Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 33: Đỉnh núi

Chương sau
Danh sách chương

Edit: V.O

Hắn buồn rầu cau mày: "Ta đã rất cố gắng, nhưng cho dù thế nào, cũng cần hai trăm năm mới có thể khống chế yêu khí được. Ta đâu có cách nào!"

"Lại nói, kể từ khi ra khỏi Động Thanh Nhai, cũng đã từng thấy yêu dạo chơi ở nhân gian, nhưng che giấu hơi thở vô cùng tốt, hoàn toàn không dễ bị nhận ra, chẳng lẽ có cách nào khác sao?" Ta lầm bầm, thấy Khải Thần nhìn chằm chằm ta, hỏi hắn: "Đúng rồi, Nhân Tham gia gia không ở đây, cũng không có cách thỉnh giáo ông ấy vấn đề này. Không phải lần trước tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp Nhân Tham gia gia đó sao, lão tiền bối tuổi cao như bọn họ, cũng biết nhiều, ngươi còn nhớ đường không?"

"Dĩ nhiên nhớ." Hắn gật đầu: "Ở sườn núi Tuyết Sơn cách Động Thanh Nhai không xa. Sao, ngươi có chuyện tìm ông ấy?"

"Đần." Ta nhìn hắn xem thường: "Ông ấy biết rộng, có thể hỏi thử xem ông ấy có cách nào tốt giúp ngươi không" Ta đứng dậy: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn đến nhân gian chơi sao?"

"Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài?" Hắn vui mừng bò dậy khỏi tảng đá, hai mắt tỏa sáng nhìn ta.

"Đúng." Ta gật đầu: "Dẫn ngươi ra ngoài chơi, nhưng, trước phải giải quyết vấn đề yêu khí này của ngươi, nếu không mấy người tu hành kia biết thân phận của ngươi nhất định sẽ đuổi giết ngươi khắp thế giới, lại chọc một đống phiền phức."

"Ừ", hắn đáp lại ta: "Nhưng tại sao ta không hại người, những người đó lại cứ như có thù oán sâu nặng với ta."

"Có lẽ là sợ." Ta cười lạnh: "Được rồi, chúng ta lên đường đi."

Không biết Nhân Tham gia gia đã tu luyện trên sườn núi Tuyết Sơn bao nhiêu năm. Khải Thần nói, lần trước đến xin râu nhân sâm thì ông ấy còn tìm mọi cách làm khó dễ, nể mặt tỷ tỷ, nên mới không tình nguyện cho, là một lão đầu tính tình cổ quái.

Nhiệt độ trên Tuyết Sơn rất thấp, Khải Thần rất tinh thần đi trước dẫn đường cho ta, có lẽ thật rất muốn đi ra ngoài. Nhưng cái kiểu xoay xoay eo này cũng làm cho người ta khó chịu, ta ác ý ném một quả cầu lửa từ sau lưng. Hắn không hề đề phòng kêu to: "Tiểu Thanh, ngươi làm gì vậy!"

"Đi đường cho đàng hoàng, bộ dạng như vậy, không che giấu yêu khí cũng có thể nhìn ra ngươi là một yêu tinh!" Nhìn thấy mặt hắn uất ức, ta cười nói.

Cứ cãi nhau ầm xì như vậy mãi đến lúc đến động của Nhân Tham gia gia, trên người Khải Thần đã rách rưới nhếch nhác, thấy lão đầu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, mặt già còn đỏ lên: "Mặt đầy bụi đất, là bị kẻ thù đuổi giết?" Lão đầu mở cửa, mặt chê bai ngồi xuống ghế: "Sao ngươi lại tới, lại có chuyện gì?"

Khải Thần hết sức khó chịu nhìn ta xem thường, lại không thể làm gì, ai bảo hắn không đánh lại ta. Ta cười trộm.

"Gia gia, ta tới tìm ôm giúp đỡ." Khải Thần cười rực rỡ.

Ta nghiêm túc quan sát lão. Tóc lão đầu này trắng xóa, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, trên đầu buộc bằng sợi dây màu đỏ. "Chúng ta tới thỉnh giáo ông, ông có biết cách đè ép yêu khí không?"

"Đè ép yêu khí?" Lão vuốt vuốt râu, mắt chuyển qua Khải Thần: "Lại là tiểu tử ngươi? Yên tĩnh tu luyện trên núi, xuống núi quá sớm cũng không đảm bảo được an toàn cho chính ngươi."

"Ha ha," Khải Thần gãi gãi đầu: "Gia gia, ông giúp ta một lần nữa đi, trong núi quá không thú vị, ta chỉ đi xem thử, sẽ không gây họa." Hắn nhìn chằm chằm lên râu của Nhân Tham gia gia.

"Aiz!" Lão đầu hốt hoảng che râu: "Ngươi lại chú ý đến râu của ta! Râu bảo bối của ta không phải là toàn năng, lần này không liên quan gì đến ta! Các ngươi phải lên đỉnh Tuyết Sơn mới được!"

"Ôi! Râu không thể sao?" Khải Thần thất vọng nói.

"Lên đỉnh Tuyết Sơn?" Ta không hiểu: "Tại sao?"

"Hừ!" Lão đầu hừ lạnh: "Đỉnh Tuyết Sơn có một suối nước, nước giọt xuống hồ, nước hồ ấm áp, nhưng tẩy sạch thân, trừ yêu khí, đối với người sống có tác dụng thần kỳ sinh thịt hoạt huyết. Được đặt tên là Hồ Thanh Linh."

"Hồ Thanh Linh?"

"Đúng, chính là Hồ Thanh Linh."

"Tắm ở chỗ đó là được sao?" Khải Thần thả lỏng. "Thật tốt quá, Tiểu Thanh, bây giờ chúng ta đi đi."

"Nào có đơn giản như vậy?" Lão đầu tức giận nói: "Các ngươi muốn vào suối nước đó, nếu ở bảy mươi năm trước thì dễ dàng. Bây giờ. . .đừng mơ."

"Tại sao!"

"Tại sao? Đỉnh Tuyết Sơn cách chỗ ngài không xa, chẳng lẽ có nguy hiểm gì sao?" Ta kỳ lạ hỏi.

"Nói ra, cũng là chuyện bảy mươi năm trước, khi đó, Hồ Thanh Linh là có thể tùy ý cung cấp người và yêu sử dụng, cho đến một ngày một đạo sĩ lên núi. Cảm thấy nơi này là bảo địa linh khí thiên địa, nên ở lại nơi này. Kể cả Hồ Thanh Linh cũng chiếm. Bày kết giới, chỉ để một mình hắn sử dụng." Ánh mắt lão đầu âm u, ta chú ý tới tay của lão cũng càng nắm chặt. "Sinh linh trên núi cũng bị hắn trừ sạch sẽ, chết chết, trốn trốn, còn bị nhốt. . ."

"Cái gì!" Ta và Khải Thần ngạc nhiên không dứt, đứng dậy: "Tại sao có thể có chuyện như vậy? Đạo sĩ kia lợi hại như vậy?"

Lão đầu cười lạnh: "Lợi hại? Đúng vậy, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng bị thương ở trên tay hắn!"

"Tỷ tỷ?", "Bạch nương nương?"

"Đúng, nàng cũng coi là vì giúp ta, nên mới ra tay. . .chẳng qua là pháp bảo của đạo sĩ kia cực kỳ mạnh, cho dù là nàng cũng rơi xuống thế yếu, dieendaanleequuydoon – V.O, cuối cùng trọng thương mà về." Lão đầu thở dài.

Không trách được nể mặt tỷ tỷ mới giúp Khải Thần hóa hình. Nhưng tỷ tỷ cũng đánh không lại đạo sĩ kia, xem ra muốn vào Hồ Thanh Linh này cũng khó.

"Còn có cách nào khác không? Nhân gian cũng có không ít yêu tinh không có yêu khí. . ." Ta cau mày hỏi.

"Yêu khí mạnh còn phải xem là yêu gì. . . yêu khí của thú thường nặng, mà thực vật là nhẹ, thú nhỏ thứ hai, trên cơ bản tu vi không cao, có thể che giấu, nhưng rắn chỉ sợ là khó. . ." Lão đầu lắc đầu.

"Bỏ đi , ta nên chăm chỉ tu luyện." Khải Thần có chút ảm đạm. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cẩn thận chút, cố gắng không xung đột chính diện với đạo sĩ kia, dùng nước hồ rồi về, sẽ không có vấn đề gì.

"Vẫn có thể thử xem." Ta vỗ vỗ vai Khải Thần: "Chúng ta cẩn thận chút là được rồi. Đã qua bảy mươi năm, nếu như đạo sĩ kia đã không còn ở đó thì sao."

"Nhưng quá nguy hiểm. . ." Khải Thần lắc đầu.

"Không vào hang hổ sao bắt được hổ con." Ta cười."Gia gia, ngài có đề xuất gì hay không."

"Các ngươi thật muốn đi?" Lão đầu nghiêm mặt nói: "Đạo sĩ này, cũng chỉ có pháp bảo lợi hại. . ."

"Pháp bảo?"

"Đúng, không biết hắn tìm thấy pháp bảo ‘ThápTrấn Yêu' từ chỗ nào, đa số những yêu chạy không thoát kia đều bị nhốt vào trong tháp, không thấy mặt trời." Lão đầu nhíu mày, nghiêm túc nói.

"Tháp Trấn Yêu?" Ta nhớ hình như đây là pháp bảo Thác Tháp Lý Thiên Vương trong thần thoại? "Ngài nói nhốt, những yêu kia còn sống?"

"Hẳn là vậy." Lão đầu có chút đau khổ hạ thấp giọng: "Lâu như vậy, ai biết có còn sống không." Lão đầu lắc đầu: "Bây giờ các ngươi vẫn muốn lên đỉnh núi sao?"

"Ừm. Có thể đi xem thử. Biết đâu may mắn. Mặc dù không hi vọng gì, nhưng vẫn phải thử." Ta gật đầu.

"Vậy, ta có thể nhờ các ngươi một chuyện không. . ." Lão đầu muốn nói lại thôi.

"Ngài cứ việc nói thẳng."

"Nếu như các ngươi đến đỉnh núi, nếu đạo sĩ kia không ở, có thể tìm thử pháp bảo của hắn không."

"Pháp bảo? Ngài muốn cái đó làm cái gì?" Ta không hiểu.

"Ta vì cháu gái của ta," lão đầu cúi đầu, giọng lại thấp vài phần: "Thật ra thì, trước kia ta ở trên đỉnh núi cùng cháu gái của ta. Đạo sĩ kia tới, đã thu cháu gái đáng thương của ta vào trong tháp, mặc dù lão già ta dùng hết sức, vẫn bị thương, bị nhốt ở chỗ quỷ quái này. . ."

"Ngài nói nhốt? Nhưng. . ."

"Bây giờ ta hoàn toàn không ra sơn động này được. Thấy sợi dây cột màu đỏ này không. Không giải được. . ."

"Ngươi thật muốn lên đỉnh núi sao?" Khải Thần có chút bận tâm nhíu mày. Hắn vốn đẹp, nhìn như vậy lại giống như là mỹ nhân yếu đuối.

"Đừng lo.” Ta cười cười. "Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta còn có thể trốn, nghĩ đến cũng bảy mươi năm, bảy mươi năm không xuống núi, không có tin tức gì. Có lẽ đã sớm không có ở đó." Vỗ vỗ vai Khải Thần, an ủi hắn.

Bây giờ quan hệ với tỷ tỷ rất bế tắc, mà hòa thượng, là thật cảm thấy trái tim băng giá, nhớ lại chính là đau lòng.

"Sao?" Mặt Khải Thần phóng đại làm ta giật cả mình: "Đang suy nghĩ gì nhập thần như thế?"

"Còn có thể nghĩ gì." Ta cười ha ha, tránh lời của hắn: "Một lát đến đỉnh núi chuyện đầu tiên chính là vào trong hồ tẩy sạch thân, ta đi chung quanh tìm thử Tháp Trấn Yêu, nếu ngươi phát hiện có cái gì không đúng, lập tức chạy, biết không?"

"Muốn chạy thì cùng chạy!" Khải Thần lẩm bẩm, rất bất mãn nhìn ta xem thường.

"Nói nhảm nhiều làm gì!" Ta vươn tay cho hắn một hạt dẻ: "Đạo hạnh của ta sâu hơn ngươi, ngươi phải nghe ta." Ta trừng hắn, trong lòng dâng lên ấm áp, có lẽ đây là sự quan tâm bình thường nhất trong khoảng thời gian này.

Chỗ cao tất lạnh lẽo, lên tới đỉnh Tuyết Sơn tuyết vẫn bay bay. Yên tĩnh không có một chút tiếng động, ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra nơi này thật không có người ở.

"Tiểu Thanh, ta tìm được Hồ Thanh Linh rồi !" Khải Thần ở cách đó không xa khoát tay với ta, mặt vui mừng.

"Ngươi nhanh đi tẩy rửa sạch thân. Ta xem xung quanh một chút." Hắn hóa thành con rắn lớn, một hơi đâm vào trong hồ, không thấy bóng dáng.

Bốn phía cũng không có chỗ nào không đúng, trừ tuyết đọng chính là tuyết đọng. Nhìn thế này, đã thật lâu không ai ở. Sợ là không tìm được cháu gái Nhân Tham gia gia. Đang lúc ta quyết định ngồi xuống, yên tâm chờ Khải Thần ra. Đột nhiên trong lòng hiện ra một luồng ý tưởng kỳ lạ.

Có thứ gì đó đang kêu gọi ta? Là ai?

Ta nhắm mắt lại, trong lòng cảm ứng được phương hướng là hướng Đông Bắc. Có cần đi không? Nghĩ một lát, ta vẫn quyết định đi xem thử.

Đi tới cuối, là một sơn động đen như mực. Tuyết đọng trên đất tan sạch sẽ cách sơn động vài thước. Thật là kỳ dị! Ta rùng mình, cảm thấy không quá thoải mái. Đáy lòng như có giọng nói cứ nói mãi, vào xem một chút.

Cắn răng, đi

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yêu Hoặc Phật Tâm


Chương sau
Danh sách chương