Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 61: Dục tốc bất đạt

Chương sau
Danh sách chương

"Hài tử a, nay ngươi đã làm thái tử, trọng trách trên người lại tăng thêm, cũng không thể cứ như bình thường, hồ nháo như vậy. Phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, bất luận quyết định chuyện gì cũng phải thận trọng.” Hoàng hậu đối Vũ Văn Hiên tận tình khuyên bảo.

“Nhi thần biết. Nhưng mà mẫu hậu, nhi thần thật sự không muốn làm thái tử, nhi thần chỉ muốn làm tiêu dao Vương gia, cùng thê nhi trong nhà khoái khoái lạc lạc sống qua cả đời.” Vũ Văn Hiên thật ảo não nói.

“Hỗn tiểu tử, thật là không có chí lớn mà!” Hoàng hậu nghe Vũ Văn Hiên nói xong, có hơi giận đánh nhẹ vào đầu nàng.

“Nếu không có chuyện gì khác vậy nhi thần xin phép cáo lui.” Vũ Văn Hiên ra khỏi cung của hoàng hậu lập tức đi xem Vũ Văn Kiệt học tập thế nào.

“Hoàng đệ!” Vũ Văn Hiên gọi Vũ Văn Kiệt còn đang ở luyện kiếm.

“Tam hoàng huynh.” Vũ Văn kiệt nhìn thấy vị ca ca duy nhất đối tốt với mình thì rất là vui vẻ.

“Hoàng đệ ngươi đang luyện kiếm à, võ công tiến triển thế nào?” Vũ Văn Hiên thập phần quan tâm đệ đệ này của mình.

“Đệ đệ ngu dốt, tiến triển không phải quá nhanh.” Vũ Văn Kiệt tiến bộ thần tốc cũng không kiêu ngạo, Vũ Văn Hiên tự nhiên là biết Vũ Văn Kiệt tiến bộ rất nhiều. Không tệ, Vũ Văn Hiên tán dương nhìn hắn.

“Ân, dục tốc tắc bất đạt, võ công hay học tập đều là tiến hành theo chất lượng, không thể nóng lòng nhất thời, hoàng huynh rất xem trọng ngươi!” Vũ Văn Hiên vỗ vỗ vai Vũ Văn Kiệt động viên.

“Ân, tiểu đệ sẽ không làm cho hoàng huynh thất vọng!” Vũ Văn Kiệt trong ánh mắt lộ ra kiên nghị.

“Ân, hảo tiểu tử, về sau võ công có cái gì không hiểu cứ hỏi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi. Về phần học tập sau này cứ thỉnh giáo Cao tiên sinh nhiều một chút.”

“Ân, tiểu đệ đã biết.”

“Ta phải về phủ rồi, lúc rãnh rỗi thì đến phủ hoàng huynh chơi” Vũ Văn Hiên mời hắn.

“Ân.” Vũ Văn Kiệt gật đầu cười đáp ứng.

“Ai, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới chịu gả cho ta?” Vũ Văn Hiên vừa mới phủ liền đi đến phòng Tỉnh Dao.

Tỉnh Dao liếc nàng một cái, tiếp tục uống trà trong tay, cũng không để ý đến người vừa mới hùng hổ chất vấn nàng.

“Ngươi muốn đổi ý sao?”

“Tỉnh Dao ta đã đáp ứng chuyện gì rồi tự nhiên sẽ không đổi ý. Chẳng lẽ ta muốn suy xét thêm một chút thời gian mà Vương gia cũng không đợi nổi sao?” Tỉnh Dao đang muốn thử lòng kiên nhẫn của Vũ Văn Hiên.

“Được, đợi, bổn vương đợi ngươi.” Vũ Văn Hiên vung tay áo rời đi.

“Hỗn cầu, một chút kiên nhẫn cũng không có. Hừ” Tỉnh Dao nhìn theo bóng dáng Vũ Văn Hiên, thì thầm trong miệng.

“Làm sao vậy, đây là... tức giận sao?” Lăng Nặc nhìn thấy Vũ Văn Hiên vừa vào phòng liền đặt mông ngồi ở trên ghế, cũng không nói lời nào nên đi đến cạnh hỏi.

“Không có gì. Thế nào rồi, hài tử có đá ngươi hay không a? Bảo bảo, cha đến xem ngươi đây!” Vũ Văn Hiên vuốt ve bụng Lăng Nặc, xong còn hôn một cái lên bụng nàng.

“Ngươi!!!” Lăng Nặc đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn nàng.

“Làm sao vậy? Ta chỉ hôn bảo bảo ngoan của ta thôi mà!”

Vũ Văn Hiên nói với vẻ mặt vô tội, rồi sau đó lại đứng lên hôn lên môi Lăng Nặc một chút.

“Đây là hôn mẹ bảo bảo ngoan của ta. Hắc hắc.”

“Lưu manh!” Lăng Nặc hờn dỗi, trạc trạc trán nàng.

“Lưu manh ta cũng chỉ là lưu manh với phu nhân của ta, nữ nhân của người khác ta mới không thèm đâu!” Vũ Văn Hiên nâng cằm, cao ngạo nói.

“Ai tin nổi ngươi chứ!” Lăng Nặc liếc nàng một cái nhưng mà nàng cũng vui vẻ cười.

“Phụ hoàng đã lập ngươi làm thái tử, kế tiếp chẳng phải là kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Nhưng mà...”

“Ta biết, hiện nay thánh chỉ đã hạ cũng không có khả năng thu hồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Trước đó ta muốn cho lục hoàng đệ đem tài năng bộc lộ ra, vì lục hoàng đệ cũng chính là vì tương lai của chúng ta.” Vũ Văn Hiên cau mày nói.

“Được rồi, không cần phiền lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được.” Lăng Nặc ôn nhu nhìn Vũ Văn Hiên.

_____________________

“Nay tam hoàng tử đã được lập làm thái tử, về sau Liễu gia ta có thể nói là như hổ thêm cánh.” Liễu Tuấn Phong tính toán. Hắn mặc dù không có xưng đế chi tâm nhưng là cũng là một người có dã tâm, muốn được quyền khuynh hiên hạ.

“Cha, đại ca đang ở biên cương, đợi thái tử có vị thế vững chắc, chúng ta có thể nhờ hắn để cho đại ca trở về hay không a?” Liễu Vân rất muốn nhìn thấy vị đại ca đã nhiều năm không thấy này.

“Ân, cũng nên để cho Toàn nhi trở lại rồi.” Liễu Tuấn Phong gật đầu đồng ý.

“Lão gia, thái tử điện hạ cùng với tiểu thư đến đây.” Hạ nhân tiến đến bẩm báo.

“Nga, mau mời!” Liễu Tuấn Phong nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.

“Thần, tham kiến thái tử điện hạ!”

“Cữu cữu không cần đa lễ.” Vũ Văn Hiên nâng hắn dậy.

“Cữu cữu, hôm nay là ta mang Hi Văn về thăm nhà, không cần phải nhiều lễ tiết.”

“Tạ điện hạ.”

“Điện hạ mời dùng trà. Lão thần có một câu không biết có nên hỏi hay không?” Liễu Tuấn Phong muốn biết vị trí chính phi của Vũ Văn Hiên là ai.

“Cữu cữu cứ hỏi.” Để xem lão nhân này muốn hỏi cái gì.

“Không biết điện hạ dự định lập ai làm chính phi?”

“Nga, chuyện này a, còn không có nghĩ đến, các vị phu nhân của ta không có phân biệt cao thấp lớn nhỏ, đều là đối xử bình đẳng. Cho nên chính phi hay thứ phi gì đều là hư vị.”

“Nhưng là nếu là ngày sau điện hạ lên ngôi hoàng đế, hậu vị xưa nay đều do chính phi đảm đương. Này...” Liễu Tuấn Phong cũng không tiện nói tiếp.

“Cữu cữu cũng chớ lo xa, hiện tại nói còn quá sớm!” Vũ Văn Hiên xem như đã biết, hắn muốn Hi Văn có được danh hiệu chính phi này, tương lai Hi Văn làm hoàng hậu thì mong muốn của hắn được như ý rồi.

Mạc Hi Văn biết cha nói như vậy phu quân mình khẳng định sẽ mất hứng. Nàng vội cầm tay Vũ Văn Hiên ý nói cho nàng không cần để ý lời phụ thân vừa nói. Vũ Văn Hiên đối nàng cười một cái tỏ vẻ không ngại.

Vũ Văn Hiên ở phủ Liễu Tuấn Phong dùng cơm, sau đó liền mang theo Hi Văn ly khai.

“Đúng rồi, một hồi ta còn phải đi xem tiến độ học tập của lục hoàng đệ, ngươi đi về trước đi.”

"Ân, ta đã biết." Mạc Hi Văn tuy rất muốn Vũ Văn Hiên bồi mình nhiều một chút, nhưng Hi Văn cũng hiểu nay nàng thân là thái tử, sự vụ tự nhiên cũng nhiều hơn.

“Ngươi theo ta, cùng đi đi!” Vũ Văn Hiên nhìn thấy vẻ mặt hơi thất vọng của nàng, trong lòng cũng không dễ chịu nên đã đổi ý.

Mạc Hi Văn khó hiểu nhìn lại.

“Ta nói, ngươi theo ta cùng đi xem lục hoàng đệ học tập như thế nào, dù sao hồi phủ cũng không có việc gì làm.”

“Hoàng huynh, hoàng tẩu.”

“Ân, lục đệ đang luyện võ công sao, luyện có tốt không?”

“Còn thỉnh hoàng huynh chỉ điểm một chút.” Vũ Văn Kiệt đối chính mình rất tin tưởng.

“Hảo, đến đây.” Vũ Văn Hiên đi xuống bậc thang, vén lên tay áo làm tư thế mời.

“Hoàng huynh tiếp chiêu!” Vũ Văn Kiệt ném xuống thanh kiếm trong tay, dùng tay không so chiêu với Vũ Văn Hiên.

“Chiêu này không đúng, hẳn là tấn công địch nhân ở phía dưới, chiêu này là hư chiêu, cẩn thận!” Vũ Văn Hiên vừa ngăn cản Vũ Văn Kiệt công kích, vừa chỉ điểm hắn.

“Để ý bên dưới.” Vũ Văn Hiên đảo chân một cái, đem Vũ Văn Kiệt quật ngã xuống đất.

“Những chiêu thức này mấy ngày hôm trước ta đã dạy cho ngươi, vì sao ngươi không luyện cho thuần thục?” Vũ Văn Hiên không khỏi có điểm thất vọng.

“Đệ đệ ngu muội, để cho hoàng huynh thất vọng rồi!” Vũ Văn Kiệt trong lòng cũng tự trách bản thân mình.

“Được rồi, luyện võ là dục tốc tắc bất đạt, cho nên làm chuyện gì cũng không được nóng vội. Lục đệ ngươi đem bộ quyền ta dạy cho ngươi luyện đến thuần thục đi, rồi ta sẽ dạy ngươi một bộ kiếm pháp khác.” Vũ Văn Hiên vỗ vỗ vai hắn.

“Ân, hoàng huynh, đệ đã biết.”

“Đúng rồi, lục đệ, hôm nay đến phủ hoàng huynh làm khách đi, hoàng huynh mời ngươi ăn món ngon.” Vũ Văn Hiên nghĩ đến còn chưa có cùng lục đệ hảo hảo ăn qua chung một bữa cơm nào.

“Thật sao? Đa tạ hoàng huynh, vậy đệ đệ đổi thân quần áo khác liền đến, hoàng huynh phải chờ ta a!” Vũ Văn Kiệt dù sao cũng còn tâm tính của tiểu hài tử, nghe được ăn ngon lập tức bị hấp dẫn, thời điểm trở về thay quần áo còn mấy lần căn dặn, muốn Vũ Văn Hiên trăm ngàn phải đợi mình.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương


Chương sau
Danh sách chương