Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Chương 24: Ai nham hiểm nhất

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Vương: "......... Đến lúc này mà còn khoe giàu, cậu muốn bị đánh đúng không ?"

Phùng Kiêu đứng dậy: "Bị đánh thì chắc chắn là không, nhưng đúng là phải làm phiền chị dâu rồi."

Lão Vương thấy anh đồng ý, cười sang sảng: "Có cái gì làm phiền hay không phiền chứ, đều là chuyện mà bọn anh phải làm."

"Bản thân tôi thì không có vấn đề gì, nhưng cha vợ với vị hôn thê của tôi chưa chắc đã đồng ý. Được rồi, như vậy đi, tôi dẫn anh chị qua đó một chuyến, nếu bọn họ đều không đồng ý, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa. Được không?"

Lão Vương vò đầu cười ngây ngô: "Được."

Hai người bước ra khỏi quán cà phê, thì nhìn thấy vợ của lão Vương đang lấm lét nhìn trái phải tìm bọn họ. Nhìn thấy lão Vương cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô chạy nhanh đến.

Phùng Kiêu: "Lão Vương, anh với chị dâu chờ tôi một chút, để tôi gọi điện thoại báo với cha vợ tôi mộttiếng trước."

anh xoay người đi gọi điện thoại, vợ của lão Vương vợ có chút líu lưỡi nói nhỏ: "Lão Vương, trên lầu sang trọng quá trời luôn, lên lầu cũng không cần đi bằng thang, ngồi trong cái thùng sắt kia rồi nó kêu xình xịch, xình xịch là lên tới chỗ luôn, quá đáng sợ. Chúng ta ở đây thật à?"

Lão Vương kéo kéo vợ hắn: "Chúng ta sẽ ở nơi này, khó có dịp chúng ta được đến thành phố lớn như thế này. Với lại, chỗ nào trong thành phố đều như nhau mà.”

Phùng Kiêu quay lại rất nhanh, cười cười: "đi thôi, lên xe."

anh chủ động lái xe, xe rất nhanh đã chạy đến Bạch gia, bởi vì chuyện của Bạch Khởi La, nên hôm nay Bạch Tu Nhiên cũng không có đi làm.

Phùng Kiêu đem xe đậu xong, thì thấy quản gia ra đón, ông ta cũng không thèm để ý đến gương mặt sẹo của lão Vương, thập phần khách sáo: "Phùng công tử, xin mời, Vương tiên sinh, Vương phu nhân xin mời."

Bởi vì được xưng là "Vương tiên sinh, Vương phu nhân", vợ chồng lão Vương đi đường đều có chút long ngóng tay chân.

Mà vừa vào cửa, phòng khách chỗ này còn xa hoa hơn khách sạn Bắc Bình không biết bao nhiêu lần, càng làm cho hai người càng bó chân bó tay, khẩn trương đến mức hai chân gần như không nhấc nổi luôn.

Phùng Kiêu vỗ vỗ lão Vương, nói: "không có chuyện gì, đừng khẩn trương."

Lão Vương lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Bạch Tu Nhiên hôm nay mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm, trước ngực có giắt một cây bút máy, tóc được vuốt keo vào nếp cẩn thận tỉ mỉ. Lúc này y đang ở đọc báo, nghe được tiếng người bước vào cửa, anh ngẩng đầu, mỉm cười buông tờ báo xuống đứng dậy chào hỏi: "Hai vị đây chắc là Vương tiên sinh và Vương phu nhân? Mời ngồi, mời ngồi."

Vợ chồng lão Vương bình thường gặp đều là người thô lỗ, loại công tử bột như Phùng Kiêu còn chưa thấy qua, thì loại người có ăn học như Bạch Tu Nhiên lại càng chưa từng thấy. Ngày thường bọn họ gặp những người có tiền thì cũng bình thường thôi, nhưng riêng về những người có ăn học thế này, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khẩn trương, không biết ở chung sẽ như thế nào đâu!

Y càng là khách sáo, hai người càng co quắp.

Phùng Kiêu ở bên cạnh giải vây: "Lão Vương, chị dâu, ngồi đi."

Y cũng nhìn ra hai người có chút khẩn trương, sắp xếp cho hai người ngồi xuống, nói: "Lão Vương là anh em hành động chung ở đội số hai của cháu, sau đó lúc đến Tùng Hoa Giang diệt trừ phiến loạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên xuất ngũ. Đây là vợ của anh ấy, trước kia trong nhà mở tiêu cục, nhưng bây giờ cũng không làm nghề này nữa. hiện tại có mua bán nhỏ bắc trấn. Lần này nghe nói cháu có chuyện nên tới trợ giúp."

anh vô cùng đơn giản đã đem bối cảnh của hai vợ chồng giới thiệu rõ ràng, thấy quản gia dâng trà, anhcúi đầu uống một hớp, mỉm cười: "Vị này là cha vợ của tôi, Bạch tiên sinh."

Lão Vương chà chà tay, cũng không biết nên nói gì, nghĩ nghĩ, nhạt nhẽo kiếm lời khen tặng: "Bạch tiên sinh, chiếc áo sơmi này của ngài thật đẹp mắt."

Bàn tay cầm tách trà của Phùng Kiêu run lên, lập tức ngẩng đầu.

Quả nhiên, lập tức thấy nụ cười vốn luôn ôn hoà khách sáo của Bạch Tu Nhiên nhiều hơn một phần thậttình, y mỉm cười nói: "thật không? Đây là quà mà con gái cưng của tôi tặng đó, đẹp mắt lắm đúng không?"

Lão Vương chân thành: "thật đẹp mắt."

"Đương nhiên rồi, con gái cưng nhà tôi chọn chắc chắn sẽ không kém, ông anh xem màu đỏ này có phải đặc biệt đỏ hay không? Màu đỏ mà người khác mua, thô tục giống như một đống máu muỗi. Nhưng con gái cưng nhà tôi mua thì lại khác, là màu đỏ của lá phong cuối mùa thu, nhìn cực sang trọng! Hơn nữa chất liệu vải lại cực kì thoải mái, mặc lên người cực kì mềm mại, cho dù là quần áo ngủ có mềm cũng sẽkhông thể tốt hơn cái này được!"

Lão Vương: "......???"

Đầu của hắn hơi choáng váng, không hiểu vì sao câu chuyện lại dẫn đến nơi này. Nhưng có lẽ đây chính là cách mở đầu câu chuyện đặc biệt của những người có học?

Lão Vương xuất thân từ quân nhân thô lỗ ngang tàng quen rồi nên không hiểu phong cách này đó của người đọc sách, hắn nghĩ nghĩ, rồi nói: "Có thể thấy cực kì, cực kì, cực kì..."

Khen như thế nào đây nhỉ?

hắn khen tẻ ngắt: "Cái nút áo nhìn không phải bình thường."

Nụ cười của Bạch Tu Nhiên lập tức càng thêm sáng lạn, giống như làn gió mát lành giữa ngày hè nóng bức, làm mát rượi đến tận tâm can người khác.

Y nói ngay: "Ông anh nói cái nút áo này chứ gì? Đây là cúc áo mà con gái cưng nhà tôi đặc biệt tặng cho tôi. Mắt thẩm mỹ của con gái cưng nhà tôi..."

Phùng Kiêu liên tiếp rót trà vào trong chén, mắt thấy cha vợ của anh vẫn còn đang khoe khoang, mà lão Vương ở bên cạnh trán đã đổ đầy mồ hôi, thập phần ngơ ngẩn không tin nổi, anh tằng hắng một cái, cuối cùng cũng lên tiếng cứu nguy: "Cha vợ, A La đâu?"

Bạch Tu Nhiên: "A La muốn xây một phòng tập bắn, đang ở trên lầu vẽ nghiên cứu nên xây như thế nào!"

nói đến chuyện này, lại mỉm cười: "A La nhà chúng ta mặc dù là một cô gái, nhưng tuyệt đối không hề thua kém bất cứ đấng mày râu nào. Chuyện mà biết bao thanh niên cao to đều không làm được nhưng con bé đều có thể làm cực tốt. Chỉ riêng chuyện bắn súng này thôi, người khác luyện từ mười năm cũng không bằng A La nhà chúng tôi tiện tiện luyện trong một thời gian ngắn. Con bé lợi hại vậy đó, làm bất cứ ai cũng phải ngã mũ thán phục, hoàn toàn bất ngờ.”

Lão Vương gật đầu: "Phụ nữ hiện đại hoàn toàn không hề thua kém đàn ông chút nào, nếu như muốn học thì còn mạnh hơn rất nhiều phái nam. Như vợ của cháu cũng thế. Cháu làm quân nhân đã nhiều năm nhưng vẫn không thể đánh thắng vợ cháu.”

Bạch Tu Nhiên: "Đúng, đúng, con gái cưng nhà của chú cũng vậy. Nàng..."

Ngoài dự đoán mọi người, hai người thế nhưng thật sự... Trò chuyện.

Phùng Kiêu lặng lẽ cúi đầu, muốn tự rót cho mình thêm tách trà nữa thì phát hiện bình trà đã trống không.

Quản gia cực kì nhanh chóng thay bình trà khác, dường như đã cực kì quen thuộc với cảnh tượng trước mắt. Vì thế làm cho Phùng Kiêu không khỏi hoài nghi, có phải đẳng cấp mình quá thấp hay không.

"Ông anh nhìn xem, cây bút máy này của tôi thế nào?" Bạch Tu Nhiên tiếp tục khoe.

Lão Vương không hiểu mấy thứ này, nhưng hắn đối với người đọc sách là có sự kính sợ theo bản năng, mà đối với loại công cụ dùng để viết chữ thế này cũng kính sợ giống y như thế.

hắn nói: "Cực kì tốt!"

Bạch Tu Nhiên: "Cây bút máy này là..."

Lúc Bạch Khởi La xuống lầu đã nghe được ba cô ở lầu một miệng lưỡi lưu loát giới thiệu nguồn gốc cùng phẩm chất của cây bút máy, thậm chí ngay cả độ viết lưu loát như thế nào cũng đều kể rõ từng chi tiết, mà đám người bên cạnh y đều nghe cực kỳ nghiêm túc.

cô: "???"

cô đang đi nhầm lớp học nào sao?

"Cha." Bạch Khởi La nói: "Lầu hai có điện thoại của cha."

Kỳ thật điện thoại này là Nhị phu nhân nhận, nhưng Nhị phu nhân lại hiểu Bạch Tu Nhiên rất rõ, nên không dám quấy rầy lúc y đang khoe về con gái cưng của y, cũng chính vì thế, lập tức quyết đinh đến cầu Bạch Khởi La.

Nếu đem hai người ra so, Nhị phu nhân tình nguyện đối mặt với tiểu tổ tông tính tình xốc nổi có tiếng này chứ không dám đối mặt với một Bạch Tu Nhiên nổi nóng. Dù sao người đầu tiên bị mắng bị đập đồ riết thành quen, còn người sau thì cực ít khi nổi giận. Nhưng tiểu tổ tông từ khi xuất ngoại trở về thì tính tình tốt lên không ít, lại gật đầu đồng ý ngay không gây khó dễ.

Nhị phu nhân đứng ở cửa thang lầu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tu Nhiên đứng dậy: "Được rồi, cha biết rồi."

Y mỉm cười nói: "Vừa hay có mặt con ở đây, đây là bạn của Phùng Kiêu, bọn họ cũng đặc biệt vì chuyện của con mà tới nơi này. Mọi người đang có ý định để Vương phu nhân bảo vệ con, con thấy thế nào?"

Bạch Khởi La nhíu mày, nói: "Con ở nhà cả ngày, còn cần bảo vệ sao?"

Bạch Tu Nhiên nghiêm túc nói: "Nếu ở nhà suốt thì đương nhiên không có vấn đề quá lớn, nhưng cũng không chắc chắn an toàn trăm phần trăm được. Hơn nữa, tính cách của con cha hiểu rất rõ, nếu để con ở nhà một hai ngày thì còn tạm được, nhưng nếu thời gian lâu dài, sợ con sẽ buồn bực. Nếu con thật sựbuồn bực và muốn ra ngoài dạo thì có người đi theo con tóm lại vẫn tốt hơn."

Dừng một chút, y mỉm cười: "Tất nhiên, chuyện này, cha cũng phải cân nhắc lại. Cha lên lầu nghe điện thoại trước lát nữa sẽ quyết định."

Bạch Tu Nhiên gật đầu chào vợ chồng họ Vương gia, sau đó bước lên lầu.

Nhìn thấy y đi rồi, hai vợ chồng lão Vương đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói chuyện với người có học, thật sự là quá mệt mỏi.

Mà lúc này Bạch Tu Nhiên trở lại thư phòng ở lầu hai, y xoay người khoá cửa lại.

Bạch Tu Nhiên cầm điện thoại lên, thanh âm đã không còn nhiệt tình như mới vừa rồi, y bình tĩnh nói: " A lô."

Đầu kia điện thoại nói rất nhanh: "Xin chào Bạch tiên sinh, tôi đã điều tra qua, xác suất đáng nghi ngờ của vợ chồng họ Vương này không lớn. Người nhà của bọn họ đều ở trấn Bắc, gia cảnh giàu có, hoàn toàn không hề có khó khăn gì về kinh tế. Năm đó Phùng công tử mang lão Vương từ trong đống xác chết ra ngoài, cứu sống anh ta, lão Vương đã gãy một chân, hiện đang dùng chân giả, cũng vì thế nên mới xuất ngũ. Vợ của lão Vương tên A Mai, tuy rằng xuất thân từ một tiêu cục nhưng cuộc sống cá nhân khá đơn giản, hai nhà quen biết từ nhỏ là thanh mai trúc mã. Là Phùng công tử tự bỏ tiền trả tiền thuốc men cho anh ta, còn cho tiền anh ta mở cửa hàng để kinh doanh. Nhà bọn họ mua bán cũng rất ổn định. nói chung nhà họ không thua kém bất cứ ai ở trấn Bắc. Còn nữa, nhắc tới cũng trùng hợp, Nguyễn tiên sinh năm xưa đã từng dạy Đại tiểu thư, cũng chính là chú ruột của Vương phu nhân."

Bạch Tu Nhiên: "Được rồi, tôi đã biết."

Y cúp điện thoại, rồi nhanh chóng rời phòng, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Bát phu nhân đang muốn xuống lầu, Bạch Tu Nhiên thản nhiên nói: "Trong nhà đang có khách, em là phụ nữ không nên đi ra ngoài, nếu để bị truyền ra lời đồn đãi không tốt sẽ là trò cười cho thiên hạ."

Bát phu nhân nhẹ nhàng bước đến, ôn nhu nói: "Em hiểu rồi."

Ả ta cắn cắn môi, nói tiếp: "Chỉ là anh họ của em đến đang đứng trước cửa, nếu em không ra ngoài, thìsợ không ổn lắm.”

Tựa hồ lại sợ Bạch Tu Nhiên tức giận, ả ta lập tức nói tiếp: "anh cũng biết, chị của em qua đời sớm, em vẫn luôn được gởi nuôi ở nhà cô ruột, cả nhà cô ấy đều lo lắng yêu thương em, nếu anh họ của em đến mà em lại không quan tâm đến sẽ bị người ta nói này nói nọ.”

Bạch Tu Nhiên: "Vậy sao em không nói sớm."

Ngừng một chút, y nói tiếp: "Trong nhà đang có khách, thật sự cũng không tiện mời anh ấy vào. Hay như thế này đi, em bảo tài xế đưa em đi đến quán cà phê bên ngoài ngồi nói chuyện."

Y lấy một xấp tiền từ bóp da ra đưa cho Bát phu nhân, nói: "Cầm đi, em đừng để anh họ em trả tiền,, anh ấy cũng không dư dả."

Đôi mắt của Bát phu nhân mờ lệ, thấp giọng nói: "Như thế này thì..."

Bạch Tu Nhiên: "Được rồi, khóc cái gì, để cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh đang ăn hiếp em nữa. Vui lên nở nụ cười nào, rồi mau đi ra ngoài gặp mặt anh họ em đi."

Bát phu nhân: "anh... anh đối xử với em thật tốt."

Bạch Tu Nhiên véo véo mặt ả ta, nói: "không tốt với em thì tốt với ai đây? Em nên lên lầu đổi bộ quần áo khác đi, hôm nay trời hơi âm u, em đừng mặc sườn xám, đổi sang bộ quần Tây áo sơ mi đi, nếu để bị cảm lạnh sẽ không tốt. Lần trước không phải anh có mua cho em một bộ sao? Bộ đó em mặc đẹp lắm, đội thêm chiếc mũ vào sẽ là một tiểu thư xinh đẹp.”

Chăm sóc quan tâm dịu dàng như thế làm cho lòng người ấm áp lạ thường, ả ta mỉm cười, nói vâng.

Nhìn thấy Bát phu nhân lại bước lên lầu thay quần áo, ánh mắt Bạch Tu Nhiên lóe lên tia sáng lạ, môi cong lên giễu cợt, rồi xoay người xuống lầu.

Lúc này mấy người dưới lầu đang trò chuyện với nhau thật vui, Bạch Khởi La: "Cha, rốt cuộc cha đãkhoe gì thế này, chị A Mai còn hỏi y phục của con mua ở đâu kìa.”

Bạch Tu Nhiên lập tức lại cao hứng: "Vương phu nhân cũng thấy đặc biệt đẹp đúng không? Vừa rồi không thấy phu nhân liên tiếng làm tôi cứ ngỡ phu nhân không có hứng thú chứ. Vải này cực kì tốt, phu nhân có muốn sờ thử xem có mềm đến mức nào không?”

"không cần!" Lão Vương nhanh chóng đáp, nói xong lại cảm thấy mình phản ứng có chút kịch liệt, nên nhanh chóng nói lại: "Thực, thực sự không cần, nghe nói là mua ở nước ngoài, món này chúng tôi cũng không thể mua được đâu!"

Sờ cái gì mà sờ, cái áo đó y đã mặc lên người rồi, chẳng lẽ sờ... Y sao?

không ổn chút nào!

hắn hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói tiếp: "không cần sờ!"

A Mai: "thật sự quá đáng tiếc, anh thích đến thế mà.

Lão Vương: "........................" Hiểu lầm này, quá lớn, quá lớn, quá lớn rồi!

Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Vậy cũng được, làm gì có ai có lòng như con gái nhà tôi chứ, đặc biệt mua từ nước ngoài nhiều như vậy mang về."

"Lão Bạch, em đi nhé."

Bát phu nhân lúc này xuống lầu, Bạch Khởi La liếc ả ta một cái, chỉ liếc mắt nhìn sang, thì cô đã khẽ nhíu mày lại. Bộ y phục mà Bát phu nhân đang mặc lại cực giống phong cách mà cô hay mặc, quần âu, áo sơ mi, đầu đội mũ nồi.

Tuy nói dáng người của hai người không giống nhau lắm, nhưng ăn mặc như thế này thì...

Bạch Khởi La nhếch miệng, mặc kệ Bát phu nhân.

Hừ!

Bắt chước bừa!

Bát phu nhân nhanh chóng rời nhà, Bạch Khởi La than thở: "thật sự thấy cô ta là mệt mỏi.”

Bạch Tu Nhiên mỉm cười: " A La của cha coi như thông cảm cho cha một chút được không? Dù sao cũng đã cưới người ta về rồi, chẳng lẽ đuổi đi sao? Nếu bị đồn ra ngoài thì cũng không dễ nghe. Cha bảo côấy ít xuất hiện trước mặt con, con thấy có được không?"

Bạch Khởi La lại nhớ đến lời nói của Phùng Kiêu, lập tức thay đổi ý định, cười nói: "Được rồi, con nghe lời cha."

Bạch Tu Nhiên: "Ngoan."

Y mỉm cười: "Đúng rồi Vương phu nhân này, tôi vẫn luôn cảm thấy phu nhân nhìn có chút quen quen, không biết... Có phải phu nhân họ Nguyễn không?"

Vương phu nhân kinh ngạc: "Đúng rồi!"

"Vậy không biết phu nhân có nhận thức tiên sinh Nguyễn Kỳ Chính hay không?”

Vương phu nhân càng thêm kinh ngạc: "Ông ấy là chú hai của tôi!”

Bạch Tu Nhiên: "Phu nhân xem đó, đúng là nước lụt cuốn trôi miếu long vương mà, người một nhà mà còn không biết là người một nhà. Nguyễn tiên sinh từng dạy võ nghệ cho tiểu nữ khi con bé còn nhỏ. Khi đó ông ấy vẫn thường hay nhắc là nhà ông ấy có đứa cháu gái rất có thiên phú về võ thuật.”

Vương phu nhân nghe thế bật cười: "Chú Hai tôi từ nhỏ đã thích khen tôi suốt, không ngờ đến khi ra ngoài xã hội cũng không ngoại lệ.Ông ấy..."

Bạch Khởi La: "......"

cô nhận thấy được tầm mắt, nhìn về phía Phùng Kiêu, lại thấy Phùng Kiêu nháy mắt ra hiệu cho cô, côlặng lẽ đứng dậy, "Con đi tìm chút đồ ăn."

Bạch Khởi La vừa đến phòng bếp, thì nhìn thấy Phùng Kiêu cũng đi theo.

cô thấp giọng hỏi: "anh tìm tôi làm gì!"

Phùng Kiêu giống như đi ăn trộm, lấm lét liếc mắt về phía cửa, thấp giọng hỏi: "Ba em làm sao thế?"

Bạch Khởi La: "???"

Phùng Kiêu: "Ba em đẹp trai quá, tôi sợ nhà lão Vương thay đổi ý định…”

Bạch Khởi La vung châm dẫm mạnh lên chân của Phùng Kiêu, Phùng Kiêu: "... Chân, chân, chân của tôi.”

Bạch Khởi La hừ lạnh: "Ai bảo anh nói xấu ba tôi? Ba tôi là loại người đó sao?"

Tuy rằng Bạch Tu Nhiên phong lưu thành tánh, những câu chuyện tình của y có thể viết thành một câu chuyện dài tập, nhưng y lại cực kì có quy tắc. Phong lưu nhưng không hạ lưu.

"Có phải anh thấy ai cũng giống như anh hay không!"

Phùng Kiêu giơ tay đầu hàng: “anh sai rồi, anh sai rồi, được chưa? Là miệng anh thối, chúng ta khôngđề cập tới chuyện này nữa, chúng ta nói về vấn đề khác, được không?"

Bạch Khởi La ôm ngực: "anh có chuyện gì!"

Phùng Kiêu: "Dượng rể của em..."

Bạch Khởi La: "Gã đó làm sao vậy?"

Đây là trận chiến mà bọn họ phối hợp ăn ý nhất, nhắc tới gã kia, tinh thần của Bạch Khởi La lập tức tỉnh táo.

Phùng Kiêu: "Lần trước lúc anh lấy trộm đồ trong mật thất rồi cột ba gã vệ sĩ ném vào mật thất sau đó khoá cửa lại. Đây vốn dĩ chỉ là để kéo dài thời gian, nhưng hình như, bọn họ lại không hề phát hiệnngười bị thiếu, nên dượng rể em chỉ biết chuyện có người đến sòng bạc quấy rối, nhưng vẫn chưa biết mật thất của hắn bị trộm. Tôi đang suy nghĩ, có nên thừa dịp hắn đang ở bệnh viện không ra ngoài được lại không thể cảnh giác, đến nhà hắn thăm dò thử xem?

Bạch Khởi La: "???"

cô nhỏ giọng nói: "anh làm ăn trộm đến nghiện luôn rôi đúng không?"

Phùng Kiêu nói đầy hùng hồn: "anh đây muốn cướp của nhà giàu chia cho người nghèo thôi."

Bạch Khởi La: "Haiiiz, vì sao..."

"không xong rồi, không xong rồi!" Bên ngoài vang lên tiếng thét như heo bị thọc huyết.

Bạch Khởi La cùng Phùng Kiêu đang từ phòng bếp bước ra, mới vừa ra tới, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của Bạch Tu Nhiên.

Đương nhiên, Bạch Tu Nhiên là trừng Phùng Kiêu.

Phùng Kiêu:......... Bị bắt tại trận!

anh lập tức quay đầu: "Chuyện gì thế! Để cháu ra xem!"

Động tác của Phùng Kiêu tất nhiên không thể nào nhanh hơn quản gia được, ông nhanh chóng xông ra ngoài, sau đó lại chạy vào nói: “Là anh họ của Bát phu nhân, Bát phu nhân bị đâm!”

Bạch Khởi La: "!!!"

Phùng Kiêu đầu tiên nhìn về phía Bạch Tu Nhiên, trong mắt chợt lóe lên vẻ dò xét.

