Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 32

Chương sau
Danh sách chương

Bảy ngày sau,trong kinh thành Ngôn quốc lan truyền tin tức như sau: Diệu Thành lâu bị một người thần bí mua lại,đổi tên thành Thiên Ma lâu. Chỉ trong vòng nửa tháng, làm cho thanh lâu chán ngắt kia trở nên khác hẳn. Các cô nương chỉ bán nghệ không bán thân,có kẻ đã từng bỏ một số tiền rất lớn để được lên giường với một kĩ nữ,lập tức bị người đá bay ra khỏi cửa lâu,không những vậy còn bị tước hết vàng bạc trên người. Người đó ban đầu còn hùng hùng hổ hổ đòi quay lại trả thù…nhưng không biết vì sao cuối cùng lại im hơi lặng tiếng. Không chỉ làm ăn một cách thanh bạch,Thiên Ma lâu còn là nơi mà ai ai cũng mong muốn tới một lần. Bởi vì tất cả những người đã từng bước chân vào thanh lâu này đều có chung nhận xét: cho dù là tiểu nhi hay tên giữ ngựa,tất cả đều có khuôn mặt xuất sắc như tranh vẽ. Ngoài mĩ nữ đứng bênh cạnh hầu hạ,thức ăn ở thanh lâu này quả thực ngon có một không hai. Giá thành lại rất phù hợp. Trong vòng bảy ngày…Thiên Ma lâu đã trở thành đệ nhất thanh lâu.

Bạch Mai phủ…

Khác với sự náo nhiệt ở Thiên Ma lâu,Bạch Mai phủ tràn ngập trong bầu không khí âm u,hạ nhân trong phủ muốn ho cũng không dám ho ra tiếng.Mà nơi phát ra bầu không khí dọa người kia…lại xuất phát từ Hồng Đào cư.

Thượng Quan Tán Lý mặt mày đã muốn đen hơn Bao Công,toàn thân phát ra sát khí.

Nữ nhân chết tiệt,nàng không nói không rằng liền bỏ đi…chỉ để lại cho hắn mảnh giấy viết ngắn ngọn mấy chữ: “Phu quân thân yêu,ta sang Kim quốc làm nhiệm vụ,trở về sẽ mua quà cho ngươi”

Nói đi là đi sao? Nữ nhân kia,nếu ta không đem nàng về hảo hảo dạy dỗ thì ta không phải là Thượng Quan Tán Lý.

-Huyền Cát!

Hắn bực tức ra lệnh,từ bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân lao vút vào trong. Hắc y nhân đến bênh cạnh bức bình phong,thân người lập tức quỳ xuống,tự động chắp tay cung kính hành lễ với bóng dáng mờ nhạt của Thượng Quan Tán Lý ở bên trong bình phong..

-Thánh chủ có gì căn dặn?

-Lập tức đi đến Kim quốc tìm tung tích của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!

Hắn trước tiên phải xác định nàng đang ở đâu mới có thể đi tìm. Cũng không thể nói ra nàng là Vương phi.

Đáng chết,nàng lúc nào cũng thích hành động theo ý mình. Nếu có nguy hiểm xảy ra,hắn biết làm sao?

-Phu nhân mất tích rồi?

Hắc y nhân nghe giọng điệu của Thượng Quan Tán Lý,môi không tự chủ khẽ nhếch lên.

-Biết còn hỏi?

Thượng Quan Tán Lý bước ra từ bình phong,bộ dáng u ám ca ngạo hàm chứa sự lạnh nhạt nhìn Hắc y nhân.

Mà hắc y nhân cũng không có tỏ ra sợ hãi,khuôn mặt ngược lại còn mang theo vẻ trêu chọc.

Vốn là huynh đệ kết nghĩa,được sư phụ chính tay luyện nên,nhưng thân phận của Thượng Quan Tán Lý lại cao quý hơn hắc y nhân tên Huyền Cát.

Đến khi sư phụ mất,mỗi người lưu lạc một nơi,Thượng Quan Tán Lý trở về làm vương gia,hắn thì lưu lạc giang hồ làm sát thủ. Tình cờ nghe tin Hỏa Thánh ma mới thành lập nhưng đã có thế lực vô cùng lớn,hắn ham vui cho nên mới tham gia,không ngờ thánh chủ lại chính là huynh đệ lúc trước của mình.

Nhờ vậy,hắn cư nhiên trở thành người thân cận bên cạnh Thượng Quan Tán Lý. Chỉ có mình hắn biết rõ,ngoài thân phận thánh chủ Hỏa Thánh ma,Thượng Quan Tán Lý chính là nhị vương gia của Ngôn quốc.

Cũng chỉ có mình hắn thấy được khuôn mặt thật sự của Thượng Quan Tán Lý,tất cả những người còn lại ở Hỏa Thánh ma đều hoàn toàn không nhìn thấy được diện mạo của thánh chủ.

-Có biết phu nhân mở thanh lâu?

-Biết!

-Ngươi để yên cho nàng mở? Không sợ nàng nhìn thấy nam nhân nào xuất sắc hơn ngươi liền…

Mạn nhàn nhạt mở miệng,hoàn toàn không để ý đến tâm tình đang bốc hỏa của Thượng Quan Tán Lý.

-Im miệng,nếu nàng dám…ta liền một đêm phá sập thanh lâu của nàng!

Thượng Quan Tán Lý trong giọng nói mang theo hờn giận,hắn không tin nàng sẽ làm vậy,cũng không muốn tin lời nói xàm ngôn phát ra từ miệng của Huyền Cát.

-Được rồi,không đùa cùng ngươi nữa,ta lập tức sẽ đi tìm tung tích của nàng.

Tốt nhất là nên chuồn trước khi bị Thượng Quan Tán Lý chém chết,Huyền Cát nói xong tự động bay ra khỏi Vương phủ.

Thượng Quan Tán Lý nhìn hắn đi xa mới quay người vào trong. Tay ngọc khẽ nâng chén trà,âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Nam,ngươi làm ta phi thường tức giận.

……………

Năm ngày sau

Kim quốc,kinh thành…

Trên đường cái tấp nập người,tiếng ồn không ngớt vang lên…sự phồn thịnh của Kim quốc quả nhiên làm người ta choáng ngợp. Nhưng có một thứ còn hơn như vậy…đó chính là phong cảnh hữu tình như tiên giới cùng sáu mỹ nhân lạ mặt vừa mới xuất hiện giữa kinh thành…

——————–

Thời gian đang là sáng sớm…trong kinh thành tràn ngập người qua lại như mắc cưởi. Các phiên chợ thay nhau diễn ra,tất cả mọi thứ trên trời dưới đất đều được bày bán,không có gì là không có. Ngoài việc buôn bán,còn có gánh xiếc,các trò chơi thảy vòng,giải câu đối,biểu diễn võ thuật…thu hút không ít người xem. Kim quốc là một quốc gia không có chiến tranh,lịch sử nhiều đời đều thiên hạ thái bình. Cũng có nước từng có ý định xâm chiếm…nhưng địa thế của Kim quốc rất khó dẫn binh,xung quanh biên giới đều là núi non trùng diệp, phía Tây là sa mạc rộng bao la,đi mất mấy tháng mới có thể tiến vào địa phận…Phía Đông là hàng trăm con sông lớn…đi thuyền bè phải kéo dài nhiều tháng ròng rã,chưa kể nguy hiểm có thể xảy ra. Còn lại phía Nam cùng phía Băc…cả hai phương đều giáp Chu quốc cùng Ngôn quốc…Đường đi vạn phần thuận lợi hơi.

Kim quốc quả nhiên nổi danh là nơi tiên cảnh trong nhân gian,mỗi một cây liễu,cây hòe đều có thể gợi lên nét đẹp khó tả,chưa kể đến những kiến trúc có một không hai trong kinh thành…bước vào Kim quốc…cũng giống như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh,không khí trong xanh tươi mát,cỏ cây sinh động,kiến trúc đẹp như mơ,tâm hồn con người liền trở nên thanh tịnh…

Kinh thành đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên im lặng,thay vào đó là tiếng xì xầm nhỏ to không ngớt…

Ở giữa đường cái xuất hiện sáu thiếu nữ che mặt,thân hình xinh đẹp lả lướt,tóc dài vấn thành nhiều kiểu phức tạp…cả người toát ra hương thơm mê hoặc,trang sức phụ kiện đều rực rỡ làm người ta lóa mắt.

Năm thiếu nữ ở phía sau vận năm bộ hoàng y giống nhau,trang sức hoa lệ trên người dày đặc,người nào người nấy đều mang dáng vẻ phong tình vạn chủng,tựa như hồ diệp bay lượn.

Nhưng vẫn chưa là gì so với người đứng đầu,nàng có một mái tóc màu tím bạc hiếm thấy,cả người vận một bộ huyết y nạm kim tuyến rực rỡ,dai lưng nạm hoàng kim ngọc lấp lánh,nửa phần tóc ở trên búi lại một cách đơn giản,hau chiếc trâm đũa vươn ra ngoài,tay chân đeo chương bạc phát lên tiếng “đinh đang”,trên cổ đeo một chiếc vòng hình bướm xanh lạ mắt. Trên tay nàng ôm một bọc vải,mọi người đều hiếu kì không biết là thứ gì bên trong…

Sáu mỹ nhân đột ngột xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người,mỗi một bước đi của các nàng đều mang theo khí phách lãnh lệ,lại xinh đẹp đến động lòng người. Cho dù có che mặt,các nàng đều không thể che giấu được vẻ đẹp xuất chúng…

Trên đường cái,sáu người đi đến đâu,mọi người đều tự động dạt ra hai bên,đồng thời âm thanh cũng im bặt.

Đến giữa chợ,sáu người đồng loạt dừng cước bộ…nhanh chóng trải thảm gấm thêu hoa xuống đường.

Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh,miệng há to,mắt trừng lớn…tấm thảm gấm đó,giá trị ít nhất cũng lên đến hoàng kim vạn lượng,người người đều muốn giữ nó làm bảo vật,như thế nào lại bị người này đem ra làm vải lót đường?

Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra…huyết y nữ tử đã thong thả ngồi xuống thảm gấm,bộ dáng ưu nhã tiêu sái,mắt đảo vòng quanh những người đang hiếu kì nhìn mình.

Tay ngọc nhẹ nhàng cởi bỏ vải bọc,bên trong lộ ra một chiếc đàn tỳ bà cổ xanh biếc. Huyết y nữ tử không nhanh không chậm đem nó ôm vào trong lòng,bàn tay bắt đầu khởi động.

Lấy tốc độ sét đánh lướt trên mặt đàn,một tràn âm thanh mạnh mẽ bắt đầu tuôn trào…âm tiết mãnh liệt cao vút áp đảo thính giác,tiết tấu càng ngày càng nhanh…bàn tay lướt như bay trên dây đàn. Một tràn âm thanh ghê sợ vang lên,tiếp theo lại như mãnh hổ thét gào,một lúc sau lại chuyển qua tiếng gương đao va chạm,cứ như vậy không ngừng,đến khi đàn xong,mọi người đã bắt đầu đứng không vững.

Tất cả những người nghe được tiếng đàn đều chết đứng tại chỗ,một lúc lâu mới có thể hoàn hồn. Như thế nào có người đánh đàn siêu việt đến như vậy? Muốn đàn được giai diệu phức tạp như vừa rồi,khẳng định chỉ có bậc cao nhân lão luyện.

Không khí từ chùn xuống lại bắt đầu trở nên ồn ào. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dội,không khí vô cùng náo nhiệt.

