Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 51: Sau khi chứng thực

Chương sau
Danh sách chương

Trong công hội luyện dược sư, một ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần rời đi, con ngươi hiện lên vài suy nghĩ sâu xa.

“Ông nội, ngay cả Mộ Thần cũng đã trở thành luyện dược sư cấp một, con lại còn chưa có nắm được phương pháp.” Một thiếu nữ đứng ở bên người ông lão, sắc mặt rối rắm nói.

“Con đừng vội, thông suốt có đôi khi là việc trong nháy mắt, con cứ từ từ ngẫm lại, có lẽ sẽ có thể thuận lợi luyện thành đan.” Ông lão an ủi.

“TênMộ Thần kia gần đây ăn trúng linh đan diệu dược gì sao? Như thế nào lại lập tức thoát thai hoán cốt rồi?” Thiếu nữ nhíu mày lại, không hiểu mà hỏi.

“Không biết.Nhưng hiện tại Mộ Thần này thật đúng là không thể khinh thường, nhìn tình hình, Mộ gia tựa hồ lại sắp có thêm một luyện dược sư.” Ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần, như có điều suy nghĩ nói.

“Con vốn đang cho rằng gia hỏa này là đưa không phí chứng thực ba trăm, không nghĩ tới hắn lại thật sự có thể luyện đan, bùn nhão lại có thể đắp tường, đúng là bất khả tư nghị.” Thiếu nữ lắc đầu nói. d v.2,4-1/2

“Không gặp ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa!” Ông lão vuốt râu mép cảm thán nói, thời điểm Mộ Thần luyện đan, lão đứng ở bên cạnh, Mộ Thần khống hỏa, nắm chắc đối với đan dược, đều là nhất lưu.

“Mộ Thần chỉ lãng phí một phần dược liệu đã luyện ra được đan dược, nếu không phải là hắn có vận khí tốt, vậy thì tỉ lệ thành đan của hắn không thấp.” Thiếu nữ như có điều suy nghĩ nói.

Lão giả híp mắt nói: “Trình độ luyện đan của hắn sau này, nói không chừng có thể hơn phụ thân hắn.”

“Ông nội, người cũng quá coi trọng hắn, ai biết hắn ngày nào đó có thể bệnh cũ tái phát hay không.” Thiếu nữ không cho là đúng.

… …

“Em sao lại đứng chung với hai người Lam Nhược Phong, Trang Du kia?” Mộ Thần đầy đề phòng hỏi.

“Ta không hề muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ là hai người bọn họ cứ quấn lấy ta, ta cũng không có biện pháp.” Diệp Thạch buồn rầu nói, lông mày nhăn thành một đoàn.

Mộ Thần híp mắt, đầy ngưng trọng nói: “Lam Nhược Phong là biến thái, cho nên, em cách hắn xa một chút.”

Diệp Thạch: “…” Lam Nhược Phong là biến thái? Tuy rằng tên đó thoạt nhìn lạ lạ, còn có chút đáng ghét, nhưng mà, là biến thái?? Hình như hơi quá à nha…

“Mộ Thần, ngươi không phải là đang ăn giấm với Lam Nhược Phong chứ?” Diệp Thạch tiến lên hỏi.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta chính là đang ăn giấm với Lam Nhược Phong.”

Trong truyện, Diệp Thạch vì Lam Nhược Phong mấy lần xuất sinh nhập tử, Lam Nhược Phong đối với Diệp Thạch lại vẫn luôn như gần như xa. Dựa theo thuyết pháp của tác giả, đây là một loại ôn nhu chỉ thuộc về Lam Nhược Phong, dù cho Lam Nhược Phong đối với Diệp Thạch vô ý, cũng không đành lòng thương tổn đối phương.

Mộ Thần ban đầu không biết là có gì sai, nhưng mà sau khi nhìn thấy Diệp Thạch rồi, Mộ Thần nhất thời cười nhạt đối với lời tác giả nói về Lam Nhược Phong. Cái gì mà ôn nhu? Lam Nhược Phong chính là không thích Diệp Thạch, nhưng mà lại không muốn mất đi Diệp Thạch luôn luôn hữu dụng, cho nên vẫn luôn níu kéo Diệp Thạch.

“Bây giờ chúng ta quay về sao?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Không, chúng ta đi tới Nhạc Hà tửu lâu trước đã.”

“Vì sao? Không phải ngươi vẫn luôn không thích đi tới tửu lâulúc trước ta làm việc sao?” Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần.

“Nhạc Hà tửu lâu nướng gà tốt nhất, em không phải thích ăn gà sao?” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Ta nào có?”

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Em không thích ăn gà sao?”

Diệp Thạch đảo mắt, nói: “Ta cũng không phải rất thích ăn, ưm, nhưng nếunhư ngươi muốn ăn thì ta có thể cùng ngươi.”

Mộ Thần: “…”

“Ta rất thích ăn gà, Thạch Đầu, em theo giúp ta ăn đi.” Mộ Thần đầy thành khẩn nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được rồi..”

… …

“Có tin vui, có tin vui! Mộ Thần thiếu gia thuận lợi thông qua chứng thực luyện dược sư cấp một của công hội luyện dược sư, trở thành luyện dược sư cấp một!” Tổng quản vội vội vàng vàng tiến vào nói.

Mộ Viễn Hàng nghe được lời nói của tổng quản, nhất thời tràn đầy kinh nghi* nhìn về phía Mộ Viễn Phong.

*kinh nghi = kinh ngạc + nghi ngờ

Mộ Viễn Phong khí định thần nhàn uống ngụm trà, biểu tình trên mặt thản nhiên, một chút kinh ngạc cũng không có.

Mộ Thần đi theo Mộ Viễn Phong học luyện đan không phải là bí mật gì, nhưng mà, Mộ Viễn Phong vẫn luôn chưa nói về tiến độ của Mộ Thần, Mộ Viễn Hàng chỉ nghĩ Mộ Thần không có thiên phú.

“Nhị đệ, ngươi giấu tin tức thật tốt, không thể tưởng được, Thần nhi nhanh như vậy đã có thể luyện ra được đan dược cấp một.” Mộ Viễn Hàng nói.

Mộ Viễn Phong thản nhiên cười cười, nói: “Thần nhi chỉ vừa mới bắt đầu học, xác xuất thành công còn thấp, luyện ra đan dược đều lãng phí không ít linh thảo tốt có giá trị, không coi là gì.”

Mộ Viễn Hàng miễn cưỡng cười, nói: “Ngàn dặm hành trình, bắt đầu đều rất khó khan. Thần nhi trong thời gian ngắn mà đã có thể thông qua chứng thực luyện dược sư cấp một, đại biểu thiên phú luyện đan của Thần nhi quả thực xuất chúng!”

“Đâu ra, đại ca khen quá rồi, Thần nhi nó còn kém xa.” Mộ Viễn Phong tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà kiêu ngạo lại trong con ngươi như thế nào cũng đều che dấu không được.

Mộ Kha đánh giá Mộ Viễn Phong, trong con ngươi hiện lên vài phần ngoài ý muốn, tuy rằng hắn cũng nghe thấy tiếng gió Mộ Thần tựa hồ lãng tử hồi đầu, nhưng cũng chỉ cho là Mộ Thần nhất thời hưng phấn. Hiện giờ phát hiện Mộ Thần lại thành luyện dược sư cấp một, không khỏi đối với Mộ Thần nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

“Mộ Thần đâu, trở lại chưa?” Mộ Kha hỏi.

“Hình như còn chưa có về.” Quản gia ngượng ngùng nói.

Mộ Kha nhíu mày, hỏi: “Nó chứng thực xong luyện dược sư cấp một, không trở về đây mà lại đi đâu?”

“MộThần thiếu gia mang Diệp thiếu gia đi ăn cơm rồi ạ.” Quản gia nói.

“Diệp thiếu gia? Diệp thiếu gia nhà ai?” Mộ Kha hỏi.

Mộ Viễn Phong thản nhiên nói: “Chính là tôn tử kia của Diệp Hách.”

Mộ Kha đầy ngoài ý muốn hỏi: “Mộ Thần thật sự thích nó như vậy?”

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Con thấy Thần nhi rất là vừa ý.”

… …

“Mộ Thần, đã lâu không gặp!” Trần Mạc Nhiên đi vào tửu lâu, nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.

Mộ Thần nhìn thấy Trần Mạc Nhiên thì nhướng mày, Trần Mạc Nhiên gần đây có vẻ không được tốt lắm.

Hành vi của người này đối với Trang Du quá mức chân chó, rốt cục khiến cho trưởng bối của Trần gia phản cảm, chẳng những bị cấm túc, hơn nữa còn bị cắt giảm chi phí.

Đáng thương gia hỏa này, mình đã bắt đầu từ từ thoát khỏi con đường pháo hôi, Trần Mạc Nhiên lại tựa hồ so với trong truyện lún càng ngày càng sâu.

“Trần huynh, là ngươi à? Muốn ngồi xuống ăn chút gì hay không?” Mộ Thần không mặn không nhạt mở miệng hỏi.

Trần Mạc Nhiên thản nhiên cười: “Nếu Mộ huynh đã mời ta như vậy, ta nếu từ chối thì bất kính.”

Diệp Thạch bĩu môi, thầm nghĩ người này còn thật sự không khách khí.

Trần Mạc Nhiên nhìn quần áo của luyện dược sư cùng con dấu kim sắc trên áo choàng được đặt trên bàn, nhăn mày hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là con dấu chứng thực của luyện dược sư cấp một đấy! Còn cái này là quần áo của luyện dược sư cấp một, nghe nói quần áo này không thể tùy tiện mặc.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Trần Mạc Nhiên nhìn Mộ Thần, kinh ngạc hỏi: “Ngươi trở thành luyện dược sư cấp một?”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi cùng phụ thân ngươi học luyện đan?” Trần Mạc Nhiên âm trầm hỏi.

“Đúng vậy.” Mộ Thần thản nhiên trả lời một tiếng.

“Mộ Thần, ngươi vẫn còn là Mộ Thần sao?” Trần Mạc Nhiên nhíu mày hỏi.

Mộ Thần nghiêng đầu, nói: “Ta đương nhiên là Mộ Thần, ta không phải là Mộ Thần thì có thể là ai!”

“Mộ Thần, ngươi đã từng nói qua, luyện đan vừa khổ vừa mệt vừa nhàm chán, ngươi đời này sẽ không nguyện ý học, ngươi còn nói qua, ngươi thích Trang Du, nếu theo đuổi không được hắn, ngươi liền độc thân cả đời.” Trần Mạc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.

Mộ Thần: “…” Nguyên chủ ngu ngốc này nói hưu nói vượn những thứ gì vậy? Độc thân cả đời? Khó trách người này dốc sức theo đuổi Trang Du như vậy.

Diệp Thạch cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Trần thiếu, có ai mà lúc còn trẻ không làm chuyện ngu xuẩn chứ, những lời kia nói nói rồi thôi, sao lại có thể cho là thật.”

Trần Mạc Nhiên híp mắt, hỏi: “Ngươi thật sự tính buông tha Trang Du?”

“Đương nhiên.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi nói.

Trần Mạc Nhiên đen mặt, nói: “Mộ Thần, ngươi chừng nào lại trở nên không có chí khí như vậy, cũng bởi vì bên người Trang Du có thêm một Lam Nhược Phong, cho nên ngươi liền tính không chiến mà lui sao?”

Bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Trần Mạc Nhiên này rốt cuộc là làm sao zại?

Mộ Thần có chút mệt mỏi nhìn Trần Mạc Nhiên, nâng cằm nói: “Trần thiếu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Trần Mạc Nhiên sắc mặt đổi đổi, rồi sau đó không cam lòng nói: “Trang Du hiện tại đã hoàn toàn bị Lam Nhược Phong mê hoặc.”

Mộ Thần nhún vai, không mặn không nhạt hỏi: “A, rồi sau đó thì sao…”

“Ngươi không định nói một chút gì sao?” Trần Mạc Nhiên đen mặt nói.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn ta giúp ngươi theo đuổi Trang Du?” Mộ Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi.

Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, nói: “Không phải giúp ta, là giúp chúng ta, hai người chúng ta trước tiên có thể liên thủ, đuổi đi Lam Nhược Phong, sau đó lại cạnh tranh công bằng.”

Trần Mạc Nhiên hàng này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Hai pháo hôi tạo thành liên minh chia rẽ tiểu công và nhân vật chính? Như vậy chỉ có chết càng nhanh thôi biết không hả?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng


Chương sau
Danh sách chương