Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 73: Chọc Phá Tầng Giấy.


Nhưng dù Trác Tĩnh có yêu thương thê tử như thế nào, thì vẫn như cũ không thể vượt qua được phản đối của chúng bô lão trong Tiên Giới, lập bà làm Tiên Hậu.

Điều đó cũng dẫn đến việc, nữ nhi của hai người chỉ có thể mang danh phận thứ nữ mà thôi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, kể từ sau khi sinh hài tử, thân thể của phu nhân Trác Tĩnh cũng càng ngày càng suy yếu. Mặc cho ông có sưu tầm đủ loại kỳ trân dị thảo đến chẩn trị, thì vẫn như cũ không thể từ trong tay thiên mệnh đoạt lại mạng sống của bà.

Thê tử của Trác Tĩnh chết, khi đó, Dung Mi cũng đã là một thiếu nữ sắp đến tuổi cập kê.

Trác Dung Mi rất xinh đẹp, dù tuổi nhỏ, nhưng vẫn như cũ có phong phạm đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành giống như mẹ mình.

Thế nhưng, kể từ khi mẹ nàng mất, vị công chúa luôn nhận hết muôn vàn sủng ái tại một thân này, giống như lại bắt đầu thất sủng, không còn được Trác Tĩnh thương yêu nữa.

Điển hình là, ông ta đã đem nàng đuổi ra khỏi cung điện sa hoa mà nàng sinh sống từ nhỏ đến lớn. Thay vào đó, lại để nàng sống trong một gian trạch viện cũ kĩ, giống như nhà cũ trước kia của Trác Tĩnh lúc chưa trở thành Tiên Đế.

Ngay cả xiêm áo hoa lệ, cũng bị đổi thành y phục bần hàn cũ kĩ.

Thậm chí, Trác Tĩnh còn giam lỏng nàng, để nàng đại môn không ra, nhị môn không tới.

Một năm sau khi Dung Mi thất sủng, Phong Lăng Đại Đế nổi danh si tình, vô duyên vô cớ lại đồng ý cưới đích nữ của một vị trưởng lão trong Tiên Giới làm Tiên Hậu.

Việc này, đến tận bây giờ vẫn như cũ là nỗi nghi hoặc lúc trà dư tửu hậu của người trong Tiên Giới.

Có kẻ than rằng lòng dạ nam nhân phong lưu thành tính. Có kẻ thậm chí còn dựng lên đủ loại thoại bản, nào là Trác Tĩnh đối Tiên Hậu vừa gặp đã thương, cả hai cùng thề non hẹn biển gì đó,...

Nhưng rốt cuộc, mặc cho truyền ngôn thế nào, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như ván đã đóng thuyền.

Chưa đầy một năm sau đại hôn, Tiên Hậu rốt cuộc cũng lâm bồn, sinh ra thái tử của Tiên Giới, được ban danh là Trác Hàn Minh.

Thế nhưng, làm người khác không ngờ tới chính là, chỉ vừa sinh hạ Trác Hàn Minh, Tiên Hậu liền đã một mệnh không có, đi trước một bước xuống hoàng tuyền.

Có lẽ vì không chấp nhận được sự thật này, Phong Lăng Đại Đế bình thường luôn bình dị, dễ gần, lúc này lại đột ngột bão nổi. Trực tiếp đem hết thảy hạ nhân, bao gồm cả bà mụ đỡ đẻ trong cung của Tiên Hậu đều lôi xuống trảm sát.

Mà thái tử Trác Hàn Minh, kể từ đây cũng bắt đầu được Trác Tĩnh chính tay nuôi dưỡng.

Trác Hàn Minh sau khi lớn lên, từ khí độ cho đến dung mạo, đều vô cùng giống với Trác Tĩnh lúc còn trẻ. Tựa như là bản sao của ông đúc thành.

