Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 62

Chương sau
Danh sách chương

Tay Kỳ Lương Tần đặt ở chỗ đai lưng, muốn cởi bỏ, lại có chút do dự. Kỳ thật đó cũng là trong lòng cậu không xác định, cậu không biết thẳng nam rốt cuộc có hứng thú với mông đàn ông hay không. Nhưng cậu có thể khẳng định chính là nếu Nghiêm Bách Tông cảm thấy hứng thú với cậu, thì khẳng định cũng chỉ cảm thấy hứng thú với mông cậu, mà sẽ không cảm thấy hứng thú với phía trước của cậu. Cậu càng nghĩ, cảm thấy đối với Nghiêm Bách Tông mà nói, mình có lực hấp dẫn nhất cũng chỉ có mông. Trong người què chọn tướng quân, cứ như vậy thử một lần đi.

Tuy rằng cậu vẫn luôn có lòng mơ ước với Nghiêm Bách Tông, nhưng nói thật ra, từ sau khi thoát ly khỏi nội dung truyện, lấy bản thân chân thực của cậu tự mình đến đối mặt Nghiêm Bách Tông, thì đây là lần đầu cậu mang mục đích quyến rũ minh xác.

Cậu dùng dư quang ánh mắt nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, trộm thở một hơi, suy nghĩ cậu làm như vậy, sẽ có hậu quả gì không.

Cậu đương nhiên không phải là Kỳ Lương Tần vì yêu điên cuồng bất kể hậu quả trong tiểu thuyết, sở dĩ cậu nảy ra suy nghĩ này đồng thời có gan biến thành thực tiễn, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì cậu cảm thấy gần đây Nghiêm Bách Tông rất tốt với cậu, thậm chí dưới tình cảnh nào đó cậu có thể cảm nhận được sự mờ ám nào đó.

Cho nên trong lòng cậu có chút rục rịch. Dù sao cũng không phải làm càn điên cuồng lõa thể đi ôm đùi giống như trước, cậu hoàn toàn có thể xem là vô tình quyến rũ, dù Nghiêm Bách Tông không thích, cũng không dám làm gì cậu.

Vì thế cậu làm bộ như đặt tách lên trên bàn, một bàn tay nhẹ nhàng phất qua đai lưng, khăn tắm sũng nước lập tức chìm xuống, Nghiêm Bách Tông liền nhìn thấy khăn tắm kia từ bên hông Kỳ Lương Tần rớt xuống, nổi trên mặt nước, mà cặp mông mật đào mượt mà trắng nõn của Kỳ Lương Tần bại lộ trước mắt hắn, eo nhỏ mông cong, thật sự khiến người ta phun máu mũi, một miệng trà của hắn không nuốt xuống, lại bị sặc. Bên kia Kỳ Lương Tần mặt mũi đỏ bừng bắt lấy khăn tắm trong nước, Nghiêm Bách Tông ho khan đến mặt mũi đỏ bừng.

“Sao… sao buộc thế nào cũng không được…” Kỳ Lương Tần mặt mũi đỏ bừng nói, hoảng tay hoảng chân thắt bên hông: “Rớt hoài.”

“Cậu lại đây, ” Nghiêm Bách Tông ho khan buông cái tách xuống, phất phất tay với cậu. Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, nhưng vẫn mím môi đi tới, trong tay nắm chặt khăn tắm, sợ lộ ra cảnh xuân phía trước trước mặt Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông bắt lấy hai đầu khăn tắm của cậu, ngón tay thon dài linh hoạt, kéo chặt khăn tắm thắt nút kết, Kỳ Lương Tần lập tức hít một hơi, bụng liền lõm xuống, động tác này khiến bụng cậu thoạt nhìn càng trơn nhẵn gầy yếu, Nghiêm Bách Tông vốn dĩ cúi đầu, lúc buộc xong ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên bị hai điểm trước ngực Kỳ Lương Tần hấp dẫn, trong lòng run lên.

Kỳ Lương Tần làm cực phẩm thụ, trên người không một chỗ nào không tốt, đầu v* ngoại trừ mẫn cảm dị thường, hình dạng và màu sắc cũng dị thường câu nhân, đại khái là động tình, cứng rắn, nhô lên, trong đầu Nghiêm Bách Tông đột nhiên hiện ra cảnh trước đây Kỳ Lương Tần quyến rũ hắn xoa nắn quả anh đào.

Khi đó Kỳ Lương Tần nhiều lần dùng ngón tay chà đạp, sau đó hơi hơi há mồm, răng nanh cắn rách quả anh đào, chất lỏng ngọt ngào.

Nghiêm Bách Tông giống như bị bỏng, phút chốc thu tay về, ngẩng đầu nhìn Kỳ Lương Tần, ánh mắt ngượng ngùng lại mang theo dã tâm.

Nghiêm Bách Tông nghĩ mình làm sao vậy, hắn cảm thấy cổ họng phát khô, uống mấy tách nước cũng không có tác dụng. Kỳ thật nửa người trên Kỳ Lương Tần lúc tiến vào chính là ở trần, bởi vì đều là đàn ông, không hề có đặc thù nữ tính, cho nên hắn cũng không để ý. Nhưng mà hiện tại hắn phát hiện, lực chú ý của hắn không có biện pháp dời đi khỏi hai điểm kia.

Tiềm thức con người thật sự là một thứ thực đáng sợ. Mặc dù hắn không nhìn Kỳ Lương Tần, chỉ là dư quang mông lung quét đến người kia, cũng sẽ trong vầng sáng trắng bóng nhìn được đến hai điểm đỏ. Đại khái là suối nước nóng rất dễ dàng nảy sinh dục niệm, anh cả Nghiêm gia dị thường kinh hãi mà phát hiện mình có phản ứng.

Hắn giả vờ trấn định, nhưng mà trong lòng che trời lấp biển.

Vì sao hắn lại có phản ứng, chẳng lẽ chỉ là vì nhìn đầu v* một người đàn ông, hoặc là một cái mông khêu gợi? Hắn cảm thấy việc này thật sự hoang đường, càng hoang đường ở chỗ trước kia Kỳ Lương Tần trắng trợn quyến rũ hắn, hắn đều bất vi sở động, hiện giờ êm đẹp bất quá là xảy ra một chuyện ngoài ý muốn thôi, hắn liền có dục vọng kinh hãi như vậy.

Hắn nghĩ, đại khái hắn cũng giống tất cả đàn ông trên đời này, dục vọng nghẹn quá lâu, cho nên dễ dàng vỡ ra một cái khe, dục vọng liền mãnh liệt ùa ra. Đây không phải là lỗi của Kỳ Lương Tần, cũng không phải lỗi của hắn. Đây chỉ là một người đàn ông huyết khí phương cương dưới nước ấm ngâm nóng nảy sinh dục vọng bản năng.

Sắc mặt hắn càng trầm, mượn việc này để che giấu mình quẫn bách và kinh hoảng. Mà Kỳ Lương Tần nhìn thấy Nghiêm Bách Tông như vậy, trong lòng chỉ có hối hận.

Thật hối hận, vừa rồi cậu không nên làm ra hành động đường đột như vậy, khiến mờ ám vốn dĩ có chút xấu hổ biến thành triệt để xấu hổ. Vì sao sắc mặt Nghiêm Bách Tông khó coi như vậy? Hắn phát hiện mình cố ý làm rơi khăn tắm ư?

Trong lòng cậu thấp thỏm, bởi vậy cũng không nói chuyện nữa.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ mơ hồ hồ bên ngoài. Khí nóng xông khuôn mặt càng ngày càng ướt át, Kỳ Lương Tần phát hiện Nghiêm Bách Tông đoan chính ngồi ở chỗ kia, đã nhắm hai mắt lại.

Khuôn mặt hắn góc cạnh phân minh, lông mày dày rậm, mũi cao thẳng, tóc đại khái dài hơn một chút so với lúc mới vừa quen biết, ướt sũng đen sáng. Bờ vai hắn dày rộng như vậy, cả người đều cho người ta một loại đẹp đẽ thân sĩ cường tráng.

Thân thể như vậy khiến Kỳ Lương Tần tự biết xấu hổ. Tuy rằng làm thụ, thân thể cậu có lẽ không cần tráng kiện như vậy, nhưng cậu cũng là nam, so sánh với Nghiêm Bách Tông, tự tôn nam tính chung quy khiến cậu tự biết xấu hổ, đại khái cậu không đủ cường tráng và rắn chắc, không đủ đàn ông. Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy cậu không đủ dương cương, cậu nhớ rõ lúc trước khi đọc truyện, cũng có rất nhiều độc giả phun tào Kỳ Lương Tần không đủ đàn ông.

Nhưng Nghiêm Bách Tông không phải gay trời sinh mà. Nếu cậu giống Nghiêm Bách Tông, là một nam tử có đặc thù nam tính đầy đủ cường tráng, Nghiêm Bách Tông sẽ còn sinh ra phân chia về giới tính với cậu sao, sẽ còn thích cậu sao.

Dường như sẽ không. Cái gọi là cường công cường thụ, chỉ thích hợp cho gay trời sinh đi. Công nếu trước kia vẫn chưa từng thích đàn ông, là cái gọi là thẳng nam, vậy đối tượng hắn thích, khẳng định cũng có một loại đặc thù nữ tính, có thể là thân thể, có thể là tính cách, có thể là khí chất, có thể là cảm giác sinh ra vào một nháy mắt nào đó. Cái gọi là cường công nhược thụ, đại khái cũng càng hợp lý đi.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần không thấy mình là nhược thụ, cậu ngoại trừ tâm tư nhẵn nhụi, yêu một người đàn ông có vị đàn ông, thì trong cuộc sống hiện thực, cậu sống còn thẳng nam hơn cả thẳng nam. Hiện giờ có mỹ mạo, cậu cũng bất quá là một cậu trai tính cách ôn hòa mà thôi. Cậu nghĩ, nếu cậu càng phong tao một chút, càng ẻo lả một chút, càng gái một chút, Nghiêm Bách Tông sẽ càng chán ghét cậu, hay là càng dễ dàng sinh ra dục vọng với cậu?

Vừa rồi cậu đã làm sai chuyện, cậu phải nghĩ biện pháp bù lại. Nếu Nghiêm Bách Tông bởi vì vậy mà thái độ đối với cậu lại trở về như trước đây, vậy cậu thật sự phải khóc ngất trong nhà vệ sinh.

Từ suối nước nóng đi ra, đoàn người liền ăn cơm ở gần đó. Nghiêm lão thái thái hỏi Nghiêm Viện: “Con cảm thấy thế nào, sao đột nhiên không thoải mái?”

“Có thể là có chút phản ứng cao nguyên, vào suối nước nóng liền có chút không thoải mái.” Nghiêm Viện sắc mặt ửng đỏ, lão thái thái thế mà cũng không sinh lòng nghi ngờ.

Ngược lại bà cảm thấy Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần đều im lặng hơn rất nhiều, hành trình suối nước nóng lần này, thật sự là quái quái. Bà nghĩ nghĩ, cảm thấy là do không có Nghiêm Tùng Vĩ.

Không có đứa con trai thứ biết điều tiết không khí này, người một xe đều thành Muộn Du Bình. Nghiêm Viện đại khái là không thoải mái, vừa lên xe liền dựa vào Triệu Hạo lim dim mắt. Con người Triệu Hạo tuy rằng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng dọc theo đường đi thoạt nhìn cũng thành thật, đối với Viện Viện coi như là tri kỷ, biết chăm sóc người. Tài xế chính là Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần thì ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu chơi di động.

“Tiểu Tần à, lão nhị đến nơi chưa, nó đặt chân ở chỗ nào?”

“Đã đến, mới vừa gửi tin nhắn cho con, mẹ xem, hắn chụp hình, đây là núi tuyết Ha Ba, ” Kỳ Lương Tần nói xong liền đưa di động cho lão thái thái nhìn: “Hắn hiện tại ở thôn Ha Ba, ngay dưới chân núi tuyết Ha Ba.”

Lão thái thái nhìn, cười oán giận: “Lão nhị này thật là, chỉ biết báo bình an cho con, đều không nghĩ tới việc điện thoại cho chúng ta.”

Kỳ Lương Tần ngồi thẳng, cầm di động do dự một chút, sau đó tựa như lấy lòng đưa cho Nghiêm Bách Tông xem: “Anh xem, Tùng Vĩ chụp núi tuyết Ha Ba này.”

Nghiêm Bách Tông nhìn thoáng qua, không nói chuyện, Kỳ Lương Tần liền có chút ngượng ngùng thu tay lại. Nghiêm Bách Tông nhìn cậu một cái, bồi thêm một câu: “Rất đẹp.”

Sắc trời có chút âm trầm xuống, tra dự báo thời tiết trên mạng một chút, nói lúc chạng vạng có khả năng có mưa nhỏ. Buổi chiều bọn họ lại đi vài khu cư trú của dân tộc Tạng đi dạo, lúc dẹp đường hồi phủ, trên trời đã lắc rắc mưa nhỏ.

Shangri-La đổ mưa, giống như lập tức trở nên lạnh lẽo. Người Nghiêm gia mệt mỏi một ngày ngã trái ngã phải, đều nặng nề không nói chuyện. Kỳ Lương Tần lấy điện thoại di động ra đeo tai nghe lên nghe nhạc, Nghiêm Bách Tông nói: “Đừng đeo tai nghe, bật loa ngoài đi, nghe một chút xem cậu nghe nhạc gì.”

Kỳ Lương Tần liền rút tai nghe ra, bật một ca khúc, «Gió thoảng mưa phùn».

Em nguyện là gió anh là mưa, gió thoảng đều ở bên mưa phùn.

“Bài này nghe rất quen thuộc, ” lão thái thái phía sau hỏi: “Là ai hát?”

“Đặng Lệ Quân hát, Vương Phi hát lại.”

“Đặng Lệ Quân, ” Nghiêm Viện tựa vào trên người Triệu Hạo cười nói: “Anh cả trước kia lúc học trung học từng mua rất nhiều CD Vương Phi.”

Đặng Lệ Quân, Dương Ngọc Oánh, dường như rất nhiều thẳng nam đều yêu tiếng hát của các cô ấy. Mà gay giống như Kỳ Lương Tần, dường như lại thích ca sĩ như Mạt Văn Úy và Vương Phi hơn một chút.

“Nói tới ca sĩ, vẫn là Đặng Lệ Quân, ” lão thái thái nói: “Các con không sinh được ở thời đại tốt, chưa từng nghe qua hiện trường Đặng Lệ Quân, giọng hát kia, không nghe ra một chút âm thanh để thở, một buổi biểu diễn xong, thật dễ dàng, một chút dấu vết mỏi mệt cũng không có, vĩnh viễn đều là dịu dàng trầm tĩnh như vậy, vừa có thiên phú vừa có lễ phép. Không giống ca sĩ hiện tại, đều hát cái gì đâu, biểu diễn mà cứ như hiện trường tai nạn xe cộ vậy, hát không được mấy câu đã thở không nổi.”

“Vương Phi cũng không tồi, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Cổ họng tốt.”

“Cô ấy hát lại mấy bài của Đặng Lệ Quân đều không tồi, mọi người lại nghe bài này.” Kỳ Lương Tần tựa như hiến vật quý bật một ca khúc, Vương Phi hát lại «Thanh bình điều», nhưng mà nửa đoạn trước bài hát này cũng là Đặng Lệ Quân hát, nghe nói là tác phẩm cuối cùng Đặng Lệ Quân chỉ hoàn thành một nửa, lúc Vương Phi hát lại bổ sung phần sau.

Lão thái thái tựa vào cửa sổ xe, lẳng lặng nghe nhạc, giọng bỗng nhiên thực thương cảm nói: “Năm đó cha các con, thích nhất ở nhà bật nhạc Đặng Lệ Quân, một lần duy nhất ta nghe buổi biểu diễn của Đặng Lệ Quân, chính là năm 83 ông ấy dẫn ta đến Singapore nghe.”

Mưa nhỏ gõ vào cửa sổ xe, «Thanh bình điều» hát xong, lại tự động về «Gió thoảng mưa phùn». Không khí trong xe dường như rất là thương cảm, lão thái thái nói: “Ai, cha các con chung quy là không có phúc, không hưởng phúc được mấy ngày liền đi, trước kia lúc công ty mới vừa sáng lập bận vô cùng, ông ấy luôn nói muốn cả nhà cùng nhau đi ra ngoài chơi, nhưng luôn không có thời gian… Không thì cả nhà chúng ta cùng tới bên này, không biết ổng vui biết bao nhiêu.”

Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng mình khiến lão thái thái thương tâm như vậy thật sự là không nên, muốn nhanh chóng tắt nhạc, lại sợ quá đột ngột, giương mắt nhìn Nghiêm Bách Tông bên cạnh, lại thấy Nghiêm Bách Tông sắc mặt ngưng trọng, không nói một lời.

Đối với đứa con cả Nghiêm gia này mà nói, cha mất sớm càng là đau xót trong lòng hắn đi. Có lẽ chính là bởi vì Nghiêm lão tiên sinh đi sớm, hắn mới sớm mặc vào một thân áo giáp, sớm trưởng thành, thành trụ cột Nghiêm gia, không còn lúc nào lơi lỏng và mềm mại nữa.

Kỳ Lương Tần nhìn phía trước, thấy được thung lũng mây khói tràn ngập. Có đôi khi một ca khúc, một bộ phim truyền hình, một quyển tiểu thuyết, cho chúng ta không chỉ là si mê hoặc vui sướng trong nháy mắt kia, càng có khả năng nghĩa là một đoạn hồi ức, một người. Cậu cũng là may mắn đi, có thể có cơ hội nhận thức Nghiêm Bách Tông như vậy, tham dự vào sinh mệnh của hắn. Mặc kệ tương lai như thế nào, đại khái về sau Nghiêm Bách Tông lại nghe được bài hát này, đại khái đều sẽ nghĩ đến năm nào đó ngày nào đó, cùng cậu ngồi ở trong một chiếc xe, hành tẩu trong gió thoảng mưa phùn Shangri-La.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược


Chương sau
Danh sách chương