Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 60

Chương sau
Danh sách chương

Hàn Liên trong đêm tối phóng xe đi, vì để tiện hoạt động nên Hàn Liên chọn mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, lại choàng thêm một cái áo khoác bên ngoài để chống gió chống lạnh.

Hai mươi phút sau Hàn Liên xuất hiện ở trong một hẻm nhỏ, gọi là hẻm nhỏ thôi chứ thật ra đây là một khu buôn bán súng ống ngầm cho các tổ chức lớn trên toàn thế giới.

Hỏi tại sao Hàn Liên lại đến đây à?

Quay trở lại hai ngày trước đó.

Hàn Liên sau khi nói chuyện trao đổi với Lãnh Phong một hồi thì cúp máy, ngồi thẩn thờ trên giường.

Cậu nhớ về khoản thời gian kiếp trước của mình dù là ảnh đế nhưng thực ra thời gian của cậu luôn rất tự do, sự kiến muốn tới thì tới muốn đi thì đi tất cả những đều đó là do cậu là em trai Trình Tranh mà có cả.

Cho dù hiện tại thân phận con út nhà Hàn gia rành rành ở đó cho nên cậu cũng chẳng bị ép buộc gì nhiều nhưng Hàn Liên cậu là muốn vươn người ra thế giới chỉ một Hàn gia e là không thể chống chọi được.

Hàn Liên nhịn không được thở dài:" Được rồi, vậy thì lại đi xắn áo làm xã hội đen thôi!".

Nghĩ vậy Hàn Liên lại đi tìm laptop của mình mở ra, dựa theo như trí nhớ của cậu thì trong nguyên tác Lãnh Phong có từng truy cập vào một trang web nơi đó được lập trình và bảo mật rất tốt chuyên để những người trong thế giới ngầm phát một vài thông tin ví dụ như là ông trùm nào đó ngã xuống, cũng ví dụ như đang thiếu người trong đội nên muốn tuyển thêm, lại ví dụ như có một cuộc làm ăn lớn không biết có nên đi hay không....

Cũng may đoạn đó tác giả nhắc đến nhiều lần nên Hàn Liên khá ấn tượng.

Cậu dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết đăng nhập vào trang web thì biết được một vị lớn vừa mất đi một cánh tay phải đắc lực, nhân thủ cũng bị hụt mất cho nên muốn tuyển thêm người vào tổ chức, có 2 điều kiện để tuyển người chính là: có bản lĩnh và có thân phận (ý là không phải hạng người ăn không ngồi rồi á, vì những người có bản lĩnh đa phần đều sẽ thuộc tip người có thân phận và địa vị ở xã hội ví dụ như giám đốc, bác sĩ, tiến sĩ gì đó...)

Hàn Liên cảm thấy bản thân cậu quả thật rất phù hợp với hai điều kiện đó.

Thứ nhất có bản lĩnh - sinh ra trong hào môn đó chính là bản lĩnh (mặc dù cậu xuyên (`ε´))

Thứ hai có thân phận - phú nhị đại tính không?

Cho nên Hàn Liên quyết định đi báo danh xem sao.

Cậu cũng chẳng sợ bản thân vì nhỏ tuổi mà không được báo danh bởi vì cuộc tuyển chọn này còn phải có một mục đó chính trả lời một vài câu hỏi và kiến thức cao về súng ống và đặc biệt hơn là người tiếp nhận khảo sát không thể thoát ra để truy cập google nếu thoát khỏi thì chính là bỏ quyền.

Hàn Liên đơn giản trả lời tất cả câu hỏi trong bảng khảo sát, ngủ một giấc thật đã hôm sau thư mời liền đến tay.

Cho nên đó cũng là lí do Tiểu Liên Liên nhà chúng ta xuất hiện ở chổ này.

Ẩn sâu bên trong một hẻm nhỏ là một khách sạn 4 sao hơi nổi tiếng thôi chứ chẳng mấy ai biết đến, nhìn thì cứ tưởng chỉ là một khách sạn nhưng thực chất chỉ cần bạn đưa thư mời ra thì lễ tân sẽ đưa bạn xuống tầng hầm, cái gọi là thế giới ngầm thực sự.

Hàn Liên chẳng che mặt làm gì cả vì cậu biết ở đây tính bảo mật rất cao.

Dừng xe lại ở trước cửa ra vào, tiếng mô tô thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh, nhưng điều thu hút họ hơn là cậu bé láy chiếc xe đó.

Một cậu nhóc vô cùng ngây thơ, đáng yêu đến đây làm cái gì vào giờ này cơ chứ? Đây là câu hỏi trong lòng của vô số người nhìn thấy Hàn Liên.

Hàn Liên đến quầy lễ tân lễ phép chào chị gái xinh đẹp trước mắt.

"Chào chị!".

Vị lễ tân rất chuyên nghiệp nở nụ cười chào đón, thân thiết hỏi:" Chào em, em đến tìm ba mẹ sao?".

Bên cạnh cũng có người đến, là một gã đàn ông cao to, nhìn trông rất dữ dằn vừa nhìn liền biết chẳng phải hạng tốt lành gì.

"Ha, nhóc con, tối như vậy rồi mà còn chạy loạn ở đây, không sợ bị bắt cóc sao?".

Người đang ông cố tình làm mặt hung dữ muốn dọa sợ cậu.

Gã thích nhất là những cậu nhóc đáng yêu và xinh đẹp như thế này, nhưng gã không có sở thích luyến đồng a, gu của gã không mặn tới vậy, nhưng nếu muốn gã sẵn sàng đợi nhóc này thêm vài năm...khà khà chắc chăn đến đó người trước mắt gã sẽ là một mỹ nhân.

Gã đàn ông thích thú nhìn Hàn Liên suy nghĩ xem có nên bắt cóc người về nuôi cho lớn hay không?

Σ(▼□▼メ)

Hàn Liên bình tĩnh nhìn người đàn ông, khẽ híp mắt, con ngươi màu đỏ như phát ra ánh sáng khiến gương mặt thanh tú trong sáng ngây thơ như nhiễm một tầng ma khí đầy ma mị.

"Không phải nha." Hàn Liên trả lời chị lễ tân, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người bao gồm cả người đàn ông sau lưng lấy ra thư mời của mình.

Chậm rãi cười nhưng nụ cười này không còn thuần khiết như nãy nữa mà là một nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.

"Em là được mời tới nha!".

Nụ cười lễ tân cứng lại trên mặt, nhanh chóng nhận lấy thư mời kiểm tra một trận rồi gật đầu:" Được rồi, em đợi một chút sẽ có người đến dẫn em đến nơi."

"Này cậu nhóc, tôi khuyên nhóc có lấy thư mời kia của cha mẹ thì mau trả lại đi, đây không phải là nơi nhóc có thể đến đâu!" Người đàn ông nhíu mày nói.

"Nó là của tôi." Hàn Liên bình tĩnh trả lời.

Người đàn ông cười ha ha cũng không hạ thấp âm thanh làm gì bởi vì giờ này những người tới đây chỉ có thể là người dưới đó cho nên gã không sợ nói toẹt ra:" Nhóc con, đừng nên giỡn mặt với cái chết.

Đi xuống dưới đó không may gặp kẻ nào đó không nên gặp thì nhóc đừng hòng quay về gặp cha mẹ".

Hàn Liên thở dài:" Tôi đến để làm việc!".

Dường như nghe thấy gì đó nực cười lắm người đàn ông cười to, những người xung quanh cũng không nhịn được ném ánh mắt nhìn thằng ngốc về phía cậu.

Hàn Liên biết mấy người này không tin, liền thở dài, tiến lại gần gã đàn ông, nhón chân lên khụ....vì chiều cao thôi.

Cho gã đàn ông một cái tát.

....!Không khí xung quanh chìm vào im lặng.

Gã đàn ông nhíu mày, tức giận nhìn về phía Hàn Liên.

"Nhóc con mày gan lắm!".

Nói rồi từ bên hông lấy ra một cây súng ngắn.

"Hôm nay tao cho mày biết, đắc tội tao sẽ như thế nào!".

Hàn Liên cũng không đợi gã nhắm chuẩn mình, thân thể nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy lên bàn lễ tân, lại nhảy lên lộn nhào hai phát ra sau gã đàn ông đưa tay kéo chốt an toàn của cây súng lại, thuận tiện hất bay cây súng ra xa.

Khi mọi người còn chưa tỉnh lại với thân thủ nhanh nhẹn của cậu, Hàn Liên đã từ từ đi tới nhặt cây súng lên:" Colt Python là loại súng ngắn ổ xoay dùng Đạn là .357 Magnum, cơ cấu hoạt động là hoạt động kép, tầm bắn xa nhất là trên 200 mét, chế độ nạp ổ đạn 6 viên.

Khối lượng là 38 ounce (1,1 kg) đến 48 ounce (1,4 kg).

Vì có độ giật khá lớn nên không phù hợp với những người mới làm quen với súng."

Phổ cập kiến thức xong Hàn Liên trả cây súng lại cho người đàn ông:" Thế nào? Đủ tư cách vào chưa? Chú ~"

Hàn Liên cố tình kéo dài chữ chú, cười với người đàn ông còn đang ngây ra như phỗng.

Ông ta gật đầu trong vô thức.

Nụ cười trên mặt Hàn Liên càng thêm tươi rói, hai mắt cong cong vô cùng khả ái nhưng hiện tại chả có ai có hứng thú khen cậu dễ thương nữa.

Má ơi, đây là con nít quỷ chứ dễ thương cái nổi gì!Σ(▼□▼メ)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm


Chương sau
Danh sách chương