Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 40


Hôn lễ qua đi, Mạc Trạch vốn định ở khách điếm tu luyện tới khi áo lót nhà hắn khôi phục hình người rồi lại quyết định có rời đi hay không, nhưng lúc chiều muộn hắn liền nhận được thiên lý truyền âm phù của Vân Lạc, bảo hắn và Lâm Sơ Dương cùng chạy tới Thường gia thôn ở phụ cận Tề An thành.

Lâm Sơ Dương kề sát ở trên người Mạc Trạch, đối với lời của Vân Lạc cũng nghe được một hai, đem hai cái địa danh này chuyển qua trong đầu một lần, nhất thời sáng tỏ.

Nếu như nội dung ở thành Bắc Ninh không có bị cậu và vị ma tu đồng hương kia đạp rớt, như vậy nam chính tại đây thăng cấp đánh mặt chơi xong em gái sau đó dĩ nhiên mang theo hậu cung mới cũ cũng chính là Hoa Hinh Đồng và Trương Linh Nhi cùng xuất phát trở về Mạc gia, sau đó ở trên đường bất ngờ gặp trưởng tử của đệ nhất thế gia Bách Lý gia là Bách Lý Thần, từ chỗ y biết được phụ cận Thường gia thôn quỷ dị xuất hiện một mảnh Quỷ Vực, rất có thể là có ma tu làm ác.

Quỷ Vực nói trắng ra chính là dùng một loại trận pháp mô phỏng ra hình thái quỷ giới, đem oan hồn khóa trong trận, tháng ngày tích lũy, trở thành Quỷ Vực, là người tu ma yêu nhất.

Muốn chế ra một cái trận pháp như vậy, nhất định là phải giết người, hơn nữa số lượng còn không thể ít, có vài người còn phải giết chết dằn vặt tăng cường oán khí, cho nên sau khi nghe xong chuyện thuộc tính thánh nhân của nam chính đương nhiên bạo phát, lập tức quyết định cùng Bách Lý Thần đi tới Thường gia thôn.

Vì vậy hai đội thành một đội trùng trùng điệp điệp mà đi, sau một đường nâng cốc nói chuyện vui vẻ, Bách Lý Thần tự nhiên bị nam chính đại nghĩa thuyết phục, cam tâm tình nguyện trở thành một trong số tiểu đệ, biệt hiệu nam nhị… Không đúng, hiện tại cần phải xưng là nam tam.

Lâm Sơ Dương đắc ý run run ống tay áo, hiện tại cậu mới là nam nhị tiêu chuẩn, haha.

Mạc Trạch đang chuẩn bị đi tắm, mới vừa đem bàn tay hướng vào phía trong quần áo liền cảm giác được áo lót nhúc nhích một chút, động tác của hắn ngừng lại, hơi hơi nghi hoặc.

Áo lót nhà hắn là thế nào vậy?

Mạc Trạch lại đợi một hồi, xác định không có phản ứng sau đó mới nhẹ tay cởi áo lót, sau đó treo lên đối diện bồn tắm, sau đó cứ như vậy cởi quần, tiến vào bồn tắm.

Nước ấm thoải mái khiến đầu óc của hắn càng thêm lung lay, nếu nói đời trước thủ phạm hại hắn không phải Bách Lý Thần thì không còn ai khác, nói thế nào hắn cũng phải đem phần “ân tình” này trả lại mới phải, diễn kịch mà thôi, có gì khó.

Mạc Trạch dựa lưng vào vách thùng, nhàn nhạt cong lên khóe môi, trong lúc lơ đãng toát ra một tia trào phúng, nhưng rất nhanh liền bị lau đi, chỉ lưu lại ôn nhu.

Loại rác rưởi kia dĩ nhiên không xứng chiếm giữ thời gian của hắn và áo lót nhà hắn.

Hắn nhìn Lưu Vân Y đang treo ở đối diện, đầu tự động đem vải vóc màu trắng kia biến thành bộ dáng của Lâm Sơ Dương, đứng ở đó cười với hắn.

Rất đẹp, giống như trong mộng cảnh tâm ma vậy, hai người bọn họ nằm ở trên giường, quần áo nát hết, thân thể liên kết, quấn quýt lẫn nhau, luôn cảm thấy không đủ, luôn muốn nhiều hơn một chút nữa, lại nhiều hơn một chút…

Khi Mạc Trạch từ trong si mê tỉnh lại, hắn cứng rồi.

Hắn không bất kỳ do dự nào, trực tiếp đưa bàn tay duỗi xuống phía dưới động, mà ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi phạm vi áo lót đối diện, dần dần, lần thứ hai trầm mê.

Lâm Sơ Dương: Mẹ nó, ta nhìn thấy gì!

Đường đường nam chính ngựa giống lại nghẹn khuất chỉ có thể dựa vào tay phải, ha ha, loại cảm giác sảng khoái méo mó này quả thực không cần quá tốt đẹp.

Về phần thân là một tên đàn ông lại xem một tên đàn ông khác tuốt bản hiện trường và vân vân, anh đây tỏ vẻ anh cũng từng ở qua phòng ngủ, đều là đàn ông cũng không phải chưa từng tuốt.

Có điều thực sự phải tìm cho nam chính một em gái, không biết cái người trong lòng kia có được hay không, chờ biến trở về hình người quyết đoán đi tìm hiểu tin tức.

Lâm Sơ Dương hài lòng ở trong lòng gật gật đầu, nam chính tốt với cậu như vậy, đương nhiên cậu cũng phải ra lực mới được, cứ quyết định như vậy!

Tuy rằng mạch não hai người không khớp, nhưng hiển nhiên đều rất vui vẻ…

Ngày hôm sau, Mạc Trạch đưa tin cho Bạo Viêm Môn cùng phủ thành chủ, nói rõ hai ngày nữa hắn sẽ rời đi, đồng thời đặc biệt ủy thác nếu như bọn họ nhìn thấy sư huynh nhà hắn thì hỗ trợ truyền đạt một chút.

Tuy rằng cuối cùng Hoa Hoa bị Mạc Trạch hãm hại một cái, thế nhưng vẫn rất cảm kích người ta, cho nên ngày đó phát thiệp mời làm tiệc đưa tiễn.

Hoa Hinh Đồng không có tới, thế nhưng Thu Dương tham dự, thêm vào một ít nhân vật có tên tuổi của Bạo Viêm Môn, cũng ngồi đầy một bàn.

Trường hợp như vậy Mạc Trạch ứng phó cũng coi như thành thạo điêu luyện, lúc tan bữa ăn, hắn còn đặc biệt quan tâm hỏi thành chủ một câu, “Thành chủ, eo của ngươi đau?”

Hoa Hoa hơi đỏ mặt, vội vàng đem cái tay lén lút xoa eo thả xuống, lúng túng ho khan một tiếng, “Ừm, không cẩn thận đụng vào tường .”

Mạc Trạch ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, “Ồ…”

Lần này không chỉ Hoa Hoa, Thu Dương cũng ngại ngùng, đỡ tướng công của hắn giống như chạy trốn đi về phủ thành chủ.

Ngày Mạc Trạch rời đi, Bạo Viêm Môn, Lưu gia, Hoa gia lại có rất nhiều người tới đưa tiễn.

Tình cảnh mặc dù không đến nỗi người người tấp nập, nhưng cũng không kém bao nhiêu, mọi người cứ như vậy nhiệt liệt, vui vẻ, lại mang theo một tia thương cảm tình hoài khi ly biệt, vui vẻ đưa tiễn người ta rời đi.

Mạc Trạch từ đầu đến cuối trên mặt mang cười, mãi đến tận khi đi ra rất xa mới lắc lắc túi trữ vật đã hơi phồng lên trên tay, đồ đến tay mới là thật, còn cái khác, có quan hệ gì với hắn đâu.

Đương nhiên động tác này rơi vào trong mắt Lâm Sơ Dương liền thay đổi ý tứ.

Nam chính lại ở sau lưng cậu giấu tiền riêng! ! !

Được rồi, ngẫm lại cậu đột nhiên biến mất, người ta cũng phải ăn uống ngủ nghỉ gì đó, cho nên, cậu nhịn…

Có lẽ là đoán được ý nghĩ của Lâm Sơ Dương, dọc theo đường đi Mạc Trạch đúng thật là không phô trương lãng phí gì, đảo mắt qua bốn năm ngày, hắn dừng lại ở một trấn nhỏ nông thôn tìm chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Nói là chỉnh đốn, kỳ thực chính là nhìn xem áo lót nhà hắn có thể biến thành người không, vì vậy sau khi tìm khách điếm ở lại, hắn tắm rửa sạch sẽ thay đổi một thân xiêm y, sau đó ra phố.

Kỳ thực Lâm Sơ Dương đã sớm tới thời gian có thể chuyển hóa, chẳng qua là Mạc Trạch vẫn luôn không cho cậu cơ hội, cho nên bây giờ chuyện tốt như vậy dĩ nhiên không thể bỏ qua, có điều cũng không thể cứ như vậy biến ở trong phòng, phòng trống biến người sống quá chói mắt.

Có rồi, có thể bay đến ngoài trấn làm bộ mới vừa vào thành.

Lâm Sơ Dương vì chủ ý của mình mà cho một cái khen, cậu thực sự là càng ngày càng thông minh.

Ngay tại lúc cậu đang muốn hành động, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Lúc này nhất định không phải Mạc Trạch trở lại, đi vào là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi thân mặc quần áo ăn mày.

Mọi người đều biết, có một loại nghề nghiệp được gọi là trộm.

Kỳ thực khách điếm cũng không phải thường xảy ra việc này, muốn trách cũng chỉ có thể trách Mạc Trạch xui xẻo, ai bảo hắn vì muốn xem áo lót nhà hắn có thể biến hình hay không mà ngay cả cái trận pháp phòng ngự cơ bản nhất cũng không an bài chứ.

Lâm Sơ Dương vốn là động tâm muốn dọa dọa người này, có điều nghĩ lại trong phòng ngoại trừ quần áo thì cũng không có cái gì khác để trộm, vì vậy dứt khoát nằm trên giường giả chết.

Sau đó, cậu bị trộm.

Chờ lúc cậu phản ứng lại, thiếu niên kia đã đem cậu cuốn vào đệm chăn cùng nhét vào trong một cái túi trữ vật cũ nát.

Túi trữ vật chính là khắc tinh của cậu, từ bên ngoài lấy đồ vật ở bên trong thì dễ dàng, nhưng làm đồ bị bỏ vào đó mà muốn bò ra bên ngoài, khó, dù sao thì bên trong có trận pháp, lúc bỏ đồ vào có lẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ xem từ góc độ của quần áo ở bên trong, đó chính là một ngọn lại một ngọn núi lớn.

Lâm Sơ Dương khổ bức thở dài, xuyên thành áo lót cũng thôi đi, bị trừng phạt đánh về nguyên hình cậu cũng nhịn, nhưng mẹ nó còn phải bò túi trữ vật là cái quái gì vậy?

Cậu sao lại số khổ như vậy chứ.

Có điều trộm này ngay cả áo lót cũng lấy, cũng choáng rồi.

Khi cậu ở trong túi trữ vật vượt núi băng đèo, bên ngoài cũng có động tĩnh, hẳn là thiếu niên về sào huyệt, một đống người tới chào hỏi, trong đó có người hỏi: “Lý nhị, ngày hôm nay lấy được cái gì?”

Lý nhị cũng là thiếu niên kia, “Ai, ngày hôm nay vận may không tốt, trộm ba bốn hầu bao cũng không quá một lượng bạc, lần cuối cùng còn thiếu chút đi tay không, liền lấy một cái áo lót cũ, nhìn vải vóc không tệ, ta cũng miễn cưỡng thu.”

Lâm Sơ Dương táo bạo hất bàn.

Miễn cưỡng như thế ngược lại mi thả ông ra đi.

Còn áo lót cũ, cũ em gái mi, ông đây là Thần khí, có hiểu không?

Lúc này cái người hỏi trước đó lại lên tiếng, “Như ngươi vậy ngay cả áo lót của người ta cũng trộm, không có ham mê đặc biệt gì đi?”

Lý nhị: “Ngươi mới có ham mê đặc biệt, cả nhà ngươi đều có ham mê đặc biệt!”

Người kia dường như có hơi không kiên nhẫn: “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi à, ông muốn đi ra ngoài sảng khoái hai cái, lão đại ở trong phòng nói chuyện, ngươi đừng tới tham gia trò vui, cẩn thận quay đầu lại bị đánh.”

Hai người hàn huyên vài câu liền tản đi, Lý nhị rõ ràng chính là thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch, ngươi không cho hắn làm cái gì hắn càng muốn làm cái đó tìm cảm giác tồn tại, vì vậy hắn phát huy kỹ thuật năng khiếu ẩn vào trong phòng lão đại, tiếp theo bị người đè lại.

Lý nhị giãy giụa một hồi không tránh ra được, không cốt khí nói: “Nhẹ chút, đau, ta sai rồi có được không, lão đại, nhanh chóng cầu xin giúp ta đi!”

Lão đại không mở miệng, ngược lại cái người bắt lấy hắn mở miệng nói: “Phượng đạo hữu, ngươi ngược lại nên học một ít đạo đãi khách.”

Lâm Sơ Dương đợi ở trong bao trữ vật nghe được âm thanh này, nhất thời cả người đều vui mừng.

Mẹ nó, nam chính tuyệt đối là nghe được cậu cầu nguyện mà lại đây cứu cậu!

Hệ thống: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lâm Sơ Dương: “Có ý gì?”

Hệ thống: “Chính là ý trên mặt chữ, phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nam chính thu Phượng Lê Tiên vào hậu cung, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có nhận nội dung trừng phạt ngẫu nhiên sớm hay không.”

Lâm Sơ Dương: “Không cần…”

Đột nhiên cậu hiểu rõ vì sao hệ thống lại nói như vậy, đây mẹ nó rõ ràng là tình tiết nhân vật chính thu hậu cung mà.

Làm nhân vật chính trong truyện này, cơ bản đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được gái / tiểu đệ / nhân vật phản diện pháo hôi, chẳng sợ là ở một cái trấn nhỏ nông thôn thì cũng không ngoại lệ.

Trong nguyên tác lúc nhân vật chính đi ngang qua một cái trấn nhỏ nào đó chuẩn bị ở đây dừng chân, trùng hợp gặp phải một tên móc túi, dùng tu vi của nhân vật chính, bắt một tên tiểu tặc cũng chỉ là chuyện cỏn con, có điều sau đó, hắn liền thả người đi.

Thánh nhân mà, mọi người biết đó.

Kỳ thực tiểu tặc kia còn rất có lương tâm, cảm thấy nam chính đầy nghĩa khí, liền trở về sào huyệt, vừa lúc gặp phải lão đại nhà mình.

Vị lão đại này tất nhiên là một em gái, cũng chính là Phượng Lê Tiên.

Trước đây đã nói phần lớn các em gái hậu cung của nam chính có một dạng tính cách hoặc kỹ năng xuất sắc, tuyệt kỹ của em gái này chính là trộm, nghe nói trong thiên hạ không có thứ gì nàng không trộm được, bao gồm cả tâm của nam nhân.

Mà gương mặt kia của Mạc Trạch dĩ nhiên đủ để gây nên lòng hiếu thắng của em gái.

Vì vậy tình chàng ý thiếp có ý định lăn giường bẹp bẹp bẹp cũng là thuận lý thành chương, sau khi chuyện thành công em gái Phượng đưa pháp khí thánh cấp ép đáy hòm của sào huyệt bọn họ cho nam chính, cuối cùng nghiêm ngặt quán triệt tinh thần mặc dù ngươi có rất nhiều nữ nhân nhưng cũng là toàn bộ của ta, trở thành một góc hậu cung.

Nhớ tới nhiệm vụ hậu cung lúc trước, Lâm Sơ Dương có chút do dự, nhìn theo lẽ thường, tác hợp hai người này hẳn không phải là việc khó đi?

Hết

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?