Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 61: Chứng thực luyện dược sư cấp hai

Chương sau
Danh sách chương

“Thiếu gia, người ngài muốn ta tra đã có tin tức. Diệp Thạch đã ở lại Mộ gia, quan hệ của y và Mộ Thần không tồi. Mộ Viễn Phong cũng rất coi trọng y. Nghe nói Mộ Viễn Phong đã bỏ mười vạn nguyên thạch mua cho Diệp Thạch một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.” Một hắc y nam tử nói với Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ hồ nghi, “Mộ Viễn Phong coi trọng Diệp Thạch như vậy, thật sự khiến người ta không thể ngờ.”

Rốt cuộc Mộ Thần tại sao lại đối tốt với Diệp Thạch đến thế? Thật coi trọng Diệp Thạch? Hay là, Mộ Thần cũng biết quan hệ của Diệp Thạch cùng Khúc Khôn, nên muốn mò chỗ tốt trên người Diệp Thạch?

Lam Nhược Phong cau mày, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn nhắc nhở hắn, phải đi tìm Diệp Thạch, nếu không mình sẽ mất đi đồ vật rất trọng yếu. Lại nghĩ đến bộ dáng của Diệp Thạch, Lam Nhược Phong liền không tự chủ được có chút mâu thuẫn.

“Thiếu gia, Diệp Thạch đã thăng cấp võ giả bảy sao, tư chất của y xác thực không tồi.” Hắc y nam tử nhắc nhở.

Lam Nhược Phong gật đầu: “Quả thực không tồi, có điều, cũng có thể là vì lạm dụng đan dược để tăng lên.”

“Nhược Phong.” Trang Du từ trong phòng đi ra.

Lam Nhược Phong nhìn thấy Trang Du, trong con ngươi hiện lên vẻ ôn nhu, Lam Nhược Phong không khỏi thầm nghĩ, nếu Diệp Thạch có một nửa tư sắc như Trang Du, mình cũng không cần phải mâu thuẫn như vậy.

“Nhược Phong, chàng đang suy nghĩ gì vậy?” Trang Du hỏi.

Lam Nhược Phong cười nói: “Nghĩ về em. Trừ bỏ nghĩ về em, ta còn có thể nghĩ cái gì?”

Trang Du có chút giận dữ trừng Lam Nhược Phong, “Miệng lưỡi trơn tru.”

Lam Nhược Phong ôm Trang Du, nghĩ thầm, dù sao Diệp Thạch cũng sẽ tới Thánh Tinh học viện, giờ mình không cần đi tìm y, dù sao tới học viện, bọn họ tự nhiên sẽ gặp nhau. Chờ khi tới học viện, nhìn quen mặt rồi, Diệp Thạch tự nhiên sẽ hiểu, tại Thánh Tinh học viện, nhân tài lớp lớp xuất hiện, Mộ Thần cũng không phải là tốt nhất. Người như Diệp Thạch, ở trong gia tộc không được coi trọng, mẫu phụ chết sớm, như vậy mình chỉ cần thoáng tốt một chút với y, y tất nhiên sẽ hướng về mình.

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch tìm được một công hội luyện dược sư trong thành, đi vào.

“Xin hỏi, các vị cần hỗ trợ gì sao?” Một thiếu nữ lục y đi ra hỏi.

Diệp Thạch chỉ chỉ Mộ Thần, nói: “Hắn muốn vào đó chứng thực luyện dược sư cấp hai.”

“Mời.” Thiếu nữ nghe được lời nói của Diệp Thạch, tựa hồ không có bao nhiêu ngoài ý muốn, Diệp Thạch không khỏi cảm thán, thành phố lớn cùng thành trấn nhỏ đúng là không giống nhau!

“Chứng thực luyện dược sư cấp hai cần giao nộp phí dụng ba nghìn nguyên thạch.” Thiếu nữ đi ở phía trước hai người thản nhiên nói.

Mộ Thần nghe được lời nói của thiếu nữ, sắc mặt thản nhiên, Diệp Thạch dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Thạch Đầu, em làm sao vậy?” Mộ Thần quan tâm hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, có chút quẫn bách nói: “Không có gì.”

Diệp Thạch âm thầm nghĩ, mình chỉ nghĩ nếu Mộ Thần trở thành luyện dược sư cấp hai, mỗi tháng sẽ có thể lĩnh nhiều nguyên thạch thêm một chút, lại không nghĩ tới, muốn chứng thực luyện dược sư cấp hai cần có nhiều nguyên thạch như vậy, ba nghìn nguyên thạch! Mười tháng mới có thể thu hồi lại, đó chính là số tiền mà mình phải làm công ở tửu lâu vài năm mới kiếm ra được!

“Mộ thiếu gia mời qua bên này, vị công tử này, ngài không thể đi vào.” Lục y nữ tử ngăn cản Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn về hướng Mộ Thần rời đi, có chút bất an đi qua đi lại.

Lục y nữ tử nhìn Diệp Thạch đi tới đi lui, ảnh hưởng tới những người khác trong công hội, liền mời Diệp Thạch ra ngoài.

Thật sự là rất trùng hợp, một màn Diệp Thạch bị mời ra, vừa vặn bị Diệp Dung thấy được.

“Diệp Thạch, ngươi bị đuổi ra à? Mộ Thần đâu? Ta biết rồi, ngươi bị hắn bỏ phải không? Ta vốn đang muốn nhắc nhở Mộ thiếu gia là ánh mắt mở rộng ra một chút, hiện tại có vẻ là không cần ta nhắc nữa rồi.” Diệp Dung đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

Trong con ngươi Diệp Thạch xẹt qua một tia hàn quang, nhanh chóng đánh tới Diệp Dung. Diệp Minh không nghĩ tới Diệp Thạch sẽ đột nhiên làm khó dễ, hô to một tiếng “Thạch thiếu gia!”

Diệp Thạch nện một quyền lên người Diệp Dung, Diệp Dung trúng một quyền này, miệng hộc ra một đống máu to.

Vốn chiếu theo tính tình của Diệp Dung, bị ủy khuất lớn như vậy, tất nhiên sẽ chửi ầm lên, nhưng khi nhìn gương mặt Diệp Thạch đầy sát khí, Diệp Dung trong lòng vừa sợ vừa khủng hoảng, chỉ muốn chạy trốn.

“Giết ả! Giết xú nha đầu chết tiệt này, trước kia vẫn luôn tìm mình phiền toái, bây giờ còn có ý đồ tách mình và Mộ Thần ra.” Trong đầu có một thanh âm không ngừng nhắc nhở Diệp Thạch, tay Diệp Thạch đã động trước một bước.

Diệp Minh bị Diệp Thạch đột nhiên bùng nổ sát khí làm dọa sợ, “Thạch thiếu gia, Thạch thiếu gia, ngài tỉnh táo một chút đi!”

Tay Diệp Thạch đưa tới cổ Diệp Dung, Diệp Dung không ngừng vội vàng lui về phía sau, vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất, cả người có vẻ kích động, luống cuống.

Đôi mắt Diệp Thạch một mảnh huyết sắc, chợt: “Thạch Đầu!” Mộ Thần đi ra, nhẹ quát một tiếng.

Nghe được tiếng Mộ Thần, huyết sắc trong con ngươi Diệp Thạch lui đi, chậm rãi buông lỏng cổ Diệp Dung ra.

Diệp Dung thấy Diệp Thạch tỉnh táo lại, thất kinh lui về phía sau vài bước.

Mộ Thần cau mày, trong mắt xẹt qua vài phần lo lắng.

Diệp Thạch nhìn biểu tình Mộ Thần, trong lòng hơi có chút do dự, “Mộ Thần, ta…” Diệp Thạch muốn giải thích, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

Mộ Thần vươn tay, nắm chặt tay Diệp Thạch, thần sắc như thường nói: “Thạch Đầu, chúng ta đi thôi.”

Diệp Thạch nhìn bàn tay hai người đang nắm, âm thầm thở ra một hơi.

Diệp Dung kinh hồn nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong con ngươi nồng đậm hận ý.

Thấy hai người đã đi xa, Diệp Dung mới dám oán giận, “Diệp Thạch đúng là một kẻ điên, vừa nãy nó muốn giết ta!Nó thật sự muốn giết ta!Thật là không hiểu tại saoông nội lại che chở nó như vậy, người như thế, sớm chết sớm bớt lo.”

Diệp Dung vừa mới bị Diệp Thạch bóp chặt yết hầu, thanh âm giờ phút này có chút khàn khàn.

“Tứ muội, ngươi đừng nói nữa, ngươi không sao chứ? Bộ dạng ngươi như vậy còn có thể tham gia chiêu sinh ở Thánh Tinh học viện sao?” Diệp Vũ ngoài miệng thân thiết, trong con ngươi lại lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Dung hung hăng cắn chặt răng, nói: “Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.”

“Rốt cuộc Diệp Thạch bị sao vậy?” Diệp Thừa không hiểu mà hỏi.

Lúc Diệp Thạch còn ở Diệp gia, nó vẫn luôn không lạnh không nóng, dù thế nào Diệp Thừa cũng không nghĩ tới Diệp Thạch lại có dũng khí ra tay với Diệp Dung, lại là quang minh chính đại động thủ trên đường cái.

Diệp Minh nhíu mày, vừa rồi Diệp Thạch đột nhiên ra tay, xác thực đã dọa ông một phen, trong ấn tượng của ông, Diệp Thạch không phải là người xúc động như vậy!

“Đại khái là Tứ muội chạm tới nghịch lân của nó đi.” Diệp Vũ suy tư một chút rồi nói.

“Nghịch lân? Là Mộ Thần sao?” Diệp Thừa suy tư hỏi.

Diệp Vũ gật đầu: “Chắc thế, diện mạo của Diệp Thạch như vậy, cũng chỉ có nhân tài như Mộ Thần mới coi trọng nó, Tứ muội nói Mộ Thần sẽ vứt bỏ nó, tất nhiên sẽ làm cho Diệp Thạch xù lông.”

“Tính tình Diệp Thạch nóng nảy như vậy thế mà Mộ Thần cũng chịu được, hàng này không có chứng thích bị ngược đi?!” Diệp Dung đầy ác độc nói.

Diệp Thừa nhìn bóng dáng Mộ Thần, nói: “Nhị thế tổ với Thạch Đầu, cũng coi như xứng đôi.”

“Tên Mộ Thần kia nhanh như vậy đã từ công hội luyện dược sư đi ra, hẳn là không thành công rồi.” Diệp Vũ suy tư nói.

Vài người đang nói chuyện thì vài luyện dược sư cấp một đi ra.

“Vừa rồi thiếu niên kia thật lợi hại, chỉ một lần đã luyện ra được đan dược cấp hai.”

“Đúng vậy. Tuổi của hắn trông cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, người trẻ tuổi bây giờ, hết người ngày đến người khác càng lợi hại.”

“Hình như bởi vì hắn lo lắng cho vị hôn thê, nên vội vã lĩnh huy chương cùng quần áo luyện dược sư cấp hai rồi đi luôn.”

“Nghe thị nữ bên trong nói, vị hôn thê kia là một song nhi, diện mạo còn rất xấu, thật không biết người này có khẩu vị thế nào.”

“Người trẻ tuổi kia tính tình thực cao ngạo, Trình gia tiểu thư Trình Uyển Bạch tìm hắn nói chuyện, vậy mà hắn lại có bộ dáng xa cách.”

“…”

Diệp Vũ cau mày hỏi: “Người bọn họ nói chính là Mộ Thần sao?”

Diệp Thừa như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Chắc là hắn.”

“Hắn vậy mà thật sự trở thành luyện dược sư cấp hai.” Ánh mắt Diệp Vũ phức tạp.

… …

Một nữ tử diện mạo khuynh quốc khuynh thành từ trong công hội luyện dược sư đi ra, nhìn thấy nữ tử này, trên mặt Diệp Vũ cùng Diệp Thừa nhất thời đều hiện lên vẻ xấu hổ.

Diệp Dung nhìn thấy phản ứng của Diệp Vũ cùng Diệp Thừa, không khỏi khinh thường.

“Tiểu thư, người đừng nóng giận, tên kia chỉ là một luyện dược sư cấp hai mà thôi, cũng không có gì hay ho, trong gia tộc của chúng ta có rất nhiều.” Thanh y thị nữ nói với Trình Uyển Bạch.

Trình Uyển Bạch híp mắt nói: “Ngươi thì biết cái gì? Luyện dược sư cấp hai trong gia tộc có rất nhiều, nhưng làm gì có người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa, ngươi không nhìn thấy thủ pháp mà người nọ luyện đan sao, nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, động tác tự nhiên, có thể nói là hoàn mỹ, thủ pháp chính xác như vậy, ta mới chỉ thấy qua trên người phụ thân.”

Thanh y thiếu nữ khó chịu nói thầm: “Chỉ là, hắn… rất không có lễ phép.”

“Người có tài hoa, tính tình thường sẽ có chút kỳ lạ, phái người đi điều tra xem hắn đi tới đâu.” Trình Uyển Bạch không để bụng nói.

Thanh y thiếu nữ gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”

Diệp Dung nhìn bóng dáng Trình Uyển Bạch đi xa, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị.

“Hoàn hồn, hoàn hồn! Người ta đi rồi.” Diệp Dung nhìn Diệp Vũ và Diệp Thừa, tức giận nói.

“Tiểu thư kia thật xinh đẹp!” Diệp Vũ nói.

Diệp Dung liếc mắt xem thường: “Đúng là xinh đẹp, trên người nàng là quần áo của luyện dược sư cấp hai đó, đáng tiếc quá đi, người người ta coi trọng chính là Mộ Thần, không có một chút quan hệ nào với các ngươi cả.”

Diệp Thừa nhăn mày: “Nếu nàng coi trọng Mộ Thần thì Diệp Thạch chỉ sợ sẽ bị bỏ.”

“Kể cả không có nàng, Mộ Thần sớm muộn gì cũng chịu không nổi gia hỏa Diệp Thạch tính tình thô lỗ này.” Diệp Dung tức giận nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng


Chương sau
Danh sách chương