Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 66: Thanh Minh Diễm tới tay


Hai người một trước một sau đi vào thạch thất, bên trong thạch thất trải rộng một khối hỏa thạch diễm lệ, ở giữa hỏa thạch có một tế đàn, phía trên tế đàn có một ngọn lửa màu xanh.

Diệp Thạch nhìn Thanh Minh Diễm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có vài phần thân thiết.

Diệp Thạch quay đầu nhìn Mộ Thần, có chút không hiểu mà hỏi: “Mộ Thần, dị hỏa này là do ai đó cố ý lưu lại sao?”

Mộ Thần gật đầu: “Xem bộ dáng thì là như vậy, thạch thất này vừa thấy đã biết là có người kiến tạo.”

“Ngươi không phải nói dị hỏa như vậy thực quý hiếm sao? Vậy tại sao lại có người không đem thứ này thu lấy, ngược lại lại muốn đặt ở nơi này?” Diệp Thạch nhíu mày, không hiểu mà hỏi.

Mộ Thần híp mắt, nói: “Đối phương, đại khái là ngại ngọn lửa quá yếu đi.”

Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, “Quá yếu?”

Mộ Thần gật đầu, giải thích: “Đương nhiên, dị hỏa cũng chia mạnh yếu, cũng có thể thăng cấp. Thanh Minh Diễm này nhìn qua chắc là cấp ba, đối với chúng ta mà nói, như vậy đã đủ dùng, nhưng đối với người đã đem Thanh Minh Diễm đặt ở chỗ này, hẳn là cấp bậc còn rất thấp.Trận pháp trên hỏa thạch và trên dàn tế đều có lợi cho sự tiến hóa của hỏa, ta nghĩ người kia đem hỏa để tại chỗ này, là đang dưỡng hỏa.”

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Ta chỉ nghe nói qua dưỡng gà dưỡng heo, còn chưa nghe nói qua dưỡng hỏa, hỏa cũng có thể dưỡng sao?”

Mộ Thần cười cười, nói: “Thế giới rất lớn, cái gì cũng có thể có.”

Diệp Thạch trừng mắt, thúc giục nói: “Ngươi nhanh hấp thu dị hỏa này đi.”

Mộ Thần nhíu mày, nói: “Huyết dịch của em có thể mở cửa đá, chủ nhân của dị hỏa này chắc có chút quan hệ với em, ta cảm thấy em thích hợp hấp thu dị hỏa này hơn.” Tuy rằng không muốn, nhưng Mộ Thần trầm tư một chút, vẫn mở miệng.

Diệp Thạch không nghĩ ngợi lắc đầu, nói: “Không, ta không cần, dù sao ta cũng không biết luyện đan, có dị hỏa cũng không hữu dụng.”

Kể cả là không biết luyện đan, hấp thu dị hỏa vẫn có lợi rất lớn, ít nhất thời điểm đối chiến với người ta, chiến lực có thể đề cao thêm mấy thành. Mộ Thần híp mắt, suy tư một chút, nói: “Nếu như vậy, ta sẽ hấp thu.”

Diệp Thạch gật gật đầu, hưng phấn nói: “Ừm, tốt.”

Mộ Thần cúi đầu, trong con ngươi hiện lên vài đạo hàn quang, nghĩ thầm, là mình hấp thu dị hỏa này cũng tốt, cũng không biết đến cùng sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng từ nguyên tác, nếu như xảy ra biến cố gì, Diệp Thạch lại đưa Thanh Minh Diễm cho Lam Nhược Phong thì không xong, tuy rằng theo tình hình hiện nay, khả năng như vậy không lớn, nhưng cũng không thể không phòng!

Mộ Thần phất tay cắt ngón tay của Diệp Thạch, cho máu của Diệp Thạch nhỏ lên Thanh Minh Diễm.

Diệp Thạch nhíu mày, không hiểu mà hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, khả năng em cùng chủ nhân của Thanh Minh Diễm có huyết mạch giống nhau, nếu thật sự là vậy máu của em có lẽ sẽ làm cho dị hỏa này an phận rất nhiều.” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, có chút bất an nói.

Diệp Thạch đảo mắt, một chút cũng không sinh khí, ngược lại có chút vui sướng nói: “Thật hả? Máu của ta còn có tác dụng như vậy? Ngươi thấy hữu dụng không?” Mộ Thần càng ngày càng ưu tú, vẫn luôn làm cho Diệp Thạch thấy áp lực rất lớn, nghe được máu của mình hữu dụng, Diệp Thạch ngược lại vui sướng hơn vài phần.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, ôn nhu cười, nói: “Hữu dụng, dị hỏa này ôn hòa hơn rất nhiều, ta nghĩ kế tiếp khi ta dung hợp nó sẽ thuận lợi hơn.”

Mặt Diệp Thạch đỏ ửng, “Hữu dụng thì tốt rồi.”

Mộ Thần nhìn thần sắc vui mừng của Diệp Thạch, âm thầm nắm chặt tay, Diệp Thạch như vậy, Lam Nhược Phong trong truyện rốt cuộc tại sao có thể không động tâm, tại sao có thể hết lần này đến lần khác khiến em ấy thương tâm.

Vì dung hợp Thanh Minh Diễm mà trước đó Mộ Thần đã chuẩn bị không ít, có Dung Hỏa Dịch cùng máu của Diệp Thạch tương trợ, quá trình dung hợp coi như thuận lợi.

Mộ Thần thuận lợi thu Thanh Minh Diễm vào thân thể, cùng lúc đó, thực lực của Mộ Thần cũng từ võ giả năm sao tăng lên đến võ giả tám sao, vượt qua Diệp Thạch.

Phát hiện thực lực của mình bị Mộ Thần vượt qua, Diệp Thạch nhất thời có vài phần khác thường.

… …

Lam gia.

Thời điểm Lam Nhược Phong đang đi dạo phố cùng Trang Du, đột nhiên trong tim cảm giác được một trận run rẩy, sinh ra một loại cảm giác trống rỗng.

Trang Du nhìn sắc mặt Lam Nhược Phong bỗng dưng biến đổi, không hiểu mà hỏi: “Nhược Phong, chàng làm sao vậy?”

Lam Nhược Phong lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười, nói: “Ta không sao.”

Lam Nhược Phong cau mày, mấy ngày trước hắn có một loại cảm giác kỳ quái, nếu hắn không đi tìm Diệp Thạch, hắn sẽ mất đi một đồ vật rất trọng yếu, hiện tại cảm giác lại không phải như vậy, hắn cảm giác, đồ vật đó đã bị người khác đoạt đi, đã vô duyên với hắn.

Lam Nhược Phong híp mắt, nhịn không được suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần, tại sao mình lại có loại cảm giác này, rất quỷ dị, nếu cảm giác của mình là thật, như vậy người đoạt đi đồ vật của mình là ai? Mộ Thần sao? Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Mộ Thần, hắn đã có cảm giác chán ghét nói không nên lời.

“Nhược Phong, sắc mặt của chàng rất kém!” Trang Du lo lắng nói.

Lam Nhược Phong miễn cưỡng cười, nói: “Không có việc gì đâu.”

“Nhược Phong, em nghe nói, chàng phái người đi thăm dò Mộ Thần cùng Diệp Thạch?” Trang Du thật cẩn thận hỏi.

Lam Nhược Phong trong lòng lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Sao em lại biết?”

Trang Du thấy sắc mặt Lam Nhược Phong không tốt, có chút ủy khuất nói: “Gần đây tinh thần của chàng vẫn luôn không tốt, em lo lắng cho chàng, cho nên, mới có thể…”

Lam Nhược Phong híp mắt, diện mạo của Trang Du xinh đẹp, người cũng có lực tương tác, rất nhiều người vừa thấy liền thần hồn điên đảo, có một bạn lữ như vậy, hắn nên cảm thấy tự hào, nhưng nếu Trang Du đem phần năng lực này, dùng lên những người bên cạnh hắn, thì hắn sẽ không thể tự hào nổi.

“Là vậy à.” Lam Nhược Phong bình tĩnh đáp.

Trang Du chớp chớp mắt, hỏi: “Nhược Phong, chàng vì sao lại điều tra Mộ Thần cùng Diệp Thạch?”

Lam Nhược Phong cười: “Không có gì, chỉ là ta cùng Mộ Thần và Diệp Thạch hình như có chút hiểu lầm, ta nghĩ nếu có thểthì tìm một cơ hội cùng bọn họ giải hòa, như thế tốt hơn.”

“Nhược Phong chàng thật rộng lượng, Mộ Viễn Phong hại chàng mất mặt với phụ thân của chàng, chàng thế mà vẫn muốn giải hòa cùng Mộ Thần, em nghĩ nếu Mộ Thần biết được, nhất định sẽ tự biết xấu hổ.” Trang Du thiên chân vô tà nhìn Lam Nhược Phong nói.

Lam Nhược Phong không cho là đúng mà nhíu mày. Mộ Thần sẽ tự biết xấu hổ? Cái này vốn không có khả năng.

Nghe đồn Mộ Thần ngu như lợn, vẫn luôn bị người ta nắm mũi dắt đi, nhưng khi hắn gặp Mộ Thần lại hoàn toàn không phải vậy.

Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, nói: “Phía trước chính là cửa hàng bán hoa hồng, em nghe nói trong cửa hàng hoa hồng có không ít thứ tốt, chúng ta đi qua nhìn xem đi.”

“Đương nhiên.” Lam Nhược Phong cười cười nói.

… …

Trong rừng cây.

Một tiếng kêu đầy nóng nảy truyền tới.

“Oanh!” Mộ Thần nện một quyền lên con Thiết Trảo Ngưu, Thiết Trảo Ngưu lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Thiết Trảo Ngưu lần thứ hai lao tới, một tầng ánh sáng xanh quanh quẩn trên tay Mộ Thần, “Phanh!” một người một ngưu lần thứ hai đồng thời hung hăng va chạm, da thịt của Thiết Trảo Ngưu bị thiêu hủy một mảng lớn, phát ra tiếng hét thảm, run rẩy ngã xuống trong vũng máu.

Diệp Thạch hoa mặt chóng mày nhìn một màn này, tán thưởng: “Không tồi, không tồi, Mộ Thần anh đúng là cao thủ.”

Mộ Thần bất đắc dĩ cười, không cho là đúng mà nói: “Cao thủ? Ta còn kém xa.” Uy lực của dị hỏa quả nhiên là lớn! Nếu chỉ bằng thực lực của bản thân, một quyền chỉ đánh con yêu thú này bị thương nhẹ, nhưng nếu đánh mà phối hợp với dị hỏa, lại trực tiếp chấm dứt yêu thú này.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn, vào thời điểm chiến đấu vận dụng Thanh Minh Diễm, vậy đối phó với yêu thú cấp một, cấp hai chắc không thành vấn đề, cấp ba thì có chút miễn cưỡng.

Cho dù bây giờ mình nhanh chóng tiến cảnh, nhưng vẫn không thể phớt lờ!

Dù sao, dựa theo nguyên tác, qua một năm nữa mình sẽ chết trên tay Lục Nghiêu, nếu Lục Nghiêu tra được trên tay Mộ Viễn Phong có Bách Quyết Luyện Thể, có lẽ vẫn sẽ ra tay, đến khi đó, mình nhất định phải có đầy đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân mới được.

Diệp Thạch rất nhanh chạy đến bên người Thiết Trảo Ngưu, đem máu ngưu lấy xuống.

Từ sau khi Diệp Thạch yêu thích việc luyện thể, mỗi ngày nếu không có máu yêu thú ngâm mình, thì cả người thấy không thích hợp, lần này chạy ra ngoài, thời điểm tạm dừng nghỉ chân, Diệp Thạch gần như không thể chờ được đi mua máu yêu thú ngâm tắm, còn kêu hắn đem máu yêu thú đưa vào trong nhẫn không gian, để tùy thời lấy dùng.

Lần này vào núi thì lại càng không cần nói, phát hiện dùng máu của yêu thú dã ngoại để luyện thể hiệu quả càng tốt, Diệp Thạch một khi có cơ hội bèn thu thập máu yêu thú.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch đang bận việc không ngừng, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, không gian trong nhẫn của ta có hạn đó! Thật sự không nhét được nhiều máu yêu thú như vậy đâu.”

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không cho là đúng mà nói: “Không có việc gì, chúng ta có thể tắm trước một lần sau đó lại đi! Gần đây có vẻ như thu được không ít máu yêu thú.”

Mộ Thần miễn cưỡng cười, nói: “Được rồi!”

“Một lát nữa, anh dùng máu yêu thú ôn hòa một chút, nơi này là trong rừng, nếu anhkêu giống heo bị giết, đưa yêu thú tới thì sẽ phiền toái.” Diệp Thạch như có điều suy nghĩ mà nhắc nhở.

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch nhìn nhẫn trên tay Mộ Thần, buồn bực nói: “Mộ Thần, anh hẳn nên đi mua một cái nhẫn không gian lớn hơn một chút, nhẫn của anh có hơi nhỏ đó.”

Mộ Thần giơ tay lên, có chút buồn rầu: “Đúng là hơi nhỏ. Một cái nhẫn nhỏ như vậy như vậy mà đãtốn năm vạn nguyên thạch.”

Diệp Thạch động động lông mày, chết tiệt, thổ hào chính là thổ hào, mua cái gì cũng toàn mua mấy vạn.

“Kỳ thật, tuy nhỏ một chút, nhưng mà đủ dùng.” Diệp Thạch cười gượng nói.

Mộ Thần không cho là đúng mà nói: “Ta cảm thấy không đủ dùng, chờ đến Hoàng đô, phải nghĩ biện pháp kiếm thêm ít tiền, đổi một cái lớn hơn một chút.”

Diệp Thạch: “…”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng