Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 2


Ngay lúc này, Tần Mặc Hàm đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, trên trán ướt đẫm mồ hồi, cúi đầu thở gấp. Hồi lâu sau, ánh mắt nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, những tia sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, trời mới vừa rạng sáng.

Nàng có chút mệt mỏi xoa xoa trán, đứng dậy đi rót ly nước, dòng nước lạnh thấm ướt cổ họng khô khốc chảy vào trong dạ dày, khiến cho nàng cuối cùng bình tĩnh lại. Đầu có chút đau, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt cái ly trong tay, nàng nhìn vào khoảng không vô định, suy nghĩ xuất thần. Dường như nàng lại mơ thấy người kia, lẽ ra nàng phải vui vẻ nhưng bất giác trong lòng tràn ngập cảm giác đau xót, nàng cố gắng nhớ xem trong mộng đã xảy ra chuyện gì nhưng không cách nào nhớ rõ được. Chỉ còn sót lại tiếng nói mềm nhẹ của người kia: "Nếu ta muốn mang nàng đi cùng, nàng có nguyện ý không?"

Nàng loáng thoáng nhớ lại, nàng đã không chần chừ đáp lời: "Nguyện ý."

Buông ly nước xuống, đứng lên đi vào phòng tắm, trong đôi mắt đen trầm tĩnh của nàng như cũ không có nhiều cảm xúc, chỉ là trong đáy lòng có tiếng thở dài thật khẽ. Nói nguyện ý thì có ích lợi gì, người kia thật sự có thể mang nàng đi sao? Đến một nơi mà theo người đó kể, nguy cơ trùng trùng, là một thế giới thần kỳ cổ quái, xa xôi giống như hư ảo.

Không đi làm ở tập đoàn Hạ thị cũng không sao, nàng vẫn còn nơi khác để đi, nàng xưa nay không bao giờ đem tất cả hy vọng ký thác ở một nơi, chỉ là bản thảo phiên dịch còn thiếu năm ngàn chữ, nàng phải sớm hoàn thành.

Ngồi ở trên bàn sách trong phòng khách, nàng mở laptop, tranh thủ thời gian máy khởi động, cúi đầu hớp tí trà, chẳng qua là trà còn chưa nuốt xuốn, trên màn hình máy vi tính đột nhiên hiện ra một cửa sổ. Tần Mặc Hàm nhìn xuống tay mình, ngay cả con chuột nàng còn chưa chạm đến, ánh mắt nhất thời đông cứng.

Phản ứng đầu tiên nàng nghĩ rằng máy bị nhiễm virut, đang định mở chương trình quét, nàng chợt dừng lại một chút, giao diện kia không phải quảng cáo cũng không phải mã độc, chỉ là một quyển tiểu thuyết. Nàng xưa nay không đọc tiểu thuyết trên máy, Giang Tư cũng sẽ không tùy tiện dùng máy vi tính của nàng, tại sao tự nhiên hiện ra cái này?

Ánh mắt nàng nhanh chóng lướt qua nội dung trang bìa, đây hình như là một quyển truyện tiên hiệp, nữ chính gọi là Tô Tử Ngưng, nhìn qua giới thiệu tóm tắt, bối cảnh truyện chính là loại mà Giang Tư đã sớm chán đến một vạn lần, là một thể loại tiên hiệp theo cơ chế thăng cấp kiểu cũ.

Ở chương đầu tiên ngay trước mắt, viết về Tô Tử Ngưng dòng chính Tô gia, bởi vì từ nhỏ trắc định ra là một người bình thường không có một tia linh lực nào, trái lại ở dòng thứ của gia tộc tất cả con cháu trước sau đều kiểm tra thấy linh căn, nên Tô Tử Ngưng gần như bị chán ghét như một hạt bụi ven đường.

Bởi vì Tô Nhạc phụ thân nàng là huyết mạch chính thống Tô gia, liên tiếp một ngàn năm đều là song linh căn, trong đó chí ít cũng có một loại là trung thượng phẩm linh căn, ngay cả đứa trẻ do tiểu thiếp sinh ra cũng đã thức tỉnh linh căn. Mẫu thân của Tô Tử Ngưng là thứ nữ của đại gia tộc Lâm Gia đứng nhất nhì tại Dĩnh thành, cũng là song linh căn, thế nhưng lại sinh ra Tô Tử Ngưng là một người bình thường. Thậm chí Tô Nhạc hoài nghi nàng không phải con mình, hận không thể bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt.

