Yêu Người Đắm Say

Chương 23

Chương sau
Danh sách chương

Dưới cái nhìn chăm chú bằng ánh mắt chết chóc cực kỳ lạnh lùng của Bùi Hàn Chu, La Tấn lại yên lặng rút bàn tay đội nón xanh của cậu ấy lại.

“Chỉ đùa một chút, giỡn chơi thôi mà,” La Tấn cười đùa vỗ mũ rồi tự mang cho mình, “Cũng chỉ vì hiệu quả sân khấu nhìn nhau vài lần thôi mà, một không tiếp xúc tay chân hai không liếc mắt đưa tình, còn chẳng hát lấy một bài tình ca. Chị dâu thật tốt, chị dâu chính là thiếu nữ độc lập thời đại mới.”

Sau khi La Tấn bô bô nói lớn một hồi, lúc này tình cảnh mới được vãn hồi không ít, giữa mày anh cuối cùng thoáng hiện lên một chút vui vẻ, ký tên mình lên tài liệu cuối cùng thì nói với giọng lạnh nhạt: “Xuống sân khấu cũng không có nắm tay.”

Nói tới đây La Tấn mới nhớ tới trước kia có một đôi nắm tay đi lên nắm tay đi xuống, dường như là do nhà gái mang giày cao gót và váy dài, hành động hơi không tiện.

Dường như chị dâu cũng mang giày cao gót nhưng……

La Tấn ngầm quắn quéo nhích lại gần, cười xấu xa trêu chọc: “Cậu quan sát tỉ mỉ đấy nhỉ?”

“……”

///

《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 kết thúc ghi hình vào khoảng 11 giờ khuya.

Không có gì lo lắng, Lâm Lạc Tang cầm hạng nhất tại trường quay.

Tưởng Mai đêm nay tìm được cộng sự là một nam ca sĩ nổi tiếng chơi rock and roll, sân khấu bùng nổ, bắt được hạng hai, không chênh lệch nhiều so với lượt bình chọn của Lâm Lạc Tang.

Nhưng Tưởng Mai rõ ràng là không vui cho lắm, cảm thấy bản thân có thể giành được hạng nhất, cuối cùng lúc công bố thứ tự thì cười đặc biệt gượng ép nhưng đối với màn ảnh cũng không thể trực tiếp biểu đạt bất mãn mà chỉ phải nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng thành kiến là thứ rất khó xóa bỏ, bởi vì trước kia tôi mang rất nhiều thân phận nên tôi nghĩ những bài hát của mình sẽ khó được mọi người chấp nhận. Cảm ơn mọi người đã cho tôi biết thì ra chỉ cần có thực lực tương ứng là có thể chờ đến ngày được công nhận.”

Tưởng Mai chắc mẫm cho rằng do mình có quá nhiều thân phận, trông giống một thần tượng chuyên nghiệp hơn cho nên mọi người không cảm thấy cô ta là ca sĩ chuyên nghiệp, sự công nhận dành cho cô ta mấy tập trước mới ít như thế. Cô ta cũng không hoài nghi năng lực của mình.

Mặc dù khách mời trên sân khấu đều thần giao cách cảm biết rằng chính ca sĩ nhạc rock mới đóng vai trò quan trọng trong toàn bộ màn trình diễn và góp phần tạo nên điểm nhấn nhưng không ai chỉ ra, Tưởng Mai vẫn tiếp tục yên tâm thoải mái rơi vào đất nước lý tưởng của cô ta. May mắn thay mọi người cuối cùng cũng nguyện ý đối đãi với cô ta tương đối khách quan nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy có chút thành kiến trong bảng xếp hạng này, nếu không bản thân có thể leo lên đỉnh cao.

Nhạc Huy cũng bị sốc trước bài phát biểu của Tưởng Mai trên sân khấu, xuống sân khấu còn phàn nàn với Lâm Lạc Tang: “Sao có thể tự tin như vậy nhỉ? Là bởi vì ra nước ngoài để du học, có cái học vị tiến sĩ cũng không tệ lắm hả? Tuy rằng so sánh với người thường còn có thể nhưng ở trong giới thật sự không tính là giỏi nhất đâu ta? Chẳng khiêm tốn chút nào, sau này còn lăn lộn như thế nào.”

Trợ lý đi theo đáp lời: “Ở nhà cô ta bên kia cơ bản không có bao nhiêu cô gái sẽ đi học, đi ra khỏi sơn thôn cũng đặc biệt ít. Sinh viên đều rất lợi hại, hơn nữa hình tượng của cô ta lại là cái loại khí chất nữ thần toàn năng bằng cấp cao, ngay từ đầu xác thật thu hoạch không ít lời khen ngợi, tổng hợp lại…… Cô ta cảm thấy bản thân là thiên thần.”

Ba người vừa đi, Lâm Lạc Tang đột nhiên nhớ ra mình đã để quên thứ gì đó trong phòng nghỉ. Lúc quay trở lại đi lấy thì nghe được tiếng cãi vã gay gắt trong phòng họp nào đó.

“Các người thật sự vô dụng hay là giả vờ vô dụng? Một nghệ sĩ nhỏ cũng trị không được? Rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?”

“Không phải chúng tôi sợ hãi…… Là Lâm Lạc Tang cô ấy không dễ bị loại, cô hơi bình tĩnh một chút được không?”

Nghe được tên của mình, Lâm Lạc Tang dừng bước một chút, qua kẽ hở trên tấm rèm so le, cô thấy bên trong phòng làm việc của Tưởng Mai đang khắc khẩu với tổ đạo diễn.

Nói là phòng làm việc của Tưởng Mai, trên thực tế là người đại diện và trợ lý đều mang vẻ mặt hờ hững ngồi ở phía sau cô ta, Tưởng Mai mới là người phát ra quân chủ lực.

“Có cái gì không dễ bị loại, các người con mẹ nó từng ngày lo trước lo sau thật là phiền chết đi được!” Tưởng Mai ầm ĩ đến đỉnh điểm, lý trí đã bị phẫn nộ cắn nuốt nên vỗ mạnh lên bàn quyết định, “Cùng lắm thì kết cục lấy tôi và cô ta PK, có tôi không có cô ta được chưa?! Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô ta!”

Sau khi tổ đạo diễn bên kia yên tĩnh thật lâu, cuối cùng tổng đạo diễn thở dài một tiếng: “Cô muốn làm gì thì làm như vậy đi.”

“Phần cuối là hình thức đối chiến, mỗi nghệ sĩ tương ứng với một loại trái cây, dưới tình huống không công khai lựa chọn đối thủ. Cùng lắm thì đến lúc đó tôi nói cho cô Lâm Lạc Tang là trái cây gì, cô chọn cô ấy là được rồi.”

“Được.”

Ánh mắt Tưởng Mai lộ ra vẻ dữ tợn: “Lần này tôi không muốn nhìn thấy xảy ra sai lầm gì nữa, một người không có đầu tư mà các người thả cô ta nhảy đến bây giờ, mùa tiếp theo còn muốn kéo đầu tư không?”

Đầu tư, lại là đầu tư, tổng đạo diễn bây giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ này đã bắt đầu đau đầu.

Chính là bởi vì trùm đầu tư nhiều nhất trong chương trình liên tiếp chỉ ra muốn Lâm Lạc Tang sớm một chút rớt đài mà công ty của Lâm Lạc Tang lại không có ích lợi chuyển vận với chương trình, tổ đạo diễn mới thấy khó xử, mỗi phút mỗi giây đều đang giãy giụa. Họ đã tổ chức một số cuộc họp khẩn cấp trong tập mưa gió kia, cuối cùng nhìn ở Bùi Hàn Chu không lấn sân sang làng giải trí và hôn nhân của hai người hẳn là hôn nhân dưới hình thức, cảm giác Bùi Hàn Chu sẽ không ra mặt vì cô thậm chí cũng có khả năng không biết việc này nên mới có can đảm làm thế.

Dù sao mọi người đều ra đời kiếm cơm ăn, ý kiến của nhà đầu tư mới là quan trọng nhất.

Bọn họ cũng biết bản thân quả thật làm chút việc hơi khác người vào tập trời mưa kia nhưng họ thực sự không còn lựa chọn nào khác. Kết quả bởi vì hot topic của Lâm Lạc Tang rất cao, ê-kíp chương trình quả nhiên bị mắng thảm, cả ngày lẫn đêm đều bị treo ở hot search, nói như thế nào cũng sai.

Ngã một lần khôn hơn một chút, bọn họ xem như không dám làm bậy nữa, không ai muốn nếm cảm giác một lần bị mắng lên hot search nữa.

Nghĩ đến trước đó ê-kíp chương trình bị mắng thành như vậy, giọng điệu Tưởng Mai còn được voi đòi tiên không vui, tổng đạo diễn lập tức giận sôi máu, cơn tức nghẹn lúc ấy hiện tại tuôn ra hết: “Tôi đã nói chuyện không có đơn giản như cô nghĩ mà!”

“Dừng lại tôi không muốn thảo luận chuyện này với ông. Đến lúc đó nói cho tôi đề thi và trái cây tương ứng với Lâm Lạc Tang trước, tôi tự mình loại cô ta được chứ?”

Nói xong, Tưởng Mai hít sâu vài lần để nguôi ngoai lửa giận của mình, thu lại sự tàn nhẫn cả người rồi lấy túi mỹ phẩm ra ném cho trợ lý phía sau: “Trang điểm.”

Trợ lý vội không ngừng đứng dậy thay cô ta trang điểm thêm, sau đó phủ lên người cô ta một chiếc áo khoác nhẹ nhàng tao nhã màu xanh. Lúc này Tưởng Mai mới điều chỉnh một chút độ cong nơi khóe miệng, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, ưu nhã mỉm cười mà đi ra khỏi phòng họp.

Lúc nhìn thấy Lâm Lạc Tang, Tưởng Mai sửng sốt một chút nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, xách áo khoác nhanh chân rời đi.

Nhạc Huy đợi quá lâu rốt cuộc cũng tìm lại đây, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh cô: “Anh nói chứ em đi đâu mà không thấy tăm hơi, máy tính bảng được tìm thấy nằm trên xe, em đứng ở chỗ này làm gì thế?”

Nói xong lại nhìn vào trong, “Nghe được cơ mật gì sao?”

“Xem như vậy đi,” Lâm Lạc Tang nhún vai, “Tưởng Mai vừa mới nói với tổ đạo diễn tập sau phải tự tay loại em gì đó.”

“Cô ta? Loại em……?” Nhạc Huy dường như vừa nghe thấy một chuyện cười gì đấy, khóe miệng thiếu chút nữa ngoác tới tận ót, “Vậy khá tốt, để cô ta mở mắt ra nhìn xem thế giới bên ngoài đi, đừng ếch ngồi đáy giếng.”

Lâm Lạc Tang nói: “Cô ta hẳn là sẽ lấy được đề trước, thời gian chuẩn bị chắc còn dư dả nhiều hơn em.”

Dù sao tổ đạo diễn cũng dựa vào Tưởng Mai.

Nhạc Huy vuốt ve cằm suy tư một chút: “Vậy em sợ hả?”

Lâm Lạc Tang nhìn về phương hướng Tưởng Mai rời đi rồi nhẹ nhàng đáp, “Không sợ.”

Nếu ngay cả loại khoa chân múa tay như Tưởng Mai cũng sợ hãi thì mấy năm nay e là cô chẳng học được gì.

“Nhưng anh sợ.” Nhạc Huy nói.

Lâm Lạc Tang:?

Nhạc Huy lấy điện thoại ra bắt đầu xem hàng hóa.

“Sợ đến lúc đó cô ta khóc quá thảm, anh bán sỉ một chút khăn giấy cho cô ta trước mới được.”

///

Nói chiến cái đối chiến ngay, khi ghi hình cảnh hậu trường vào ngày hôm sau, đạo diễn quả nhiên dựa theo kế hoạch tuyên bố mỗi khách mời tương ứng với một loại trái cây. Vì để cho Tưởng Mai ưu tiên lựa chọn, bọn họ còn để khách mời bốc thăm trước, Tưởng Mai quả nhiên bắt được số 1, người đầu tiên lựa chọn đối thủ.

Lâm Lạc Tang cảm thấy bản thân tựa như vai chính xuyên sách đọc qua cái kịch bản này rồi, rõ ràng biết bước tiếp theo đối phương sẽ đi như thế nào nhưng không cần vạch trần, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế thưởng thức.

Nếu Tưởng Mai thích chơi trội như vậy thì để cho cô ta ra đi.

“Tôi chọn quả nho,” Tưởng Mai dường như tự hỏi một chút, lúc này mới do dự rồi rõ ràng mở miệng nói ra mục tiêu, “Ai là quả nho?”

Lâm Lạc Tang vẫy lá thăm trong tay.

Nữ thần nghệ thuật lần nữa nở nụ cười duyên dáng như thường rồi đưa tay về phía cô: “Vậy…… Đối đầu vui vẻ nha.”

Mặc dù máy quay ở ngay trước mặt nhưng bị Tưởng Mai thao túng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, còn phải thưởng thức nữ thần giả cười, Lâm Lạc Tang thực sự không làm được lá mặt lá trái bắt tay, cô nhếch khóe môi, có lệ mà đáp lời “ừ”, sau đó lễ phép tạm biệt mọi người: “Bên em xong rồi em đi trước đây.”

A Quái cười vẫy tay với cô: “Được rồi, tạm biệt chị Tang, đêm nay nhớ giúp em share bài hát mới lên Weibo nha!”

“Biết rồi.” Cô vỗ đầu A Quái.

Tưởng Mai bị làm lơ bắt tay, cố tình thái độ của Lâm Lạc Tang với mọi người còn tốt như vậy, đối lập thế kia, Tưởng Mai xấu hổ muốn chết nhưng cũng không thể nói gì nhiều khi nhìn vào máy quay nên cố gắng chịu đựng.

Chỉ là sau khi ghi hình thì đi tìm phòng đạo diễn, kích động và phẫn uất đan xen qua lại: “Mấy người có thấy thái độ của cô ta với tôi lúc nãy không? Chuyện này có thể cắt thành phim, tính tình kém đùa giỡn hàng hiệu dưới máy quay, hạ thấp cảm nhận của khán giả, chẳng phải phiếu sẽ ít sao?!”

Đạo diễn nhìn Tưởng Mai tự cho là rất thông minh, ngoại trừ không còn gì để nói thì là thở dài: “Nhưng mấy khách mời khác ở chung với cô ấy rất tốt, còn sẽ đăng Weibo nói rằng đang thảo luận âm nhạc với cô ấy. Độ nổi tiếng rất cao lại không rành thế sự như A Quái thậm chí thường xuyên tương tác với cô ấy. A Quái không tương tác với cô à? Những khách mời khác sẽ gửi demo qua lại thảo luận với cô chứ?”

Tưởng Mai bỗng nhiên cứng họng.

Một đạo diễn nữ khác cũng muốn trợn mắt: “Nếu chúng ta thật sự cắt đoạn ngắn cô ấy nhằm vào cô, vừa lúc chứng minh nhân duyên của chính cô không tốt có phải không? Tám nhóm account marketing còn sẽ nói cô bị cô lập, đây thật sự là cách tốt sao?”

“Làm ơn đi, bà nội, trước khi nói chuyện và làm việc có thể thông qua logic một chút được không, bằng không mọi người đều rất mệt.”

“Chúng tôi hiểu yêu cầu của cô nhưng hy vọng cô đừng lúc nào cũng tới can thiệp vào hành vi của đội ngũ đạo diễn, chúng tôi không muốn khiến chương trình này hỏng bét, chỉ có thể nói có cơ hội sẽ làm hết khả năng, không thể không hề có đạo lý mà chơi thủ đoạn, đúng chứ? Chương trình hỏng đối với cô cũng không có chỗ tốt không phải sao? Huống chi bây giờ độ nổi tiếng của Lâm Lạc Tang khả quan như vậy, vài lần hot search của ê-kíp chương trình đều là cô ấy mang.”

Tưởng Mai bị chặn nói không nên lời, qua thật lâu mới dậm giày cao gót: “Tôi hiểu, còn không phải là sợ sao, tuần sau tôi sẽ tự mình tới. Dù sao trò chuyện với mấy người vĩnh viễn không đến nơi đến chốn, khai sáng với bên trên tổ đạo diễn cũng rất mệt.”

“Hơn nữa,” đạo diễn nữ nói, “Quá trình này là tự cô chọn, nếu đã chọn đánh cuộc thì phải chịu thua, nếu thua thì đừng mang theo nhà đầu tư gì tới chèn ép chúng tôi.”

Tưởng Mai cau mày dữ tợn, thiếu chút nữa đã lấy túi xách đánh người: “Mấy người có bệnh à?! Ít dùng sự vô năng của mình suy ra âm nhạc của tôi có được hay không?”

Lại trợn trắng mắt càng đi càng xa: “Móa nó bà đây lần đầu tiên thấy tổ đạo diễn bệnh tâm thần này, thật là xui tám kiếp.”

Tan rã trong không vui.

Mà giờ phút này Lâm Lạc Tang đang ngồi ở trong xe chờ đợi tổ đạo diễn gửi đề đối đầu.

Lần tranh tài này là một ca khúc được ra đề căn cứ theo vật thể cố định tiến hành truyền bá suy nghĩ rồi sáng tác.

Lúc chờ đợi, trợ lý vừa nhớ lại tình huống vừa rồi vừa nghi hoặc: “Muốn chọn thì cứ trực tiếp chọn đi, làm cái gì mà trái cây trái cỏ, không phức tạp à?”

Nhạc Huy đáp: “Này em còn không hiểu à, chọn trực tiếp thì khó coi nhiều hơn…… Như vậy ít nhất còn có thể chừa chút đường sống.”

Lâm Lạc Tang lắc đầu: “Tưởng Mai lại không cảm thấy bản thân sẽ thua.”

Vừa rồi ánh mắt Tưởng Mai nhìn cô tràn đầy cảm giác thắng lợi ưu việt.

///

Ba ngày sau Lâm Lạc Tang mới nhận được đề thi, cho cô kỳ hạn là trong hai ngày giao ra.

Lúc Nhạc Huy chuyển tiếp đề mục đã bị tức giận muốn thăng thiên tại chỗ: 【 Một ngày anh thúc giục ít nhất 100.000 lần, mỗi lần hoặc là không trả lời hoặc là nói còn đang thương lượng, thương lượng mười năm gửi cho anh cái máy ảnh đó hả trời? Chính bọn họ cảm thấy thích con mẹ nó hợp sao?? 】

Lần này chủ đề ca khúc của cô phải triển khai quanh cái máy ảnh.

Liên tưởng vốn dĩ khó hơn tự do sáng tác thích làm gì thì làm rất nhiều, lần này còn chỉ cho cô thời gian hai ngày.

E rằng Tưởng Mai đã nhận được đề mục vào buổi tối trận trước, thời gian chuẩn bị lâu hơn cô bốn ngày.

Bức ảnh được gửi là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số rất đơn giản, không có điểm nào cho trữ tình hay tạo điểm nhấn, Lâm Lạc Tang click mở lại rời khỏi, không có manh mối nào về hướng đi.

Khó.

Hơn nữa điểm vào như thế nào đổi lại đều có vẻ rất bình thường.

Điều kinh khủng hơn là phải xác định chủ đề liên quan của mình trong ngày hôm nay, nếu không sẽ không thể giao bài hát.

Cô càng nghĩ càng đau đầu, trong vòng một giờ ngắn ngủn bởi vì nôn nóng đã uống lên bốn bình nước. Vào lúc cô vặn ra bình thứ năm thì người đàn ông xem báo chí trên sô pha cuối cùng cũng mở miệng nói: “Em đã vào nhà vệ sinh ba lần.”

“……”

Cảm giác bản thân bị miệt thị Lâm Lạc Tang nghiến răng, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ hai lần, sao còn chưa đi?”

Anh bình tĩnh nhắm mắt lại: “Đêm nay tôi ngủ lại đây.”

“Được,” cô ấn ấn bút, “Đêm nay tôi thức đêm.”

“……”

Cô có thói quen lúc suy nghĩ thích xoay bút nhưng lúc xoay bút bình thường sẽ bị cô ghim vào tóc, mà cô đã sa vào trầm ngâm thì sẽ không có cách nào nhận ra chỉ biết lấy thêm từ ống đựng bút, bởi vậy quay đi quay lại, bút trên đầu sẽ càng ngày càng nhiều.

Mỗi lần cô rửa tay đều nhìn vào gương, có lẽ cô có thể xác định được mức độ khó của bài hát với cô từ số lượng bút trên đầu cô.

Cuối cùng, khi cô hết bút nước trong phòng khách và chiến đấu liên tục đến phòng làm việc, anh đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ diệu nhìn cái ót của cô rồi phát ra nghi vấn chân thành…

“Em thiếu trâm cài lắm à?”

Cô ngắt kết nối trong vài giây, lúc này mới đi theo ánh mắt anh sờ lên tóc mình rồi chớp chớp mắt, vì bản thân vãn hồi tôn nghiêm: “Anh biết bút đại biểu cho cái gì không?”

Bùi Hàn Chu:?

“Bút đại biểu cho tri thức, Đây là cách gần nhất để truyền cảm hứng vào não của tôi,” cô nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, “Bằng không anh cho rằng nguồn cảm hứng đến từ đâu?”

Anh liếc nhìn cuốn sách trống không của cô và gật đầu tán thành: “…… Quả nhiên rất nhiều.”

Ý thức được hình như mình lại bị người đàn ông này mỉa mai, Lâm Lạc Tang tức giận đập cây bút của mình lên, anh giơ tay vững vàng tiếp được rồi đặt bút lên bàn cô: “Dưới lầu có trái cây, muốn ăn thì xuống dưới.”

Lại tự mình dày vò một thời gian, cô nhận mệnh mà đứng dậy, định đi ăn chút trái cây bổ sung một chút năng lượng.

Anh đang tưới hoa trên ban công ngoài trời, hiếm khi thấy anh có được thời gian thoải mái như vậy mà cô lại bận rộn giống con quay.

Lâm Lạc Tang nhét hai miếng quýt vào miệng với lòng bất bình.

Sau khi tưới hoa và cây cối, Bùi Hàn Chu lại về tới trên sô pha, ngồi ở bên cạnh cô mở điện thoại ra, nhấn vào camera nhắm ngay cái cây nào đó trên ban công.

Từ lần trước anh thuận miệng nói La Tấn mặc trang phục vào Giáng Sinh giống thực vật trên ban công nhà anh, La Tấn ba ngày hai bận quấy rầy anh, một hai muốn anh chụp cho mình xem.

Mà Lâm Lạc Tang nghiêng đầu thoáng nhìn hư cảnh trong điện thoại anh, tình trạng châm chọc vừa nãy hãy còn ở trước mắt, cô gấp không chờ nổi mà muốn tìm về sân nhà, tiến hành đưa ra lời biện hộ: “Đây là kỹ thuật chụp ảnh của trai thẳng mấy người à? Thật đúng là……”

“Mất nét mà thôi.” Anh nhấn vào màn hình điều chỉnh tiêu điểm, ảnh chụp lập tức rõ nét lên.

Giống như nghe được trọng điểm gì đấy, tay lột quýt của Lâm Lạc Tang dừng một chút: “Anh nói cái gì?”

“Điều chỉnh tiêu điểm thì tốt thôi.”

Anh chụp một bức ảnh rõ ràng tiếp theo, rồi đưa đến trước mặt cô để chứng minh bản thân, thuận tiện xin cô dạy bảo cho mới vừa rồi muốn phàn nàn mình cái gì: “Tôi thì như thế nào?”

Một từ nào đó dần dần xâu chuỗi rõ ràng trong đầu Lâm Lạc Tang, cô ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi long trọng giao phó những quả quýt còn lại vào trong lòng bàn tay của Bùi Hàn Chu: “Anh thật là thiên tài.”

“……”

Sau đó cô nhanh chóng chạy vào phòng làm việc.

Anh không biết điều gì đã chạm vào dây thần kinh của cô, sau khi gửi ảnh cho La Tấn, từ chối thì bất kính nên ăn luôn quả quýt cô cho.

Lâm Lạc Tang cảm thấy có đôi khi ông chồng nhà mình còn rất hữu dụng, thí dụ như tìm được giờ phút linh cảm múa bút thành văn này, cô chưa bao giờ cảm thấy Bùi Hàn Chu đáng được khen ngợi như vậy.

Một ngày viết lời soạn nhạc, một ngày sắp xếp ca khúc, 7 giờ tối hôm sau cô giao bài hát qua như trút được gánh nặng.

《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 tập thứ sáu cũng cũng bắt đầu tập luyện sau khi giao bài hát. Đây là tập rất quan trọng, đấy không chỉ là trận chung kết nhỏ của nửa đầu chương trình mà còn là trận đấu Tưởng Mai với lời thề son sắt muốn loại đi cô.

Lúc cô đến studio vừa vặn nghe được Tưởng Mai bắt đầu tập luyện, Nhạc Huy nghe xong một lát mới nói: “Thế nào? Không sao đúng không?”

Lâm Lạc Tang lắc đầu.

Nhạc Huy còn chưa kịp mừng thầm đã nghe được Lâm Lạc Tang tiếp tục nói: “Nó không giống với những bài hát trước của cô ta.”

Lòng Nhạc Huy chùng xuống: “Nói như thế nào?”

“Đó là một bước nhảy vọt hoàn toàn về chất lượng, sự sắp xếp rất điêu luyện, các chi tiết cũng rất tốt, sáng tạo nhưng không gây đột ngột và nó cũng kết hợp được nhiều nhạc cụ khó.”

“Cmn, có ý tứ gì, em đừng làm anh sợ.”

“Nó không phải do cô ta viết,” Lâm Lạc Tang nói, “Lời thì có thể nhưng nhạc thì tuyệt đối không phải.”

Cho dù có bỏ ra bao nhiêu thời gian chuẩn bị thì cũng không có khả năng hoàn toàn thoát thai hoán cốt, ngay cả dấu vết và thói quen trước kia cũng không tìm được, giống như họa sĩ sơ cấp một mình nghiền ngẫm một năm cũng không bằng thành phẩm trong một giờ của họa sĩ. Bài hát này của Tưởng Mai là tìm người viết giùm.

Trách không được Tưởng Mai cảm thấy có thể loại bỏ cô, thì ra ngay từ đầu đã không tính toán dựa vào bản thân.

Nhạc Huy không quay lại: “Không phải yêu cầu giao bản gốc sao? Còn có thể tìm người hỗ trợ hả?”

“Chương trình cũng sẽ không ghi hình quá trình ra đời của ca khúc 24/24, chỉ cần có tiền là có thể mua tác quyền, chẳng phải cô ta nói không phải thì là không sao?”

“Mịe bà nó……”

Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi.

Chuyện dường như khó giải quyết hơn một ít so với trong tưởng tượng.

“Không sao, chúng ta luyện tập trước đi,” cô trấn an Nhạc Huy, “Em hát hay là được.”

Phần còn lại là giá trị gia tăng, sân khấu mới là thứ quan trọng nhất của ca sĩ.

Vào tối thứ bảy, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

Chủ đề chính của Lâm Lạc Tang và Tưởng Mai đều là một chiếc máy ảnh, mà chủ đề chính xác được tìm thấy trong máy ảnh phụ thuộc vào khả năng nhận thức của chính họ.

Bài hát của Tưởng Mai tên là《 Chụp ảnh chung 》, một bản tình ca xuất phát từ gốc độ tương đối đơn giản. Một chiếc ảnh đi qua ba năm, từ chụp ảnh chung đôi đến chụp một người, cực dễ khiến người lĩnh ngộ nhưng lại thiếu chút cảm giác mới mẻ.

Có lẽ cô có thể từ phương diện này đột phá.

Khi đèn sân khấu mờ đi, giọng MC quanh quẩn quanh đây: “Được rồi, sau khi thưởng thức 《 Chụp ảnh chung 》của Tưởng Mai, kế tiếp đến phiên đối thủ PK của cô ấy lên sân khấu.”

“Hoan nghênh Lâm Lạc Tang mang đến cho chúng ta ca khúc《 Mất tiêu điểm 》.”

Ngay từ đầu, khán giả tại hiện trường và phòng phát sóng trực tiếp cũng chưa hiểu cô muốn biểu đạt cái gì.

Cho đến khi khúc dạo đầu tạo ra một cảnh riêng biệt và bài hát chuyển sang phần điệp khúc, cô hát dưới ánh đèn mờ ảo…

♫ Cảnh trong mơ trước khi anh rời đi

Ngắn ngủi từng yêu tôi một lần

Nước mắt sôi trào ánh sáng

Mất tiêu điểm làm mờ khoảng thời gian ♫

Phòng phát sóng trực tiếp phản ứng lại:

【 Sử dụng máy ảnh lấy nét để so sánh cách nước mắt của người yêu làm mờ tầm nhìn sau khi rời đi, trời ạ cái so sánh thần tiên gì thế này, Tang Tang thật sự là thiên tài sáng tác. 】

【 Mị thích sự ví von này quá đi mất! Ý thơ lại xác thực. 】

【 Bài hát của ẻm chính là cái loại này, cảm giác dịu dàng lại nói trúng tim đen. 】

Sân khấu rơi vào cảnh đẹp, Lâm Lạc Tang đang biểu diễn trên ghế sofa với chiếc máy ảnh trên tay nhưng mà ngay khi cô đã sẵn sàng đứng dậy và bước xuống sân khấu theo hình thức biểu diễn đã được tập dượt trước…

Gót giày của cô bị mắc vào khe hở trên gạch lát nền.

Chỉ cần nhấc chân, giày sẽ rơi ra khỏi gót.

Cô bỗng dưng sững người, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Không có khả năng vẫn luôn duy trì tư thế ngồi này trên sô pha, sân khấu cần phải thay đổi linh hoạt; nhưng việc cô kéo giày ngay trên sân khấu hoặc là một chân mang giày một chân không mang tiến hành biểu diễn là việc không có khả năng.

Trong đầu cô nhanh chóng nghĩ ra một phương án khả thi. Bởi vì quen thuộc với ca khúc, không có hát sai một nhịp nào nên không ai có mặt trên khán đài để ý đến chuyện ngoài ý muốn này.

Với sự thay đổi của một đoạn nhạc, ca khúc cũng phải từ người trong cuộc ngã lòng chia tay chuyển sang tiêu sái phất tay.

Ngay sau đó, vào lúc Lâm Lạc Tang hát đến “Quá khứ là khúc dạo đầu, tương lai luôn mong đợi”, cô uyển chuyển nhẹ nhàng thu chân lại, bỏ đi chiếc giày cao gót cứng ngắt trong khe hở.

Dưới sân khấu truyền đến tiêng kinh ngạc thốt lên đứt quãng.

Cô cong chân và quay người về phía ghế sô pha, đôi chân dài quyến rũ của cô buông thõng trên thành tay vịn, vừa lấy hơi hát vừa vươn tay cởi đi chiếc khác.

Mái tóc dài che lại hơn phân nửa khuôn mặt của cô, chỉ chừa lại chiếc cằm thanh tú, nửa che nửa không che càng khiến người ta mơ màng. Ngay sau đó, đầu ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua mắt cá chân, trên tay xách giày cao gót xuống, đùa nghịch chuyển qua một vòng rồi ném ra sau sô pha.

Giống như nhân vật chính của ca khúc vứt bỏ quá khứ phức tạp với đôi giày cao gót, cầm được thì cũng buông được, tiêu sái và rộng rãi.

Toàn bộ màn trình diễn đều diễn ra tự nhiên, như thể vốn dĩ nó nằm trong kế hoạch biểu diễn ban đầu.

Chỉ có người đại diện và trợ lý dưới sân khấu biết này hoàn toàn là biểu diễn ngẫu hứng, ở trong lòng vắt ra mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng ngẫu hứng phát huy có quá nhiều yếu tố bất trắc, có thể xảy ra ngoài ý muốn bất cứ lúc nào.

Sau khi cởi giày mà không gặp nguy hiểm gì, Lâm Lạc Tang nâng làn váy lên, chân trần đi xuống dưới sân khấu. Ánh đèn màu lam nhạt vì cô thêm vào mấy phần lười biếng lãnh đạm hấp dẫn, mắt cá chân của cô gầy trắng nõn, độ cong của mũi chân xinh đẹp giống như đang dạo bước trong mây mù, trong suốt giống tinh linh.

Nếu khán giả đã hét lên khi cô tháo giày cao gót thì khi cô bước xuống bậc thềm, khán giả đã mất hết lý trí.

Nhân viên an ninh bị khán giả sục sôi chen lấn liên tục lui về phía sau vài bước, lại dùng sức đẩy mọi người đang kích động về chỗ, duy trì khoảng cách an toàn: “Mọi người bình tĩnh một chút…… Bình tĩnh một chút……”

Bên này tiếng người ồn ào, mà ở bệnh viện cách đó hơn mười cây số, Bùi Hàn Chu vừa bàn xong công việc của mình và đang đi hoàn thiện những bước cuối cùng.

Anh lạnh lùng cụp mắt, “Cậu lại không có tuyệt sản, kêu tôi lại đây làm gì?”

La Tấn là một trong những cổ đông của Tại Châu, hai người sẽ có lúc thường xuyên liên lạc công việc. Lần này Bùi Hàn Chu vốn cũng chuẩn bị mở video họp, kết quả La Tấn kêu la “Tớ đau đến mức không còn cách nào mở máy tính chỉ có thể nói chuyện trực tiếp”, nài ép lôi kéo kêu anh lại đây.

Ai biết vừa đến phòng bệnh, La Tấn sinh long hoạt hổ, thậm chí có thể chơi một trận bóng rổ.

“Đó là cách cậu đối đãi với bạn bè nằm viện vì bệnh đau bao tử à?” La Tấn thống khổ mà đỡ lấy bao tử, “Tớ tịch mịch á, lúc một mình tớ cô đơn, cậu tới bên cạnh tớ thì sẽ chết sao?”

Anh gật đầu, “Sẽ.”

“……”

“Cậu bệnh đau bao tử mới nằm viện à?” Anh nhíu mày nghi ngờ.

Bùi Hàn Chu rất rõ ràng, vì tránh né liên hôn thương nghiệp, La Tấn có chút việc nhỏ sẽ chạy đến bệnh viện, biểu hiện giả dối ra sức khỏe mình suy yếu bệnh nặng, dẫn tới bên ngoài đều cảm thấy con trai nhỏ của La thị là một cái túi yếu ớt suy nhược.

Trên thực tế người này chơi rất hay, là loại nếu là nữ có thể xoay ra một vòng thành bướm.

“Tớ không muốn xem mắt, cũng không cần liên hôn, bản công tử đang độ niên hoa còn chưa chơi đủ đấy nhá, tuyệt đối sẽ không bị một tờ khế ước buộc chặt. Cậu cho rằng ai cũng lạnh lùng như cậu à?”

La Tấn cợt nhả mà cười hai tiếng, đang muốn nói tiếp thì bị tiếng thét chói tai của phòng cách vách ngắt ngang.

Cách vách vẫn luôn rất yên tĩnh nhưng không biết vừa rồi nói tới cái gì, bỗng nhiên lại bắt đầu vui hết mình.

“Chết tiệt siêu gợi cảm! Thì ra mặc váy bảo thủ như vậy cũng có thể trở thành thần tiên như vậy! Chị ơi cưới em đi!”

Giọng nữ gào xong thì bên cạnh có chàng trai nhắc nhở: “Người ta kết hôn rồi.”

“Vậy thì thế nào? Chồng cổ có thể biết được sao! Em yêu cô vợ!”

Nội dung của đoạn đối thoại tựa như tại tiến hành một ít giao dịch đạo đức.

“Nói cái gì đấy, gì vậy hả,” La Tấn cũng bị giọng nói đằng kia thu hút, xốc chăn lên nói, “Tớ đi vệ sinh thuận tiện xem một cái.”

Vài phút sau La Tấn đã trở lại, còn mang theo nụ cười thần bí trên mặt: “Đoạt vợ Tu La tràng cỡ lớn.”

Anh không gợn sóng thuận miệng hỏi: “Vợ ai?”

La Tấn cười khà khà hai tiếng, chỉ thẳng vào vai chính: “Còn có thể là ai?”

“Vợ cậu chứ sao.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yêu Người Đắm Say


Chương sau
Danh sách chương