…………

Mọi người định đến bắt chuyện,sáu người đột ngột bay lên không,sau đó liền biến mất. Toàn bộ người trong kinh thành đều ngơ ngác…vừa rồi có phải bọn họ mơ? Hay sáu thiếu nữ kia là tiên tử hạ phàm?

Tấm thảm gấm vẫn còn ở dưới đất,khẳng định không thể nào là mơ,chưa đầy một khắc,mọi người tranh nhau giành giật tấm thảm đến đổ máu.

Chưa đầy một ngày,sự kiện sáu thiếu nữ đánh đàn đã lan truyền khắp ngôn quốc…người người đều tỏ ra hưng phấn trước tin tức này,kinh thành đã đông người nay lại càng đông hơn…bọn họ đang chờ vị cầm nhân kia quay trở lại.

…………

-Chủ nhân,sự việc tiến triển đúng theo dự tính,chúng ta hoàn toàn đã gây chấn động kinh thành Kim quốc.

Thanh Long cung kính hướng người bên trong chiếc xe ngựa xa hoa báo cáo.

-Đã biết,trước tiên cứ để như vậy,qua khoảng hai ngày,tiếp tục làm theo dự tính.

Người bên trong nhàn nhạt mở miệng,cũng không quay đầu lại,mái tóc tím theo làn gió ngoài cửa sổ xe ngựa lay động mang theo vẻ đẹp tuyệt mĩ. Thanh Long ngẩn người một hồi,một lúc lâu mới dạ một tiếng rồi xoay người bước đi.

Qủa nhiên bài “Thập diện mai phục” của ta đã gây chấn động lớn,đây cũng là bước đầu xâm nhập Kim quốc.

Sở dĩ ta vừa đàn xong liền bỏ đi là vì như vậy mới có thể kích thích lòng hiếu kì của mọi người. Ta cũng cố ý ăn mặc lòe lẹt để gây ấn tượng.

Theo đà này,tin tức không bao lâu nữa sẽ truyền đi khắp nơi,ta không tin Võ Lâm toàn kẻ điếc,nhất định sẽ tìm tới…

Theo lời Tứ đại sát thủ nói,cầm đầu Võ Lâm tà đạo là Tư Đồ Vô Hạ,sau khi rời Tà đạo liền cấu kết cùng một số người thân cận ở phái khác,dùng mưu ma chước quỷ lật đổ Võ Lâm chính truyền. Tự mình lên chức Bang chủ…sau đó suốt ngày liền chìm đắm trong ải mĩ nhân. Tư Đồ Vô Hạ yêu cầm như mạng,chỉ cần là người giỏi cầm,hắn sẽ dùng mọi cách bắt người đó về đàn cho hắn nghe. Nếu như đàn không hay giống như lời đồn,liền tự tay hạ sát kẻ đó.

Thế gian này quả nhiên nhiều kẻ biến thái,lần này…e rằng hắn sẽ không còn mạng để nghe ta đàn.

—————–

Bên trong rừng trúc xanh một màu tươi mát,không khí đang tĩnh lặng đột nhiên chùn xuống,bốn bề nổi lên sát khí nồng đậm. Mười mấy hắc y nhân tay cầm loan đao bao vây một mỹ thiếu niên,hắc y nhân lượn thành một vòng tròn,đem mỹ thiếu niên áp chế bên trong. Thiếu niên thân mặc nguyệt nha trường bào,tay cầm một thanh nhuyễn kiếm,khuôn mặt tuyệt mỹ đã có chút chật vật,gió cùng lá trúc khô cuồng thét bay tán loạn…Khung cảnh quỷ dị làm người ta không rét mà run.

-Tiểu tử,ngoan ngoãn chịu chết đi!

Một trong những hắc y nhân lên tiếng,ánh mắt sắc bén hướng mỹ thiếu niên,tay cầm loan đao sáng chói thẳng tắp hướng con mồi bị bao vây bên trong đâm tới.

-Muốn giết ta sao? Kẻ đó còn chưa ra đời!

Mỹ thiếu niên nở nụ cười tuyệt mĩ,bên trong lại rộ rõ vẻ xem thường mỉa mai.

Mười mấy hắc y nhân nghe xong lời nói của mỹ thiếu niên đều tỏ vẻ trào phúng,một tên không nhịn được bật cười.

-Sắp chết tới nơi còn xàm ngôn? Để hôm nay ông ngoại ngươi hảo tâm tiễn ngươi xuống suối vàng!

Gió lại nổi,mười mấy hắc y nhân nhanh như chớp lao vào mỹ thiếu niên…mỹ thiếu niên đột nhiên cả người thả lỏng,nhuyễn kiếm từ trên tay rơi xuống…trong lòng hắn thầm than không hay…mê nhuyễn dược lại bắt đầu phát tán. Hai mắt từ từ khép lại,có lẽ hắn thật sự sắp rơi vào giấc ngủ ngàn thu.

-Tệ hại!

Trên trời đột nhiên xuất hiện sáu nữ nhân,dẫn đầu là huyết y nữ tử,bộ dáng thanh thản,tay còn mang theo một cây đàn màu xanh. Sáu nữ nhân đứng ở trên không,người nào cũng đều mang khí chất vô định,cao ngạo,lạnh lẽo.

-Các ngươi là ai?

Hắc y nhân bởi vì khí thế của sáu nữ nhân lạ mặt,trong phút chốc sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhất là năm người ở phía sau…tuy tất cả đều che mặt,nhưng lại mang đến cảm giác gì đó dị thường…người ở phía trước lại càng kinh khủng hơn. Bộ dáng của nàng tuy hời hợt nhưng lại làm người ta mao cốt tủng nhiên,một cỗ nguy hiểm tỏa ra xung quanh huyết y nữ tử làm cho người ta thấy nàng thực quỷ dị.

-Đem tên nằm dưới đất đến đây!

Huyết y nữ tử ra lệnh,một trong năm nữ tử phía dưới lao đến cướp lấy mỹ thiếu niên. Hắc y nhân cũng nhanh chóng lao tới đoạt lấy người.

-Muốn chết?

Huyết y nữ tử cau mày,phượng mâu híp lại mang theo tia không vừa lòng. Dám ngăn cản nàng?

-Ngươi là ai? Chúng ta không thù không oán,vì sao cướp người của bọn ta?

Hắc y nhân chọn cách thượng thuyết,nhìn cũng đã thấy,sáu nữ nhân này không phải người dễ chọc.

-Nha Linh,đem hắn tới!

Huyết y nữ tử lần nữa ra lệnh,Nha Linh dùng khinh công đã luyện tới tầng thứ tám cướp mỹ thiếu niên. Hắc y nhân chỉ kịp nhìn thấy một đạo ánh sáng lóa mắt,sau đó một trong số năm nữ nhân đứng sau đột ngột biến mất,lại chưa đầy năm giây,người đã trở về lại chỗ cũ,mỹ thiếu niên đã ở trên tay của nàng.

-Ngươi…tuyệt thế khinh công? Các ngươi tới cùng là ai?

Hắc y nhân khiếp sợ lên tiếng,huyết y nữ tử có thể ra lệnh cho nàng,như vậy có thể nói lên điều gì?

-Sát!

Huyết y nữ tử nhàn nhạt ra lệnh,sau đó ôm lấy mỹ thiếu niên bay đi,hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng…phía bên kia năm nữ nhân đã tiến tới.

…………

Mỹ thiếu niên trong cơn mơ hồ tỉnh lại,hai mắt khẽ nhắm chặt lại,sau đó mới thong thả mở ra. Hắn khẽ nhấc người dậy,dùng tay xoa xoa thái dương,nhìn đến phía bên kia có nhân ảnh,hai mắt hắn đột nhiên trợn to nhìn huyết y nữ tử đang đứng đối diện mình.

-Tiểu tử? Tỉnh?

Huyết y nữ tử nhìn hắn cười trào phúng,lâu không gặp,tiểu tử này vẫn kém cỏi. Còn nàng thì đột nhiên trở nên cường đại. Nhưng mà cũng phải nói…tên này lớn lên càng ngày càng xinh đẹp,rất có tố chất của yêu nghiệt.

-Tỷ tỷ?

Mỹ thiếu niên nghi hoặc mở miệng,hắn không dám tin mình còn sống,lại còn gặp được nàng.

-Bạch Phong Kinh,người càng lớn càng lú lẫn,đến tỷ tỷ cũng không nhớ?

Ta thuận miệng trêu chọc tên nhóc này một cái.

Thật không ngờ,ta cùng tứ đại sát thủ cùng Nha Linh chỉ là đi săn thú liền xảy ra chuyện vui. Lại càng không ngờ,kẻ sắp bị giết lại là Bạch Phong Khinh,hắn không phải là đệ đệ của hoàng đế sao? Sao lại bị người đuổi giết?

-Ô…ô ~ tỷ tỷ…ta không ngờ lại có thể gặp được ngươi,ta thực nhớ tỷ tỷ…

Bạch Phong Khinh đột ngột nhào tới trên người ta khóc rống,sau lại còn cố sức cọ cọ cái đầu heo của hắn vào người ta. Mẹ nó a,hắn đang quyến rũ ta sao?

-Đủ! Trước hết kể ta nghe ngươi vì sao ra cái dạng này?

Ta đem cái đầu heo của hắn hất ra,lại dùng đến chiêu ôn nhu hướng hắn moi móc tin tức.

-&*[email protected]%%%@&*$%

Sau một hồi nghe hắn kể lể,ta cũng tường tận mọi chuyện…tiểu tử này lén xuất cung đi chơi,sau đó còn giở chiêu anh hùng cứu mỹ nhân. Người bị đánh lại là thiếu gia của thương gia XX,hắn liền thuê sát thủ lấy cái mạng của Bạch Phong Khinh.

Ta vừa sơ cứu vết thương cho hắn xong,bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng vũ khí va chạm. Từ trong xe ngựa nhìn ra…hai mắt ta đột nhiên nở hoa. Oa…tiên nhân…

Tứ đại Sát thủ cùng Nha Linh đang giao đấu với một Bạch Y nam nhân. Nam nhân kia có mái tóc siêu dài màu khói, khuôn mặt không thể nào dùng từ tuyệt mỹ để hình dung,chỉ có thể dùng từ trên cả tuyệt mỹ. Hắn tiến đến gần,ngũ quan hoàn hảo cũng dần lộ rõ,đôi mắt xếch cương nghị,ẩn bên trong là thu mâu [con ngươi giống như nước hồ thu]trong trẻo,hàng mi dài thẳng tắp lượn thành một đường cong cong,mũi cao thẳng xinh đẹp,môi hoa đào ướt át, cả người hắn toát lên khí chất vân đạm phong khinh,thanh cao thoát tục…

Nhìn hắn,ta đột nhiên nghĩ tới Thượng Quan Tán Lý. Nam nhân này cùng với Tiểu Tán Lý có một loại khí chất tương đồng,giống như bậc tiên nhân tinh khiết không nhuốm nửa hạt bụi trần.

-Hoàng huynh!

Bạch Phong Khinh thò đầu ra ngoài,hắn liền hô to một tiếng,mọi người dừng lại động tác,nam nhân tóc màu khói liền thu kiếm,cả người thẳng tắp bay đến hướng xe ngựa.

-Khinh nhi,ngươi còn dám trốn?

Giọng nói hảo dễ nghe a,giống như tiếng đàn mềm mại. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuyệt trần như tiên nhân kia…ta lại có cảm giác quỷ dị.

Nam nhân này…hình như không có cảm xúc? Khuôn mặt từ đầu tới cuối vẫn là biểu tình vân đạm phong khinh. Hơn nữa…Bạch Phong Khinh gọi hắn là hoàng huynh. Không lẽ…nam nhân này là Hoàng đế Kim quốc Bạch Phong Vân?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi


Chương sau
Danh sách chương