Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 48: Chỉ một ý niệm trong đầu là có thể thay đổi cả vận mệnh

Chương sau
Danh sách chương

“Ta sẽ giúp ngươi cảm nhận được Cách, ngươi phải tự mình nhớ kỹ cảm giác này.” Đây là phương thức trực tiếp nhất, còn lại, Iallophil phải tự mình tìm hiểu.

Kim quang nhè nhẹ xuất hiện trong mắt Fei, đôi mắt trầm tĩnh thu lại mọi cảm tình, thần thái lạnh lùng giống như một vị thần không ai có thể khinh nhờn, mang ý nghĩa của một loại lực lượng tối cao. Đối với loại thần thái này của Fei, Iallophil tự nhiên cảm thấy không vui. Đây không phải là Fei mà hắn nhận thức. Fei mà hắn biết, lạnh lùng nhưng không phải là không có cảm tình; Fei mà hắn biết, chỉ là một phàm nhân giãy dụa trong nhân thế, không trang nghiêm, thần thánh như vậy; Fei mà hắn biết rất mạnh, là dựa vào sự cố gắng của chính mình mà trở nên cường đại, không giống như bây giờ, một loại lực lượng cường đại không thể nắm bắt. Đột nhiên trong lúc đó, Iallophil đã biết tại sao Fei không thích lực lượng này, bây giờ, hắn cũng không thích.

“Ta nói, ngươi có thể cảm nhận được Cách.” Lời nói của Fei chính là bắt đầu.

Iallophil cảm giác được xung quanh thay đổi, không, là chính hắn thay đổi. Xung quanh vẫn như vậy, thế nhưng, một khắc trước hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, lúc này, hắn lại cảm giác được một sự tồn tại nằm sâu trong không gian, ước thúc tất cả. Hắn cảm nhận được sự mạch lạc của nó, ý nghĩa của nó. Tại một khắc này, hắn dường như nắm bắt được tất cả tri thức, biết đến nhiều thứ trước kia không biết. Loại tồn tại này, không có cảm tình, chỉ giống như một cái máy, rồi lại đáng sợ đến mức làm cho lòng người run rẩy.

Iallophil trầm sâu vào loại cảm giác này, nhưng hắn không cảm giác được sự khác thường của cơ thể mình, chỉ trong thời gian khoảng hai ba giây, mũi và lỗ tai của hắn bắt đầu rướm máu, ánh mắt phủ đầy tơ máu, gân xanh nổi khắp người, cơ thể hắn không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

Fei lập tức tạm dừng lực lượng của mình, làm Iallophil thoát khỏi trạng thái thần bí kia, trở lại bình thường, lập tức từ một người biết hết thảy mọi thứ thành phàm nhân. Mà sự chênh lệch này giống như mức nước chênh lệch giữa lòng sông và mặt nước biển, sự thay đổi ấy cũng không hề dễ chịu. Iallophil đang trầm mê trong lực lượng vừa rồi không khỏi sinh ra bất mãn với Fei. Nhưng thân thể của hắn đã cho hắn biết nguyên nhân Fei làm như vậy.

Quang hệ ma pháp của Fei bao phủ trên người Iallophil, lúc này, Iallophil mới phát hiện chính mình thất thố, hắn thế nhưng lại trầm mê trong sức mạnh ấy. Lực lượng là có thể truy đuổi, nhưng không thể trầm mê. Trước đây, Fei cũng đã cảnh cáo hắn.

“Thật có lỗi.” Iallophil vì sự oán hận vừa sinh ra đối với Fei mà xin lỗi.

“Không sao.” Fei làm sao lại không thấy được hận ý vừa rồi trong mắt Iallophil. Hắn đại khái đã biết nguyên nhân, đó thực sự không phải ý của Iallophil, chính là bị lực lượng hư ảo này mê hoặc trong thời gian ngắn mà thôi.

“Tâm quá yếu.” Vốn cứ cho là mình đã kiên định rồi, nhưng vừa rồi lại bị lực lượng hư ảo này mê hoặc.

“Tăng mạnh rèn luyện.” Đây là biện pháp giải quyết.

“Ta biết rồi.” Tâm cường đại mới có thể làm cho mình cường đại, Fei cũng đã nói cho hắn điều này.

“Sau khi phá được Huyền quan, tiếp tục cảm nhận Cách, thân thể hiện tại của ngươi muốn tiếp xúc với Cách còn rất miễn cưỡng.” Là hắn đánh giá thấp Cách, làm cho Iallophil rơi vào trạng thái này, hắn phải có trách nhiệm.

“Ta đã biết, vừa vặn ta có chút ý tưởng đối với Cách.” Iallophil sở dĩ được xưng là thiên tài, không phải chỉ vì tố chất thân thể, trí tuệ cũng không thể thiếu, mà đây không phải thứ chỉ cần cố gắng là có thể đuổi theo.

Linh cảm, phương thức suy nghĩ và ngộ tính là những thứ khó thay đổi nhất, mà trong tương lai, những thứ này đã quyết định thành tựu của một người.

Iallophil suy nghĩ về linh cảm vừa rồi của mình, Alvar và Ngao còn trong Hắc Ám chủng tộc cầu sinh, Fei bế quan, chuẩn bị cho việc phá Huyền quan. Tóm lại, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc a.

Một tháng sau, Fei thuận lợi phá Huyền quan, đạt tới trình tự Thánh giai của thế giới này. Trong khoảng thời gian này, Iallophil đưa ra các loại ý tưởng và kế hoạch đối với Cách, bất quá tất cả còn chưa có thực hành. Hắn cũng không quên chuẩn bị để phá Huyền quan. Sau khi phá Huyền quan và tiến hành cường hóa thân thể, hắn sẽ có thể chịu đựng được áp lực khi cảm nhận Cách.

Alvar và Ngao thực đáng thương, thời điểm từ cửu tử nhất sinh trở lại tòa tháp, không được hai vị chủ nhân trấn an, sau khi bị hai vị chủ nhân khảo nghiệm thực lực, lại bị ném tới một địa bàn khác của Hắc Ám chủng tộc nào đó.

Lại qua một tháng, dưới sự trợ giúp của Fei, Iallophil thuận lợi đột phá Huyền quan, tiến vào tiên thiên chi cảnh mà Fei đã từng nói. Khác với đấu khí nhờ vào dung lượng của cơ thể mà đạt đến Thánh giai, ở cảnh giới này, nội tức do tự thân mình sinh ra không nhiều lắm, nhưng cái đáng sợ của cảnh giới này chính là nội tức hợp làm một thể với thiên địa nguyên khí (nguyên khí của của trời đất), nếu nội tức của bản thân bị tiêu hao nhiều, hoàn toàn có thể hấp thu nguyên khí trong thiên địa để bổ sung vào lượng đã tiêu hao. Sau khi tiến vào tiên thiên chi cảnh, thiên địa nguyên khí sẽ bắt đầu chủ động giúp ngươi biến đổi thân thể, trở nên càng thêm hoàn mỹ, trở nên càng có thể dung chứa càng nhiều lực lượng, ý nghĩa sẽ có khả năng vô hạn.

Iallophil nhìn phong cảnh bên ngoài tòa tháp, thế giới so với trước kia càng thêm rõ ràng, triển khai trong mắt, hắn không hề nghĩ tới mình có thể nhanh như vậy tiến tới vị trí này.

Ba năm trước đây, hắn mới chỉ là một người đem Thánh giai trở thành mục tiêu, hiện tại qua ba năm, hắn đã trở thành Thánh giai, Thánh giai cũng không còn là mục tiêu của hắn, mục tiêu của hắn phải cao hơn, xa hơn. Sinh thời, hắn sẽ thực hiện được, phá vỡ hư không, trường sinh bất lão, bàn sơn phúc hải(dời núi lấp biển), thiên địa tung hoành, tất cả những điều này sẽ không còn là ảo tưởng.

Ba năm qua, hắn đã trải qua rất nhiều, tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, quay đầu nhìn lại chính mình lúc trước, thật khờ dại vô lo, là một đứa ngốc không biết trời cao đất rộng.

Quay đầu nhìn nam tử tuấn tú phía sau mình, người đã làm mình thay đổi chính là hắn.

“Làm sao vậy.” Fei không rõ ánh mắt của Iallophil là gì.

“Không có gì. Fei, hồi trước lúc bị cuốn vào vết nứt không gian, tại sao ngươi không sử dụng Đại Dự Ngôn thuật?” Sự xuất hiện của Fei làm cải biến một số quan niệm của hắn, mà sau khi đến Hắc Ám đại lục này hắn mới thực sự bắt đầu thay đổi, nhận thức được thế giới thực sự chứ không phải giống như trong sách vở. Chính mình đã tự nhìn thấy, thế giới này nguy hiểm đến mức làm cho con người trở nên thực yếu ớt, chính mình còn chưa cường đại đến mức có thể hưởng thụ cuộc sống.

Đến Hắc Ám đại lục, là bởi vì bị cuốn vào vết nứt không gian. Sau khi biết Fei có Đại Dự Ngôn thuật, ngẫm lại thì lúc ấy Fei chỉ cần sử dụng Đại Dự Ngôn thuật, mình sẽ còn ở tại Uy Á đại lục như lúc trước, tự cho là mình như vậy là đã đủ để hiểu hết thế giới, nghĩ đến cuộc sống sẽ vẫn liền cứ như vậy, như thế mình làm sao có cơ hội đi đến bước này.

Bất quá, vì sao lúc đó Fei không sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật? Iallophil đột nhiên nghĩ đến.

“Vốn dĩ đã muốn dùng.” Fei nhìn Iallophil, lúc ấy nếu không phải y đột nhiên cầm tay hắn, khiến hắn ngây ra một lúc thì hắn đã phát động Đại Dự Ngôn thuật rồi.

Loại ánh mắt đặc thù mang hàm nghĩa này, Iallophil xem đã hiểu rồi. Cảm giác bất lực và thất bại quen thuộc ập tới, Iallophil không nói gì. Nhớ lại tình huống lúc đó, việc hai người bị cuốn vào vết nứt không gian, tất cả đều là lỗi của hắn. Nếu như hắn không giữ chặt tay Fei, Fei đã có thể giãy khỏi dẫn lực của vết nứt không gian; còn hắn, căn bản không nằm trong sự lo lắng của Fei, bị cuốn vào hay không Fei đều không để ý.

Nhưng đối với hắn thì không giống như vậy. Nếu lúc trước hắn không bị cuốn vào, cũng sẽ không có thay đổi như hiện tại, một sự thay đổi khiến hắn cảm thấy cao ngạo; nếu lúc trước chỉ có một mình hắn bị cuốn vào, hắn đã sớm chết ở mảnh bình nguyên đầy lôi điện kia rồi.

Đôi khi, chỉ một ý niệm trong đầu là có thể thay đổi cả vận mệnh. Nếu như lúc đó hắn không mạc danh kỳ diệu mà cầm tay Fei thì bây giờ hắn sẽ như thế nào? Iallophil không thể biết, bởi vì đó đã là quá khứ đã qua.

“Chuyện đó, ta thật sự là có lỗi.” Iallophil nhận lỗi mà không mang chút thành ý nào, đối với việc hắn làm cho Fei phải cùng hắn tiến vào Hắc Ám đại lục, hắn không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Nếu không phải như vậy, hắn tuyệt đối không thể sống sót ở địa phương này, có một lần nắm chặt ấy, mới có người cùng hắn đi vào nơi này, mới có thể làm cho hắn hiểu biết thêm về Fei, làm cho Fei tán thành hắn.

Nhìn Iallophil cười đến sáng lạn, Fei cũng biết lời xin lỗi của Iallophil không hề có thành ý, chính là không đi so đo.

“Ngươi nghiên cứu Cách đến đâu rồi?” Thời gian gần đây, để không làm nhiễu suy nghĩ của Iallophil, hắn chưa bao giờ hỏi đến tiến độ của Iallophil. Iallophil cũng trả lời đúng trọng tâm vấn đề.

“Đã có chút định hướng, bất quá còn cần ngươi trợ giúp.” Trước khi có thành quả, Iallophil quyết định giữ bí mật, tuyệt đối không phải là không tín nhiệm Fei.

“Ngươi nói.” Đối với việc Iallophil giữ bí mật, Fei cũng không thấy có gì không thoải mái, còn đối với việc Iallophil cần trợ giúp, chỉ cần có thể, hắn sẽ tận lực.

Thấm thoát lại qua một năm, Iallophil và Fei đã bước vào tuổi trưởng thành, mười tám tuổi. Fei thì không cần phải nói, còn Iallophil, trải qua sự tàn khốc ở Hắc Ám đại lục, khuôn mặt hắn đã không còn nét non nớt của thiếu niên. Hai người ở mười tám tuổi đã trở thành hai nam tử xuất sắc.

“Đây là thành quả của ngươi?” Fei nhìn Iallophil triển lãm thành quả một năm nghiên cứu đối với Cách. Trên khuôn mặt Fei lộ ra biểu tình kinh ngạc. “Thật sự là một lực lượng không làm cho người ta thích được.” Hết kinh ngạc là nhíu mày, hắn thật sự không thích lực lượng mà Iallophil đã khai mở.

“Ta cảm thấy tốt lắm, một chút cũng không kém so với Đại Dự Ngôn Thuật của ngươi.” Iallophil thất bại trong việc nghiên cứu Đại Dự Ngôn Thuật, thế là hắn thay đổi ý nghĩ. Hắn không cần phải có lực lượng giống Fei, chỉ cần có thể lợi dụng Cách là được. Nghĩ như vậy, không lâu sau Iallophil khai mở ra lực lượng này.

Cách thực sự là một lực lượng không tồi. Đối với thành quả của mình, Iallophil vừa kiêu ngạo vừa vừa lòng, cứ như vậy, hắn sẽ có một con bài chưa lật, tuyệt đối có thể bảo mệnh. Cho dù có phải đối mặt với mười Quân Vương, hắn cũng có khả năng chống lại. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy thiên địa bát ngát, thấy một cảm giác tự do tự tại, mặc ta ngao du.

“Đúng vậy, không kém.” Fei đồng ý lời của Iallophil, chỉ bằng lời nói của mình, thêm mấy lần cảm nhận Cách trước đây, Iallophil có thể có thành quả như vậy quả thật rất giỏi.

“Fei, chúng ta đi tham gia ngự tiền luận võ đi.” Nhớ tới chính sự, sắc mặt Iallophil lập tức thu lại sự tự đắc, nghiêm túc nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ


Chương sau
Danh sách chương