Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 50


Buổi đêm trước khi bão táp đến, oi bức khiến người ta không thở nổi. Thời tiết như vậy, chỉ dựa vào điều hòa là không đủ.

Nghiêm Bách Tông vẫn không có ngủ.

Gần đây Tôn Diểu biểu lộ thiện cảm với hắn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có mấy lần nửa đêm cũng sẽ gửi tin nhắn tới. Cũng không nói gì đặc biệt, đơn giản chỉ là “Ngủ chưa”, “Đang làm gì”.

Nhưng chính do những lời này rất bình thường, rất không đặc biệt, nên ngược lại trở nên thật đặc biệt.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết tình ý bỏ trong đó có bao nhiêu.

Theo lý thuyết, hắn hẳn nên vừa lòng. Tôn Diểu xuất thân tốt, Tôn gia và Nghiêm gia môn đăng hộ đối, càng quan trọng hơn là, trên người Tôn Diểu không có sự xấu tính của thiên kim tiểu thư, cô trầm tĩnh, tao nhã, hoàn toàn không cùng một kiểu phụ nữ như Thẩm Hoà, hơn nữa cô còn có dáng người tốt khiến phụ nữ cực kỳ hâm mộ.

Đó là một đối tượng kết hôn vô cùng tốt, hơn nữa có thể là đối tượng kết hôn tốt nhất hắn có thể gặp được, trẻ tuổi, chưa lập gia đình, thiên kim da trắng xinh đẹp nhà giàu, tính tình cũng tốt, trên cơ bản không tìm thấy khuyết điểm rõ ràng. Cô gái như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Nhưng mà cũng chỉ như vậy, chỉ là một đối tượng kết hôn vô cùng tốt. Hắn không có cái loại lửa nóng đó, tâm lý vội vàng muốn ở bên cô.

Nhưng mà hắn sẽ có cái loại tâm lý này sao, cái loại vội vàng, háo sắc, tình cảm nồng nhiệt, giống như đều cách hắn thực xa xôi, hắn cũng không tưởng tượng ra nếu mình có, sẽ là bộ dạng thế nào.

Sau khi đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, đối với việc tái hôn hắn cũng không có hứng thú quá lớn, cho nên đối với thiện cảm của Tôn Diểu, hắn không biết nên đáp lại như thế nào.

Nhưng mà Nghiêm lão thái thái hiển nhiên là rất thích Tôn Diểu, bạn bè nghe nói hắn và Tôn Diểu có cuộc hẹn, cũng đều rất xem trọng bọn họ, Tôn Diểu trong miệng bọn họ, “đều không giống những thiên kim tiểu thư khác”.

Chỗ không giống, tự nhiên chính là nói lời hay, nói cô không có xấu tính như thiên kim tiểu thư, ôn nhu hiền lành, hơn nữa cái giới của bọn họ kỳ thật không có bí mật gì, mọi người đều có lui tới, công tử tiểu thư nhà ai là tính nết thế nào, từng kết giao bạn bè gì, từng có tin tức tình cảm gì, mọi người đều rõ như lòng bàn tay, bọn họ nói cô không giống thiên kim tiểu thư khác, đại khái cũng là khen cô lịch sử tình cảm trong sạch, không có chỗ nào đáng để lên án, việc này đối với người đàn ông như Nghiêm Tùng Vĩ mà nói có khả năng không phải quá quan trọng, nhưng mà đối với người đàn ông Nghiêm Bách Tông mà nói, hắn vẫn rất coi trọng.

Tuổi Nghiêm Bách Tông đã không nhỏ, ba mươi tuổi. Hắn là người đàn ông tương đối truyền thống, cái tuổi này đối với hắn mà nói hẳn là nên có một gia đình ổn định, vợ hoà thuận và con cái đáng yêu, gia đình sự nghiệp đều có thể mỹ mãn, vẫn luôn là thứ hắn cầu mong.

Có lẽ do trải qua một lần hôn nhân, đã hao mòn cực lớn nhiệt tình của hắn với hôn nhân, hắn không phải người đàn ông đặc biệt chú trọng bề ngoài, bởi vậy Tôn Diểu và Thẩm Hoà khi so sánh cũng không có khác biệt quá lớn, đều là một đối tượng kết hôn mà người ngoài thoạt nhìn rất hợp với hắn. Hắn không xác định kết hôn với Tôn Diểu, có thể đi lên cùng một con đường như Thẩm Hoà không, mà trước khi xác định, hắn không muốn tỏ vẻ bất cứ thứ gì, để tránh hại con gái nhà người ta.

Nghiêm Bách Tông cảm thấy có chút phiền não, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng manh. Hắn nhìn nhìn tin nhắn Tôn Diểu gửi tới trên điện thoại di động, đơn giản đứng lên ra cửa, ở trong sân đi bộ một hồi.

Sau đó liền đi bộ đến bên cạnh bể bơi. Đã là nửa đêm, mọi người đều đang ngủ say, ở trong nhà mình, tự nhiên cũng không cần cố kỵ quá nhiều, vì thế hắn bỏ điện thoại di động lên trên ghế dài, mình thì cởi sạch sẽ.

Hắn là người rất giữ quy củ, hiếm khi trần như nhộng. Trong buổi tối không người này cởi hết quần áo, giống như cũng mở ra một chỗ hổng cho bản tính của hắn, hắn ở trong bể bơi bơi vài cái qua lại, ban ngày nước có chút ấm áp đến sau nửa đêm đã lạnh, cuối cùng cũng dập tắt được phiền não trong lòng hắn. Hắn từ trong bể bò lên, đứng ở dưới đèn đường thở dốc, không chút nào phát hiện khách không mời mà đến trên con đường nhỏ phía sau bụi cây.

Kỳ Lương Tần không ngừng được tim đập kịch liệt, nhìn lén Nghiêm Bách Tông.

Có khả năng Nghiêm Bách Tông vừa mới từ trong nước đi ra, trần truồng đứng ở bên cạnh bể. Đại khái là do ngọn đèn ban đêm nhu hòa hơn so với ban ngày, dáng người cao gầy cường tráng của hắn dưới đèn đường phiếm lên ánh nước, không một chỗ nào không tràn ngập vẻ đẹp nam tính, thon dài mà đầy sức sống, cân xứng mà mạnh mẽ.

Quan trọng nhất là, có một bộ phận từng khiến cậu xem tiểu thuyết đã tâm viên ý mãn xuân tâm tràn ra, rốt cuộc lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy toàn cảnh.

Rung động, đại khái chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung.

Đây là kích cỡ hiện thực mà đàn ông châu Á nên có sao, cậu kích động chân cũng muốn mềm nhũn.

Quả nhiên là đại cường công hoàn mỹ truyện đam mỹ đắp nặn ra, tiền vốn đúng là không phải chém gió.

Kỳ Lương Tần thế mà lại cứng lên, đứng ở nơi đó nắm chặt nắm tay.

Nghiêm Bách Tông lại nhảy vào trong nước, bắn lên thật nhiều bọt nước tung tóe, cánh tay thon dài hữu lực của hắn ở trong nước lay động, toàn bộ lưng mông có đôi khi sẽ trồi lên mặt nước, lại rất nhanh bị bọt nước bao phủ, nhưng mà bọt nước bao phủ được thân thể hắn, lại không bao phủ được lực lượng giống đực tao nhã mà thân thể này phát ra.

Tao nhã gợi cảm. Đàn ông trên đời này, hoặc là cái loại cả ngày ngồi trong văn phòng suy suy yếu yếu hoặc trắng trắng nộn nộn, hoặc là kẻ cơ bắp cường tráng cương mãnh, giống thân thể Nghiêm Bách Tông thoạt nhìn cấm dục lại gợi cảm, dương cương lại tao nhã như vậy, đại khái là ngàn dặm được một đi. Nước hồ xanh lam giống như một khối lam ngọc gần như thông thấu, thân thể không tì vết của hắn như một con cá trong biển sâu.

Kỳ Lương Tần lớn như vậy, đây là lần đầu tiên không kiêng nể gì mà nhìn thân thể một người đàn ông. Bóng đêm cho cậu dũng khí phóng túng, cậu nấp ở sau cỏ cây, ngửi được mùi hương hoa.

Nghiêm Bách Tông lại bơi vài chập, lại ngây người ở trong bể một hồi, lúc này mới lên bờ. Hắn chỉ mặc quần cộc vào, áo thun và giày đều xách ở trong tay, dọc theo bóng đêm rời khỏi bể bơi.

Lúc này Kỳ Lương Tần mới từ sau cỏ cây nhảy ra, đi đến bên cạnh bể.

Trên đất còn có nước từ Nghiêm Bách Tông chảy xuống, nước gợn trong bể bơi còn đang nhộn nhạo, hình như không phải gió thổi, mà là Nghiêm Bách Tông lưu lại.

Kỳ Lương Tần đứng bên cạnh bể một hồi, nhìn bốn phía, một mảnh tối đen.

Lúc này là hơn một giờ khuya.

Cậu mò phao bơi lại, cởi quần áo, cũng học Nghiêm Bách Tông vừa rồi cởi trơn bóng, sau đó bùm một tiếng, nhảy vào trong bể. Sau khi đạp nước một lúc, cậu liền lật người, nằm ở trên mặt nước, dựa vào sức nổi của phao bơi, lẳng lặng nhìn sao trên bầu trời.

Sao trên trời không nhiều lắm, nhưng mặt trăng lại rất lớn, mây đen rất mỏng thổi qua trên mặt trăng, ngăn không được ánh trăng sáng.

Oi bức cả một đêm, ngày hôm sau sáng sớm thức dậy, trời lại càng nóng, toàn bộ không trung đều là màu vàng trắng, nhìn vô cùng quỷ dị. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Xem ra tận thế sắp tới rồi.”

“Nghe nói có bão từ vùng duyên hải đổ bộ, mấy ngày nay phần lớn các khu trên toàn quốc đều có mưa, ” Nghiêm Viện nói: “Xem ra cuối tuần này không thể đi đâu rồi. Nếu không chúng ta chơi mạt chược đi.”

Nhiệt tình yêu thương của người Nghiêm gia đối với mạt chược thật sự khiến Kỳ Lương Tần không thể hiểu được, con người cậu ở phương diện này phải nói là mười phần không hứng thú, chơi mạt chược đánh bài chơi game, cậu đều cảm thấy không quá hứng thú, cảm thấy lãng phí thời gian, chơi cái đó không bằng cậu càng nguyện ý đọc sách xem phim vẽ vời, an tĩnh.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông không ở nhà, dì Xuân có việc bận, Nghiêm Viện liền kêu Kỳ Lương Tần đến góp đủ số. Hiện giờ Kỳ Lương Tần đã thăm dò được đại khái quy tắc, nhưng mà bản thân cậu không có hứng thú đánh mạt chược, cũng không có lòng dạ nghiên cứu, cho nên trình độ chơi rất là bình thường. Cứ như thế qua từng ván, cậu nghĩ đến việc mình thua tiền, quả thực tim gan run rẩy.

Suy xét cho ví tiền của mình, xem ra cậu vẫn cần phải học cho thật tốt.

“Tiểu Tần à, sách đọc thế nào rồi?”

“Sắp đọc xong ạ, còn dư lại một phần nhỏ.”

“Vậy đọc cũng rất nhanh, ” Nghiêm Viện nói: “Lúc này cách vô học còn có hơn một tháng lận.”

“Đọc xong sớm một chút, tháng tám du lịch gia đình, con cũng phải đi theo.”

Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, hỏi: “Du lịch gia đình?”

“Sao, anh hai không nói với anh à?” Nghiêm Viện vừa sờ bài vừa nói: “Nhà chúng ta lão thái thái định ra quy củ, hàng năm cả nhà đều phải đi ra ngoài du lịch mấy lần, mỗi lần non nửa tháng, có bận nữa cũng phải dành ra thời gian. Chúng tôi gọi là du lịch gia đình. Đại khái hàng năm đầu mùa xuân một lần, cuối mùa hè đầu mùa thu một lần, tết âm lịch nghỉ đông thì xem tình huống.”

“Thời gian nửa tháng cũng không ngắn, công ty của anh cả và Tùng Vĩ bận như vậy, đi được sao?”

“Vốn dĩ là đi không được, chỉ là mấy năm này, chậm rãi dưỡng thành thói quen, anh cả và anh hai cũng liền có biện pháp nhín ra thời gian.”

Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Còn có thể có biện pháp nào, lệnh mẹ khó cãi, bất quá là trước đó bận rộn, sau đó bận rộn, dành ra một đoạn thời gian trống. Vì cái du lịch gia đình này, một đoạn thời gian trước sau tôi và anh cả đều bận đến muốn mạng, chỉ sợ an bài không tốt, lúc đi ra ngoài chơi cũng không an lòng.”

“Kiếm tiền không phải chính là vì hưởng thụ sao, nếu một năm bận rộn đến hết, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, kiếm nhiều tiền như vậy lại có ý nghĩa gì, hiện giờ ta xem như đã nhìn ra, thừa dịp tay chân và thân thể ta còn cường tráng, để mấy đứa đi theo nhiều chút, kiếm nhiều tiền một chút kiếm ít tiền một chút, với cái bà già ta chẳng có vấn đề gì cả. Ta mặc kệ, ta chỉ hưởng phúc con cháu.”

Đây mới là lão thái thái nhà giàu biết hưởng phúc chân chính. Cái gì gọi là có tiền, chính là nhiều tiền đến mức đã hoàn toàn không thèm để ý, cái gì gọi là có phúc, chính là biết ít nghĩ cho con cháu, nghĩ nhiều cho mình.

“Con nói sao mọi người đều không có đó, hóa ra đang chơi mạt chược.”

Kỳ Lương Tần nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông tiến vào, cậu lập tức ngồi ngay ngắn, lại không còn lòng dạ nhìn bài. Nghiêm Bách Tông ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu. Kỳ Lương Tần nhìn không chuyển mắt, cầm một khối mạt chược ở trong tay, chậm rãi vuốt ve. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh, anh chỉ Lương Tần đi, em xem cậu ấy thua đến đổ mồ hôi rồi.”

Nghiêm Bách Tông liền nhích qua bên phía cậu, tựa vào ghế của cậu. Nhiệt độ thân thể mơ mơ hồ hồ, nóng rực cánh tay trần của cậu. Nghiêm Bách Tông cũng chỉ mặc một cái áo thun, cánh tay cũng trần, bởi vì khoát lên ghế cậu, nhẹ nhàng đụng vào cậu, Kỳ Lương Tần cảm thấy mình mẫn cảm như thế, dù hai người chỉ là tóc gáy đụng vào cậu cũng sắc bén mà cảm nhận được. Cậu nhớ đêm qua mình nhìn thấy thân thể tựa như thiên thần kia, trong lòng càng nóng, lòng bàn tay ra mồ hôi.

Tựa như thiên thần, cái từ này buồn cười, kiểu cách như thế, đại khái là một từ mà thời đại Quỳnh Dao cũng sẽ không lạm dụng. Nếu cậu đọc tiểu thuyết nhìn thấy, khẳng định sẽ cười nhạt, cảm thấy hình dung khoa trương.

Nhưng mà ở một khắc kia, một thân thể đàn ông chân thật, gần như tìm không thấy khuyết điểm hiện ra ở trước mặt cậu, trong khoảnh khắc hormone kịch liệt bay lên, trong đầu óc nóng rực của cậu chỉ có từ này. Cậu đối với Nghiêm Bách Tông là cúng bái, trong mắt cậu Nghiêm Bách Tông là hoàn mỹ, thân thể đầy sức sống gần như thỏa mãn hết thảy kỳ vọng của cậu đối với đàn ông, dưới ái dục tiêm nhiễm, không phải thiên thần, vậy là cái gì.

Nghiêm Bách Tông cũng không chỉ đạo cậu quá nhiều, bất quá là ngẫu nhiên chỉ chỉ một quân bài, hoặc là khi cậu sắp sửa đánh ra một quân bài ngăn cản một chút, nói không nhiều lắm, nhưng Kỳ Lương Tần luôn có thể thực ăn ý lĩnh hội ý tứ của hắn. Kỳ Lương Tần hưởng thụ loại ở chung vừa bằng phẳng lại mờ ám này, nhiều hơn nữa cậu cũng không xa cầu, như vậy đã rất tốt, lòng cậu sinh ra ấm áp vui sướng gần như đem cả người hòa tan đến mềm mại, dưới sự hướng dẫn của Nghiêm Bách Tông, cậu qua năm ải, chém sáu tướng, chuyển bại thành thắng, đem tiền thua thắng hết lại.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, vang ầm ầm, sau đó sắc trời bắt đầu dần dần tối xuống, dì Xuân mở cửa sổ nhìn thoáng ra ngoài: “Hình như trời muốn mưa, mọi người xem bầu trời phía tây tối sầm thế nào kìa.”

Mọi người ngừng bài trong tay, đều đi đến cửa sổ nhìn, chỉ nhìn thấy không trung phía tây mây đen giống như từ trong kẽ hở của một loạt cao ốc dâng lên, bên đây vẫn là cái loại vàng sáng quỷ dị đó, mây đen lại không ngừng quay cuồng đi lên, nhìn cực kỳ đáng sợ, giống như thật sự đến ngày tận thế.

“Khí hậu hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, một năm càng không bình thường hơn một năm.” Lão thái thái nói: “Đều trở về xem có đóng kín cửa sổ chưa, ta xem trận mưa này không nhỏ đâu.”

Mọi người đều giải tán từng người trở về phòng mình, Nghiêm Tùng Vĩ nằm lên trên giường, nói: “Nhanh chóng đổ mưa đi, hôm nay oi bức muốn chết.”

Kỳ Lương Tần đi qua đóng cửa sổ, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đối diện cũng đang đóng cửa sổ. Lúc hai người bốn mắt đối diện Nghiêm Bách Tông dường như sửng sốt một chút, như thể lần đầu tiên ý thức được cửa sổ hai nhà là đối diện, có thể nhìn thấy lẫn nhau.

Kỳ Lương Tần xấu hổ đóng cửa, cúi đầu chơi đùa hoa bách hợp trên cửa sổ.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, sau đó sắc trời đen xuống, tia chớp cũng rõ ràng lên, bất quá là mười mấy phút đồng hồ, bên ngoài đã đen như ban đêm. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi phắc, thật sự là muốn biến thiên mà.”

“Đúng vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy ban ngày tối thế.” Tiếng sấm sét ầm vang rung động, di động Nghiêm Tùng Vĩ lại vang lên, hắn mò lấy di động ấn nhận, tiếng sấm quá lớn, Kỳ Lương Tần chỉ nghe thấy hắn nói: “Tín hiệu không tốt, em nói cái gì… này có cái gì mà sợ…”

Chỉ chốc lát cúp điện thoại, Nghiêm Tùng Vĩ một phát từ trên giường nhảy lên, Kỳ Lương Tần hỏi: “Muốn ra ngoài à?”

Nghiêm Tùng Vĩ cười cười: “Đi ra ngoài một chuyến, có việc.”

Có thể vào lúc sắc trời ác liệt như vậy gọi được Nghiêm Tùng Vĩ, chỉ có gái.

Không có biện pháp, đầu kia điện thoại Tô Nguyễn Nguyễn bị tiếng sấm sét dọa khóc thật sự đáng thương, muốn hắn lại đó với cô ta.

“Nếu mẹ hỏi tôi, cậu liền nói tôi với bạn đi ra ngoài uống rượu.”

Kỳ Lương Tần hỏi: “Hôm nay còn đi ra ngoài uống rượu với bạn à? Buổi tối có trở về không?”

Nghiêm Tùng Vĩ cười: “Khí trời ác liệt như vậy, buổi tối về được sao?”

Đây là một trận mưa to, rào rào rầm rầm, thật giống như muốn tận thế. Mưa to tưới dập nóng bức ngày hè, một trận chính là cả ngày, mãi đến buổi tối hơn chín giờ mới dần dần nhỏ đi một chút, tiếng sấm cũng nặng nề hơn rất nhiều, giống như ở nơi cực xa. Kỳ Lương Tần đọc sách mệt, thấy vậy liền mở cửa sổ ra một nửa, ngồi ở trên ghế nghe tiếng mưa rơi.

Tiếng mưa rơi ào ào rung động, luôn khiến trong lòng cậu trồi lên một ít cảm giác yên ổn hạnh phúc, lành lạnh ướt át. Cậu tựa vào trên bàn, tay lướt di động, chọn một ca khúc mở lên.

«Sau cả đêm mưa to».

Bài hát này có vài phiên bản cũ, ca khúc và cách hát trong album của ca sĩ gốc bài này rất bình thường, rất biếng nhác vô lực, ngược lại phiên bản lúc ca sĩ tham gia “ca khúc hay Trung Quốc” hát, biếng nhác gợi cảm lại thương cảm, bên trong có một câu ca từ ngắn ngủi lại tùy ý, đặc biệt có cảm giác.

Cậu ngay trong tiếng ca biếng nhác mờ mịt như vậy, tựa vào trên bàn nhìn đối diện.

Cửa sổ đối diện đóng kín, cửa đều bị mưa làm ướt, một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong, nhìn không tới người.

Cũng không biết nhìn bao lâu, cậu đứng thẳng dậy, đầu theo tiết tấu nhẹ nhàng lắc lư, bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, còn mang theo sấm chớp.

Lúc nghe nhạc cậu thường xuyên vung tay vung chân theo, cũng không chỉ là vì ca khúc dễ nghe, một phần rất lớn là vì rèn luyện thân thể.

Vung tay vung chân có thể hoạt động gân cốt, nhất là cổ, phòng bệnh về xương cổ.

Cậu đẩy ghế dựa ra nghiêng trời lệch đất nhảy một hồi, nào vứt tóc nào đá chân, thật sôi nổi. Cậu là người có chút muộn tao, ra cửa nghiêm túc đứng đắn, đóng cửa lại là người thích náo nhiệt, đại khái cậu là người theo khuôn phép cũ, cho nên thường thường nằm mơ mình thành một yêu tinh không biết xấu hổ, vì thế cậu liền xoay mông lắc lư, làm bộ như mình là nữ vương gợi cảm trong sàn nhảy.

Cậu một hồi giống anh hùng hảo hán sức dời núi khí trùm trời, một hồi lại như phụ nữ giống như con rắn xoay từ đầu xoay đến đuôi, một hồi luyện quyền thuật Thiếu Lâm, một hồi xoay Rum-ba, tinh thần phân liệt thế nào thì có thế đó, chỉ chốc lát liền toát mồ hôi toàn thân, lại không chút nào chú ý tới đối diện có người đang kinh ngạc nhìn cậu.

Nghiêm Bách Tông chỉ là mở cửa sổ, muốn ở cửa sổ hút điếu thuốc.

Trước đây Thẩm Hoà không thích mùi thuốc, hắn hút thuốc luôn mở cửa sổ, hoặc là hút ở bên ngoài, đã dưỡng thành thói quen. Hắn mở cửa sổ ra một nửa, châm điếu thuốc, ngày mưa hút điếu thuốc, tinh thần đều buông lỏng xuống theo. Hắn phun một ngụm khói ra ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy cửa sổ đối diện cũng mở, bên trong có người, đang cuồng ma loạn vũ.

Một hồi giống đàn ông, một hồi giống phụ nữ, một hồi lại giống con nít, một hồi giống người điên, phân liệt thật sự có chút buồn cười.

Người này tám phần là điên rồi đi.

Hóa ra Kỳ Lương Tần ngày thường trầm tĩnh lại tao khí, cũng có một mặt buồn cười như vậy.

Hắn lại cảm thấy đáng yêu, trong lòng nghĩ, quả thật là người xấu hổ, đóng cửa lại điên như vậy. Hắn lại hít một ngụm khói, chậm rãi phun ra, sương khói bị hơi nước bên ngoài cách trở, có một ít phiêu tán trở về, hắn liền nheo mắt lại, nhịn không được cong khóe miệng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược