Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Chương 26: Hôn gió

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Anita

Bạch gia, gà bay chó sủa.

Cũng may, cuối cùng Bạch Khởi La đã khống chế được cục diện.

Các di nương đều có chút xấu hổ, cun cút rúc ở trong góc, không dám thở mạnh. Bọn họ rất hiểu lão Bạch, y nhất định sẽ không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng lão Bạch không đánh phụ nữ, không có nghĩa là tiểu Bạch sẽ không đánh! cô ấy là một bé gái thì đâu thèm quan tâm đến loại chuyện này!

Cũng chính vì như thế, nên tuy rằng Bạch Khởi La đã khống chế được hiện trường, nhưng mọi người lại thấp thỏm run rẩy không thôi.

Bạch Khởi La cau mày liếc mắt một vòng, hỏi: "Ai có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Trong nháy mắt, tất cả di nương đều nhìn về phía Nhị phu nhân, Nhị phu nhân tức muốn hộc máu, những người này mỗi khi có chuyện đều nghĩ đến Nhị phu nhân, nhưng bình thường cũng đâu có thấy bọn họ tôn kính cô chút xíu nào đâu. Nhưng dù sao cũng là cô chưởng quản gia đình này, nên đành phải mở miệng: "Là do..."

"Được rồi!"

Bạch Tu Nhiên đột nhiên mở miệng: "Chuyện bậy bạ của các em ngưng ở đây được rồi. Đừng làm bẩn lỗ tai A La nhà chúng ta!”

Con gái cưng của y vẫn còn là trẻ con đó, làm sao nghe được những lời nói thô tục bậy bạ của bọn họ được?

Hơn nữa nếu giận mà bỏ đi ra ngoài thì sẽ nguy hiểm đến bực nào? Y hít một hơi thật sâu, cảnh cáo: "Lần này, niệm tình các em không có ác ý, anh xem như bỏ qua. Nhưng nếu để anh nghe được những lời nói hàm hồ bậy bạ này thêm lần nào nữa thì cút ra khỏi Bạch gia!"

Mấy di phu nhân đáng thương, đáp lí nhí như muỗi kêu: "Dạ biết."

Bạch Khởi La khẽ chau mày, không truy cứu nữa.

Phùng Kiêu dựa vào cửa, trong đôi mắt đen sâu của anh thoáng qua nụ cười, nhìn thấy mọi người bắt đầu hoà hợp lại, anh lên tiếng: “Được rồi, được rồi, chuyện này..."

đang chuẩn bị lên tiếng giảng hòa thì nghe tiếng kèn xe từ bên ngoài truyền đến, anh nhanh chóng quay đầu, sau đó nói: "Là dì nhỏ."

anh ngừng câu chuyện, bước ra cửa trước, sắc mặt của Trần Mạn Du không được tốt lắm, miệng cômím thật chặc, trên gương mặt vốn luôn tinh xảo nay xuất hiện một nếp nhăn nhỏ, làm cả người có vẻ càng thêm nghiêm túc.

Bạch Khởi La tiến lên đón, cười tủm tỉm: "Dì nhỏ, sao dì lại đến đây?"

Có thể là nhìn thấy cháu gái đang vui vẻ nên gương mặt đang căng thẳng của cô ấy thả lỏng không ít. Nàng nở nụ cười, nói: "Sao A La lại ăn mặc như thế này?"

Ánh mắt lại dừng ở trên người Phùng Kiêu, nói: "Chắc chắn là cậu lại dụ dỗ A La nhà chúng tôi làm càn làm quấy nữa phải không?”

Phùng Kiêu mỉm cười: "Dì nhỏ, sao lần nào dì cũng nghĩ là cháu xúi hết vậy! Cháu oan lắm! Dì nhỏ tha mạng!"

Trần Mạn Du bĩu môi, nói: "Xem cậu vô dụng kìa."

Nhưng dường như cô thật sự có chuyện, nên cũng không nói gì thêm, thậm chí cũng không có thời gian liếc mắt đến các di phu nhân đứng bên cạnh, hỏi: "anh rể, không biết anh rể có rảnh hay không? Em có một số việc muốn nói với anh."

Bạch Tu Nhiên: "đi thôi, lên thư phòng lầu một."

Biệt thự của nhà họ Bạch tổng cộng có bốn tầng, mỗi một tầng Bạch Tu Nhiên đều có một thư phòng, nhưng nếu để đãi khách thường quen dùng thư phòng ở lầu một.

Trần Mạn Du cười vỗ vỗ cánh tay Bạch Khởi La, nói: "Được rồi, dì nhỏ lên lầu nói chuyện chính trước lát nữa sẽ ra tìm con."

Bạch Khởi La cười sau đó thở dài một tiếng, cô cởi bỏ một nút áo trên chiếc áo cổ cao kiểu Tôn Trung Sơn này, cảm khái: "Loại áo này mặc quá khó chịu không thoải mái chút nào, tôi lên lầu thay bộ đồ khác đây."

Dừng một chút, dường như cô nhớ ra chuyện gì, nói: "Phùng Kiêu, mấy ngày nay anh cũng quá mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi. Vả lại..."

cô nháy mắt mấy cái, cười như có như không: " Được rồi, nói nhiều quá cũng kì, đi thôi, tôi tiễn anh đến cổng.”

cô đẩy lưng Phùng Kiêu đi ra ngoài.

Phùng Kiêu: "Haiiiz, tự tôi cũng đi được mà, em làm thế này là đuổi tôi về đấy! Đừng đẩy tôi mà!”

Bạch Khởi La phùng má: "Đẩy anh đấy thì sao nào."

Đợi đến khi hai người ra khỏi cửa, Bạch Khởi La đầy vẻ thần bí nói: "anh đoán thử xem dì nhỏ có chuyện gì gấp thế?"

Phùng Kiêu làm bộ nghĩ nghĩ, nói: "Chắc chắn là có liên quan đến Chương cảnh trưởng, gần đây khôngphải dì ấy chỉ có mỗi vấn đề này hay sao?”

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Em đưa bức ảnh cho dì nhỏ em rồi đúng không ? Dì ấy sẽ không bán đứng chúng ta đấy chứ. Nếu để cho ba em biết anh dẫn em đến sòng bạc quậy phá và trộm đồ, tám chục phần trăm là sẽ đánh chết anh."

Bạch Khởi La ngước mắt nói: "Đương nhiên sẽ không, dì nhỏ hứa với tôi là không nói thì dì ấy tuyệt đối sẽ không nói. Nhưng chuyện hai chúng ta đến Chương công quán vừa rồi là không thể giấu được, nếu tin tức Chương công quán bị mất trộm truyền ra ngoài, ba tôi nhất định sẽ đoán là có liên quan đến chúng ta."

nói đến chuyện này, cô có chút ưu sầu: "Tôi cũng đã cải tà quy chính không ra ngoài gây chuyện nữa, anh đúng là thủ lĩnh xấu xa mà.”

Phùng Kiêu như cười như không hỏi lại: "thật không? Là tôi làm hư em sao? Sao tôi lại cảm thấy em cực kì hào hứng nhỉ!"

Bạch Khởi La tựa vào cửa xe của Phùng Kiêu, đúng lý hợp tình: "Chuyện vừa rồi, anh là chủ mưu hay tôi là chủ mưu? Nếu anh đã là chủ mưu, như vậy thì do anh làm hư tôi nha!"

nói như vậy, thật sự là Phùng Kiêu.

Phùng Kiêu vô tội: "Nhưng tôi chỉ muốn đi một mình mà? Là em nhất quyết đòi đi theo cho bằng được ấy chứ? Là em nói phải thừa dịp ba em không có ở nhà, cũng nhân dịp hỗn loạn thế này chạy đến Chương công quán. Tất cả các thứ này đều là chính miệng em nói."

"Chuyện này có liên quan đến nhà chúng tôi, nếu để anh đi một mình, ai biết khi anh biết được tin gì rồi không nói với tôi thì sao?" Bạch Khởi La nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Là anh dùng kế dụ đám giúp việc Chương công quán rời đi, cũng chính anh mở cửa nhà Chương cảnh trưởng, đồng thời cũng chính tay anh mở tủ bảo hiểm nhà ông ta.”

Bạch Khởi La chớp đôi mắt to, lông mi chớp chớp trêu chọc: "Tất cả đều là tự anh làm nha! anh là kẻ chủ mưu còn muốn không thừa nhận anh là thủ lĩnh xấu xa sao?”

Phùng Kiêu tiến lên một bước, cánh tay khoác lên trên xe, dựa vào cô rất gần, hơi thở của anh rơi ở trênmặt cô, anh thổi nhẹ một cái, nói: "Đàn ông không xấu phụ nữ không thương, có phải em rất vừa lòng về anh đúng không?"

Bạch Khởi La nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, ánh mắt của anh giống như một mặt hồ sâu thăm thẳm, chỉ nhìn vào đó như đã bị hút sâu vào trong đó, khó có thể đào thoát.

"A La kỳ thật cũng không bài xích hôn sự của chúng ta một chút nào, đúng không?"

Tầm mắt của Phùng Kiêu dừng trên chiếc cổ trắng nõn vừa được cởi bỏ nút áo của cô, thì thầm: "Có phải em hơi…. Thích anh đúng không?”

Hàm răng nhỏ trắng tinh của Bạch Khởi La cắn nhẹ môi dưới, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, côkiêu ngạo mở miệng: "Ai thích anh chứ? Tự kỷ cuồng! Quỷ đáng ghét! Đồ ngứa da!”

Phùng Kiêu nhíu mày, cười khẽ đưa tay ra,

mắt thấy sắp chạm được vào đôi má của A La, cô vươn tay bắt lấy cổ tay anh, xoay người một cái, đè anh lên cửa xe. Cũng không biết Phùng Kiêu giở trò quỷ như thế nào, cửa xe lập tức bật mở, Phùng Kiêu móc chân một cái, hai người đồng loạt ngã vào ghế sau xe.

Bạch Khởi La nằm chồng lên trên người Phùng Kiêu, dáng vẻ cực … Mờ ám!

cô lập tức hiểu ngay, gã khốn này là cố ý.

cô lập tức bóp chặt cổ của anh, một chân gập lại, khoá cứng người anh, cả giận nói: "anh ăn gan hùm mật gấu đúng không? Dám đùa cợt tôi như thế?"

"Qủy thần thiên địa ơi!" Lục phu nhân vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy tình cảnh như thế.

Ban ngày ban mặt, trước công chúng, tiểu tổ tông nhà bọn họ lại đang cưỡi ở trên người Phùng công tử, ở góc độ của Lục phu nhân nhìn không tới Bạch Khởi La đang bóp cổ Phùng Kiêu, chỉ nhìn thấy cảnh tay quân bọn họ đang quấn quýt nhau, cực kì mờ ám.

Dù là lớn mật như Lục di thái lúc này cũng đột nhiên đỏ mặt, hốt hoảng nhìn thấy Bạch Khởi La đangnhìn về hướng này.

Lục phu nhân lập tức mở to mắt, ánh mắt không có bất kỳ tiêu điểm nào lướt qua mặt Bạch Khởi La, sau đó nhìn bầu trời, nghiêm trang nói: "Trời hôm nay trong văng vắt thế này, chắc không có mưa đâu, ừm, chắc không mưa đâu.”

Quay đầu "chậc chậc": "Ai nha, sao phân chim lại rơi vào mắt mình thế này..."

Lục phu nhân lập tức nhắm mắt lại, sau đó mò mẫm đi về hướng nhà: "Ai nha nha nha, mình khôngnhìn thấy gì hết nha..."

Bạch Khởi La: "..............."

cô giãy dụa đứng lên, mặt đầy vẻ bối rối, có chút không hiểu cách làm này của Lục phu nhân lắm. Hơn nữa, có cần khoa trương đến mức như vậy không?

"Ha ha ha ha, khặc khặc khặc khặc khặc ha!" Phùng Kiêu đột nhiên bật cười ha hả, anh nằm ở trên ghế sau, cười đến run cả người, nói: "Em xem đó, hai cha con em đem mọi người thành cái dạng gì rồi này! Cả lời nói thực cũng không dám nói luôn!”

Bạch Khởi La quay đầu trừng anh một cái, không để ý tới anh nữa: "Mau cút."

Phùng Kiêu nhướng hàng mày rậm, nói: "Em hôn anh một cái, anh sẽ đi ngay!"

Bạch Khởi La không nhịn nổi nữa, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người.

Phùng Kiêu lại lơ đễnh, anh nở nụ cười, thong thả ngồi dậy, quần áo cực kì không chỉnh tề, nhưng lại mang vài phần tiêu sái.

"Được rồi, không đùa với em nữa, mau vào nhà đi. Tối nay anh có hẹn với thiếu soái."

Dừng một chút, anh nghiêm trang nói: "anh cam đoan không nghe nghe hí khúc, nếu bọn họ ai dám đòi nghe hát, anh cũng tuyệt đối không thong đồng làm bậy với bọn họ. Được không?"

Bạch Khởi La liếc một cái, nói: "anh bớt nói xấu anh họ của tôi một chút đi. Người ta đều là người xấu, còn anh đi với bọn họ thì dù trong bùn nhưng không nhiễm mùi bùn à? anh tưởng anh là bạch liên hoa à?”

Phùng Kiêu: "Đành chịu thôi, ai bảo nhân phẩm của anh tốt quá làm chi."

Bạch Khởi La cũng không thèm dây dưa với anh nữa, bĩu môi với anh xong, xoay người đi vào trong nhà.

Phùng Kiêu: "A La!"

Bạch Khởi La dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, Phùng Kiêu phóng đãng quăng một nụ hôn gió về hướng cô, mỉm cười: "Bye.”

Bạch Khởi La thuận tay cầm chậu hoa kế bên, xoay người và ném.

Khoảng cách quá xa nên không thể ném trúng Phùng Kiêu.

Nhưng Phùng Kiêu cũng nhảy lên, lùi về phía sau một bước.

anh nhanh chóng ngồi vào tay lái, cho xe chạy, lại tung một nụ hôn gió với Bạch Khởi La ngoài cửa sổ xe, không đợi Bạch Khởi La kịp nổi giận, xe đã gầm rú rời đi.

Bạch Khởi La tức giận dậm chân: "Gã xấu xa này!"

Ngồi ở xa nhất, Ngũ di nương giật mình một cái, run bần bật, nhanh chóng nói: "Những tờ báo này đều luôn thích nói hươu nói vượn, kỳ thật chỉ là mấy chuyện vặt vãnh bình thường thôi, có đôi khi nói hơi nhiều một câu đã bị bọn họ viết là có gian tình, tuyệt đối đừng nghe bọn họ nói bậy. Đơn giản chỉ là một tấm hình, nội dung là viết bậy thôi. Gặp đôi bướm tìm hoa hút mật, nói không chừng viết đến sinh con làm tổ luôn ấy chứ. Có đọc cũng như không à, để dì đem cất nhé?”

Ngũ di nương bước nhanh đến muốn lấy tờ báo trên tay Bạch Khởi La cất đi, nhưng vừa chạm vào thì lập tức đã bị Bạch Khởi La dùng tay đè lại.

Nhưng Tam phu nhân lại cực kì thích Ngũ phu nhân, thường nói giọng hát của chị ấy hay nhất Bắc Bình này, không ai có thể sánh bằng. Ai mà ngờ, sau đó Ngũ phu nhân lại si mê lão gia nhà chúng ta, vì thế cũng được gả vào đây. Bắt đầu từ đó Tam phu nhân liền hận Ngũ phu nhân thấu xương. Thường thì chỉ cần có hai người này ở chung đều sẽ mỉa mai nhau một đôi câu như thế.”

Bạch Khởi La ngẫm nghĩ, dùng một từ thông dụng của dân bến xe hay nói: “Bỏ Fan thành phân.”

Mọi người: "........."

Trần Mạn Du suy nghĩ một chút, nói: "Con và Phùng Kiêu, đã lấy cái gì của Chương đê tiện đó vậy?"

Tạm dừng một chút, cô ấy nói: "Ngoài những bức ảnh loại đó, các con còn lấy cái gì?"

Bạch Khởi La chống cằm, nhìn Trần Mạn Du, cười: "Cũng đâu có gì khác, chỉ vài thứ bừa bãi trong tủ sắt của gã. Sao ạ? Rốt cục gã đã phát hiện ạ?”

Bạch Khởi La chớp mắt mấy cái, nói: "Vì sao ạ? Chính Phùng Kiêu cũng không biết, nhưng dì lại biết."

Trần Mạn Du: "Còn có ai dám mang cháu đi quậy tung lên như thế? Dì thấy hai đứa bây đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà."

Bạch Khởi La cúi đầu ngửi ngửi người mình, phản bác: "Con đâu có, cái gì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chứ! rõ ràng con thơm thế này.”

cô cười nói, "Vì trừng phạt dì nhỏ, con sẽ không gọi điện thoại cho Phùng Kiêu."

Trần Mạn Du: "Ai ôi tiểu tổ tông, con mau gọi điện thoại giùm dì đi."

Bạch Khởi La đi ra phòng ngoài gọi điện thoại, nhưng nhanh chóng mếu máo đáp, nói: "hắn không ở trong phòng..."

Lúc này Phùng Kiêu quả thật không ở trong phòng, hắn đang ở nhà ăn ở lầu hai của khách sạn Bắc Bình, giống như không xương, lười biếng tựa vào trên đệm lót bắt chéo chân. Đối diện anh là Lục thiếu soái.

"Cậu không có chuyện gì thì tìm tôi làm gì!"

Lục thiếu soái: "Chuyện gì đây? Bây giờ tôi muốn tìm cậu cũng không được sao? Bây giờ cậu đắt giá đến vậy rồi à?”

Phùng Kiêu đúng lý hợp tình: "hiện tại tôi đâu có thời gian để quan tâm đến cậu, hôn thê của tôi đang gặp nguy hiểm, tôi phải cố gắng xuất hiện trước mặt cô ấy, cố gắng biểu hiện bản thân mình quan tâm cô ấy như thế nào. À, quên mất, mấy chuyện nàythì làm sao cậu hiểu được chứ. Dù sao, cậu cũng độc thân chưa vợ mà.”

Lục thiếu soái cầm hộp diêm trên bàn lên ném thẳng vào người anh, nói: “Cậu cố ý đúng không?"

Phùng Kiêu nở nụ cười, đổi một tư thế tiếp tục lười: "Cậu xem cậu đó, sao dạo này lại nóng nảy như thế. Lần này tới Bắc Bình không tìm cô em thứ một trăm lẻ tám của cậu sao?”

Lục thiếu soái: "Liên quan cái mông gì đến cậu, cậu nên quản tốt bản thân cậu thì có. Bớt đắc ý đi, đừng để dượng họ của tôi giết chết cậu là được.”

Phùng Kiêu đắc ý dương dương: "Chuyện đó chắc còn khuya, vợ đứng về phe tôi lắm nhé! Tôi đã nói với cậu rồi, đẹp trai luôn có tác dụng ở chỗ này, vợ tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của tôi, úi chà chá, làm sao nỡ để tôi chịu chút thương tích nào chứ!”

Lục thiếu soái trầm mặc, anh như cười như không nhìn chăm chú vào Phùng Kiêu, tràn đầy thâm ý.

Phùng Kiêu: "Sao? Cậu không tin à? Lần trước ở Bạch gia không phải cậu đã nhìn thấy sao? Vợ tôi bảo vệ tôi kĩ lắm.”

Lục thiếu soái chậm rãi: "Phùng lão ngũ, cậu tưởng tôi mới quen cậu hôm nay à?”

hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Các người hợp tác chơi Chương cảnh trưởng, tưởng tôi đoán không ra à?”

Phùng Kiêu nhíu mày, không thừa nhận: "Làm gì có chứ! Sao chúng tôi lại làm như thế? Đây chính là dượng rể của vợ tôi mà. thật sự chỉ là ngoài ý muốn, cậu xem cái tính tình của cậu đó, lòng dạ thì thâm trầm, vừa sâu (thâm) vừa trầm (nặng) nên sao cao to nổi. Bởi vậy sao cao bằng tôi!”

Lục thiếu soái đem ly trà trên tay ném thẳng qua, Phùng Kiêu cũng không trốn, cười sặc sụa.

Lục thiếu soái giận: "Tôi cởi giày ra thì cũng cao 183cm! Cậu cũng chỉ cao hơn tôi có hai cm, cậu khoe khoang cái gì chứ? Bớt đắc ý giùm đi!"

Đây là yếu điểm của hắn, cùng nhau lớn lên, Phùng lão ngũ chỉ dựa vào chuyện cao hơn hắn 2cm, cứ khăng khăng không khí trên cao vô cùng thoáng đãng trong lành, chế giễu hắn hai mươi mấy năm!

Đây là chuyện mà con người làm à?

“không khí cao hơn 2cm trong lành lắm nha!”

Lục thiếu soái nắm quả đấm: "Cậu không lên mặt thì sẽ chết đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi mà đánh cậu thì chắc chắn đánh trúng, không giống nhạc phụ cậu đâu!”

Phùng Kiêu giang hai cánh tay: "Đến đây đánh tôi đi, dù sao vợ tôi chắc chắn sẽ báo thù cho tôi! Đúng lúc tôi còn chưa có cơ hội để làm cô ấy đau lòng đây!”

Đối mặt với loại người không biết xấu hổ đến mức không còn ranh giới như thế, Lục thiếu soái quyết đoán: "Cậu đi chết đi!”

hắn xoay người chuẩn bị chạy lấy người, tán gẫu không nổi nữa.

“Cậu xem cậu đó, càng ngày càng nóng nảy. Chúng ta còn chưa vào vấn đề chính mà?đi cái gì mà đi! Nếu cậu đi, người thiệt thòi là cậu đó nha!” Câu nói của anh có hàm ý khác, nói tiếp: "Nếu hôm nay không bàn xong thì qua hôm nay tôi không rảnh đâu đấy!”

Lục thiếu soái dừng lại bước chân, mắng một câu, rồi quay lại ngồi xuống, cực kì nghiêm túc: “Thứ mà Chương cảnh quan mất, là do cậu trộm sao?”

Phùng Kiêu cúi đầu, đôi mắt lấp lánh mang theo nụ cười: “Cậu đoán xem!”

Lục thiếu soái: "........."

Vẫn là nên đánh chết tên khốn kiếp này!

hắn cảm khái: "Cậu nói xem, trước đây sao mắt tớ mù để chơi chung với cậu nhỉ? Lã ra tôi nên đập chết cậu mới đúng!”

Phùng Kiêu: "Bởi vì trên đời này không có ai bán thuốc hối hận."

anh dang tay, mỉm cười: "Cậu không thể quay về quá khứ để thay đổi lịch sử được, chấp nhận số mệnh đi!”

Lục thiếu soái: "nói chuyện nghiêm túc nào, rốt cuộc có liên quan đến cậu hay không."

Phùng Kiêu vẫn cười rạng rỡ như trước, nhíu mày hỏi: "Nếu có thì liên quan gì đến cậu?"

Lục thiếu soái rốt cục xác nhận: "Vậy có liên quan đến cậu rồi, là cậu đang giữ thứ mà Chương cảnh trưởng đang tìm.”

Phùng Kiêu không đáp trả, cầm đũa lên bắt đầu ăn vừa ăn vừa bình luận: "Ăn ngonthật, nếm thử không?"

Lục thiếu soái: "Tôi chỉ muốn biết, có hình của Lãnh Tâm hay không?”

"Hồng nhan tri kỷ của cậu cũng nhiều quá nhỉ?”

"Có hay không!"

Phùng Kiêu một tay ăn cơm, một tay đưa vào túi mò tìm, tiện tay đem ba bức ảnh ném lên bàn.

Lục thiếu soái không nhúc nhích, chỉ nhìn Phùng Kiêu moi tìm không ngừng, anh ném ra một cuộn phim nữa: “anh em hết lòng hết dạ rồi đấy nhé!”

anh uống một ngụm canh, cười nói: "Tôi đã thật tình với bạn bè như thế, thì cậu cũng nên có gì đáp trả lại bạn mình đúng không? Chuyện của vợ tôi, có liên quan đến cha cậu không? Có liên quan đến gia tộc của cậu không?”

nói xong, hắn để muỗng canh xuống, nụ cười cũng đã thu lại, nhìn chăm chú vào Lục thiếu soái.

Lục thiếu soái ngước mắt lên, trầm thấp: "Tôi nói không có, cậu tin không?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính


Chương sau
Danh sách chương