Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 53


Không biết có phải Độc Cô Lưu Vân gặp ảo giác hay không, sau khi Quý Lăng Hiên nhìn thấy hắn xuất kiếm ra, trong mắt dường như lóe lên vẻ vui mừng.

Ngay lúc hắn tưởng bản thân bị hóa mắt, định chớp mắt vài cái để nhìn cho rõ, thì ánh mắt của Quý Lăng Hiên lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, sau đó nhấc tay xuất kiếm, trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh như băng vung tới trường kiếm trong tay Độc Cô Lưu Vân.

Song kiếm xẹt qua nhau trên không trung, khiến tia lửa bắn ra khắp nơi.

Quý Lăng Hiên vừa chặn lại chiêu kiếm vô cùng sắc bén của Độc Cô Lưu Vân, cổ tay dấy lên một trận đau nhức, không khỏi âm thầm kinh ngạc trong lòng: Tuy ông đã sớm biết Độc Cô Lưu Vân có thiên phú cực cao với kiếm đạo, nhất định có thể sáng tạo ra một bộ kiếm pháp khác người, một bộ kiếm pháp chỉ có thể thuộc về hắn, trở thành một đại kiếm khách tài ba. Nhưng ông có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ mới có năm năm, ấy vậy mà nội lực của Độc Cô Lưu Vân lại tăng mạnh đến như thế, thậm chí còn hơn tổng số nội lực mà ông phải khắc khổ luyện công hết mười năm trời. Nếu là bình thường, để đạt được cảnh giới như vậy, Độc Cô Lưu Vân phải cần ít nhất hơn mười lăm năm khổ luyện.

Thông qua một chiêu chặn kiếm mãnh liệt vừa rồi, Quý Lăng Hiên cũng đã đánh giá được đại khái công lực của Độc Cô Lưu Vân – nội lực hiện giờ của hắn rất thâm hậu, không hề dưới cơ ông.

Nhưng mà, muốn thắng ông, chỉ dựa vào nội lực thì vẫn không đủ.

Nhóc con, để ta xem kiếm pháp con phải nằm gai nếm mật sáng lập trong năm năm này đi.

Quý Lăng Hiên thản nhiên mà nhìn Độc Cô Lưu Vân, trường kiếm trong tay chuyển một vòng, vẽ thành một độ cong duyên dáng ở trên không, sau đó hóa thành một đạo lưu tinh đâm tới yếu huyệt ngay trước ngực Độc Cô Lưu Vân.

Chiêu kiếm này Độc Cô Lưu Vân đã từng gặp qua, hơn nữa không chỉ có một lần.

Quý Lăng Hiên đã từng dùng một chiêu này đánh bại vô số người lên sơn trang khiêu chiến với ông. Đồng thời, lúc dạy hắn luyện kiếm, ông cũng đã dùng đến chiêu thức này để đối luyện với hắn.

Kết quả đương nhiên là Độc Cô Lưu Vân thua.

Sau khi ẩn cư, Độc Cô Lưu Vân đã từng tốn rất nhiều thời gian, phí biết bao tâm huyết chỉ để nghiên cứu ra phương pháp tiếp chiêu, cuối cùng hắn kết luận: Bản thân không thể nhận nổi một chiêu này. Đương nhiên, không chỉ có một mình hắn, nếu phóng tầm mắt ra nhìn tất cả kiếm khách khắp thiên hạ, có lẽ cũng không có ai có thể tiếp nổi một chiêu này.

Chiêu kiếm này đã ngưng tụ toàn bộ tinh hoa kiếm pháp của Quý Lăng Hiên, cơ hồ đã trở thành tuyệt kỹ tất sát của ông.

*tất sát: chắc chắn phải chết.

Cho nên, dù có nghiên cứu mất bao nhiêu tháng đi nữa, Độc Cô Lưu Vân vẫn không thể tiếp được chiêu này.

Nhưng mà, không tiếp được, thì cũng không phải là không phá được, lại càng không đại biểu cho việc nhất định sẽ bại trận.

Trong nháy mắt khi Quý Lăng Hiên vừa ra chiêu, Độc Cô Lưu Vân cũng đồng thời xuất kiếm.

Hắn giơ trường kiếm lên, thẳng thừng đâm về phía cổ họng của Quý Lăng Hiên. Chiêu kiếm đơn giản lại trực tiếp, không có bất cứ khác thường nào, nhưng bởi vì góc độ phương vị lẫn lực đạo đều đã được tính toán cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, vì thế xuất chiêu cực kỳ nhanh.

Có công không thủ, có tiến không lui!

Quý Lăng Hiên khẽ nhướn mày, bình thường đối thủ nhìn thấy chiêu kiếm này của ông, phản ứng đầu tiên sẽ là né tránh hoặc cố chống đỡ, vì thế tất cả bọn họ đều bại trận.

Chỉ có rất ít kiếm khách có kiếm pháp cực cao và ánh mắt cực chuẩn mới có thể nhạy bén mà chọn lấy công chế công.

Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy ông xuất kiếm thì đã mất đi tiên cơ rồi, vì thế cho dù bọn họ có tiến công đi nữa thì cũng đã chậm nửa phần. Kiếm chiêu của bọn họ chưa đâm tới, trường kiếm của ông đã chĩa thẳng vào cổ họng của bọn họ.

Mà chiêu này của Độc Cô Lưu Vân lại cứ như đã sớm chuẩn bị từ trước, tốc độ lại cực nhanh, đúng là hậu phát tiên chí*. Nếu bản thân không thu kiếm ngăn lại, vậy rất có khả năng người thua sẽ là mình, đương nhiên, cũng có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương.

*hậu phát tiên chí: phát sau mà đến trước

*lưỡng bại câu thương: cả hai người cùng thua

Quý Lăng Hiên đương nhiên sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh, vì thế ông liền biến chiêu.

Quý Lăng Hiên điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng lui về sau vài thước, tránh kiếm phong của Độc Cô Lưu Vân, đồng thời, nghiêng trường kiếm đâm về hướng giữa hai hàng lông mày của Độc Cô Lưu Vân.

Một chiêu này tên là “Cử án tề mi”, vốn là tuyệt kỹ kiếm pháp của phái Thiên Sơn, sau khi qua tay của Quý Lăng Hiên, uy lực của chiêu này đã gia tăng hơn gấp mười lần.

Quý Lăng Hiên vốn nghĩ Độc Cô Lưu Vân sẽ gặp chiêu nào xử chiêu đó, nếu ông cứ liên tục ra chiêu như vậy, coi như có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng Độc Cô Lưu Vân lại không hề để ý tới việc ông sử dụng chiêu thức nào, chỉ dùng trường kiếm đâm thẳng đến, hơn nữa chiêu thức cũng cực kỳ quỷ dị, thoạt đầu thì thấy sơ hở chồng chất, giống như một đứa con nít dùng kiếm đâm loạn, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, đằng sau mỗi một sơ hở đều cất giấu một cái bẫy đang chờ ông chủ động bước vào.

Quý Lăng Hiên không khỏi âm thầm nhíu mày: Đây là kiếm chiêu do Lưu Vân tự nghĩ ra sao? Sao lại tà môn quỷ dị như thế? Chẳng lẽ nó đã lệch khỏi con đường kiếm thuận chính tông, bước vào tà đạo rồi sao?!

Trong lòng trầm xuống, nhưng tay lại không chút cẩu thả, quyết đoán triệt tiêu kiếm chiêu không có chút bố cục của Độc Cô Lưu Vân.

Nhưng trường kiếm của ông vừa mới chuyển, thì chiêu số của Độc Cô Lưu Vân lại thay đổi. Lần này hắn lại đâm vào phía bên trái ông, cũng vẫn dùng kiếm pháp sơ hở chồng chất đó.

Quý Lăng Hiên không biết mức độ nông sâu ra sao, đành phải huy kiếm ra ngăn cản, chỉ thủ chứ không công, phải nhìn xem lề lối của bộ kiếm pháp này rốt cục là như thế nào.

Nhưng mà, kiếm pháp của Độc Cô Lưu Vân vẫn cứ loạn thất bát tao như cũ, thoáng nhìn quả thực còn không bằng người mới vừa học kiếm pháp. Quý Lăng Hiên đấu với hắn hơn mười chiêu, cảm thấy kiếm chiêu không quy tắc của Độc Cô Lưu Vân không có gì đáng nói, quả thực còn không được gọi là kiếm chiêu. Nhưng nếu ngươi thật sự nghĩ hắn đang loạn đâm chọt, muốn lợi dụng sơ hở mà hắn lộ ra để đâm vào nhược điểm của hắn, rất có khả năng sẽ mắc phải cái bẫy hắn lập ra, có khả năng sẽ bị chiêu sau của hắn chế trụ.

Đương nhiên, ngươi không thể không để ý tới kiếm pháp kém cỏi này của hắn chỉ chuyên về tấn công, mỗi một kiếm hắn đâm ra đều hướng vào chỗ hiểm. Vì thế Quý Lăng Hiên đành phải cẩn thận lựa chọn chiêu thức hòng chống đỡ phòng thủ.

Độc Cô Lưu Vân vẫn cứ dùng chiêu thức phân tán mà đâm tới, biểu tình trên mặt cực kỳ trấn định, nhưng trong lòng thì lại tuôn ra mồ hôi lạnh.

Hắn dùng bộ kiếm pháp trộn lẫn ảo ảo thực thực hù sư phụ đến mức chỉ dám thủ chứ không công, nhưng bản thân hắn biết rất rõ, bộ kiếm pháp này chưa được hoàn thiện, có rất nhiều sơ hở khi hắn đâm trường kiếm ra đều là sơ hở thật.

Nếu Quý Lăng Hiên không cẩn thật suy xét, mà cứ đâm thẳng vào sơ hở đó, vậy hắn nhất định chết là cái chắc.

Cũng may, tính tình của sư phụ rất là cẩn thận.

Độc Cô Lưu Vân cảm thấy may mắn.

Nhưng hắn cũng biết, phương pháp này chỉ có thể lừa gạt sư phụ nhất thời mà thôi, nói không chừng sư phụ sẽ nhìn ra được chỗ kỳ lạ nhanh thôi.

Nếu trước đó mình có thể nghĩ ra được phương pháp khắc địch chế thắng* thì tốt rồi.

*khắc định chế thắng: đánh bại địch giành chiến thắng.

Độc Cô Lưu Vân vừa nghĩ, vừa chống kiếm xuống, chém ra một chiêu ‘Hoành tảo thiên hạ’.

Chiêu này lại làm ẩu cực kỳ, cơ hồ đã khiến cho toàn thân bại lộ trước công kích của Quý Lăng Hiên.

Quý Lăng Hiên khẽ nhíu mày, nhưng lại không tùy tiện tấn công, chỉ nhẹ nhàng lui về sau tránh thoát kiếm chiêu của hắn, đồng thời nhanh chóng vận chuyển não bộ.

Giống như lời tiên đoán lúc nãy của Độc Cô Lưu Vân, dựa vào nhãn lực của ông, đương nhiên đã nhìn ra sơ hở trong kiếm chiêu của Độc Cô Lưu Vân là nửa thật nửa giả, không phải tất cả sơ hở đều cố ý thiết lập cạm bẫy. Chỉ cần chuẩn xác đâm vào chỗ sơ hở thật sự đó, ông nhất định sẽ thắng.

Nhưng kiếm pháp của hắn thực sự là quá mức tùy tiện, cho dù thị lực của Quý Lăng Hiên có tốt tới đâu cũng nhìn không ra được sơ hở nào là thật, sở hở nào là giả.

Cho nên ông đành phải tiếp tục quan sát, đợi đến khi có thể xác định thì mới ra tay.

Nhưng không đợi cho Quý Lăng Hiên nhìn ra được nguyên cơ, Độc Cô Lưu Vân lại biến chiêu.

Ngay lúc hắn đang xuất một nửa kiếm chiêu không có quy tắc, Quý Lăng Hiên cũng đang nâng kiếm chống đỡ, thì Độc Cô Lưu Vân bỗng xuất chiêu ‘Linh xà xuất động’, kiếm phong đâm thẳng vào giữa ngực Quý Lăng Hiên.

Biến cố tới quá nhanh, Quý Lăng Hiên vốn đã quen với loại kiếm chiêu ẩu tả của Độc Cô Lưu Vân, giờ lại phải đối mặt với trường kiếm nhanh như điện xẹt chỉ còn cách ngực mình chưa đầy vài thước, trong lòng biết cho dù có tránh né cũng không kịp nữa rồi, đành theo bản năng cùng ra chiêu ‘Linh xà xuất động’ hướng về lồng ngực của Độc Cô Lưu Vân.

Tuy ông ra chiêu muộn hết nửa phần, nhưng chỉ cần hai bên xuất ra toàn lực, thì có thể tạo ra tình thế lưỡng bại câu thương, cả hai đều sẽ bị kiếm đâm thủng một lỗ.

Hơn nữa, hiện tại, hai người ra tay đều không lưu lực, lại càng không lưu lại một chút đường sống nào.

Chu Mộ Phỉ vẫn đứng ở bên cạnh quan sát tình thế, thấy hai người liều mạng muốn đồng quy vu tận, không khỏi căng thẳng lên.

Mắt thấy trường kiếm của cả hai sắp sửa đâm vào thân thể đối phương, chợt có tiếng chim kêu vang dội, đồng thời, bóng dáng khổng lồ đột nhiên nhào tới, đánh bay Độc Cô Lưu Vân ra xa đến vài thước.

Cùng lúc đó, trường kiếm của Quý Lăng Hiên ‘xoẹt’ một tiếng, đâm vào trong cơ thể khổng lồ kia.

Mà vai phải của ông cũng bị một cái móng vuốt cào trúng, lưu lại năm vệt cào thấy được tới xương.

Quý Lăng Hiên lảo đảo lui về sau, trường kiếm trong tay ‘leng keng’ rơi xuống đất.

Đồng thời, Độc Cô Lưu Vân thét lên một tiếng đau đớn “Mộ Phỉ!”, lập tức nhào tới, hoảng loạn ôm lấy đại điêu máu chảy lai láng vì bị đâm trúng một kiếm.

Chu Mộ Phỉ thở dồn dập, bởi vì bị mất máu quá nhiều mà trước mắt tối đen từng chập, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu cực khẽ đáp lại hắn.

Độc Cô Lưu Vân mặt mày tái nhợt nhìn thanh kiếm đang cắm sâu vào bụng đại điêu, hơi hơi rung động theo nhịp điệu hấp của nó, hắn cảm thấy như bị sét đánh, trong lòng vừa sợ vừa đau, run giọng kêu: “Ngươi, sao ngươi lại nhào qua đây? Ta…..” Hắn muốn nói bản thân có giữ lại chiêu sau, sẽ không thua lại càng không chết, nhưng nhìn thấy Điêu Nhi máu chảy thành dòng đang hấp hối, yết hầu lại nghẹn ngào hai mắt cay cay, nửa lời cũng không nói được.

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy khóe mắt của hắn đã ướt nước, rõ ràng đã thương tâm cực độ, trong lòng nảy lên một cỗ cảm động nói không nên lời, cố nén cơn đau mà dùng đầu cọ lên cổ hắn, dùng hơi thở mỏng manh mà nói: “Úc úc~~ úc úc~~~” Độc Cô ngươi đừng có khóc a, ta chỉ là bị trúng có một kiếm, chảy xíu máu mà thôi, máu ta nhiều lắm, lại còn là nhân vật chính trong văn xuyên việt mà, nhất định là có quầng sáng của nhân vật chính, sẽ không chết dễ vậy đâu….

Độc Cô Lưu Vân đang chìm đắm trong nỗi bi thống, bỗng bị tiếng kêu mỏng manh kia làm bừng tỉnh, vội vàng xé nửa ống tay áo chèn quanh vết thương bị kiếm đâm của Chu Mộ Phỉ, rồi hướng về phía Quý Lăng Hiên mà nói: “Sư phụ, xin người cho con một lọ thánh dược cầm máu của sơn trang đi….”

Quý Lăng Hiên lại giống như không hề nghe thấy Độc Cô Lưu Vân đang nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khiếp sợ lẫn vui mừng, lẩm bẩm nói: “Ta thua…. Lưu Vân, con rốt cục đã thắng sư phụ….”

Chu Mộ Phỉ ngóng trông mà nhìn Quý Lăng Hiên, muốn gọi nhưng lại kêu không nổi, chỉ có thể thầm rống giận ở trong lòng: Kính nhờ, có thể cho thuốc cứu mạng tôi trước rồi mới tiếp tục ngẩn người được không a?!

Rống xong, y liền cảm thấy trước mắt đen thui, đầu gục xuống, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Thành Thần Điêu