Trong ấn tượng của Trác Hàn Minh, phụ hoàng của hắn, luôn là người chính trực, nghiêm khắc. Vô cùng thương yêu chiều chuộng hắn. Nhưng lại thường hay ức hiếp Dung Mi.

So với Trác Tĩnh, ấn tượng của Trác Hàn Minh đối với Dung Mi cũng không phải là quá mức khắc sâu. Bởi vì hai người bọn họ, một ở đông cung, một ở tây cung, rất hiếm khi gặp được nhau. Chỉ có vào dịp lễ tết, hoặc là hắn cầu cạnh, nài nỉ Trác Tĩnh, thì ông ta mới đồng ý cho hắn gặp Dung Mi.

Nhưng mỗi lần như vậy, bên cạnh bọn họ đều luôn bị người theo dõi sít sao.

Dung Mi ở trong mắt Trác Hàn Minh, luôn là một mỹ nhân trầm tĩnh, lan tâm huệ chất. Tựa như hết thảy nhơ bẩn của thế gian, vĩnh viễn cũng không thể đem tấm lòng thanh khiết của nàng vấy bẩn được.

Khi ở trước mặt hắn, Dung Mi rất hoạt bát. Nàng tựa hồ là hiểu biết rất nhiều chuyện, luôn luôn tìm đề tài đến tán gẫu cùng hắn. Còn thường xuyên nấu cho hắn ăn, ôm hắn vào lòng, hát cho hắn nghe,...

Mỗi lần như vậy, thâm tâm của một đứa trẻ chưa từng nhận qua tình thương của mẹ như hắn, đều chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hắn rất thích nàng. Thích hơi ấm, thích giọng nói, thích tiếu dung,...thích tất cả mọi thứ trên người nàng. Bởi vì chúng, mang lại cho hắn cảm giác rất yên bình, hạnh phúc.

Chỉ là, bắt đầu từ năm bốn tuổi, ác mộng quanh quẩn trong lòng hắn. Thứ mà mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt lại, nó đều sẽ luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, rốt cuộc cũng đã xuất hiện.

Đó là một buổi tối không có ánh trăng soi sáng. Một nhà ba người bọn họ, đang đi đến một đại môn phái ở Nhân Giới dự yến hội.

Bởi vì tông chủ môn phái sắp xếp, nên ba người bọn họ cũng đều trụ trong một tòa trạch viện, sương phòng sát vách nhau.

Phòng của hắn và Dung Mi là ở cạnh. Cho nên, sau khi lăn qua lộn lại, bởi vì lạ giường mà không ngủ được. Trác Hàn Minh cũng liền bước xuống giường, cầm theo đèn lồng, lén lút đi qua tìm Dung Mi. Muốn để nàng kể chuyện cho mình nghe.

Sợ Trác Tĩnh trách phạt, nên Trác Hàn Minh trước khi đi khỏi phòng cũng đã thổi tắt nến, tạo ra giả tượng rằng chính mình đã đi ngủ.

Hắn chậm rãi nâng chân nhỏ, không nhanh không chậm xuyên qua hành lang thật dài. Cũng không quá lâu, liền đã xuất hiện ở trước cửa phòng Dung Mi.

Nàng tựa hồ vẫn chưa ngủ, trong phòng vẫn còn có ánh nến. Thế nhưng, ngay khi sắp nâng tay gõ cửa, động tác của Trác Hàn Minh liền hơi ngừng lại một chút.

Bởi vì vừa mới, hắn ở trong phòng của Dung Mi, nghe thấy giọng nói của một nam nhân!

Vì sao trong khuê phòng của Dung Mi lại có âm thanh của nam nhân được chứ?

Cho rằng chính mình nghe lầm, Trác Hàn Minh liền nhẹ nhàng đem đèn lồng đặt xuống đất. Sau đó lại kiễng chân, dùng ngón tay chọc phá tầng giấy mỏng trên cửa, đưa mắt nhìn vào trong.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết