Yên Chi Thượng Hoa

Chương 50


Vừa vào trong phòng, Oản Oản liền thấy không khí rất không thích hợp, nhưng không nói được nguyên do, hơn nữa tình trạng của Tùy Ý trong lòng không tốt, nên cũng không suy nghĩ cặn kẽ làm gì, nhanh chân chạy vào, gọi với vào trong: “Tình Khuynh, chàng mau tới đây.”

Tình Khuynh không còn đứng trên giường ấm, mà ngồi rũ rời trên sạp, đầu cúi gằm, mái tóc dài xõa ra, không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe được giọng của Oản Oản, đầu tiên ánh mắt có chút mờ mịt, rồi sau đó chợt ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn thẳng Oản Oản, lại phát hiện trong lòng Oản Oản ôm một đứa trẻ, vẻ mờ mịt trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, đứng dậy hỏi: “Tùy Ý bị làm sao vậy?”

Oản Oản chau mày, nhìn Tùy Ý nói: “Hình như là bị kinh hách.”

Tình Khuynh đi tới, nhìn thấy Tùy Ý trợn to hai mắt, thân thể run rẩy, gần như sắp đình chỉ hô hấp, cũng nhăn mày lại.

“Chàng trông thằng bé, ta đi nấu canh an thần.” Oản Oản thấy Tình Khuynh đi tới, bèn thuận tay đưa thằng bé vào trong lòng Tình Khuynh.

Tình Khuynh vốn đang muốn vươn tay ra, nhưng nghe nàng vừa nói xong, thoáng chốc liền thu trở về, sau đó lập tức đi ra ngoài nói: “Ta đi gọi Kim Hạp Ngân Hạp thức dậy giúp một tay, nàng trông nó đi.”

Oản Oản nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Tình Khuynh, bất an nói: “Đã trễ thế này, đừng kêu, đỡ cho bọn họ phải lo lắng.”

Trả lời nàng, chỉ có ống tay áo lay động của Tình Khuynh, cùng cánh cửa đã được kéo lại.

Oản Oản thở dài, ôm Tùy Ý ngồi lên sạp, ghé vào lỗ tai thằng bé nhỏ giọng an ủi, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, thằng bé bị kinh hách, cần một lúc để làm dịu đi, vội vàng khiến nó nhớ lại, ngược lại sẽ không tốt, chỉ hy vọng tạm thời hướng lực chú ý của thằng bé đi nơi khác, để nỗi sợ kia từ từ hạ xuống, bằng không, chỉ sợ tối nay sẽ phát sốt cao.

“Oản... Oản Oản tỷ tỷ...” Tùy Ý hình như phục hồi tinh thần được một chút, chợt rúc vào trong lòng Oản Oản, nức nở nói: “Đệ... Sẽ chết, sẽ giết... sẽ giết đệ...”

Oản Oản biến sắc, ôm chặt Tùy Ý, trấn an dỗ dành nói: “Làm sao có thể chứ, có phải đệ gặp ác mộng hay không, tỉnh ngủ rồi sẽ không còn ác mộng, không sợ, không sợ.”

Tùy Ý từ nghẹn ngào đến chậm rãi chảy ra nước mắt, rồi sau đó bỗng nhiên không thể khống chế, ôm lấy Oản Oản òa khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Đệ nhìn thấy cái không nên thấy, bọn họ sẽ không bỏ qua, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”

Oản Oản vỗ vỗ lưng Tùy Ý, chỉ an ủi, cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ việc này không nhỏ, vẫn nên đợi Tình Khuynh trở về cùng thương lượng.

Bất chợt, cánh cửa bị người kéo ra, tiếng khóc của Tùy Ý bỗng ngưng bặt, thân thể càng co lại chặt hơn, Oản Oản cũng bị giật mình, vừa thấy là Tình Khuynh, liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Canh nấu sao rồi?”

Tình Khuynh nhìn như có chút khẩn trương nhìn Oản Oản, thấy nàng nói với mình, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, vài bước đã đi tới, ngồi bên cạnh Oản Oản, sờ sờ Tùy Ý, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của thằng bé, liền nhẹ nhàng nói: “Đã nấu rồi, lập tức sẽ bưng đến.”

“Tùy Tâm đã biết chưa?” Oản Oản nhìn nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy Tùy Tâm đi theo vào.

Tình Khuynh vỗ vỗ Tùy Ý, lắc đầu nói: “Ta không gọi hắn, lúc này hẳn còn đang ngủ.”

Oản Oản cũng sợ Tùy Tâm biết việc này, lỡ như tiến vào lại nói chút chuyện gì, sẽ gây hoàn toàn ngược lại, còn không bằng chờ biết rõ ràng sự tình, ngày mai lại nói cho thằng bé, cũng ít đi một người lo lắng hãi hùng.

“Sao đệ không ở trong phòng ngủ, lúc này chạy ra ngoài làm gì? Ngay cả ca ca đệ cũng không phát hiện?” Tình Khuynh ôn nhu lấy khăn ra, lau gương mặt khóc đến đỏ bừng của Tùy Ý.

Tùy Ý vừa mới khóc đến lợi hại, đầu có chút choáng váng, nhưng tốt xấu gì nỗi kinh sợ ban nãy cũng đã qua rồi, có thể dần dần khôi phục lý trí, đứt quãng đáp lời, thằng bé nhắm chặt mắt lại cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Xuyên Nhi nói tiết Thanh minh phải hoá vàng mã cho người nhà, thì họ mới nhận được, tối nay Xuyên Nhi nói muốn đốt cho đại ca chết non của hắn chút tiền giấy, đệ nghĩ đã nhiều năm cũng chưa đốt tiền giấy cho cha mẹ đệ, khẳng định sẽ rất nghèo, nên nghĩ cũng muốn đốt chút tiền cho họ dùng, nhưng lại sợ ca ca biết, ca ca không cho đệ nghịch lửa, cho nên... Ban đêm chờ ca ca ngủ say, đệ liền trèo cửa sổ ra ngoài, cùng Xuyên Nhi đốt lửa...”

Tình Khuynh nghe Tùy Ý nói đến cha mẹ của thằng bé, ngón tay khẽ run, lập tức xiết chặt khăn rồi nhét vào trong lòng, lại hỏi: “Vậy đệ sợ cái gì?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng, lại khiến Tùy Ý lại run lên, dường như nội tâm sợ hãi không thể thừa nhận điều gì đó, Oản Oản vội ôm chặt lấy thằng bé, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nó.

Tùy Ý cảm giác được thân mình bị Oản Oản dùng sức ôm chặt đau đớn, chớp đôi mắt ngập nước long lanh, cắn cắn môi, giọng nói run run tiếp tục nói: “Đệ và Xuyên Nhi đốt xong, liền trở về phòng mỗi người, rồi sau đó lúc đi ngang qua vườn, nghe thấy sau núi giả có hai người đang nói chuyện...”

Oản Oản và Tình Khuynh cũng chưa mở miệng, trong phòng chỉ có giọng nói đứt quãng của một mình Tùy Ý.

“Đệ... đệ vốn... vốn không muốn... không muốn nghe lén.” Tùy Ý níu chặt ống tay áo Oản Oản, trong mắt lại trào ra nước mắt: “Nhưng... nhưng bọn họ nói, vài ngày nữa... muốn giết... giết sạch chúng ta... tất cả mọi người... tất cả mọi người...”

Thân mình Tùy Ý càng run càng mạnh, Oản Oản gần như ghìm lại không được, Tình Khuynh vội tiến đến hỗ trợ, ôm cả Oản Oản và Tùy Ý vào trong ngực, lúc này bên ngoài cánh cửa truyền đến giọng của Kim Hạp, canh an thần đã nấu xong rồi. Tình Khuynh vội vã đứng dậy, kéo cửa ra, cũng không cho Kim Hạp tiến vào, chỉ bảo hắn và Ngân Hạp canh giữ ở bên ngoài, để ngừa có người nghe lén.

Tình Khuynh bưng bát canh trở về trên sạp, Oản Oản vội vàng giữ chặt Tùy Ý, Tình Khuynh nhân cơ hội đem bát canh đã được làm mát vừa phải lưu loát bón vào. Canh vừa xuống bụng, Tùy Ý liền bớt run hẳn, ngay cả hai tay ban đầu lạnh như băng đều dần ấm lại.

“Công tử... Công tử đi nhanh đi, đừng ở nơi này nữa.” Tùy Ý vừa cảm thấy tốt một chút, liền lập tức bắt lấy tay Tình Khuynh nói.

Tình Khuynh cầm ngược lại tay thằng bé, nhỏ giọng hỏi: “Là ai nói? Nói cái gì?”

Tùy Ý hít sâu một hơi, đôi mày nhỏ nhíu lại nói: “Là hai người, một người đưa lưng về phía đệ, một người mặc áo choàng đen thui, đệ... đệ không thấy rõ mặt họ, nhưng... nhưng một người trong đó, bảo người kia yên tâm, nói cái gì... sẽ thay Ngũ điện hạ giải quyết hết thảy, sau đó nói, sau khi tìm được thứ đó, trong viên này, một người cũng sẽ chạy không thoát.”

Tình Khuynh cùng Oản Oản liếc nhìn nhau, đều nghĩ đến điều phủ Ninh Viễn Hầu đã nhắc nhở: Bên trong viên có phản đồ.

“Sau đó...” Tùy Ý bỗng nhiên ôm cổ Oản Oản, dường như đến phần khó tiếp nhận nhất, “Không biết như thế nào, Đinh Nhị của phòng bếp lớn trốn sau hàng cây đối diện, kết quả bị phát hiện... đầu... đầu bị... bị chém đứt máu đỏ đỏ... đỏ đỏ... chảy hết tươi...”

Oản Oản dứt khoát nhanh chóng bưng kín miệng Tùy Ý, ghé vào lỗ tai thằng bé: “Đó là đệ hoa mắt, không có việc này, đệ nhìn nhầm rồi, trời quá tối... quá tối...”

Ánh mắt Tùy Ý dần dần mê mang, miệng cũng thầm nói theo: “Nhìn lầm rồi... trời quá tối...”

Oản Oản nói như đinh đóng cột: “Đúng, đệ nhìn nhầm rồi! Tuyệt đối không thể nào, chỉ là đệ tự dọa mình thôi.”

Nghe Oản Oản khẳng định như thế, thân mình Tùy Ý dần dần thả lỏng, canh an thần bắt đầu có tác dụng, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu, miệng tiếp tục lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng thấp, mãi đến khi đầu lệch qua vai Oản Oản, phát ra hơi thở đều đều.

Oản Oản nhẹ lay động Tùy Ý, chờ chắc chắn thằng bé đã ngủ say, hơi thở đều đặn, không còn nói mớ, mới cẩn thận giao đến trong lòng Tình Khuynh, chờ Oản Oản đứng dậy trải chăn mền trên giường ấm xong, Oản Oản lại cởi quần áo đã dính đầy mồ hôi của Tùy Ý, mặc một bộ tiểu y của Tình Khuynh cho thằng bé, rồi nhét vào trong chăn.

Tình Khuynh và Oản Oản sợ Tùy Ý tỉnh lại không thấy người, nên cũng không rời đi, chỉ nhỏ giọng thảo luận lời Tùy Ý vừa nói, nhất trí cho rằng đó là lúc mật thám trong viên và người bên ngoài trao đổi tin tức, bị Tùy Ý và Đinh Nhị nhìn thấy, Đinh Nhị không được may mắn, bị người phát hiện, diệt khẩu tại chỗ, mà Tùy Ý còn nhỏ, hơn nữa lúc đó hỗn loạn, Tùy Ý mặc dù sợ muốn chết, thế mà có thể nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, xem như nhặt một cái mạng nhỏ.

Vì thế, hai người thống nhất ý kiến, đều xem như chuyện đêm qua chưa bao giờ phát sinh, cũng không đi quản thi thể của Đinh Nhị kia, ngày mai vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, như vậy mới không khiến Tùy Ý bại lộ, lại càng không liên lụy đến mọi người.

Bàn bạc xong, giằng co đến nửa đêm, Oản Oản thật mệt mỏi, nhưng trong phòng hỗn loạn, trên giường cũng không dọn dẹp, đành phải kéo một mảnh chăn ra, thuần thục tiến vào trong lòng Tình Khuynh, không đến nửa khắc đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ, Oản Oản cũng không mơ thấy cảnh tượng giết người mà Tùy Ý nói, ngược lại mơ thấy Tình Khuynh giữ chặt tay mình, lặp đi lặp lại như niệm chú, nói: “Đừng rời khỏi ta, ta không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý...”

Qua một đêm, lúc Oản Oản thức dậy thấy đầu óc quay cuồng, lại nhìn ra bên ngoài thấy trời sáng choang, mà trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ Tùy Ý đang say ngủ trên sạp, Oản Oản thật sự còn cho rằng chuyện thích khách và Tùy Ý bị chấn kinh đêm qua đều là nàng nằm mơ.

“Tỉnh rồi?” cửa được kéo ra, Tình Khuynh bưng một bát cháo đi vào, thắt lưng mảnh khảnh khẽ lay động, biểu lộ phong tình tự nhiên. Oản Oản nhéo nhéo một chút thịt thừa nổi trên bụng mình, thầm than vòng eo Tình Khuynh thật mảnh, bảo sao Dịch Ngạn Chi lại mê hắn như thế.

Tình Khuynh lên sạp, trước nhìn nhìn Tùy Ý một chút, tiếp theo bưng bát cháo nói: “Đêm qua nàng quá mệt, ngày thường lại ngủ không sâu, ta sợ ôm nàng lên giường, nàng liền tỉnh, bây giờ vừa vặn nàng đã tỉnh, nhanh ăn chút cháo đi, rồi lại lên giường nằm một chút.”

Oản Oản lắc đầu nói: “Ta còn chưa rửa mặt, giờ này cũng nên thức dậy rồi, Tùy Tâm biết chuyện Tùy Ý chưa?”

Tình Khuynh đặt bát cháo xuống, giữ chặt tay Oản Oản, nắm trong tay mình, cúi đầu nói: “Ta không nói cho thằng bé biết, cũng không nói cho Kim Hạp Ngân Hạp, chỉ nói Tùy Ý bị trúng gió, nằm ở chỗ chúng ta vài ngày, bảo họ đừng chuyện bé xé ra to.”

Bàn tay Oản Oản được hắn ủ ấm, không khỏi lộ ra một tia cười nói: “Bọn họ đều tin chàng, nghĩ là hẳn sẽ không sao.”

Tình Khuynh bị nụ cười mê người của Oản Oản làm hoảng hốt, không khỏi vươn tay, vuốt lên làn môi thơm mềm của Oản Oản, lẩm bẩm nói: “Xác của Đinh Nhị đã được phát hiện, đã báo quan gia, nhưng ta nghĩ chắc chắn sẽ không tra được gì.”

Oản Oản bị hắn sờ trong lòng thấy ngưa ngứa, lại ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đến nhân thần cộng phẫn (người và thần đều ghét) của hắn, không tự chủ được có chút thất thần, nhưng vẫn cưỡng chế nghiêm túc nói: “Thái tử bên kia không giúp được chúng ta sao?”

Tình Khuynh khắc chế nội tâm xúc động, buông lỏng tay, xoay mặt chỗ khác nói: “Hiện tại bản thân Thái tử cũng không lo nổi, làm sao còn tinh lực quan tâm đến những người ti tiện như chúng ta.”

“Đến tột cùng, bọn họ muốn tìm cái gì vậy?” Oản Oản suy nghĩ lời Tùy Ý nói đêm qua.

Tình Khuynh vừa nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: “Trục Yên võ công cũng không tệ, những người khác không có khả năng vào trong phòng trộm đồ mà hắn không biết, chỉ sợ tên trộm lục lọi trong phòng hắn chính là một trong hai người đêm qua giết người, thu hẹp phạm vi lại, cũng chỉ có tiếp xúc với người của Trục Yên là có hiềm nghi nhất.”

Dựa theo suy tính của Tình Khuynh, đám người Oản Oản cứ án binh bất động, chỉ âm thầm len lén để ý tình hình bên cạnh Trục Yên, nhưng vẫn chưa đợi hai người phát hiện ra manh mối gì, chỗ Liên Âm lại xảy ra vấn đề.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yên Chi Thượng Hoa