Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 24: Nữ tử áo trắng


Edit: V.O

"Không có gì." Ta ngồi bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay Lộ Thành. Ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày, chu miệng, híp mắt, tội nghiệp nói: "Lộ Thành, ta mệt, ngươi ôm ta ngủ được không?"

Ở trong mắt Lộ Thành, ta thấy được bộ dạng mị hoặc của ta lúc này, quả nhiên rất mê người.

Vẻ mặt Lộ Thành cứng lại, rất nhanh đã gật đầu, kéo ta vào lòng hắn, ôm ta, giọng dịu dàng: "Nàng yên tâm ngủ đi, đợi đến nơi ta sẽ gọi nàng."

Thừa dịp Lộ Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, ta ở trong lòng Lộ Thành mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt hòa thượng. Cười giật giật môi. Sao, ta biểu hiện không tệ chứ.

Dường như đáy mắt hòa thượng nổi lên gió bão, phản chiếu lửa giận, người càng lạnh lùng hơn, mím môi thật chặt, sắc mặt âm trầm.

Ta càng vui vẻ hơn.

"Đại sư? Sao vậy?" Lộ Thành quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt hòa thượng không quá tốt.

Hòa thượng ngẩng đầu lên, hơi thở bạo ngược ập về phía Lộ Thành, ta ở trong lòng Lộ Thành cũng không khỏi rùng mình.

Lộ Thành hơi sửng sốt: "Đại sư?"

"A di đà phật." Hòa thượng nhắm mắt, hơi thở bạo ngược dần dần tản đi: "Nghiêm công tử, bần tăng thất lễ."

"Đại sư, vậy là sao?"

"Không có gì. A di đà phật." Hòa thượng yên lặng không nói thêm gì nữa. Lộ Thành cũng không tiện nói gì. Hắn đặt ta ngang chỗ ngồi, nằm lên đùi hắn, khiến ta ngủ thoải mái hơn chút.

Thật ra thì, Lộ Thành là một nam nhân biết chăm sóc.

Dĩ nhiên ta cũng không coi hòa thượng vào đâu, không tim không phổi ngủ thiếp đi.

Khi ta thức dậy, ngày đã bắt đầu tối. Không biết Lộ Thành đi đâu, ta gối lên quần áo của hắn, mà hòa thượng đang ngồi đối diện ta, nhắm hai mắt ngồi thiền.

Ta từ từ ngồi dậy: "Lộ Thành đâu?"

Hòa thượng không để ý tới ta, vẫn ngồi thiền. Yên lặng không nói.

"Hòa thượng, ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Ta nhíu mày. Đặc biệt ghét hòa thượng không nhìn ta.

"Xà Yêu. Ngươi đừng quá đáng." Giọng hòa thượng thản nhiên, có chút khàn khàn, hắn cũng không mở mắt.

"Ta quá đáng?" Ta cười châm chọc: "Hòa thượng, ngươi đang nói đùa, con yêu quái nào chả quá đáng."

"Xà Yêu, bổn tọa không muốn làm khó ngươi." Hắn mở mắt ra, ánh mắt thanh thản bình tĩnh: "Ngươi trở về núi dốc lòng tu luyện, sớm ngày thành tiên mới là chính đạo, ngươi cần gì phải tới trần thế làm loạn."

"Không muốn nói mấy đạo lý lớn này với ngươi." Ta ngồi ở một góc xe: "Đạo lý lớn đều nói cái gì mà thành tiên, không phải là cắt đứt thất tình lục dục sao, không có tình, sống cũng không có ý nghĩa gì. Hòa thượng, ngươi nói ta, chẳng lẽ ngươi làm được?"

"A di đà phật." Hòa thượng không nói gì.

Trong xe tối đen, yên tĩnh.

"Hòa thượng, ta hỏi ngươi, sao lại thả ta nhiều lần vậy?"

Hòa thượng yên lặng, một lúc lâu, mới nghe thấy giọng của hắn.

"Thả ngươi nhiều lần, tại sao không đi?"

...

Quả nhiên Kinh Thành không giống địa phương nhỏ, tiếng người ồn ào, ngay cả người bán mứt quả rong chỗ nào cũng có. Chủ yếu nhất là, ta thích ăn mứt quả nhất, nhớ những ngày ở hiện đại, cực kỳ thích anh trai không có lương tâm mua mứt quả cho ta. Người bán mứt quả ở Tô Châu đều bị ta mua sợ, đều trốn ta. Ghét!

"Sao, nàng muốn ăn?" Có lẽ ánh mắt của ta quá mức rõ ràng, Nghiêm Lộ Thành chỉ chỉ một chuỗi hồ lô đường tròn núc ních ngoài cửa sổ.

Nói thừa, dĩ nhiên muốn ăn. Ta cũng mặc kệ rụt rè hay không, vén rèm cửa lên, nhảy xuống, đi tới giật một đống mứt quả trong tay người bán hàng rong.

"Aiz, cô nương, bạc đâu ~" Người bán hàng rong bị ta dọa sợ hết hồn.

"Thật ngại quá, tiền đây." Nghiêm Lộ Thành cũng nhảy theo xuống xe, đưa bạc qua.

Ta gặm mứt quả. Nghĩ thầm người này thật sự không tệ, có một tướng công theo đuôi trả tiền cũng tốt, không thì ta suy nghĩ lại một chút? Ta nhíu mày, trong lòng tính toán. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt cưng chiều của Nghiêm Lộ Thành, không hiểu sao có mấy phần ngượng ngùng, mặc dù không quá giống mình, nhưng dù sao cũng là người.

"Nhìn cái gì." Ta giả bộ hung tợn trừng hắn.

"Không có gì, Tiểu Thanh, nàng thật đáng yêu." Hắn nheo mắt lại, nhếch miệng lên, trong nháy mắt ánh mặt trời hiện ra, ấm áp.

"Đúng là miệng ngọt..." Ta xoa xoa mặt hơi nóng lên, nghiêng người, miệng lưỡi tiểu tử này cũng quá trơn tru.

"Cạch..." Tiếng kim loại. Thân thể ta cứng đờ, không khỏi thầm mắng mình chỉ biết ăn, thiếu chút nữa đã quên hòa thượng còn ở trên xe. Với thính lực của hắn, nhất định đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa chúng ta. Ta cứng ngắc xoay người, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lạnh cứng sau rèm bị gió nâng lên của hòa thượng, ta thấy tay hắn nắm chặt thiền trượng, lưng không khỏi lạnh buốt. Lúc này hắn đang nghĩ gì vậy, có lẽ là tức giận một con Xà Yêu như ta lại đi mê hoặc loài người dưới mí mắt hắn. Ta cúi đầu, tóc rũ xuống che mặt ta, không ai biết bây giờ ta đau khổ thế nào.

"Tiểu Thanh, nếu nàng không vội đi làm việc, dieendaanleequuydoon – V.O, không bằng ở trong phủ ta mấy ngày đi." Nghiêm Lộ Thành níu tay ta lại, trong ánh mắt có chút mong đợi.

Nói thật ra, ta vốn tới tham gia náo nhiệt, nào có chuyện gì cần làm, chẳng qua là, ta đi vậy chẳng phải là phải ở cùng hòa thượng bắt yêu này, không biết lúc nào thì nguy hiểm đến tính mạng. Ta đang suy nghĩ làm như thế nào cho phải, đã nghe thấy hòa thượng truyền âm: "Xà Yêu, ngươi nên ở yên, đừng vọng tưởng chạy khắp nơi, bổn tọa sẽ nhìn ngươi, tránh để ngươi làm hại nhân gian."

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hòa thượng, hắn đang nhìn chằm chằm ta lạnh như băng, ta cau mày truyền âm: "Hừ, xen vào việc của người khác."

"Tiểu Thanh." Giọng trầm thấp của Nghiêm Lộ Thành vang lên bên tai, ta phục hồi tinh thần lại, quay đầu cười nói: "Sao?"

Nghiêm Lộ Thành hơi nhăn mày, nhìn hòa thượng, có chút nghi ngờ không rõ: "Đại sư, người quen biết Tiểu Thanh cô nương?"

"Lộ Thành? Sao vậy?" Sao hắn lại hỏi như thế.

"Không có gì, chúng ta vào đi thôi." Hắn nắm tay của ta thật chặt, cười nói với ta. Ta tránh thoát, thế nhưng hắn lại cầm thật chặt, xoay người: "Thiền sư Pháp Hải, mời vào, chắc gia phụ đã đợi sốt ruột."

"A di đà phật." Hòa thượng không nói gì, đi thẳng vào trong phủ.

Phủ thái sư này quả nhiên là xa hoa, nếu không có Lộ Thành dẫn đường có lẽ bây giờ ta cũng đã vòng quanh mông lung. Trong lúc ta đang đánh giá chung quanh, chạm mặt một nam nhân trung niên vóc người hơi mập và một phụ nhân đoan trang từ trong đại điện đi ra.

"Cha, đây chính là Thiền sư Pháp Hải của Kim Sơn Tự."

A, nam nhân trung niên này là cha Lộ Thành, cũng chính là Nghiêm thái sư đương triều rồi. Có lẽ phụ nhân đoan trang kia là nương hắn. Ta hơi cúi đầu, đứng ở một bên không nói. Trường hợp này không cần nói mới tốt.

"Thiền sư, tình huống cụ thể Thành nhi đã nói với ngài, hôm nay Thành nhi đi ra ngoài mấy ngày, lại có hai người bị hại rồi." Nghiêm thái sư cau mày lo lắng: "Hi vọng thiền sư có thể hàng phục yêu nghiệt này."

"A di đà phật." Hòa thượng chắp tay: "Nếu là yêu nghiệt quấy phá, đương nhiên bần tăng sẽ cố hết sức."

"Vậy làm phiền đại sư." Nghiêm Thái sư thở dài. "Thành nhi, đưa đại sư đến phòng khách nghỉ ngơi."

"Vâng." Lộ Thành gật đầu.

"A di đà phật, làm phiền Thái Sư rồi."

Nên kết thúc rồi đúng không, ta ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ tới phụ nhân đối diện lại đang quan sát ta. "Thành nhi, vị cô nương này . ."

Phụ nhân vừa mở miệng, Thái Sư cũng nhìn lại: "Đúng vậy, vị cô nương này là ai?"

"À, cha nương, đây là Tiểu Thanh, là. . .bằng hữu của con, nàng tới Kinh Thành làm việc, con mời nàng vào phủ nghỉ ngơi mấy ngày." Nghiêm Lộ Thành nghiêm chỉnh nói, nháy mắt ám chỉ với nương hắn, tin tức đã bại lộ, bỗng nhiên ánh mắt Nghiêm phu nhân nhìn ta nhiều thêm chút gì đó.

"À, Tiểu Thanh cô nương, nếu vừa tới Kinh Thành, thì để cho Thành nhi dẫn cô nương đi dạo một chút đi." Nghiêm phu nhân mỉm cười nói: "Thành nhi, dẫn Thiền sư và Tiểu Thanh cô nương đi nghỉ ngơi đi. A Phúc, dặn trù phòng chuẩn bị thức ăn."

"Vâng, phu nhân." Quản gia gật đầu.

Ta theo sau lưng Lộ Thành, đi từ từ, chẳng biết tại sao, cảm thấy Nghiêm phu nhân này là lạ. Ta quay đầu lại, Nghiêm phu nhân đang cười với ta. Có lẽ ta suy nghĩ nhiều? Ta ngẩng đầu nhìn hòa thượng, hắn không có biểu cảm gì, có lẽ là ảo giác.

"Tiểu Thanh, ngẩn người làm gì, đi." Lộ Thành kéo cánh tay ta, ta mới phục hồi tinh thần lại, cười ngơ ngác với Lộ Thành. Lộ Thành cưng chiều sờ sờ đầu ta.

Hòa thượng mấp máy môi không dễ dàng phát hiện. Dĩ nhiên ta không nhìn thấy.

Đêm đã khuya, ánh nến hơi vàng nhảy nhót trong chụp đèn.

Ta nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm màn che ngẩn người. Bất tri bất giác, ta tới nơi này đã một đoạn thời gian. Dường như đã quen cuộc sống ở nơi này, có tỷ tỷ bên cạnh, ồn ào với Hứa Tiên, thỉnh thoảng dùng một chút pháp thuật trêu đùa người khác, nói thật ra, dường như cuộc sống này không tệ, so với cuộc sống đau lòng lục đục với nhau kia, nói thế nào bây giờ cũng tốt hơn một chút, trừ. . . Thư Thành. Lý Thư Thành cho ta quá nhiều, anh ưu nhã, có phong độ, thương ta lại không ngại ta mất đi trong sạch mà lấy ta, tương đương với người cho ta hai sinh mạng, sao ta có thể quên. Nếu như, Thư Thành cũng có thể chuyển kiếp thì tốt, ta bây giờ, trong sạch, vẻ ngoài lại đẹp, đã xứng với anh. . .

"Vụt. . ." Bóng mờ chợt lóe lên trước cửa sổ, mang theo tiếng gió chấn động khiến cửa đập vang dội.

"Ai?" Ta lật người dậy. Có lẽ đó là yêu quái làm loạn ở Phủ thái sư. Ta đẩy cửa đuổi theo.

"Đứng lại cho ta!" Hai tay ta vẽ bí quyết: "Định!"

Quả nhiên bóng trắng kia bị định ở trên nóc phòng, ta đi tới: "Hừ, dám hù dọa cô nãi nãi nhà ngươi, cũng không nhìn thử xem ta là ai." Ta đứng ở trước mặt nàng ta, vóc người áo trắng tung bay này, rõ ràng chính là một nữ tử, nhưng nàng ta che mặt ta cũng không biết rốt cuộc là ai. Ta giơ tay lên gỡ khăn sa trên mặt nàng ta xuống.

Trong lúc bất chợt, nàng ta vươn tay đánh một chưởng, ngực ta bị chấn đến tê rần, tiếp theo đó là đau nhức, rớt xuống như diều đứt dây. Ngay sau đó là bạch quang đánh về phía ta.

"A di đà phật." Một đường kim quang đánh tan bạch quang, một cái áo cà sa quấn lấy ta, từ từ rơi xuống đất.

Kim quang tản đi: "Phụt." Ta phun ra một ngụm máu, quay đầu lại, quả nhiên là hòa thượng.

"Nàng ta là xà yêu, ngươi còn cứu nàng ta?" Cô nương áo trắng bay xuống, xinh đẹp đứng dưới đất, trong trẻo lạnh lùng hỏi.

"A di đà phật, nàng cũng không làm bậy." Hòa thượng chắp tay lẳng lặng nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yêu Hoặc Phật Tâm