Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 7: Mục tiêu


Ba năm trước đây, lúc bốn người nhập học là thời điểm bọn họ đang buồn chán đến cực điểm, Brent. Lukes đã đưa ra một trò chơi, chiếm được sự hưởng ứng từ ba kẻ nhàm chán còn lại. Với tư cách là người đề xuất, Brent bắt đầu trò chơi trước tiên.

Brent tìm được một học sinh xuất thân bần hàn, mang theo thái độ thân thiết, vô cùng quan tâm, giúp đỡ đối phương, khiến cho đối phương xem Brent như bằng hữu chân chính. Dưới sự dẫn dắt tận tình của Brent, đối phương bắt đầu hướng tới cuộc sống của giai cấp thượng tầng, khiến cho tính cách đơn thuần của đối phương dần dần ô nhiễm, Brent đưa cho đối phương đầy đủ lợi ích, cũng làm cho đối phương dựa vào thế lực của mình, từng chút, từng chút hướng lên trên, cuối cùng làm cho đối phương sa đọa, học được những thủ pháp ti tiện. Brent nhìn, sau đó nói với người này, hắn đối với người này thất vọng rồi, sẽ không cùng người này có quan hệ, cũng không còn trợ giúp. Nhìn thần sắc của đối phương ngập tràn vẻ không thể tin cùng tuyệt vọng, cuối cùng trải qua cuộc sống hết sức bi thảm, bốn kẻ nhàm chán đến cực điểm ấy lại cảm thấy thú vị.

Tiếp tục trò chơi do Brent khởi xướng, lượt thứ hai từ Garvin đảm nhiệm, thứ tự lần này là quyết định bằng phương thức rút thăm, Donald và Iallophil còn chưa lấy, Garvin đã rút trúng rồi. Trong bốn người, Garvin thiếu tính nhẫn nại nhất, nhưng là người thừa kế đời tiếp theo của Red Creek gia tộc, Garvin vẫn là có chút tâm cơ, cho nên hắn lựa chọn mục tiêu thực phù hợp với hành vi cùng tiêu chuẩn của mình, đó là một học sinh yếu đuối hay bị bắt nạt trong trường.

Garvin lấy hình tượng anh hùng xuất hiện trước mặt học sinh kia, được kẻ kia sùng bái. Vì giải trí, Garvin nhịn xuống phản cảm đối với kẻ kia, cổ vũ hắn, huấn luyện hắn, vì hắn ra mặt đối phó những kẻ bắt nạt. Dần dần, trong sự dung túng một cách cố ý của bốn người, học sinh kia bắt đầu cáo mượn oai hùng, khiến cho bốn người mất đi hứng thú tiếp tục tiêu khiển, đây chẳng qua là một công cụ giải trí, một kẻ bình dân, không cần phải để ý.

Người thứ ba tiếp nhận trò chơi chính là Donald, đây là yêu cầu hắn chủ động đưa ra, bởi vì hắn đã chọn được mục tiêu, một thiếu nữ bình dân thanh cao xinh đẹp. Đang ở độ tuổi đối nữ nhân cảm thấy cực kỳ hứng thú, với thiếu nữ luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ, Donald nổi lên ý tưởng chinh phục.

Kết quả, bằng thủ đoạn của quý tộc cùng cuộc sống xa xỉ làm cho thiếu nữ thanh cao kia sa đọa, quần áo từ mộc mạc dần trở nên hoa lệ, trang sức quý giá trên người cũng càng nhiều. Hơn nữa, với thân phận của Donald, thiếu nữ lập tức nổi lên mộng ảo được trở thành Vương phi, bắt đầu học những điều nàng khinh thường trong quá khứ, cử chỉ giả dối của quý tộc, khuôn mặt vốn thanh cao nay đối ba người khác đều hiện lên vẻ lấy lòng, cũng làm cho bốn người biết, đã đến thời điểm vứt bỏ nữ nhân này, biểu tình cuối cùng của nàng cũng chính là giải trí cuối cùng mà bọn hắn dự đoán được.

Đây chính là trò chơi của bọn họ, cho mục tiêu bọn họ lựa chọn tình nghĩa dối trá, sau đó đem đối phương đánh xuống địa ngục, trò chơi đùa giỡn lòng người. Bốn người không hề cảm thấy áy náy, tại sao phải áy náy, bọn họ chưa làm gì cả, chỉ có dung túng, hành động sau cùng của bọn hắn đều là do tự làm tự chịu, cùng bọn họ có quan hệ gì, hơn nữa, bọn họ có thể thông qua những người này thấy được nhân tính buồn cười cùng hèn mọn đến mức nào.

Thật lâu sau đó, khi Fei biết được trò chơi này đã hung hăng khinh bỉ cả bốn người. Hắn không phải vì những người kia lo lắng chuyện bất công thiên hạ, cũng không phải vì hành vi ác liệt của bốn kẻ này, mà là khinh thường tâm tính nhàm chán của bọn họ. Hắn vì trở nên mạnh mẽ mà vô cùng bận rộn, làm sao gặp được tình trạng thấy buồn chán như thế, lại càng khinh bỉ bọn họ lãng phí thời gian vào những chuyện còn nhàm chán hơn.

“Đến lượt ta rồi.” Thanh âm của Iallophil cũng tuyệt đẹp như tiếng thụ cầm (đàn hạc), không có kiểu khàn khàn khó nghe thời kỳ vỡ giọng, ba tên hảo hữu đều đã hoàn thành trò chơi, người cuối cùng chính là hắn.

“Có mục tiêu chưa?” Mới thua ván cờ, Brent dò hỏi.

“Hoàn toàn không có.” Hắn căn bản không thèm lưu tâm quan sát, làm sao tìm được mục tiêu.

“Có cần chúng ta giúp đỡ chọn không?” Khá hiểu biết tính cách của Iallophil, Donald hảo tâm đưa ra trợ giúp.

“Không cần, ta đã có ý tưởng.” Iallophil cự tuyệt.

“Nói thử xem.” Brent rất ngạc nhiên.

“Người nào buổi sáng đến thư viện lúc tám giờ chính là mục tiêu của ta.” Mục tiêu vô cùng tùy ý, không biết là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, bộ dáng như thế nào.

“Thú vị.” Brent đẩy đẩy mắt kính, không biết, như thế rất thú vị.

“Sớm như thế đã vào thư viện, chắc sẽ là học sinh xuất sắc.” Với cái gọi là học sinh xuất sắc, Garvin vô cùng khinh thường.

Bọn họ từ trước đến giờ chưa từng đi đến thư viện của học viện, bởi lẽ hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Phần lớn thư tịch trong học viện đều là những thư tịch phổ biến, đại gia tộc của bọn hắn có rất nhiều sách quý cho nên đối thư tịch cùng tri thức của học viện, bọn hắn căn bản chẳng thèm để ý, nếu không phải vì quy định bắt buộc phải nhập học, bọn họ cũng chẳng thèm đến trường học.

“Ngươi thế nào lại nghĩ đến thư viện?” Trái lại, Donald cảm thấy rất kỳ quái, Iallophil làm sao sẽ đem nơi đó trở thành mục tiêu của mình.

“Chính là đột nhiên nghĩ đến thôi.” Đôi khi chẳng ai biết tại sao lại nghĩ đến điều gì đó, chỉ là ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu mà thôi, không có ý nghĩa nào cả.

“Vì mục tiêu của Iallophil, ngày mai chúng ta nhất định phải đến sớm.” Donald kiên định nói, bởi vì thực lực cùng thiên phú của bốn người cực kỳ xuất chúng, trường học đối với họ vô cùng rộng rãi, cũng không yêu cầu bọn họ phải đến trường học tập, chỉ cần tham gia cuộc thi cuối kỳ là được.

Bốn người đều thuộc lớp ma pháp cùng vũ kỹ, Iallophil lại có đặc quyền, có thể tùy tiện học bất cứ lớp nào, có lão sư là Pháp Thánh, không ai cho mình có đủ tư cách để dạy Iallophil, Iallophil chỉ cần tùy tiện đến một lớp học để tham dự cuộc thi là được. Mấy kỳ thi ở trường đối với những người nhận sự giáo dục tinh anh như bọn họ quả thật vô cùng đơn giản.

“Ta sẽ gọi ngươi.” Garvin, kẻ luôn luôn dậy sớm, đối với việc giúp đỡ Donald dậy sớm rất nhiệt tình, chủ động gánh vác trách nhiệm này. Là người thừa kế gia tộc Red Creek, Garvin có quyền tự do xuất nhập hoàng cung.

“Không cần.” Phát giác vẻ âm hiểm trong nụ cười của Garvin, Donald lập tức cự tuyệt ý tốt của hắn.

“Chúng ta là bằng hữu, ta hẳn là phải giúp đỡ ngươi a.” Garvin làm ngơ lời cự tuyệt của Donald.

“Chính là vì bằng hữu, cho nên càng không thể phiền toái ngươi.” Donald lại không đồng ý.

Hai người cứ kì kèo qua lại.

“Đi thôi.” Trong tổ bốn người, so về thực lực, Iallophil xứng đáng là lão đại, hắn chính là nguyên nhân chủ yếu khiến ba người tâm cao khí ngạo khác có thể hòa hợp ở chung, bọn họ đồng dạng cảm phục Iallophil, đồng dạng lấy Iallophil làm mục tiêu, ba kẻ có chung tâm tình, ở chung lúc sau thực dễ dàng sinh ra đồng cảm.

“Brent, chỗ này giao cho ngươi xử lý.” Bước ra khỏi cửa, Iallophil nói.

“Đã biết.” Brent không nề hà đáp. Iallophil tại sao phải nói như vậy, cả ba người đều rõ ràng, mục tiêu của Donald từng đến chỗ này, vì trò chơi, ba người khác đều phối hợp với người chơi, làm cho kẻ bị lựa chọn cảm thấy càng thêm tín nhiệm người chơi, cứ như vậy, không thể tránh được việc có người tiến vào phạm vi tư nhân của bốn người, trò chơi vừa kết thúc, cứ điểm ban đầu cũng bị vứt bỏ, Iallophil đối với những kẻ bị lựa chọn không hề nhận đồng, sau khi chấm dứt trò chơi, cũng không hề đem nơi từng bị người khác tiến vào làm cứ điểm.

Là kẻ đề xướng trò chơi, Brent bị Iallophil xem là đầu sỏ, những cứ điểm trước kia đều để cho Brent xử lý, thuận tiện tìm một cứ điểm mới khác. Brent cảm thấy thực may mắn khi gia tộc của hắn rất có tiền, làm cho hắn giải quyết xong mọi chuyện cũng không thấy đau lòng chút nào, mục tiêu mà hắn lựa chọn khiến cho hắn càng thêm rõ ràng một việc, đó là sự cách xa về trình độ kinh tế với những kẻ bình dân.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong làn sương mù lúc tinh mơ, bốn kẻ vô cùng nổi bật hiện ra tại góc bí mật nào đó gầnthư viện, chờ đến tám giờ. Người quản lý đã đến từ sớm để mở cửa, thời khắc tám giờ đang dần đến, ba người mở to mắt nhìn, chờ mục tiêu xuất hiện. Iallophil đã nói, người xuất hiện trước hay sau tám giờ đều không phải là mục tiêu của hắn, sớm hay muộn dù một phút đồng hồ cũng không được, hắn chỉ cần người xuất hiện đúng thời khắc đó, hôm nay không gặp được liền ngày mai tiếp tục.

Trong ba người, Donald là kẻ mong đợi người kia xuất hiện nhất, hắn không muốn tiếp tục dậy sớm nữa, nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn cùng với Garvin ở một bên cười trộm, liền biết buổi sáng hôm nay của hắn quả thực không thể tính là tốt đẹp.

Đúng tám giờ, cửa thư viện mở ra, một bóng người từ trong màn sương dày đặc buổi sáng xuất hiện.

Sương mù khiến người khác không thể thấy rõ bộ dạng của y, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự chờ mong của Garvin, Donald và Brent. Iallophil cũng híp híp mắt, đây là mục tiêu của hắn, như vậy hắn nên làm cách nào để làm cho người này tin tưởng, rồi cuối cùng kiên quyết vứt bỏ y đây.

Rất nhiều năm sau, Garvin, Donald cùng Brent nhớ tới chuyện này, đều sẽ cảm giác vận mệnh là có tồn tại, nếu không, vì sao yêu cầu Iallophil tùy tiện nói ra đều bị người kia thỏa mãn, vì sao Iallophil lại lấy địa phương cùng thời điểm ấy làm tiêu chuẩn, vì sao lúc đó kẻ xuất hiện lại chính là người nọ, vì sao người đó cố tình lại trở thành mục tiêu của Iallophil khiến hai người cùng lúc xuất hiện, vì sao ngay cả khi biết rõ thân phận của người nọ, Iallophil liền quyết định không thay đổi mục tiêu, nhiều lắm vì sao, làm cho họ cảm nhận được sự tồn tại của vận mệnh.

Bởi vì người kia, trò chơi dối trá của Iallophil biến thành cuộc truy đuổi chân thành.

Rất nhiều năm sau, khi Iallophil nhớ lại thời điểm hai người gặp nhau, đều sẽ lộ ra nụ cười hoài niệm, cho dù lần đầu tiên gặp mặt đó, người nọ chỉ nhìn hắn một cái, không để ý đến, cho dù hắn đối người nọ cũng không hề có hảo cảm, nhưng đó chính là lần đầu gặp mặt của bọn họ.

————————————-

“Là những nhà sử học nghiêm cẩn, đối với lần gặp nhau này, chúng ta không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có thể dựa theo những vần thơ của người hát rong để viết rằng, đây là cuộc gặp gỡ định mệnh. Hai vị Truyền Kỳ sinh cùng một ngày, ở cùng một thành thị, chỉ cách mấy con phố giữa hai nhà Red Creek và Theoromon, mười ba năm chưa từng gặp mặt, dưới sự an bài của số phận cuối cùng cũng gặp nhau. Đó là kẻ duy nhất có thể cùng mình sóng vai trong tương lai, cảm giác về vận mệnh ở thời khắc đó đã nảy nở ở trong lòng cả hai người.”

———- Trích từ bộ sách lịch sử Uy Á đại lục [Thiểm Diệu truyền kỳ]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