Bạch Tu Nhiên đầy vẻ lo âu dặn dò người hầu: "Mau điện thoại báo cảnh sát, rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện, người đâu rồi? Để tôi đi xem! A La, con đừng rời khỏi nhà, ở nhà đợi cha."

Y sắp xếp không hề ngưng nghỉ, sau đó vội vàng rời đi, nhưng dù như thế, vẫn có thể trừng mắt liếc nhìn Phùng Kiêu như cảnh cáo.

Phùng Kiêu: "............"

Bạch Khởi La: "Hứa Giai Di hình như cũng quá xui xẻo nhỉ? Nhưng cô ta đã đắc tội ai chứ?”

Lúc này các phu nhân của Bạch gia nghe được tiếng kêu la cũng đều từ trên lầu đi xuống, Nhị phu nhân: "Xảy ra chuyện gì? đã xảy ra chuyện gì?"

Gần đây là thời buổi rối loạn, Nhị phu nhân cũng tương đối thấp thỏm, "đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Khởi La: "Bát phu nhân gặp phải thích khách!"

Nhị phu nhân: "A! Thích khách? Sao cô ta lại có thể gặp phải thích khách? không phải cô ta đắc tội với ai ở bên ngoài đấy chứ?"

Tam phu nhân: "Theo em thấy là, cả ngày cô ta cứ như dịu dàng e thẹn lắm, nhưng khi ra đường thìmông lắc đằng mông, đầu đung đưa đằng đầu mắt liếc lung tung, nói không chừng đã đắc tội người ta, nên bị người ta dạy cho một bài học đó!"

Tứ phu nhân: "không phải, em nghe là có đàn ông đến tìm mà! Nhưng là ai thì nghe không rõ lắm.”

Ngũ phu nhân: "Còn có thể là ai, em ở cửa sổ nhìn thấy chính xác luôn nè, là anh họ của Bát phu nhân ấy. Chậc chậc, cả ngày biểu ca biểu muội một nhà thân, cứ năm ba ngày là đến tìm nhau, vậy đâu có được. Mà lão gia nhà mình cũng thế, không nhắc nhở cô ta gì hết, cứ để bọn họ làm càn mãi. Như vừa rồi đây nè, em đứng bên cửa sổ nhìn thấy bọn họ cười đùa với nhau, ái chà chà, nụ cười của họ khôngphải bình thường nha. Cực kì dâm~ đãng. Ha ha, nếu nói anh em họ của bọn họ không có quan hệ đặc biệt gì đó, em là người đầu tiên không tin nhé!”

Thất phu nhân cũng nhanh chóng xen mồm: "Em cũng không tin!"

Lục phu nhân: "Hây da, có phải là hai người bọn họ yêu đương vụng trộm rồi bị chị dâu của cô ta phát hiện. Các chị cũng biết đó, chị dâu của cô ta nổi tiếng là con cọp cái mà, làm sao có thể chịu đựng được chuyện này? Chẳng lẽ cô ta đã trực tiếp tìm sát thủ đến xử lý đôi gian ~ phu ~ dâm ~ phụ này hay sai?"

Lục di thái xuất thân từ phố phường nên lời nói ra thật kinh người.

Mọi người đồng loạt gật đầu: "Đúng, đúng, nhất định là như vậy."

Bạch Khởi La dùng hai ngón tay chọc chọc nhau, nói: "thì ra là như vậy sao? Bởi con mới nói đang êm đẹp, sao lại tự dưng có người đến giết cô ta chứ!"

Lại nghĩ một chút, cực kì tức giận nói: "Nhưng cô ta đúng là quá đáng mà! Ba con anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, có điểm nào không tốt chứ, cô ta lại lén lút làm loại chuyện này!"

Bạch Khởi La xắn tay áo lên: "Nếu cô ta không bị giết chết, thì con cũng sẽ đánh chết cô ta!"

Vợ chồng Vương thị đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng thì thầm: "Cuộc sống của giới nhà giàu này... Đúng là quá phức tạp mà!"

Phùng Kiêu lần đầu tiên chứng kiến lời đồn đãi được sinh ra như thế nào!

hắn nhìn về phía Bạch Khởi La, như có như không cong cong khóe môi...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính


Chương sau
Danh sách chương