-Này…cái này…

Khỏi nói thì ai cũng biết chính là tru di tam tộc,lần này đến lượt Nam Cung Điệp biến sắc,bản tính điêu ngoa bởi sức ép mãnh liệt của Nam Yên mà chùn xuống.

-Vương gia,cái này để Bản cung xử có được không a?

-Được!

Ta híp mắt lại,khí thế bức người nhìn Nam Cung Điệp ở phía dưới đã run rẩy đến cực điểm…

-Xét theo tội trạng,Nam Cung Điệp mưu tính giết bản cung nhưng ta sẽ niệm tình mà bỏ qua,còn lại…Nam Cung Điệp bản tính điêu ngoa,lại không biết giữ gìn đạo đức trêu ghẹo nam nhân,bản cung phán ngươi cắt tóc vào chùa,từ đây học theo lời Phật mà tu tâm dưỡng tính lại!

-Cái gì?

-Sao nào? Ngươi thấy bổn cung làm như vậy là quá đáng ư?

-Không…không có…

-Vậy thì…

Ta rút nhuyễn kiếm trên người của Ma Y tiến tới âần Nam Cung Điệp,mọi người đều xanh mặt…sẽ không giết người chứ?

Một luồng sáng lóe ra từ nhiễn kiếm,trong phút chốc,đầu của Nam Cung Điệp chỉ còn lại vài ba sợi tóc lởm chởm.

-Xem ra bổn cung không thích hợp cạo đầu cho người khác,Nha Linh,đưa nàng ta ra ngoài làm tiếp hình phạt đi!

-Dạ!

Mọi người cùng toát mồ hôi,vương phi ra tay như thế nào? Nàng cư nhiên là một cao thủ,lần này hai cha con Nam Cung Toàn đắc tội với nàng…quả thật khó sống. Những người chứng kiến vẻ mềm yếu của nàng lúc nãy…bây giờ thật sự nghĩ mắt bọn họ có vấn đề mới nhìn ra vị vương phi này là liễu yếu đào tơ.

-Yêu Mị công tử,bây giờ chỉ còn mình ngươi,ngươi muốn bản cung xử như thế nào?

-Ta…

-Xem ra khó xử đây,các cô nương,có ai đã từng bị Yêu Mị công tử đây đụng đến chưa?

-Ta

-Ta

-Ta

“…”

-Hắn là tên sắc lang!

-Đúng vậy,rất nhiều cô nương thất thân vì hắn!

-Hái hoa tặc!

“……”

-Vậy…theo các cô nương…nên xử hắn thế nào đây?

-Thiến hắn đi!

-Thiến đi!

-Thiến

“……”

Bây giờ mặt Yêu Mị thật sự chẳng khác gì hai cha con Nam Cung Toàn lúc nãy,hạng người như hắn…làm vậy cũng không có gì quá đáng.

-Song Y,sai người đem hắn đi thiến đi! Các ngươi không thích hợp làm việc này!

-……Dạ!

-Không…khôngggggggg…ta không muốn thiến…khôngggggggg!

Một tiếng thét như bò rống vang lên,ta nhìn Thượng Quan Tán Lý với ánh mắt đầy ý vị thâm trường:nhìn đi,nếu ngươi dám hái hoa tặc các cô nương giống hắn thì ngươi cũng sẽ như thế này.

Thượng Quan Tán Lý cũng không có chịu thua mà nhìn ta,bạc môi mấp mái:nếu ta hái hoa của ngươi thì sao? >.

Ta trả lại cho hắn một cái liếc. Hoa của ta ngươi đã ‘hái’ từ lâu rồi

‘………’

-Khụ…

Ma Y ho khan một cái nhắc nhở chúng ta đây là công đường chứ không phải là nơi để liếc mắt đưa tình làm cho mọi người bên ngoài công đường lén cười trộm một cái,ta và Thượng Quan Tán Lý xấu hổ xoay đầu chỗ khác

………

Công việc xử án cũng đã xong,trước khi rời đi,Thượng Quan Tán Lý để lại cho Tri Huyện ánh mắt cảnh cáo làm hắn suýt nữa ngất xỉu vì run sợ. Ta thì lại không tin Thượng Quan Tán Lý lại dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy…

-Sao lúc nãy trên công đường ngươi không vạch trần tri huyện thông đồng với Nam Cung Toàn,ta nghĩ nhất định lão ta cũng đã cướp không ít của cải!

-Chuyện này lúc về hoàng cung ta sẽ cùng hoàng thượng tính sau!

-Di? Như thế nào lại đợi về tới hoàng cung?

-Nhân lực của triều đình bây giờ vẫn không đủ,đợi khi ta về hoàng cung sẽ cùng hoàng thượng bàn chuyện tuyển nhân tài,đến lúc đó vạch trần tên tri huyện kia cũng không muộn!

-Đành phải để người dân ở đây chịu ủy khuất một thời gian vậy!

-Tiểu Nam,ngươi như thế nào lo đến những loại chuyện này rồi?

-Dù gì ta cũng là vương phi nha,cùng ngươi lo lắng chuyện quốc gia đại sự không được sao?

-Cùng ta?

-Uy…ta…

-Hảo,vương phi,bây giờ ta và ngươi nhanh về quán trọ cùng ta lo chuyện khác!

‘Sắc lang’-nhìn mặt của hắn như thế nào cũng hiện rõ hai chữ đó,có đồ ngốc mới không biết hắn đang nói tới ‘chuyện’ gì. Nhưng bất quá về đến quán trọ rồi ta và Thượng Qaun Tán Lý vẫn không được nghỉ ngơi,lý do là vì đã để lộ thân phận nên người dân ở đây thi nhau đem quà tới tặng cho chúng ta để bày tỏ lòng biết ơn khi ở trên công đường đã xử hai cha con Nam Cung Toàn thẳng tay.

Quà chủ yếu là lương thực và bánh trái,sau một lúc đã chất đầy cửa quán trọ,ta và Thượng Quan Tán Lý sau một hồi tiếp đón liền cảm thấy mệt mỏi nên để cho Song Y cùng Nha Linh làm hộ. Bây giờ cũng đã là chiều tối,nếu mà không được ăn uống cùng nghỉ ngơi ta nhất định sẽ chết rất khó coi a.

-Tiểu Tán Lý,ngươi muốn ăn trước hay tắm trước?

-Tắm,Tiểu Nam,vi phu mệt quá không tự mình tắm được,ngươi tới giúp ta!

-Ngươi nói gì? Tại sao ta phải tắm cho ngươi? Ta cũng đang rất mệt nha.

-Di? Đã như vậy thì chúng ta cùng nhau tắm chung,nương tử,ta thấy ý này cũng không tồi nga.

-Không tồi cái rắm a,ta như thế nào cùng ngươi tắm chung.

-Sao lại không được? Dù sao những thứ nên thấy ta cũng đã thấy hết rồi,ngươi còn ngại cái gì?

-Hừ…như vậy mà ngươi nói là ngại tiếp xúc với người khác sao? Ta thấy hình như không phải vậy nha.

-Đó là người khác,ngươi là nương tử của ta đương nhiên phải hưởng ‘đặc ân’ hơn bọn họ rồi.

-Xảo biện.

-Nương tử,nói nhiều như vậy sẽ càng thêm mệt mỏi a,tới đây,vi phu sẽ giúp ngươi…

-Giúp gì chứ,ta không tới.

-Di? Nhất định không tới phải không?

-Nhất định…oái…

Lời còn chưa nói xong ta đã bị hắn cấp ôm vào dục bồn…bàn tay thành thục cởi từng lớp áo trên người ta xuống…dù là người hiện đại ta cũng không thoát khỏi cảm giác ngại ngùng,nhiệt lượng từ bàn tay của hắn đang lan tỏa sang người ta một cách nhanh chóng,xâm lấn từng tấc da thịt mẫn cảm kia…

Thượng Quan Tán Lý nhìn biểu cảm ngại ngùng của nàng phượng mâu hiện lên ý cười nhẹ nhàng,lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác ham muốn mãnh liệt như vậy,nàng chính là nữ nhân mà hắn muốn cả đời này trói chặt vào lòng,vĩnh viễn cũng không cho nàng rời xa hắn…Bàn tay bất giác đem thắt lưng của nàng áp sát vào người hắn,bạc môi khêu gợi chậm rãi đưa tới xương quai xanh,lại hướng xuống phía dưới,cuối cùng trở về vị trí nguyên thủy nhất,cánh môi hoa đào kia như đang nở rộ hấp thu từng giọt tình yêu hắn trao nàng.

-Tiểu Nam,cởi áo cho ta.

Ta còn đang trong mơ màng,bàn tay không tự chủ vươn tới cởi lớp tiết khố còn lại cho hắn…,khuôn ngực rắn chắc ẩn hiện trong làn nước khiến ta suýt chảy máu mũi,dù gì mỹ nam ở hiện đại cũng đã nhìn thấy trên TV nhiều đến thành quen rồi…nhưng đến khi tự mình chạm vào mới thật sự cảm thấy thật là tuyệt a,ta không tự chủ được nhìn chăm chú vào lồng ngực rắn chắc của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Tiểu Nam,ngươi mới thực sự là đại sắc lang a.

-Ách…ta chỉ là đang nghiêm cứu một chút thối

-Di? Vậy ngươi có cần nghiên cứu chỗ nào nữa không? Vi phu rất sẵn lòng.

-Không cần,không cần…ngươi nha,tắm nhanh đi,ta…ta…a,ta đói bụng rồi,ta muốn ăn cơm.

Thượng Quan Tán Lý bất đắc dĩ lắc đầu…

-Chậc…chậc…nhìn ta làm ngươi muốn ăn cơm,như vậy chẳng phải nói ngươi cũng là đang muốn ăn ta sao?

-Ngươi…hỗn đãn nhà ngươi,tìm đâu ra cái lý luận vô lý như vậy chứ.

-Không phải sao?

-Không nói với ngươi nữa,ta muốn ăn cơm.

Nhìn hắn cười đến phá lệ dâm tà như vậy làm ta không khỏi cảm thấy mao cốt tủng nhiên,giống như hắn đang muốn xuyên thủng người ta để chứng minh câu nói của hắn là đúng,cho nên…ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh…cấp tốc đem thân người chạy ra khỏi dục bồn…

……………

Cuối cùng cũng được ăn cơm,hai mắt ta không khỏi nở hoa,bàn ăn cũng thật thịnh soạn nga,gà chiên,canh hầm,cháo Bát Bảo,súp măng,giò heo hun khói…còn có một bình rượu,bánh hoa mai,rất nhiều,rất nhiều a.

-Vương gia,vương phi,bổn quán đã làm những món ngon nhất,mong vương gia vương phi ngon miệng.

Nói rồi chủ Quán trọ tự động lui xuống,ta không kiềm chế được bàn tay mình bắt đầu gắp thức ăn lia lịa,bên này một chén cháo Bát Bảo,bên kia một miếng đùi gà…

-Lõa công,mau ăn đi,nếu không ta sẽ ăn hết bây giờ.

-Ngươi đói như vậy thì nên ăn nhiều một chút,nhưng từ từ thôi,sẽ không có ai tranh giành với ngươi đâu.

-Ngươi cũng nên ăn đi,này…cho ngươi.

Vây là ta bắt đầu vỗ béo cho hắn,gấp đủ thứ vào trong chén cơm…bắt hắn phải ăn cho hết…nhưng hắn đúng là bậc vương gia,ăn rất từ tốn,bàn tay cầm đũa cũng rất đẹp…ta cũng không để ý nhiều tiếp tục sự nghiệp ăn uống vĩ đại của mình.

Đến khi ăn xong trời cũng đã tối,ta bắt đầu leo lên giường,vùi mặt vào lòng của Thượng Quan Tán Lý,hơi thở nam tính của hắn từng chút,từng chút một tản ra khiến ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mà hắn hơi thở cũng đã trở nên đều đặn,chúng ta cứ như vậy mà ôm nhau ngủ…

Đêm,từng làn gió rít gào như tiếng ai oán,lá cây khô xơ xác không có chỗ dừng,tiếng dơi vỗ cánh tạo thành những âm thanh quỷ dị…mặt trăng bắt đầu lẩn khuất…

Ta và Thượng Quan Tán Lý đột nhiên mở mắt cùng một lúc,ta nhìn hắn hắn nhìn ta,cả hai không cần nói cũng đã hiểu sắp có chuyện gì xảy ra.

-Xem ra chúng ta lại sắp phải vận động rồi.

Ta đứng dậy vươn vai một cái,nhanh chóng đem áo khoác cấp lên người,nhân tiện đem bộ trường sam tơ mỏng khoác lên cho hắn. Thượng Qaun Tán Lý cũng không có nói nhiều ôm thắt lưng của ta bay thẳng ra ngoài.

-Đêm đã khuya,xin hỏi các vị đến đây tìm ai?

Bụi cây phía dưới đột nhiên phát ra tiếng động,mười mấy hắc y nhân đi ra mang ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào ta và Thượng Qaun Tán Lý. Mà hai người đi cuối cùng…bộ dáng quả thật rất quen…ta không nhịn được trêu chọc một câu.

-Ni Cô Nam Cung Điệp nửa đêm cùng mấy cái hắc y nhân này chung một chỗ,xem ra làm ni cô rồi vẫn không bỏ được tính thích trêu ghẹo nam nhân nga?

-Nữ nhân kia,ngươi im miệng cho ta,thù này hôm nay ta nhất định phải trả,ngươi nhất định phải chết.

-Di? Vậy Yêu Mị đại huynh đến đây chắc vì cùng mục đích với ni cô Nam Cung Điệp?

-Đồ tiện nhân,dám đem ta thành ra như vậy…để xem hôm nay các ngươi làm sao sống sót rời khỏi đây.

-Kia…mười vị kia là đến giết chúng ta sao/

-Haha…nói cho các ngươi biết,đây chính là Thập Sát Nhân trong giang hồ,tuyệt đối không có ai sống sót dưới tay bọn họ.

-Thập sát nhân?

Ta nhìn sang Thượng Quan Tán Lý thấy hắn đột nhiên cau mày,nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ bình thường.

-Tiểu Tán Lý,Thập Sát Nhân là như thế nào?

-Bọn chúng có toàn bộ mười người,thường là được người ta bỏ tiền để giết người.

-Vậy xem ra cũng khá giống với sát thủ nga.

Ta tỏ vẻ gật gù,bên kia Nam Cung Điệp cùng Yêu Mị đã mất kiên nhẫn.

-Thập sát Nhân,nếu các ngươi giết nữ nhân đó sẽ lấy được Tam Bảo Đại Sát,còn chờ gì nữa mà không ra tay? Bọn chúng tỏ vẻ xem thường danh tiếng của các ngươi thì hôm nay nhân tiện cho chúng biết thế nào là lợi hại đi.

-Chúng ta làm việc không cần ngươi xen vào.

Kẻ đứng đầu thập sát nhân lạnh giọng ra lệnh làm Yêu Mị đang hùng hổ tự động im miệng.

-Nữ nhân kia,ngươi là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh?

-Ai…xem ra danh tiếng của ta đã bay xa rồi nha. Thật là vinh hạnh a.

-Đem Tam Bảo Đại Sát ra đây,chúng ta sẽ không giết ngươi.

-Nằm mơ? Đến cướp của thì dùng hành động đi,bảo vật của ta,trừ khi ta chết mới có thể lọt vào tay người khác.

Lời ta vừa nói ra cũng chính là khiêu chiến,những kẻ giết người tâm địa xấu xa như bọn chúng không cần thương lượng làm gì cho tốn nước bọt.

-Như vậy ngươi cũng đừng trách bọn ta. Sát!

Kẻ đứng đầu vừa hô lên một tiếng,những người còn lại cũng bắt đầu tấn công.Về phần chúng ta,Song Y cùng Nha Linh cũng đã xông ra ứng chiến…

-Song Y,để Thập Sát Nhân cho ta,các ngươi chỉ cần bắt Yêu Mị cùng Nam Cung Điệp lại là được rồi,đợi ta xử xong bọn này sẽ đến lượt chúng.

-Nhưng mà…chủ nhân,Thập Sát Nhân là tổ chức giết người rất cường đại…

-Hừ…các ngươi không tin năng lực của ta cùng Thượng Quan Tán Lý sao? Làm theo mệnh lệnh đi. Nha nhi,đưa Mạn Châu Vô Sát cho ta.

Kiếm vừa trao tới tay,Thượng Quan Tán Lý cũng rút thanh nhuyễn kiếm trên người hắn ra,đại chiến bắt đầu.

Gió đêm lần lượt thét gào làm tung bay trường sam của Thượng Quan Tán Lý,lá khô tóc tóc rơi rụng trên không,sát khí bừng lên dữ dội. Hai bên đang ở trong thế giao chiến,một bên là Thập Sát Nhân-mười thân hắc y che kín cả khuôn mặt,tay cầm loan đao chói sáng,một bên là Nam Yên và Thượng Quan Tán Lý tay cầm nhuyễn kiếm cùng Mạn Châu Vô Sát,tóc trắng cùng tím bạc tung bay,ánh mắt lãnh lệ nhìn đối thủ. Cả hai bên đều đứng bất động ở trên không,chờ hành động tiếp theo của đối thủ,gió càng ngày càng mạnh,không khí càng lúc càng cô tịch cùng âm lãnh.

-Tiểu Nam,ra tay trước hay chờ bọn chúng tấn công?

-Không vội!

Ta chưa manh động thật ra là đang vì tìm thứ có thể tiêu diệt Thập Sát Nhân. Lúc mới cận chiến,bọn chúng đa số sử dụng loan kiếm cùng thanh đao,tốc độ lại vô cùng mau lẹ,khả năng ứng biến rất nhanh. Nếu bây giờ ta dùng Lệ Oan Hồn một lúc tóm cả lưới rất có thể sẽ bị bọn chúng chém chết trước khi cất tiếng đàn,chỉ còn lại Mạn Châu Vô Sát cùng Câu Phách,nếu muốn nắm chắc phần thắng sẽ phải sử dụng luân phiên cả hai thứ vũ khí trên,việc này yêu cầu tốc độ cực nhanh vì phía Thập Sát Nhân di chuyển cùng ra tay rất chớp nhoáng,nếu lúc cận chiến nội công của ta cùng Thượng Quan Tán Lý không thâm hậu…rất có thể đã phải chết trên tay chúng.

-Xem ra tới lúc cần động thủ rồi!

Cuồng phong tiếp tục nổi lên,ta đưa Mạn Châu Vô Sát kề trước mặt,ánh mắt sắc như dao nhắm thẳng về phía Thập Sát Nhân,bàn tay không ngừng vận khí lực ép nội độc tích tụ trong huyết ngọc.

Thượng Quan Tán Lý nhận ra sự thay đổi trong mắt Nam Yên,của nàng ánh mắt hiện lên vẻ lãnh huyết cho thấy nàng đã bắt đầu tiếp chiến,một thân cẩm y tung bay vô cùng tà mị,mái tóc tím bạc tuyệt trần không ngừng trượt theo từng cử động,phượng mâu khẽ rung ẩn chứa tia sát ý. Bên kia Thập Sát Nhân cũng giống như hắn ngơ ngẩn nhìn nàng,ánh mắt đắm chìm trong từng hành động của nàng…vẻ mị hoặc kia…ngay cả sát thủ không tình cảm cũng phải động lòng. Dáng vẻ của nàng hiện tại,giống như một thứ độc dược mà người người vẫn muốn lao đầu vào,giống như hồ ly chuẩn bị bữa tiệc câu hồn bằng vũ điệu của nó,thập phần mê hoặc cùng yêu mị…

-Các vị,tiếp chiêu!!!

Cảnh tượng đang im lặng,ngay đến tiếng động nhỏ nhất cũng nghe thấy bây giờ lại trở nên vô cùng hỗn loạn,mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa,tiếng đao kiếm vang lên không ngừng,nhân ảnh xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma,lúc tấn công đạo quang không ngừng lóe sáng…mười cái hắc y nhân vô cùng mau lẹ tránh thoát khí độc của Mạn Châu Vô Sát nhưng khí lực lan tỏa lại ngoài phạm vi tưởng tượng của bọn chúng,đã có hai kẻ từ trên không rơi thẳng xuống đất,trực tiếp tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng. Vẫn chưa thoát khỏi độc khí của Mạn Châu Vô Sát,một cánh vải tung thẳng đến nhân ảnh gần nhất,nhân ảnh kia định dùng kiếm chém thẳng vào thứ đang tiến tới với tốc độ kinh hồn kia, ánh mắt của hắn thoáng chốc hiện lên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc,mảnh vải kia không bị đứt, mà cả người hắn đột nhiên lại bị nó quấn lấy,đau đớn đến cùng cực,càng giãy giụa càng thống khổ,cảm giác như bị thiên đao vạn nhát đâm thẳng vào người,cuối cùng chỉ còn lại mùi máu tanh tưởi phát ra dưới sân. Toàn bộ hắc y nhân còn lại bắt đầu rơi vào hoang mang. Không ngờ Thập Sát Nhân lừng danh thiên hạ,không có ai mà không giết được bây giờ đã bị tổn thất đến năm người,Mị Vũ Câu Hồn Ảnh kia dùng bảo vật giết ba người,nam nhân tóc trắng kia chỉ dùng nhuyễn kiếm cũng đã làm tiêu tán thêm hai người nữa. Lần này…bọn chúng quả nhiên đã đụng phải cao thủ,hơn nữa võ công của hai người kia lại vô cùng cao cường,hơn bọn chúng đến mấy bậc,liệu có nên đánh tiếp?

Khí thế của Thập Sát Nhân bắt đầu chùn xuống,hai bên lại bắt đầu bất động.

-Ai…Thập sát nhân bây giờ muốn còn lại Ngũ Sát Nhân hay muốn biến thành Thập xác chết đây?

Ta thuận miệng buông một lời trêu chọc,thật ra để thủ tiêu được năm tên kia ta và Thượng Quan Tán Lý cũng đã tiêu tốt một lượng không nhỏ khí lực. Cơ bản ta và hắn cũng đã bị thương…xem ra Thập Sát Nhân này quả thật cường đại,nếu tiếp tục giao chiến không biết ta và Tiểu Tán Lý có chống cự nổi hay không…

-Tiểu Tán Lý,ăn cái này…

-Gì vậy?

-Này là dược của sư phụ,khi ta dùng độc của Mạn Châu Vô Sát hay Lệ Oan Hồn ngươi đều không bị ảnh hưởng! Bây giờ khí lực của chúng ta có lẽ không đủ để đấu với từng người một…

-Ngươi định sử dụng Lệ Oan Hồn?

-Ân!

-Chẳng phải hiện giờ nó đang nằm trong tay hộ pháp của ngươi?

-Hộ pháp của ta…chính là người có khinh công vô địch thiên hạ…chỉ cần ta gọi,nàng sẽ mang đến cho ta ngay tức khắc.

-Được rồi,ta sẽ tiến lên cản đường bọn chúng,ngươi nhân lúc đó mau ra tay!

-Không hổ là lão công của ta,rất hiểu ý ta nga!

-Thật hết cách,giờ phút này còn đùa được sao?

-Được rồi,ta không đùa nữa…Nha Linh!!!

Thượng Quan Tán Lý nhanh chóng tiến lên phía trước ra chiêu,cận kề với người gần nhất,hắn ra một hư chiêu rồi tiến đến sau lưng hắc y nhân đâm một nhát xuyên ngực,hắc y nhân kia vẻ mặt hiện lên chữ không thể tin được xong liền hộc máu mà chết. Nha Linh chỉ sau năm phút đã đem Lệ Oan Hồn tới,ta nhanh chóng ngồi xuống bắt chéo chân sau đó xếp cổ cầm lên đùi, miệng không ngừng khẩn cầu a di đà phật…lạy trời a.

Tiếng đàn nhanh chóng vang lên…ban đầu là thanh âm huyễn hoặc mềm nhẹ,sau đó tiết tấu lại tăng dầng,cứ một khắc,tiết tấu lại tăng thêm một bậc…từ uyển chuyển nhẹ nhàng đã chuyển sang cuồn cuộn như sóng biển,thét gào như mãnh hổ,thanh âm mãnh liệt quấn chặt lấy người nghe như cự xà quấn lấy con mồi…Thượng Quan Tán Lý ở bên kia sau một hồi dã chiến,một mình chống lại năm hắc y nhân cường đại như mãnh thú cộng thêm bị trúng một nhát chém, hiện tại đã gần cạn khí lực…Bọn hắc y nhân có vẻ như đã bắt đầu gậm nhấm sự đau đớn từ tiếng đàn liền trở nên ôm đầu quằn quại không thôi…”Ting” một tiếng,tiếng đàn cường hãn chấm dứt,mà người đang đàn nó sớm đã phun một ngụm máu tươi.

-Tiểu Nam!!!

Thượng Quan Tán Lý mặt hiện rõ vẻ đau đớn cùng lo sợ thẳng tắp bay đến phía nàng…giờ phút này chỉ còn lại hắn cùng nàng,hộ pháp có lẽ sớm đã bị nàng phái đi.

-Ngươi cái này ngu ngốc,sao lại cố sức như vậy?

-Khụ…ta không sao,chỉ là vận quá nhiều khí lực,an tĩnh một lát sẽ hồi phục lại thôi!

-Không cho phép ngươi làm những việc quá sức như thế này! Có biết ta lo lắng như thế nào?

-Chỉ là…ta thấy ngươi bị thương liền không thể ngồi yên được nữa!

-Ngu ngốc,ta không sao…không được làm liều như vậy!

-Biết rồi,biết rồi…khụ…

Một lúc sau,cuồng phong đã lắng lại,hỗn chiến cũng ngừng…gió vẫn tiếp tục gào thét,lá khô vẫn cứ như cũ bay nhẹ trên không trung…mùi máu tanh phảng phất càng ngày càng gắt gao,hai nhân ảnh đột nhiên phóng lên rời khỏi nơi ô uế kia hướng đồng cỏ phía không xa hạ xuống.

Trong đêm tối tịch mịch,dưới ánh sáng mập mờ lúc có lúc không của ánh trăng cùng ánh sáng của đom đóm,một bóng dáng mạnh mẽ có mái tóc trắng đỡ lấy thân thể nhỏ xinh của một nhân ảnh tóc tím,hai người cùng ngồi kề nhau…bên dưới là đồng cỏ đầy đom đóm,bên trên là cảnh đêm u tịch…

-Sao lại không về quán trọ?

-Không muốn…nơi này thích hợp để ta lấy lại khí lực hơn!

Giọng nói của ta có phần suy yếu,lần đầu tiên ta biết đến cảm giác của thổ huyết,quả thật rất là khủng khiếp a.

-Thương thế ngươi như thế nào rồi?

-Chỉ là hộc máu thôi,không chết được,ngươi sao rồi?

-Chỉ là một vết thương nhỏ,cũng không chết được!

-Hảo a,vậy ta cùng ngươi ở đây trò chuyện đi!

-Ân…

Nói rồi ta mệt mỏi tựa vào lòng hắn,buổi tối hôm đó.chính là buổi tối đáng nhớ nhất đời ta…cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà ta từng có…

Khi trở về cũng đã là hừng sáng…cơ thể ta tuy có phần suy yếu nhưng may ra cũng vẫn còn có thể tự lê lết về tới quán trọ được.Thượng Quan Tán Lý xem ra thương thế cũng không nặng,vết thương trên lưng của hắn chỉ là sướt qua…Trở về quán trọ trong mệt mỏi,ta và hắn sau khi được Ma Y cùng Thiên Y chữa thương liền lăn ra ngủ đến chiều. Tỉnh lại cũng đã trễ lịch trình trở về Ngôn quốc.

-Vương gia,vương phi,ăn cơm trước hay xử lý hai kẻ kia trước?

Ma Y có ý nhắc nhở…ta lúc này mới sực nhớ Nam Cung Điệp cùng Yêu Mị vẫn còn đang bị ta giam giữ.

-Ăn trước đi!

Ta tranh thủ lấy lại năng lượng,vẫn như hổ đói mà vơ vét thức ăn trên bàn,Thượng Quan Tán Lý cũng không còn giữ được vẻ nhã nhặn cật lực cùng ta tránh giành đồ ăn. Cuối cùng cũng xong bữa cơm,ta hài lòng vỗ vỗ cái bụng,cùng lúc đó Song Y đã dẫn hai kẻ tày trời kia tới,bọn họ nhìn thấy ta và Tiểu Tán Lý vẫn bình an vô sự bốn mắt trừng to muốn rớt ra ngoài,thật may là miệng bọn họ đã bị bịt lại,nếu không lỗ tai của ta sớm đã bị thủng màn nhĩ a.

-Lão công,xử bọn họ thế nào đây?

Thượng Quan Tán Lý không đợi ta nghĩ cách hành hạ đã đem Nam Cung Điệp cùng Yêu Mị gọt thành nhân côn,máu tươi phun ra đầy tràn,bị gọt thành như vậy không đau đớn mới là lạ,nhưng thật tiếc là không thể rên la được vì cả hai đã bị bịt miệng. Đúng là thống khổ muốn chết.

-Chậc chậc…Tiểu Tán Lý,ngươi cũng ác quá nha,Yêu Mị người ta đã không còn làm ăn gì được thì ít ra cũng phải để lại tay cho hắn hái hoa các cô nương chứ.

-Hừ…như vậy vẫn chưa đủ với hắn!

-Di? Vậy người còn định làm gì nữa?

-Vẫn chưa nghĩ ra!!

-Để ta nghĩ dùm ngươi…Song Y,mang tới đây một thùng mật,sau đó trải đều lên người bọn họ.

-Tiểu Nam,ngươi làm gì?

-Kiến rất yêu mật…nếu bọn họ đã thích hái hoa người ta như vậy thì ta sẽ để cho bọn họ tự mình biến thành bông hoa xem cảm giác bị ‘hái’ như thế nào.

Nam Cung Điệp cùng Yêu Mị còn đang giãy giụa vì đau đớn cùng thống khổ lại nghe Nam Yên nói như vậy không nhịn được rùng mình một cái…kiến nghe mùi máu hòa với mật rất nhanh sẽ kéo đến ăn tươi bọn họ…này không phải là một kiểu hành hạ cực kì tàn nhẫn sao? Lần này…quả thật bọn họ sẽ phải chết trong tận cùng đau đớn rồi,nếu kiếp sau được đầu thai lại,bọn họ quyết không bao giờ dám đụng đến hai người này…không bao giờ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi


Chương sau
Danh sách chương