Mẫu thân nàng tựa hồ giận lây sang nàng, nên cũng chưa từng yêu thương quan tâm đến nàng, để mặc cho nàng bị người ta ức hiếp. Sau đó rất nhanh mẫu thân nàng sinh thêm một người con trai, kiểm tra ra song linh căn đều là trung thượng phẩm, Tô Nhạc mừng đến quên hết chuyện từng hoài nhi Tô phu nhân gây ra chuyện cẩu thả.

Ở những chương tiếp theo, mấy hài tử dòng thứ cùng đệ đệ Tô Tử Ngưng là Tô Hạo Nhiên cùng nhau khi dễ nàng. Tô Hạo Nhiên mới nhận được Thiên giai pháp khí, vô tình làm bị thương biểu tỷ của Tô Tử Ngưng là Lâm Khinh Trần – vốn là tiểu thư dòng chính của Lâm gia, đang đến làm khách tại Tô gia. Lâm Khinh Trần chính là người có thiên phú lớn nhất đời này Lâm gia, mười tám tuổi đã luyện thành Trúc Cơ, đương nhiên được Lâm gia xem như trân bảo. Hiện tại bị người của Tô gia đả thương, nếu để Lâm gia biết được, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Vì vậy, để bao che cho Tô Hạo Nhiên, Tô gia liền sẽ để Tô Tử Ngưng gánh chịu.

Chuyện kể đến lúc Lâm Khinh Trần vừa mới tỉnh dậy liền hung hăng dạy dỗ Tô Tử Ngưng một trận, sau khi để lại cho Tô gia một cái ân huệ mới ngừng tay.

Tần Mặc Hàm nhíu mày lại, không hiểu sao khi nàng đọc đến dòng cuối thì giao diện chợt biến mất.

Trong lòng Tần Mặc Hàm cảm thấy kỳ lạ, cái giao diện này xuất hiện có chút quỷ dị, nàng mở ra trang mạng lần nữa, tìm xem ở phần lịch sử các trang đã xem nhưng lại chẳng tìm thấy chút dấu vết nào. Nhìn chằm chằm màn hình một hồi, nàng chậm rãi thở dài, đem những nghi ngờ trong đầu gạt sang một bên, chuyên tâm xử lý bản dịch.

Hôm nay Giang Tư đến công ty nhà nàng trình diện, sang năm nàng liền tốt nghiệp, năm thứ năm đại học nên đi thực tập suốt, hiện tại nàng không ở đây, buổi tối cũng bị cha mẹ giữ lại ở nhà cũ, nên lúc này chỉ còn một mình Tần Mặc Hàm ở nhà.

Tắm rửa xong, Tần Mặc Hàm sấy mái tóc ướt, trong tiếng ong ong của máy sấy tóc, nàng chợt nhớ tới chuyện kỳ lạ phát sinh hôm nay, mãi cho đến khi nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn còn hỗn độn giấc mộng không rõ ràng cùng quyển tiểu thuyết mạng cổ quái kia.

Trong căn phòng mờ tối, ở đầu giường đột nhiên lóe lên chùm ánh sáng bạc, đầu tiên là ánh sáng bắn ra bốn phía, sau đó nhanh chóng thu về, an tĩnh thật giống như ảo giác, người nằm trên giường đột nhiên run lên một cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Không biết qua bao lâu, Tần Mặc Hàm đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra, ngoài trời vẫn còn mờ tối, thế nhưng ánh sáng trong phòng lại rất rõ ràng, hết sức nhu hòa. Đôi mắt Tần Mặc Hàm hơi nheo lại, rồi bỗng giật mình, bởi vì nàng ngẩng đầu nhìn thấy không phải trần nhà quen thuộc, mà là chóp màn trang nhã tinh xảo, nhìn sang bên cạnh liền cảm thấy một phong cách cổ kính, hoàn toàn không phải những đồ vật mà nàng quen thuộc.

Nàng nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra lần nữa, trước mắt hết thảy không có một chút biến hóa, ngược lại càng rõ ràng. Nàng nhìn một vòng chung quanh nhà, tất cả đồ dùng trong nhà đều là phong cách cổ xưa tinh xảo, thứ ánh sáng nhu hòa kia cũng không phải ánh đèn hay ánh nến, mà là từ một hạt châu lớn phía trên giá đỡ tam giác bằng bạc, đang trôi lơ lững một cách rất không khoa học và không ngừng xoay tròn.

Một người vốn rất trầm tĩnh như Tần Mặc Hàm, lúc này cũng không nhịn được đột nhiên ngồi bật dậy, lập tức cảm giác vai trái đang đau nhói. Cảm giác đau đớn mặc dù không kịch liệt nhưng phảng phất giống như từ trong xương mà ra, khiến cho nàng mím môi thật chặt, đồng thời đem suy nghĩ đây là mộng cảnh trong đầu đánh tan không còn một mảnh. Đây là nơi nào?

Đúng vào lúc này, một nữ tử mặc quần áo cổ trang màu lam bước nhanh đến, nhìn thấy Tần Mặc Hàm ngồi ở trên giường liền kích động nói: "Biểu tiểu thư, người tỉnh?"

Tay Tần Mặc Hàm vẫn đặt ở trong chăn khẽ nắm chặt lại, đè xuống muôn trùng sóng vỗ ở trong lòng, giấu đi hốt hoảng, cẩn thận gật đầu một cái.

Nữ tử thấy vậy lập tức nói: "Gia chủ và tiểu thiếu gia rất lo lắng người, ta lập tức đi gọi bọn họ."

Gia chủ, tiểu thiếu gia? Rất hiển nhiên, trước mắt hết thảy các thứ này đều vô cùng rõ ràng nói cho nàng biết, đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế kỷ hai mươi mốt của nàng, hơn nữa dường như cũng không phải là một thế giới bình thường. Ánh mắt Tần Mặc Hàm lại chuyển vào viên minh châu đang lơ lửng trên không, trong mắt càng thêm phức tạp khó hiểu.

Nàng nhìn kĩ cách ăn mặc của mình, trang phục rất hoàn hảo, toàn thân váy dài hỗn hợp màu sắc, lấy tay sờ một cái, vải vóc mềm mại đến mức không tưởng tượng nổi, lại mơ hồ có vẻ ôn hòa lạnh lẽo, tuyệt không phải chất liệu bình thường. Bởi vì cửa mở nên Tần Mặc Hàm nghe được một tiếng rên khẽ cực lực kiềm chế, còn có âm thanh quất roi lên da thịt phát ra tiếng trầm đục, xen lẫn tiếng trách móc lạnh nhạt của nam nhân.

Trong lòng nàng có chút căng thẳng, đúng lúc này một nam nhân trung niên mặc cẩm bào màu đen cùng một thiếu niên mặc trường sam màu xanh da trời bước nhanh vào, rất hiển nhiên đều là cách ăn mặc của cổ nhân.

Nam nhân trung niên kia vội vàng nói: "Khinh Trần, ngươi tỉnh rồi sao, vết thương còn đau không? Đều do Hạo Nhiên không hiểu chuyện, lại đem Thiên giai pháp khí cho nha đầu không biết điều kia mượn, làm hại nha đầu kia đả thương ngươi. Nha đầu đang bị ta phạt bên ngoài, dám làm bị thương dòng chính Lâm gia, tội không thể tha, còn lại như thế nào xử lý, hoàn toàn do Khinh Trần quyết định. Hạo Nhiên, còn không mau xin lỗi!"

Nhìn thấy Tần Mặc Hàm không một chút biểu tình, Tô Nhạc có chút thấp thỏm, mặc dù hắn cưới Lâm San nhưng phu nhân hắn chẳng qua là thứ nữ, tuy cũng được cưng chiều, nhưng hắn không dám lấy cái danh cữu cữu để đối đãi với người thừa kế được xem như trân bảo của Lâm gia. Tuy bình thường Lâm Khinh Trần cũng xem như ôn hòa với người của Tô gia, nhưng phần nhiều chỉ là lễ tiết bên ngoài, chưa chắc chịu nể nang mặt mũi của hắn mà bỏ qua cho Tô Hạo Nhiên. Vì vậy mới để con trai mau mau nói xin lỗi.

Trên mặt Tần Mặc Hàm vẫn không hiện ra cảm xúc gì nhưng trong lòng hết sức khiếp sợ, mấy cái tên gọi quen thuộc này khiến nàng trong nháy mắt nghĩ đến quyển tiểu thuyết mạng vừa xem lúc ban ngày, chẳng lẽ nàng thực sự xuyên vào trong sách, nàng đang ở thế giới trong sách sao? Đã vậy còn biến thành Lâm khinh Trần, cái người bên ngoài ôn hòa lễ độ nhưng bên trong lạnh lùng thâm độc?

Trong lòng Tần Mặc Hàm đã sớm như sóng biển cuộn trào, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì xảy ra, nếu quả thật như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Lời của Tô Nhạc nàng nghe rất rõ ràng, ý tứ là muốn nàng đem tức giận phát tiết lên người Tô Tử Ngưng, buông tha cho đám người Tô Hạo Nhiên.

Mặc dù Tầm Mặc Hàm trong lòng khó chịu, nhưng không có ý định làm gì quá nhiều, đây bất quá là một quyển tiểu thuyết mà thôi, nàng cũng không cần quá mức tích cực.

Chủ yếu là nàng vẫn không hiểu rõ vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, hiện tại quan trọng nhất là không để cho người ta phát hiện ra sơ hở. Dù chỉ mới xem qua một chương, đối với người tên Lâm Khinh Trần này nàng cũng không hiểu nhiều, nhưng đã có kịch bản trước, đương nhiên nàng biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Nàng nhớ lại thái độ của Lâm Khinh Trần lúc đó, phát ra một tia cười nhạt, không nóng không lạnh mở miệng: "Oan có đầu nợ có chủ, tuy nói làm tổn thương ta là linh khí của Hạo Nhiên, nhưng Tô cữu cữu cũng đã nói, Tô Tử Ngưng mới là thủ phạm chính, ta đương nhiên sẽ không trách tội Hạo Nhiên. Còn trừng phạt Tô Tử Ngưng, cũng không tránh được, nếu không sợ là...." Lời còn chưa dứt nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng, Giọng điệu của nàng không lộ tí sơ hở nào, may mắn từ trước giờ nàng vẫn nghe quen giọng điệu cổ nhân của Chấp Mặc.

Theo trong sách nhắc tới, Tô Nhạc sẽ dứt khoát để cho Tô Tử Ngưng gánh chịu oan ức, cùng bởi vì Lâm gia vừa lúc phái người tới, đối với chuyện Lâm Khinh Trần ở Tô gia bị thương hết sức tức giận, nên Tô Nhạc không dám không ra tay độc ác, để bảo toàn cho con trai bảo bối của mình.

Tô Nhạc nghe nàng nói qua, mặc dù trong lòng không dễ chịu, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục nói phải. Mà lúc này Tam thúc Lâm Tiêu của Lâm Khinh Trần vừa cầm thánh dược chạy về, nghe thấy lời của Tô Nhạc, hừ lạnh nói: "Đã như vậy, Tô Nhạc, nữ nhi phế vật kia của ngươi, không chỉ dạy dỗ một trận là có thể đền bù cho thương tích của Lâm Khinh Trần nhà ta."

Tô Nhạc cười lấy lòng: "Nha đầu kia bị trừng phạt là đúng tội, hoàn toàn giao cho Tam gia xử lý, ta đã bảo Hạo Nhiên đi lấy Quy Nguyên Đan cho Khinh Trần bồi bổ thân thể, bày tỏ lòng áy náy." Quy Nguyên Đan chính là đan dược quý chỉ có con cháu dòng chính Tô gia bị thương mới có thể dùng, tuy không phải thượng thượng phẩm, nhưng cũng trân quý vô cùng. Lâm Tiêu nghe thấy thế, lúc này mới coi như thôi. Vội hỏi Lâm Khinh Trần: 'Khinh Trần, con thấy khỏe hơn chưa?"

Tầm Mặc Hàm lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: "Tô Tử Ngưng này ngạo khí rất cao, mấy lần trước liền không xem ta ra gì, người này, cứ để ta tự mình xử lý đi."

Lâm Tiêu nhíu mày một cái: "Con còn bị thương, đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lẽ Tô gia làm không tốt sao?"

Tô Nhạc sắc mặt lạnh lẽo nhưng vẫn cố cười theo: "Đương nhiên chúng ta sẽ xử lý tốt, nàng làm bị thương Khinh Trần, mới vừa rồi ta đã cho người đánh nàng năm mươi roi, nếu còn chưa hết giận, nàng làm bị thương vai trái của Khinh Trần, liền để nàng đền bằng một cánh tay trái. Người đâu, mang nha đầu kia vào!"

Vừa dứt lời thì một nữ hài toàn thân là vết máu bị người kéo vào. Trên thân nàng khoác một chiếc áo xanh rách tả tơi, khắp nơi đều là rướm máu do vết roi để lại, quần áo rách nát càng lộ rõ vết thương hằn trên da thịt trắng nõn. Nữ hài tóc tai rối bời, té nhào xuống đất, người khẽ run, ngón tay tái nhợt bấu chặt trên mặt đất, hiển nhiên chịu đựng thống khổ to lớn.

Tần Mặc Hàm nheo mắt, âm thầm hít một hơi khí lạnh, người cha này cũng thật tàn nhẫn đi? Cho dù hoài nghi không phải con gái ruột của mình, nhưng đã nuôi nhiều năm như vậy, sao lại nhẫn tâm đối với nàng như thế. Chưa kể nàng thật sự là nữ nhi của Lâm San, chẳng lẽ Tô Nhạc dám tùy ý như vậy?

"Không cần thiết làm như vậy, nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Lâm cô cô, xem như là biểu muội của ta, nếu phạt nàng quá nặng, khác nào để ta mang tiếng không kể tình thân?" Tần Mặc Hàm biết nếu mình không ngăn cản, sợ rằng Tô Tử Ngưng phải chịu kết quả không khác gì trong sách. Tuy nói không đánh gãy cánh tay của nàng nhưng phế đi đan điền, vốn là một người có linh căn yếu ớt lại triệt để biến thành phế vật. Dù nàng vẫn tự nói với mình đây chỉ là tiểu thuyết, nhưng thực sự muốn ra tay với một người đang sống sờ sờ, nàng làm không được. Hơn nữa nhìn nữ hài bị đánh thành như vậy, trong lòng nàng rất không thoải mái.

Tô Nhạc sau khi nghe xong hơi sững sờ, hắn hiểu rõ Lâm Khinh Trần, nhìn bề ngoài như biểu tiểu thư khuê các nhưng là loại người có thù tất báo, căn nhắc đại cuộc bên ngoài, nàng có thể bỏ qua cho Tô Hạo Nhiên nhưng chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Tô Tử Ngưng. Huống hồ Lâm Khinh Trần còn rất chán ghét Tô Tử Ngưng, dẫu sao một cái phế vật lại có vẻ ngoài xuất sắc hơn nàng, đối với nữ tử trẻ tuổi mà nói là rất đáng hận.

Tần Mặc Hàm không bỏ lỡ ánh mắt nghi ngờ kia, lập tức đứng lên nói: "Ta sẽ tự mình xử lý nàng, nếu nàng là kẻ đầu sỏ gây nên thương thế của ta, ta tự mình xử trí cũng không quá đáng. Tam thúc, người có lòng thay ta đi lấy thuốc cũng cực khổ rồi, nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Tiêu thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không nói gì thêm nữa, trước tiên rời đi.

Mắt thấy Lâm Tiêu đi rồi, Tần Mặc Hàm lần nữa nhìn cha con Tô gia đang đứng bên cạnh: "Hai vị cũng xin mời về trước nghỉ ngơi."

Tô Nhạc gật đầu, vội mang Tô Hạo Nhiên rời đi, trong phòng bây giờ chỉ còn lại một nữ tử áo vàng, xem ra là thị nữ của Lâm Khinh Trần.

"Ngươi cũng ra ngoài đứng hầu đi."

" Dạ, tiểu thư."

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, mượn ánh sáng nhu hòa, Tần Mặc Hàm nhìn xem Tô Tử Ngưng cả người đầy máu, trong lòng cảm thấy không chịu nổi.

Mà giờ phút này TôTử Ngưng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả người căng thẳng chờ đợi động tác của người trước mặt. Nếu như không ngoài sự liệu, nữ nhân này sẽ phế đi nàng, chẳng qua là lần này không giống cho lắm, nàng vẫn nhớ rõ đời trước nàng ta tỉnh lại rất trễ, hơn nữa ở ngay trước mặt mọi người liền rất dứt khoát phế đi nàng, cũng không hề đơn độc gặp riêng như bây giờ.

Tô Tử Ngưng hung hắn cắn chặt môi, trong đôi mắc mị hoặc lóe lên một tia máu, cố gắng duy trì thanh tỉnh, nàng tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh