Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 46


Giống như bởi vì tính cách mỗi người đều khác nhau, biểu hiện trong tình yêu cũng mỗi người mỗi khác. Có vài người thực tiêu sái, yêu quá mệt mỏi liền biến mẹ mi đi, ông đây không yêu. Có vài người liền dễ dàng đau khổ vì tình, tất cả đạo lý đều hiểu, chỉ là nhìn không thấu.

Kỳ Lương Tần đại khái thuộc loại người sau, thầm mến càng thêm vất vả.

Cậu trở lại trong phòng, hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Anh muốn tắm rửa không?”

“Cậu tắm trước đi, tôi mệt muốn chết, tôi muốn ngủ tiếp.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền gục ở trên giường. Kỳ Lương Tần liền vào phòng tắm, cởi hết quần áo.

Đêm qua cậu hôn Nghiêm Bách Tông sao. Cậu lại nhớ không rõ.

Nhớ không rõ không phải do phai nhạt, mà là không xác định có chân thật hay không. Dù sao thì cậu ở trong mộng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, lúc này đây lại say khướt, cậu thật sự phân không rõ chuyện này rốt cuộc có xảy ra hay không.

Nước ấm cọ rửa qua thân thể cậu, cậu cẩn thận ngẫm nghĩ hành động của Nghiêm Bách Tông vừa rồi, cảm thấy Nghiêm Bách Tông hết thảy như trước, dựa theo tính tình Nghiêm Bách Tông, nếu bị cậu cường hôn, đã sớm cho cậu một bạt tai đi.

Xem ra quả nhiên là nằm mơ. Kỳ Lương Tần nghĩ.

Cậu mở nước lớn hơn một chút, ngẩng đầu lên hướng về phía vòi hoa sen, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra. Cậu sửng sốt một chút, cho là mình nghe lầm, vì thế liền tắt nước, trong tiếng nước tí tách, cậu nghe được tiếng bước chân, còn có tiếng ho khan.

Cậu nhanh chóng kéo cửa thuỷ tinh mờ của phòng tắm ra, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ tiến vào.

“Nghiêm Tùng Vĩ, anh làm gì, không biết tôi đang tắm sao?”

Nghiêm Tùng Vĩ híp mắt, giống như không mở nổi, cởi quần liền đi tiểu: “Nghẹn chết.”

Kỳ Lương Tần ở trong phòng tắm đứng một hồi, trộm kéo ra một cái khe nhìn Nghiêm Tùng Vĩ đã đi chưa, lại đối diện hai mắt Nghiêm Tùng Vĩ.

Nghiêm Tùng Vĩ mới vừa xách quần lên, đại khái là đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy cậu trộm kéo một cái khe nhìn ra, lập tức vui vẻ.

Lần này Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại có tinh thần, cười hỏi: “Nhìn lén cái gì, xem tôi đã đi chưa hả. Tôi không đi, không phải cậu cũng không dám đi ra chứ? A, hóa ra áo choàng tắm vắt ở bên ngoài, sợ ở truồng bị tôi thấy sao, một thằng con trai như cậu, sao cũng bảo thủ thế.”

Hắn nói xong thế mà lại đi tới, vươn tay cầm áo choàng tắm trên cái giá, muốn đưa cho Kỳ Lương Tần.

Kỳ Lương Tần mới vừa tắm rửa cả người bốc hơi nước, nói: “Ai sợ anh nhìn, chỉ là có chút ngượng ngùng, đều là nam thì chẳng lẽ không có riêng tư à?”

Nghiêm Tùng Vĩ thấy cậu e lệ, càng muốn đùa cậu, mắt thấy Kỳ Lương Tần sắp lấy được áo choàng tắm, hắn bỗng nhiên thu lại, liền túm áo choàng tắm vào trong lòng mình. Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách, nói: “Đưa tôi!”

“Cậu nói cậu xem, xấu với hổ cái gì, cũng ở chung mấy tháng rồi, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong vươn tay một phen kéo cửa phòng tắm ra, Kỳ Lương Tần che bên trên thì che không được phía dưới, huống chi cậu càng vươn tay che thì càng xấu hổ, chỉ nghe Nghiêm Tùng Vĩ không có ý tốt cười nói: “Ai dô, không tính là nhỏ đi.”

Kết quả hắn vừa dứt lời, đã bị Kỳ Lương Tần đạp một cước. Trên đất có chút ẩm ướt, Nghiêm Tùng Vĩ lảo đảo hai cái, liền té lăn xuống đất. Hắn ngã sấp xuống lập tức theo bản năng đi bắt lấy đồ vật, kết quả bắt được giá gỗ treo quần áo, kết quả giá gỗ cũng bị hắn kéo lật, nện ở trên đầu hắn.

Nghiêm Tùng Vĩ nhất thời kêu thảm một tiếng, trên trán nhất thời máu chảy như trút, nhìn thấy máu chảy ra, Kỳ Lương Tần cũng sợ cháng váng.

Nghiêm Tùng Vĩ sợ máu, nhất thời hoảng sợ kêu to: “Đổ… đổ… dổ máu.”

Kỳ Lương Tần thấy hắn muốn choáng, còn tưởng rằng bị thương rất nghiêm trọng, nhanh chóng chạy đến dìu hắn, bị dọa tới mức hoang mang lo sợ: “Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ…”

Nghiêm Tùng Vĩ thế mà cứ như vậy ngất đi, Kỳ Lương Tần có bao giờ gặp qua loại trường hợp thảm thiết này, nghĩ thầm rằng không phải là cứ như vậy mà chết đi, cậu sợ tới mức tay đều phát run, nhanh chóng nắm áo choàng tắm dưới đất lên, vừa mặc vừa bước nhanh ra ngoài, mở cửa phòng cuống quít kêu: “Không tốt, không tốt, Nghiêm Tùng Vĩ hắn… Dì Xuân, dì mau xem một chút, Nghiêm Tùng Vĩ hắn…”

Dì Xuân đang ở trong phòng khách lau bàn, nghe vậy nhanh chóng ném đồ vật trong tay xuống chạy tới, dì Xuân vừa thấy Nghiêm Tùng Vĩ nằm ở trong phòng vệ sinh, đầu nằm dưới đất mơ hồ nhìn thấy một chút màu đỏ, cũng sợ ngây người. Kỳ Lương Tần bắt lấy cánh tay dì: “Làm như thế nào đây dì Xuân… Gọi điện thoại, gọi điện thoại.”

Cậu nhanh chóng đi lại giường tìm di động, dì Xuân đã chạy ra ngoài, ở trong phòng khách kêu Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần đang run run ấn 120, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cũng bọc áo choàng tắm chạy vào. Nghiêm Bách Tông ngồi xổm xuống nâng Nghiêm Tùng Vĩ dậy, gọi hai tiếng: “Tùng Vĩ, Tùng Vĩ.”

Nghiêm Tùng Vĩ không phản ứng, hắn vươn tay thử thử hơi thở, lúc này mới thở phào một hơi. Kỳ Lương Tần đã cúp điện thoại, nói: “Tôi đã gọi xe cứu thương.”

“Hẳn là không có việc gì, ” Nghiêm Bách Tông nhìn nhìn miệng vết thương trên trán Nghiêm Tùng Vĩ, lại vỗ vỗ hai má Nghiêm Tùng Vĩ.

Xe cứu thương rất nhanh liền tới, Kỳ Lương Tần vội vội vàng vàng cùng lên xe cứu thương, Nghiêm Bách Tông cũng lên theo. Lão thái thái và Nghiêm Viện bị kinh động cũng xuống lầu, nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ bất tỉnh nhân sự còn mang một đầu máu, có thể nào không bị dọa ngốc.

Kết quả đến bệnh viện kiểm tra một phen, vấn đề gì cũng không có, chỉ là trên trán rách một miệng vết thương, chảy chút máu, khâu ba mũi.

Kỳ Lương Tần nói: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng phải tai nạn chết người chứ.”

Nghiêm Bách Tông nói: “Hắn từ nhỏ sợ máu, đại khái là bị dọa hôn mê.”

Có điều tuy rằng chuyện Nghiêm Tùng Vĩ sợ máu người Nghiêm gia đều biết, vừa rồi cũng quả thật giật nảy mình, dù sao Nghiêm Tùng Vĩ mang một đầu máu bất tỉnh nhân sự, ai biết hắn là sợ máu hay là thật sự bị thương rất nặng mà ngất xỉu.

Nghiêm Bách Tông hỏi: “Đang êm đẹp sao hắn lại bị thương, nhìn cậu…”

Hắn nói xong liền cao thấp nhìn nhìn áo choàng tắm Kỳ Lương Tần, một bên tay áo còn dính vết máu.

“Lúc tôi tắm rửa, hắn theo tôi đùa giỡn, tôi không cẩn thận đẩy ngã hắn…”

Nghiêm Bách Tông nói: “Hắn không có việc gì, cậu trở về thay bộ quần áo, tôi ở lại xem.”

“Vẫn là anh trở về đi, tôi ở lại đây.”

“Đợi lát nữa phải đi làm thủ tục, cậu không có kinh nghiệm, ở lại đây không giúp được gì, không có việc gì, cậu yên tâm đi, chờ hắn truyền bình nước này xong, xong xuôi thủ tục chúng tôi liền trở về, cậu trở về bảo mọi người yên tâm.”

Lúc này Kỳ Lương Tần mới đi về. Nghiêm Bách Tông vào phòng bệnh, Nghiêm Tùng Vĩ đã tỉnh lại. Hắn ngồi xuống ở bên cạnh, nói: “Nhìn chút tiền đồ của cậu kìa.”

Nghiêm Tùng Vĩ xấu hổ cười cười, tươi cười liên lụy đến giữa mày, trên trán lại là một trận đau đớn, hắn hít một hơi, nói: “Khâu ba mũi cũng không phải vết thương nhỏ, không biết có thể để sẹo hay không.”

“Đàn ông có chút sẹo tính là cái gì, ” Nghiêm Bách Tông hỏi: “Xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp sao lại ngã vào phòng vệ sinh?”

Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười cười: “Không hỏi Lương Tần đi, cậu ấy biết.”

“Tôi thấy cậu ấy cũng bị dọa mơ hồ rồi, sợ là cậu ấy làm bị thương, hỏi cậu ấy mặt mũi cậu ấy không chịu được.”

“Không phải cậu ấy làm, là em không cẩn thận trượt chân, ngã.”

“A.” Nghiêm Bách Tông giật giật khóe miệng, nói: “Không phải hai người đùa giỡn, bị tiểu Kỳ đẩy ngã à?”

Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt, lộ ra vài phần xấu hổ bị bắt bí: “Anh đều biết, còn đến lừa em.”

“Nói đi, đừng giấu anh.” Nghiêm Bách Tông dựa vào lưng ghế, áo choàng tắm rời rạc, lộ ra bả vai dày.

Nghiêm Tùng Vĩ ngồi lên, còn giả bộ hồ đồ nói: “Nói cái gì? Anh cả, sao anh lại nhìn em như vậy.”

“Cậu xác định không có gì để nói à, cậu phải nghĩ kỹ, qua thôn này thì không còn quán nào đâu.”

Nghiêm Tùng Vĩ hồ nghi nhìn Nghiêm Bách Tông, nhìn một hồi, thở dài, rốt cuộc thuận theo: “Cậu ấy tắm trong phòng tắm, em đi qua đùa cậu ấy, phỏng chừng cậu ấy ngại ngùng đi, một cước gạt ngã em, không biết em làm thế nào nắm phải giá quần áo, đập lên đầu, xui xẻo.”

“Anh không phải nói cái này, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu và tiểu Kỳ, kết hôn giả đi?”

