Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 91: Tranh giành cùng mượn sức

Chương sau
Danh sách chương

“Mộ đan sư, còn có một ngày lộ trình là chúng ta có thể tới Hoàng Thành.” Trần Đạt đi vào khoang thuyền, nói với Mộ Viễn Phong.

“Chuẩn bị tới rồi sao? Cũng không biết Thần nhi cùng Thạch Đầu thế nào rồi.” Mộ Viễn Phong xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, biểu tình trên mặt hỗn hợp vui sướng cùng lo lắng.

“Sinh hoạt ở Hoàng đô tựa hồ rất không dễ dàng, cũng không biết Thạch Đầu có gặp rắc rối hay không.” Trần Đạt cũng lo lắng nói.

“Hắn bây giờ là đồ đệ của võ vương, sẽ không có việc gì đâu!” Mộ Viễn Phong an ủi.

Trần Đạt gật đầu, nói: “Thạch Đầu đứa nhỏ này, thật đúng là người ngốc có ngốc phúc, chỉ là, hy vọng hắn không nên không biết nặng nhẹ, đắc tội vị võ vương đại nhân kia.”

Mộ Viễn Phong nói: “Yên tâm đi, sẽ không.”

Một con đại bàng đen thật lớn tại trên bầu trời phi hành, trên lưng đại bàng đen chở một tòa cung điện lớn.

Đại bàng đen tính tình dịu ngoan, hình thể lớn, lại dễ thuần phục, một ít thế lực lớn thường tự dưỡng một vài con đại bàng đen dùng để vận chuyển.

Mộ Viễn Phong cùng Trần Đạt hiện tại đang ở trên lưng một con tứ cấp đại bàng đen, Mộ Viễn Phong trả năm vạn nguyên thạch, thuê xuống một gian phòng nghỉ.

Mộ Viễn Phong thuê được phòng nghỉ tương đối tiện nghi, bình thường, phòng nghỉ có khi cần mười vạn, thậm chí mấy chục vạn nguyên thạch, khách nhân trên đại bàng đen, phi phú tức quý, phần lớn đắc tội không nổi.

Đại bàng đen tới bên ngoài cửa thành mới hạ xuống, Mộ Viễn Phong chú ý tới bên ngoài cửa thành ngừng rất nhiều cỗ xe ngựa xanh vàng rực rỡ, hẳn là tới đón người.

Mộ Viễn Phong cùng Trần Đạt đứng ở mặt sau, nhìn khách quý trên đại bàng đen, một đám lại một đám được tiếp đi, tâm tình Mộ Viễn Phong không khỏi có chút ảm đạm.

“Là Mộ Viễn Phong Mộ đan sư sao?” Một trung niên nam tử lập tức hướng phía Mộ Viễn Phong đi tới hỏi.

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Mộ đại sư, ta là người của cấp thấp công hội luyện dược sư, Mộ Thần con của ngài, là trưởng lão danh dự của công hội chúng ta, hội trưởng biết ngài chuẩn bị tới, cố ý nhờ người tới đây đón ngài.” Trung niên nam tử cung kính nói.

Mộ Viễn Phong không hoàn hồn được, “Mộ Thần là trưởng lão danh dự của công hội các ngươi?”

“Đúng vậy!” Trung niên nam tử gật đầu nói.

“Thôi đi, lăn qua một bên, người nào không biết Mộ Thần lúc trước cùng cấp thấp công hội luyện dược sư các ngươi nháo một trận.” Một nam tử thân hình nhỏ gầy hướng lại đây nói.

Nam tử hung hăng trừng mắt nhìn trung niên nam tử một cái, sau lại nịnh nọt nhìn Mộ Viễn Phong nói: “Mộ đại sư, ta là người của phù sư công hội, Mộ Thần con của ngài tại trên đạo chế phù, thật sự rất có thiên phú! Hội trưởng củacông hội chúng ta đã hướng hắn phát thư mời, ít ngày nữa, hắn có thể sẽ trở thành trưởng lão của phù sư công hội chúng ta rồi, Mộ thiếu trẻ như vậy, tuyệt đối là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong công hội chúng ta!”

Mộ Viễn Phong nhăn chặt mày, nhìn người trước mắt, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Vị huynh đài này, ta nghĩ ngươi nhất định là nói nhầm, con ta hắn mới học chế phù còn chưa có bao lâu, hắn không có năng lực làmtrưởng lão trong công hội các ngươiđi.”

Nhỏ gầy nam tử vội vàng nhìn Mộ Viễn Phong, nói: “Mộ đại sư, ngài nói lời này liền không đúng rồi, con trai của ngài là thiên tài a! Hắn tuyệt đối có năng lực làmtrưởng lão củacông hội chúng ta, ngài cũng không thể nghĩ con trai của ngài kém như vậy a.”

“Này…”

“Mộ đan sư, chúng ta là người của đan sư công hội, chúc mừng ngài trở thành võ linh, hội trưởng của chúng ta muốn mời ngài đi gặp mặt một chút.” Một nữ tử diện mạo xinh đẹp đi cùng với hai người, tiến đến trước mặt Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Viễn Phong nhăn chặt mày, cấp thấp công hội luyện dược sư liền tính, cư nhiên ngay cả đan sư công hội đều có người đến, còn có phù sư công hội, này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

“Mộ đại sư sao? Lúc trướcthời điểm ngài tại Lê Thành nhờngười luyện khí sư công hội chúng ta luyện ra kiếm đã xong rồi, ngàinên đi tớicông hội chúng ta nhìn xem, thanh kiếm này từ hai vị tứ cấp luyện khí đại sư Hoa Dương cùng Nguyên Thành liên thủ luyện ra, ngài nhất định sẽ thích…”

Mộ Viễn Phong sắc mặt càng trờ nên cổ quái, hắn tại Lê Thành nhờ người luyện binh khí, nhưng mà người của luyện khí sư công hội lâu rồi mà vẫn chưa luyện xong, đối phương nói, có thể giao tiền đặt cọc trước, sau khi luyện xong sẽ đưa hàng tới, lại trả số tiền còn lại.

Lúc ấy, hắn thanh toán mười vạn tiền đặt cọc, tiền còn lại là mười vạn, hai mươi vạn nguyên thạch, nhờ tam cấp luyện khí sư ra tay đều miễn cưỡng, như thế nào lại nhờ được tứ cấp luyện khí đại sư, lại là hai vị.

“Lúc ấy, chúng ta đã bàn tốt là cótam cấp luyện khí sư.” Mộ Viễn Phong chần chờ nói, thân gia hiện tại của hắn mời không nổi tứ cấp luyện khí sư.

“Đúng vậy, ngài yên tâm, binh khí này cứ tính công hội chúng ta tặng cho ngài, sẽ không thu tiền của ngài.” Nam tử nịnh nọt nói.

“Đa tạ.” Mộ Viễn Phong có chút thụ sủng nhược kinh.

“Luyện khí sư công hội các ngươi thật quá đáng!”

“Đan sư công hội các ngươi mới không có mặt mũi!”

“Phù sư công hội các ngươi muốn gì?”

“Mộ Thần là người của công hội chúng ta, là trưởng lão hàng thật giá thật, đã đăng ký trong danh sách rồi!”

… …

Mộ Viễn Phong cau mày, đứng ở một bên nhìn mọi người nháo thành một đoàn, không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.

… …

Mỏ đá.

“Nhanh dọn, nhanh dọn, lại nhàn hạ! Các ngươi mấy năm nay quá thoải mái rồi! Sợ khổ sợ mệt, lại muốn phát tài, thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao? Có chuyện tốt như vậy, cũng không phải dành cho các ngươi.” Hùng Uy ôm hồ lô rượu, ghét bỏ nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch cắn chặt răng, tuy rằng trong lòng phẫn nộ dị thường, nhưng mà, rốt cuộc không dám nói cái gì.

“Ta nói, hai người các ngươi khí lực thật nhỏ a, một tảng đá nhỏnhư vậyđều dọn không xong, chưa ăn cơm sao?” Hùng Uy cười nhạo một tiếng.

“Sáng sớm đã bị ngươi gọi dậy, còn chưa được ăn đâu.” Diệp Thạch rầu rĩ mà nói.

“Nguyên lai là thật chưa ăn cơm a! Chưa ăn cơm cũng không phải lý do cho khí lực ngươi nhỏ, hai người các ngươi đều là võ sư, đói mấy ngàycũng sẽ không bịgì.” Hùng Uy hừ lạnh một tiếng.

Diệp Thạch mặc kệ Hùng Uy, nhấc tảng đá gian nan về đi phía trước.

Diệp Thạch phát hiện mỗi ngày dọn đá, cũng không phải không có lợi, tối thiểu, nguyên lực của mình trở nên ngưng thực hơn rất nhiều.

“Hai người các ngươi có biết, gần đây người trong học viện phạm tội rất nhiều a!” Hùng Uy nằm nghiêng trên một tảng đá lớn, chán chết đánh giá hai người nói.

Diệp Thạch ngẩng đầu, không hiểu mà hỏi: “Vì sao gần đây nhiều người lạiphạm tội?”

“Vì sao? Bởi vì người ta muốn phạm sai lầm, sau đó được phân phối đến mỏ đá tìmđược các ngươi.” Hùng Uy cười nhạo một tiếng.

“Tìm chúng ta?” Diệp Thạch không hiểu nhăn chặt mày.

Hùng Uy gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Bất quá, mấy gia hỏa tâm hoài bất quỹ đó, đã bị ta sung quân đến khu vực khác, cho nên những người đó, các ngươi một người cũng không thấy được.”

“Bọn họ thích ngược sao?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Hùng Uy nhíu mày, nói: “Đây cũng không phải, nghe nói, hai người các ngươi luyện ra một cái kiểu mới Viêm Hỏa Phù gì đó, có thể từ phù chú thu được thái dương tinh hỏa?”

Trên mặt Diệp Thạch nhất thời hiện lên vài phần vui mừng, “Phù sư hiệp hội giám định ra kết quả rồi sao?”

Hùng Uy mị mắt, nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Nói như vậy, thực sự có loại phù này?”

Sắc mặt của Diệp Thạch nhất thời cứng ngắc một chút, bất an hướng phía Mộ Thần nhìn qua.

Mộ Thần thản nhiên nói: “Là có, bất quá trong loại phù nàyẩn chứa khí tức thái dương tinh hỏa rất mỏng manh, nếu muốn ngưng tụ thái dương tinh hỏa này thì khó khăn không nhỏ.”

Sắc mặt Hùng Uy nghiêm túc nhìn Mộ Thần, hỏi: “Cái loại phù chú này, trên tay ngươi còn sao?”

Mộ Thần gật gật đầu, lấy ra một tờ Viêm Hỏa Phù, giao cho Hùng Uy.

“Thật sự là khí tức của thái dương tinh hỏa, khí tức còn đặc biệt thuần khiết, chỉ tiếc, cường độ viêm hỏa quá nhỏ, nếu như có thể mạnh một chút thì tốt rồi.” Hùng Uy tiếc nuối nói.

Mộ Thần cười nói: “Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể làm được một bước này.”

Hùng Uy liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, thản nhiên nói: “Lấy tuổi của ngươi, có thể làm được một bước này đã rất không dễ dàng.”

“Đa tạ tiền bối khích lệ.” Mộ Thần cúi đầu, cung kính nói.

“Nhanh dọn, không nên nghĩchỉ có vài phần thông minh là có thể làm bộ làm tịch, hai con mắt của ta đang nhìn chằm chằm các ngươi đó, các ngươi đừng mơ tưởng được nhàn hạ.” Hùng Uy cười lạnh một tiếng nói.

Diệp Thạch buồn bực mím môi, âm thầm nghĩ: Cao thủ trong Thánh Tinh học viện, đều là một cái đức hạnh, trở mặt liền không nhận người.

… …

Vào đêm, Diệp Thạch phong bế động khẩu, cùng Mộ Thần tránh ở trong một cái sơn động tại mỏ đá.

“Được chưa?” Diệp Thạch nhìn lò luyện đan vừa xong hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần điều chỉnh khí tức một chút, mở mắt ra, nói: “Được rồi.”

Diệp Thạch đi lên, hướng phía đan lô nhìn qua, trong đan lô có mười hai viên đan dược trắng như tuyết, nồng đậm linh khí, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, “Đây là Tăng Đan có thể làm cho võ sư vô điều kiện bay lên nhất tinh?!”

Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Không sai.”

“Thơm quá a! Ta có thể ăn nhiều hơn một viên được không?” Diệp Thạch hướng phía Mộ Thần nhìn qua, mong chờ hỏi.

Mộ Thần bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Diệp Thạch, “Không được!”

Diệp Thạch tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc…”

“Tăng Đan chỉ có viên thứ nhất mới có hiệu quả, ăn nhiều vô ích.” Mộ Thần bất đắc dĩ giải thích.

Diệp Thạch nhìn chằm chằm đan dược trong đan lô, hút hút cái mũi, nói: “Một viên thì một viên.”

Mộ Thần lấy một viên đan dược cho Diệp Thạch, mình cũng nuốt một viên, Mộ Thần đã tại ngày trước vào cảnh giới tam tinh võ sư, sau khi ăn đan dược, có thể trở thành tứ tinh võ sư.

“Mộ Thần, Tăng Đan là tam cấp đan dược đi?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Vậy ngươi bây giờ là tam cấp đan sư?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật gật đầu, “Đúng vậy!”

“Thật tốt quá, sau khi ra ngoài, ngươi liền đi chứng thực tam cấp đan sư một chút đi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần nhíu mày, không hiểu mà hỏi, “Vì cái gì?”

“Sư tỷ nói, ngươi cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, chỉ biết nghiên cứu một ít đồ vật loạn thất bát tao, không giống Lam Nhược Phong một lòng một dạ chuyên chú luyện đan, đã là tam cấp đan sư. Lam Nhược Phong có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là tam cấp đan sư thôi sao? Nghe nói, hắn luyện đan có xác xuất thành công rất thấp, chỉ biết ném tiền thôi.” Diệp Thạch bĩu môi, khinh thường nói.

Mộ Thần nhìn bộ dáng hiếu thắng của Diệp Thạch, sủng nịnh cười, nói: “Được, sau khi đi ra ngoài, ta liền đi chứng thực tam cấp đan sư.”

Diệp Thạch ôm đầu gối, tựa vào trên người Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, sau khi đi ra ngoài, sẽ có một lần cơ hội chuyển viện, ngươi sẽ suy xét sao?”

Mộ Thần cười cười, nói: “Sẽ a!”

“Ngươi muốn chuyển đi đan viện hả? Như vậy ngươi sẽ học cùng Lam Nhược Phong a!” Diệp Thạch nhíu mày nói.

Mộ Thần lắc lắc đầu, nói: “Không có, ta muốn đi Minh Văn viện.”

Diệp Thạch ngừng một chút, hỏi: “Phù chú cùng luyện đan còn chưa đủ cho ngươi nghiên cứu sao? Ngươi cư nhiên còn muốn nghiên cứu minh văn?”

Mộ Thần cười cười, nói: “Trên thực tế, ta đã là tam cấp phù sư, ta cảm thấy luyện chế tam cấp đan dược, tam cấp phù đã không có gì khó khăn, luyện chế tứ cấp đan dược cùng tứ cấp phù thì thực lực của ta còn theo không kịp, không bằng, nhân cơ hội này, học thêmmột môn khác.”

Diệp Thạch: “…”

“Luyện chế tam cấp đan dược, tam cấp phù đã không có gì khó khăn!” Một câu, lặp đi lặp lại vọng bên tai Diệp Thạch, lời này nghe thật sự là vừa khí phách, vừa thiếu đòn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng


Chương sau
Danh sách chương