Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 96: Phát tài

Chương sau
Danh sách chương

“Uyển Bạch, nghe nói tên Mộ Thần kia hôm nay đã thành công chứng thực thành tam cấp đan sư vàtam cấp phù sư rồi đó.” Tạ Đan Yên nâng cằm, nói với Trình Uyển Bạch.

Trình Uyển Bạch gật đầu, nói: “Ta biết, tin đóđã bị truyền khắp học viện luôn rồi.”

Mộ Thần bây giờ là danh nhân, vô số người đều đang chú ý tới hắn, hắn mà hơi chút có chút gió thổi cỏ lay nào thì trong thời gian nhanh nhất sẽ được truyền tới tai mọi người.

Người này hiện tại tất nhiên là bạch mã vương tử trong cảm nhận của vô số nữ đệ tử học viện, có biết bao nhiêu người ghen tị Diệp Thạch, ghen tị tới mức đêm cũng không ngủ được a! Cũng không biết buổi tối Diệp Thạch có thể ngủ được hay không, nhìn bộ dáng Diệp Thạch tâm khoan thể béo* kia, phỏng chừng là ngủ rất say sưa.

*tâm tình thoải mái, người mập lên

Tạ Đan Yên thất bại thở dài, nói: “Uyển Bạch, ngươi đã đúng rồi, Mộ Thần hắn đích thật là thiên tài.”

Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ cười, lúc trước không thể cùng Mộ Thần hảo hảo lôi kéo tình cảm, xác thực là thất sách, “Nghe nói, hắn tại Tế Nguyệt đấu giá hội để lại mười tờ tam cấp Viêm Hỏa Phù, ít ngày nữa sẽ tiến hành bán đấu giá những tờ phù tam cấp này, nghe nói, Diệp Thạch chính là dựa vào loại phù chú này mà tu luyện được thái dương tinh hỏa.”

Tạ Đan Yên híp mắt hỏi: “Mười tờ?”

Trình Uyển Bạch gật gật đầu, nói: “Không sai.”

Tạ Đan Yên híp mắt, có chút nóng lòng muốn thử.

Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nghe nói, đan sư công hội, phù sư công hội, luyện khí sư công hội, thậm chí hoàng thất đối với phù chú này đều cảm thấy rất hứng thú, gia tộc ta chỉ chuẩn bị bốn mươi vạn nguyên thạch, chỉ sợ là không đủ.”

Tạ Đan Yên nhìn Trình Uyển Bạch, an ủi: “Uyển Bạch, ngươi cũng không nên nhụt chí, nói như thế nào ngươi cùng Mộ Thần đều coi như có chút giao tình, có lẽ hắn sẽbán tiện nghi cho ngươi mấy tờ.”

Trình Uyển Bạch cười khổ một chút, nói: “Hy vọng như thế đi.”

… …

Biệt viện của Diệp Thạch.

“Thạch Đầu, hôm nay Tế Nguyệt đấu giá hội sẽ bán đấu giá Viêm Hỏa Phù, ngươi có biết hay không?” Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch ở trên giường lăn qua lăn lại hỏi.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ta biết, bất quá học viện không cho đi ra ngoài, nếu không ta cũng muốn đi tới nhìn một chút.”

Tân Như Ca bĩu môi nhìn Diệp Thạch, nói: “Ngươi hảo hảo ngốc trong học viện đi, ngươi nhìn coi trongthẻ nguyên thạch của ngươi còn dư bao nhiêu, liền tính ngươi đi ra ngoài, cũng không mua được cái gì.”

Diệp Thạch có chút chột dạ nhìn nhìn thẻ nguyên thạch của mình, thẻ nguyên thạch của hắn chỉ còn dư lại hai vạn nguyên thạch, thời điểm tiền trong thẻ nhiều nhất chính là gần năm trăm vạn nguyên thạch a!

“Tuy rằng hiện tại nguyên thạch trong thẻ có chút ít, nhưng mà lập tức sẽ có nguyên thạch chuyển vào a.” Diệp Thạch tự tin nói.

Tân Như Ca gật đầu, ghen tị nói: “Cũng đúng, lập tức ngươi sẽ là người có tiền.”

Diệp Thạch cười đắc ý.

“Thạch Đầu, sư tỷ ta ngày thường đối với ngươi tốt hay không?” Tân Như Ca hỏi.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, đề phòng đánh giá Tân Như Ca, chần chờ hỏi: “Sư tỷ, ngươi đột nhiên nói với ta cái này, là có ý đồ gì sao?”

Tân Như Ca tức giận trừng mắt một cái, “Ngươi xú hài tửnày, sư tỷ thật sự là thương nhầmngươi.”

Diệp Thạch bất vi sở động nhìn Tân Như Ca, biểu tình trên mặt tràn đầy nghiêm túc.

Tân Như Ca tức giận nhìn Diệp Thạch, dậm chân, nói: “Được rồi, đừng nhìn ta như vậy.”

“Sư tỷ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

“Cái Viêm Hỏa Phù kia, ngươi bán giá thấp mấy tờ cho sư tỷ ngươi được không?” Tân Như Ca lấy lòng nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch thở ra một hơi, nói: “Nguyên lai sư tỷ ngươi muốn mua phù chú a! Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi coi trọng Mộ Thần.”

Tân Như Ca ném cái xem thường, nói: “Sư tỷ của ngươi đã có bạn trai.”

“Ta biết, gia hỏa kia cùng Mộ Thần so sánh chỉ là bụi bậm.” Diệp Thạch lắc đầu nói.

Tân Như Ca nhìn mặt Diệp Thạch đắc ý dào dạt, hận không thể tiến lên đá Diệp Thạch một cước, nghĩ đến năng lực kiếm nguyên thạch của bạn trai nhà mình, quả thật so với Mộ Thần chỉ là bụi bậm, Tân Như Ca không khỏi có chút bi ai.

“Xin lỗi sư tỷ, gần đây người mơ ước Mộ Thần lại biến nhiều, cho nên ta có chút trông gà hoá cuốc.” Diệp Thạch buồn rầu gãi gãi đầu nói.

Tân Như Ca ha hả cười cười, nói: “Không có việc gì, ta có thể lý giải?”

“Sư tỷ, ngươi thật hiểu ý người khác, kỳ thật, lúc trước người thích Mộ Thần cũng rất nhiều, bất quá gần đây lại trở nên càng nhiều, buổi tối ta ngủ cũng ngủ không được.” Diệp Thạch đau đầu nói.

Tân Như Ca ném cái xem thường, nói: “Đủ rồi, Diệp Thạch, ngươi không cần lại nói Mộ Thần nhà ngươi được hoan nghênh bao nhiêu, ta biết hắn rất được hoan nghênh, ta cũng biết hắn phi thường phi thường ưu tú, bất quá, hắn quá non, không phải thuộc sở thích của ta.” Diệp Thạch người này cư nhiên có mặt mũi nói hắn ngủ không ngon, thời điểm sáng sớm nàng tới tìm, còn nhìn thấy người này ngủ một dạng giống lợn chết vậy.

Diệp Thạch gật gật đầu, cảm động nhìn Tân Như Ca, nói: “Sư tỷ, ngươi thật tốt.”

Tân Như Ca cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Sư tỷ đương nhiên tốt rồi, chúng ta bây giờ không phải là nên nói chuyện về Viêm Hỏa Phù?”

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể, như vậy đi, đấu giá hội tổng cộng bán đấu giá mười tờViêm Hỏa Phù, ngươi nếu như muốn mua thì có thể lấy giá thấp nhất của đấu giá hội mua.”

Tân Như Ca cười miễn cưỡng, “Sư đệ, ngươi như vậy có phải rất không phúc hậu hay không a!”

Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Không phúc hậu?Làm sao lại như vậy? Nếu ta lấy giá cao nhất của đấu giá hội bán cho ngươi, thì đó mới thực sự là không phúc hậu a.”

Tân Như Ca: “…” Những hỗn đản đại lão trong đấu giá hội kia, không biết sẽ đem giá phù đưa lên bao nhiêu, ấn theo giá cả kia nàng làm sao có thể mua nổi a.

“A a a! Có một bút nguyên thạch lại đây, tám mươi vạn!” Diệp Thạch kích động kéo tay Tân Như Ca, nói: “Sư tỷ, chỗ này ta có tám mươi vạn, còn có hai mươi vạn được đưa qua cho Mộ Thần rồi, tổng cộng một trăm vạn, khởi đầu tốt đẹp a!”

Tân Như Ca nhìn bộ dáng tràn đầy kích động của Diệp Thạch, âm thầm nghĩ: Một trăm vạn! Chết tiệt! Nếu như cái này chính là giá quy định, nàng cũng không có nhiều nguyên thạch như vậy a!

“A, lại vàochín mươi vạn!” Diệp Thạch thần tình phấn chấn nói.

Tân Như Ca nhìn bộ dáng Diệp Thạch kinh ngạc hạnh phúc, đột nhiên có loại xúc động muốn đem bạn trai chỉ biết tu luyện của nhà mình quăng đi, đi tìm một bạn trai khác càng biết kiếm tiền.

Khó trách có nhiều người ghen tị Diệp Thạch như vậy đâu, tìm được một cái lão công biết kiếm tiền, đích thật là một kiện sự tình thực hạnh phúc.

Diệp Thạch gắt gao trừng thẻ nguyên thạch, thời gian một buổi chiều, kim ngạch trong thẻ nguyên thạch của Diệp Thạch từ hai vạn, dâng lên đến chín trăm sáu mươi lăm vạn.

“Hết rồi, không còn.” Diệp Thạch nhìn thẻ nguyên thạch nói.

Tân Như Ca gật đầu, nói: “Đúng vậy, không còn.”

“Ngươi đi đâu a?” Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch hỏi.

“Ta đi BáchBảo Các! Ta muốn đi mua một cái nhẫn không gian lớn hơn, còn muốn đi mua mười con, không, hai mươi con gà quay.” Diệp Thạch nắm tay thành nắm đấm nói.

Tân Như Ca nhìn bóng dáng Diệp Thạch, bỗng dưng cảm thấy một trận vô lực.

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đều không thể đi đấu giá hội, nhưng mà Mộ Viễn Phong cùng Trần Đạt lại đều tham dự.

Mộ Viễn Phong nguyên bản muốn điệu thấp làm việc, nào biết tin tức của khu đấu giá rất là linh thông, trực tiếp đem hắn an bài vào phòng.

Nhìn một ít người quyền cao chức trọng vì phù chú Mộ Thần vẽ ra mà điên cuồng tranh giá, cảm xúc của Mộ Viễn Phong không khỏi có chút mơ màng.

Sau khi đã qua kích động nhiều lần, Mộ Viễn Phong lại không khỏi có chút kỳ quái, Mộ Thần tựa hồ chưa bao giờ tiếp xúc qua phù chú, hắn rốt cuộc là thời điểm nào học được chế phù!?

Trần Đạt híp mắt, lúc ấy tìm tới Mộ Thần, chỉ là vì Diệp Thạch cần tìm chỗ dựa vào, hiện tại thoạt nhìn, Mộ Thần này, ưu tú xác thực có chút quá phận.

… …

Tại Thánh Tinh học viện, vài tân sinh tụ lại cùng một chỗ trò chuyện bát quái.

“Nghe nói sao? Mười tờ phù chú của Mộ Thần tại Tế Nguyệt khu đấu giá tổng cộng bán được hơn một ngàn vạn, Mộ Thần lần này lại phát tài.”

“Nghe nói, tiền mà đấu giá hội tám phần thu được đều đưa tới trong thẻ của Diệp Thạch.”

“Diệp Thạch sau khi thu được nguyên thạch, liền đem năm mươi vạn nguyên thạch, tạitrong học viện mua một cáinhẫn không gian lớn hơn, thật sự là tài đại khí thô đâu.”

“Mộ Thần cũng quá sợ vợ, cư nhiên đem nhiều nguyên thạch như vậy đều giao cho Diệp Thạch quản.”

“Mộ Thần không phải là sợ vợ, là thật sự thích Diệp Thạch, lần trước Mộ Thần vìDiệp Thạch, hắn chính là cố gắng trụmột chưởng của Sư Tử NgọcSư tiền bối a!”

“Mộ Thần nàymạng cũng thật là lớn, cư nhiên tại trong tay Sư tiền bối còn có mạng chạy ra được.”

“Hẳn là Sư tiền bối thủ hạ lưu tình, nghe nói Trang Du có ý tứ đối với Mộ Thần a!”

“Mộ Thần ưu tú như thế, Trang Du có ý tứ đối với hắn thì cũng không kỳ quái, bất quá, nhìn bộ dáng của Mộ Thần, trừ bỏ Diệp Thạch, đúng là không có người nào có thể vào được mắt hắn, cũng không biết Diệp Thạch rốt cuộc cho Mộ Thần uốngthuốc mê gì.”

“… …”

Diệp Dung tránh ở một bên, nghe đám đồng học này đàm luận, trong lòng buồn bực khôn kể.

Mộ Thần hiện giờ đã trở thành một tình nhân lý tưởng nhất trong cảm nhận của chúng nữ đệ tử, mà Diệp Thạch đương nhiên thành đối tượng mà mọi người ghen tỵ.

Sau khi Diệp Dung thấy Diệp Thạch vào mỏ đá, liền vẫn luôn ngóng nhìn Diệp Thạch bị xui xẻo, nhưng mà, Diệp Thạch sống lại càng ngày càng thuận lợi, chẳng những được Kinh Sí Diễm coi trọng, Mộ Thần lại càng đối tốt với Diệp Thạch như vậy.

… …

“Nhược Phong, ngươi nghe nói chưa? Viêm Hỏa Phù của Mộ Thần bánra được hơn một ngàn vạn.” Hai mắt của Trang Du sáng lên, thiên chân vô tà nói.

Nghe nói! Làm sao có thể chưa nghe nói, hiện tại những nữ sinh trong học viện, cả ngày đàm luận về Mộ Thần, giống như là trong học viện trừ bỏ Mộ Thần, lại không có nam nhân khác.

“Nghe nói rồi.” Lam Nhược Phong miễn cưỡng nói.

“Mộ Thần cư nhiên đem nhiều nguyên thạch như vậy đều giao cho Diệp Thạch quản, Diệp Thạch bại gia như vậy, Mộ Thần cho dù có nhiều tiền, cũng sẽ bị hắn bại sạch.” Trang Du lo lắng nói.

“Ngươi đúng là xen vào việc của người khác a! Ta bại gia, Mộ Thần cũng không nói gì, không cần ngươi nhiều chuyện.” Diệp Thạch chống nạnh nhìn Trang Du, tràn đầy xem thường đứng phía sau Trang Du nói.

Diệp Thạch chỉ là tâm huyết dâng trào tới dùng cơm ở quán cơm học viện, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Trang Du đối thủ một mất một còn, Trang Du còn nói xấu sau lưng mình như vậy.

“Diệp Thạch, liền tính cho dù ngươi không nguyện ý thừa nhận như thế nào, cũng không thay đổi được làtiền ngươi xài đều là của Mộ Thần.” Trang Du nhìn Diệp Thạch, nghiêm trang nói.

Diệp Thạch ném cái xem thường, hắn chưa từng phủ nhận qua điểm này a! Nhiều nguyên thạch như vậy, hắn cũng không có bản lĩnh kiếm.

“Liền tính cho dù ngươi không nguyện ý thừa nhận như thế nào, cũng không thay đổiđược, nguyên thạch mà Mộ Thần hắn kiếm, đều là cho ta xài, những nguyên thạch đó cùng ngươi một cái quan hệ đều không có.” Diệp Thạch khiêu khích nhìn Trang Du.

Trang Du mặt đỏ lên, “Ngươi… Diệp Thạch, ngươi tiêu tiền như nước như vậy, Mộ Thần sớm muộn gì chịu không nổi ngươi.”

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Nói bậy, Mộ Thần nói ta rất tiết kiệm, hắn nói, nguyên thạch chỉ có xàira ngoài mới có giá trị, hắn nói, ta càng xài, động lực kiếm tiền của hắn lại càng lớn, hắn nói, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không cho ta chết đói.”

Diệp Thạch ác liệt cười cười, nói: “Đối với ngươi mà nói thì đúng là nói mớ, nam nhân của ngươi tuy rằng nhiều, nhưng mà lại sẽ không có người cho ngươi nhiều nguyên thạch như vậy xài đi.”

Diệp Thạch xem thường liếc mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái, tâm của Lam Nhược Phong như là đột nhiên bị châm hung hăng đâm một chút.

Trang Du cắn môi, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch hung ác trừng Trang Du, hai người liền cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy.

Tân Như Ca không biết nên làm sao, đi tới, kéo ra Diệp Thạch, nói: “Sư đệ, ngươi đã đến rồi, theo ta đi ăn cơm đi.”

Diệp Thạch bất mãn nhìn Tân Như Ca, “Sư tỷ, ngươi kéo ta làm gì, ta muốn hảo hảo giáo huấn hắn.” Trang Du người này không biết xấu hổ, nói xấu sau lưng hắn.

Tân Như Ca bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thạch, nói: “Đi thôi, ngươi nếu muốnlại bị đem đến mỏ đá thì cứ việc nháo đi.”

Diệp Thạch cắn cắn môi, bất mãn hướng phía Trang Du nhìn thoáng qua, nói: “Tiện nghihắn.”

“Đi thôi, thực lực của hắn không bằng ngươi, nam nhân của hắn không bằng nam nhân của ngươi, cũng không nhiều tiền bằng ngươi, ngươi không cần chấp nhặt với hắn như thế.” Tân Như Ca nói.

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ nhìn Tân Như Ca, vui vẻ nói: “Có lý.”

Trang Du nghe lời nói của Diệp Thạch cùng Tân Như Ca, trong lòng một trận ảm đạm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng


Chương sau
Danh sách chương