Nghiêm Tùng Vĩ liền trợn tròn mắt, nửa ngày mới nằm lại trên gối: “Em biết ngay, giấu không được anh.”

“Thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc cậu giấu diếm, lão nhị, tuổi cậu cũng không nhỏ, sao luôn làm chuyện bậy bạ vậy? Hôn nhân đại sự, cũng có thể làm trò đùa ư?”

“Lúc ấy cũng là nhất thời hồ đồ, lúc ấy em và Thanh Thanh tính toán kết hôn, nhưng mà mẹ thực phản đối, thuộc về cái loại đặc biệt phản đối, nhưng em khi đó đại khái là bị tình yêu xông hồ đồ thần trí đi, liền không chịu nhượng bộ, mẹ cũng tức đến mức nằm viện, nói, tao tình nguyện mày mang một thằng con trai về, cũng sẽ không tiếp nhận cô ta! Em liền nghĩ, mẹ đừng có nói lẫy, con liền thật sự tìm con trai, để mẹ biết Thanh Thanh có không tốt nữa, thì cũng là phụ nữ, đến lúc đó mẹ liền biết còn không bằng tìm Đàm Thanh Thanh.”

“Càn quấy.” Nghiêm Bách Tông dở khóc dở cười: “Óc heo à?”

“Anh à, cái này mẹ không biết, anh đừng nói với mẹ, mẹ rất truyền thống, lúc trước biết em và Lương Tần kết hôn, đã tức đến nằm viện, nếu biết em và cậu ấy là kết hôn giả, nhất định sẽ tức chết.”

“Cậu cũng biết mẹ sẽ bị cậu làm tức chết. Hiện giờ xem cậu kết thúc như thế nào, thân thích bạn bè, người nào không biết cậu kết hôn, nếu cậu nói cậu kết hôn giả, dù mẹ không tức chết, mặt cũng sẽ mất hết, người mạnh mẽ như bà, cậu bảo về sau bà làm thế nào đi ra ngoài gặp người.”

“Cho nên, về sau em sẽ ly hôn với Lương Tần, thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không làm nhà chúng tôi dọa người. Anh cả, sai cũng đã là sai, đã bày ở đó, em có uống thuốc hối hận nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Chuyện này em sẽ xử lý tốt, anh ngàn vạn lần phải thay em giấu … Kỳ thật ngay từ đầu em đã nghĩ ai cũng không nói, chỉ nói cho anh biết, Lương Tần cũng nghĩ như vậy, bọn em đều cảm thấy anh cả lòng dạ rộng lớn, tâm địa lại…”

“Cậu được rồi, đừng tâng bốc anh, ” Nghiêm Bách Tông có chút ghét bỏ nói: “Mấy chuyện hư hỏng của cậu, anh cũng lười quản. Chỉ một chuyện, đừng để mẹ thương tâm, cũng đừng khiến bà phiền lòng, thân thể mẹ không tốt, một đống bệnh, cậu lại không phải không biết, loại chuyện vô liêm sỉ này, về sau ít làm.”

“Biết.” Nghiêm Tùng Vĩ biết vâng lời cười cười giống như lấy lòng: “Quả nhiên em và Lương Tần không nhìn lầm người, anh…”

“Cậu thích Kỳ Lương Tần sao?”

“Đã nói là kết hôn giả, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Thằng em anh là thẳng nam, trăm phần trăm ống thép thẳng! Lại nói em còn oán hận đây, anh nói xem mọi người còn không biết em sao, em cưới đàn ông về, mọi người thế mà đều không nghi ngờ.”

“Cậu cho là mọi người thật sự không hoài nghi à. Chỉ là mọi người đều không tin người bình thường có thể làm được loại chuyện kết hôn giả này thôi, cậu còn ấm ức.”

Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Có điều trình độ tiếp thu của mọi người cao như vậy, thật sự là không nghĩ tới, xem ra mọi người đều thương em thật lòng nha.”

“Anh thấy cậu là đầu thiếu máu, bị ngốc đi, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Không có biện pháp giao lưu bình thường với cậu. Việc này ngàn vạn lần phải xử lý tốt, đừng để người thứ năm biết… Ngoại trừ anh, Đàm Thanh Thanh, Kỳ Lương Tần, cậu, việc này hẳn là không ai biết đi?”

“Em lại không ngốc, việc này sao có thể tùy tiện nói.”

“Cậu còn không ngốc, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu còn không sợ Kỳ Lương Tần thật sự thích cậu hả? Cậu ấy là gay, hẳn không phải là giả vờ đi?”

“Cậu ấy…” Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ nghĩ: “Có thể là em không có duyên với phái nam đi, em không cảm thấy cậu ấy thích em, ngược lại cảm thấy cậu ấy có vài phần ghét bỏ em.”

Nghiêm Bách Tông nhịn không được nhếch môi cười một chút: “Xem ra ánh mắt cậu ấy còn được.”

Nghiêm Tùng Vĩ đột nhiên hỏi: “Anh cả, anh cảm thấy Kỳ Lương Tần thế nào?”

Khóe miệng Nghiêm Bách Tông vốn mang theo tươi cười lại khôi phục cao lãnh, lúc nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ, ánh mắt lại thêm vài phần phòng bị: “Cái gì mà thế nào.”

“Anh cảm thấy con người Kỳ Lương Tần này, tốt không. Nói thế này, anh cảm thấy cậu ấy làm vợ em, thích hợp không?”

“Có cái gì thích hợp không thích hợp, đều là kết hôn giả, sớm hay muộn cũng phải ly.” Nghiêm Bách Tông nói xong tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ có thêm vài phần không thể tin: “Không phải cậu không muốn ly đi?”

Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Nói không chắc, em cảm thấy con người em hả, với ai cũng không qua được cả đời, vậy cùng cậu ấy kết hôn giả, cậu ấy cũng sẽ không quản em, em ở bên ngoài tùy tiện tìm người, thoải mái tự tại bao nhiêu, dù sao mẹ chỉ là muốn cháu nội, chưa nói cháu nội này sinh như thế nào, hiện tại đẻ thay gì đó, đều rất tiện mà, em xem tính tình cậu ấy thành thật trầm tĩnh, còn rất tốt.”

“Mỗi người chơi riêng, vì sao còn muốn kết hôn, chẳng lẽ khi kết hôn không nên trung thành với nhau sao. Suy nghĩ này của cậu không được, tùy tiện đến, cậu cũng không chê bẩn.”

Nghiêm Tùng Vĩ bỗng bật cười, thế mà cũng kéo đến chuyện bẩn rồi, ông anh trai này của hắn, thế mà là đồ cổ. Thôi thôi, quan niệm tính dục của hai anh em bọn họ quả thực cách nhau năm nghìn năm, không thảo luận cũng thế.

Hắn không nói, nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại bỏ thêm một câu: “Còn nữa, dù cậu nguyện ý để tiểu Kỳ làm vợ chồng hữu danh vô thực với cậu, anh thấy cậu ấy cũng chưa chắc chịu được cô đơn đâu.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Đã nói có thể mỗi người chơi riêng mà, em lại không bảo cậu ấy thủ thân.”

“Không phải người người đều giống như cậu, tiểu Kỳ người ta có lẽ muốn tìm người yên ổn thì sao?” Nghiêm Bách Tông nói: “Đúng rồi, vô duyên vô cớ, cậu ấy cũng không có khả năng miễn phí diễn với cậu một tuồng như vậy đi, cậu cho cậu ấy bao nhiêu lợi ích, Đàm Thanh Thanh nói cậu cho rất nhiều tiền, có phải thật vậy hay không?”

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn anh cả của hắn, lắc đầu nói: “Cái này thật sự không có, Lương Tần đồng ý hỗ trợ, hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, con người cậu ấy tâm địa rất tốt.”

Nghiêm Tùng Vĩ không nói lời thật, là không muốn Nghiêm Bách Tông có thành kiến gì với Kỳ Lương Tần. Hiện giờ Nghiêm Bách Tông đã biết chuyện bọn họ kết hôn giả, nhất thời nửa khắc lại không ly hôn, hắn hy vọng Nghiêm Bách Tông có một ấn tượng tốt với Kỳ Lương Tần, như vậy cũng sẽ dễ dàng tha thứ Kỳ Lương Tần một chút, cũng chính là sẽ dễ dàng tha thứ cho bí mật này của bọn họ một chút. Ông anh hắn đồ cổ như vậy, biết Kỳ Lương Tần là vì tiền làm ra việc này, đại khái trong lòng sẽ khinh thường đi.

Hiện giờ ổn định anh cả của hắn mười phần quan trọng.

Quả nhiên, Nghiêm Bách Tông nghe xong im lặng một hồi, nói: “Tiểu Kỳ người này… còn được.”

Kỳ Lương Tần là một đồng chí, là một nam nhân thích nam nhân, mà còn không có quan hệ hôn nhân thực tế với em trai mình, nếu đương sự là em trai hắn cũng không so đo Kỳ Lương Tần đi ra ngoài tìm người, vậy Kỳ Lương Tần có tình ý của chính mình cũng không tính là ngoại tình ăn vụng. Nghĩ như vậy, Kỳ Lương Tần quyến rũ hắn, cũng không có quá phận như vậy.

Cậu ấy cũng là người, là một người con trai, có thất tình lục dục của mình, lại có quyền lợi tự do yêu đương, gặp được người đàn ông mình thích không thể tự kiềm chế, cũng là bản tính con người.

Kỳ Lương Tần… thích mình sao?

Nghiêm Bách Tông vì cái suy nghĩ này của mình mà xúc động, hắn ra khỏi phòng bệnh, xuống lầu mua một gói thuốc lá, ở khu hút thuốc của bệnh viện châm điếu thuốc. Trong đầu hiện ra từng chút một của Kỳ Lương Tần, hắn mặc dù chất phác trên việc tình sự, có lẽ cũng chưa từng có bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng lúc Kỳ Lương Tần nhìn hắn, trong ánh mắt không cách nào che giấu tình ý thậm chí dục vọng, hắn cũng không phải không nhìn thấy.

Dù sao hắn cũng từng bị dục vọng kia làm bỏng, cực kỳ nóng.

Huyền diệu là ở chỗ, sau khi hiểu rõ hết thảy chân tướng, hắn lại quay đầu nhìn lại những hình ảnh trong quá khứ, mặc dù giống nhau như đúc, cùng một động tác, tao khí của Kỳ Lương Tần vẫn như cũ không che giấu được, những khiêu khích đó vẫn lớn mật làm càn như cũ, nhưng mà cảm giác cho hắn, đã có chút không giống.

Bỏ đi lớp vỏ “em dâu”, cũng không có thân phận đã kết hôn, Kỳ Lương Tần liền giống với bất cứ một người trẻ tuổi với mối tình đầu tuổi hai mươi nào trên đời này, bất quá là quá mức làm càn theo đuổi người đàn ông mình thích thôi.

Cái này và trước đây là hai tính chất hoàn toàn khác biệt.

Mà Nghiêm Bách Tông hắn, cũng bất quá chỉ là phàm phu tục tử, cũng có nhược điểm con người đều có, được người ta ái mộ, còn là ái mộ lửa nóng si mê mà hắn chưa bao giờ cảm nhận qua như vậy, trong lòng của hắn cũng không phải không nổi gợn sóng.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cảnh tượng kia, “Anh cả em yêu anh, em yêu anh!” Kỳ Lương Tần ôm lấy bắp đùi hắn: “Em chính là biến thái, anh thao em một lần, không thì em không thể sống, trong giấc mộng đều là anh!”

Nghiêm Bách Tông đột nhiên bị khói làm sặc một hơi, kịch liệt ho khan, ho đến nhiệt khí đều dâng lên. Trên mặt hắn ửng đỏ, bóp tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần đã thay đổi một bộ quần áo mang theo cái túi giấy to đi về phía hắn.

“Anh cả.” Kỳ Lương Tần ở xa xa vẫy tay.

Hắn lại khụ một tiếng, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, nghênh diện đi tới.

“Sao lại trở về nhanh như vậy, không phải đã nói với cậu, không cần đến sao. Đợi lát nữa chúng tôi liền trở về.”

“Tôi đưa quần áo đến cho anh. Luôn mặc áo choàng tắm, cũng không tốt.” Kỳ Lương Tần nói xong đưa túi giấy to trong tay cho hắn: “Anh đi thay đi, không dám vào phòng của anh, tôi cầm một bộ quần áo của Tùng Vĩ lại đây, anh mặc tạm đi.”

Nếu cậu không nói, Nghiêm Bách Tông cũng quên mình chỉ mặc cái áo choàng tắm, bên trong đều trơn bóng, cũng may mắn là ở bệnh viện, người mặc áo ngủ nơi nơi đi lại không chỉ mình hắn. Nghiêm Bách Tông tiếp nhận, nói: “Cám ơn.”

“Anh cả khách khí… anh đi thay đi.” Kỳ Lương Tần chỉ chỉ WC nam không xa.

Nghiêm Bách Tông mang theo túi giấy to vào WC nam, tìm một gian đi vào, cởi áo choàng tắm, treo ở phía sau cửa, sau đó cầm hết quần áo trong túi giấy ra, một cái quần, một cái sơ mi, còn có…

Hắn liền nhìn thấy dưới cùng, an an tĩnh tĩnh nằm một cái quần lót. Hắn mặc quần lót đều là nhãn hiệu cố định, màu sắc cố định, kiểu dáng hoa văn cố định, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra đây là quần lót của hắn.

Là cái quần lót lúc trước bị Kỳ Lương Tần trộm đi.

Trong đầu hắn oanh một cái, mãnh liệt hiện ra cảnh tượng kia, đang tắm hắn phát hiện có người tiến vào, hắn đẩy ra một cái khe, thấy được Kỳ Lương Tần tựa vào góc tường nắm quần lót hắn hít sâu.

Kỳ Lương Tần dâm mê, tham lam, yêu nghiệt như vậy. Cậu ta đối với tất cả đàn ông đều như vậy, hay là chỉ riêng với mình?

Cậu ta lại từng làm gì với cái quần lót này, ngoại trừ trộm ngửi, có làm chuyện càng quá phận hay không?

Nghiêm Bách Tông phát hiện mình không cách nào nhìn thẳng cái quần lót này. Bảo thủ đứng đắn như hắn, lại nghĩ đến một vài hình ảnh không nên nghĩ đến, đàn ông đối với loại đồ vật thuộc về tính dục này, luôn có vài phần dao động khác thường. Cái quần lót này rõ ràng giặt rất sạch sẽ, hắn lại cảm thấy thực dơ bẩn.

Mang theo ái dục dơ bẩn, có lẽ là nhân chi thường tình, nhưng mà là dơ bẩn tà ác.

Nhưng hắn vẫn mặc cái quần lót kia vào. Cũng không thể không mặc quần lót, đây không phải là tác phong của Nghiêm Bách Tông hắn. Ăn mặc nghiêm cẩn, xưa nay luôn là yêu cầu của hắn, cũng như là cách làm người.

Chỉ là không biết vì sao, hắn cảm thấy hiện giờ chỗ bị cái quần lót này bao vây lấy thật nóng, luôn có một ít hình ảnh lái đi không được, hắn vốn là người cực sạch sẽ, bị ái dục của Kỳ Lương Tần lây dính, dù có dùng nước tẩy tốt hơn nữa giặt ngàn lần vạn lần, cũng không trở về như trước được.

Hết chương 46

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược