Yêu Người Đắm Say

Chương 87: 87: Hi Mộ X Thương Minh 1


Lần đầu tiên Hi Mộ mang giày cao gót vượt qua bảy centimet trong đời là vào hôn lễ của Lâm Lạc Tang.

Từ nhỏ cô đã không thích chơi những thứ mà con gái thích, thứ duy nhất trông giống con gái là mái tóc dài cập eo mà cô đã nuôi mấy năm nay.

Mẹ nói như vậy sẽ khiến cô trông dịu dàng hiền dịu một tí, luôn dạy bảo cô cực kỳ kiên nhẫn.

Đáng tiếc cô di truyền từ ba, làm việc gì cũng hấp tấp, luôn cảm thấy tóc là sự trói buộc.

Vào cấp hai vô số con trai vì khiến cho cô chú ý mà bắt nạt cô, việc làm thường nhất là lén cắt tóc cô.

Cô vô cùng phiền muộn, bận thi cấp 3 đến mức không có thời gian ầm ĩ với bọn họ nên chọn đại thời gian cắt toàn bộ tóc, thuận tiện bán được một ngàn đồng.

Đó là chậu vàng đầu tiên trong đời cô, từ đó về sau không có một đóa hoa đào nát nào xuất hiện.

Một cây kéo đi xuống, ngay cả hoa đào tốt cũng vô cùng hi hữu.

Sau đó thói quen để tóc ngắn ngang tai đã kéo dài đến cấp ba và đại học rồi vào giới.

So với tóc dài, tóc ngắn có phần tiện lợi hơn một tí tẹo, cô không còn nuôi tóc dài nữa, định kỳ sẽ dọn dẹp sạch sẽ mái tóc rối vượt qua lỗ tai.

Từ đây phong cách hành xử khác người của cô càng thêm rõ ràng.

Người ta hình dung về cô là tóc ngắn, chocker, đôi boot Martin đi muôn nơi.

Mỗi lần nghe thấy cách nói thế kia cô đều sẽ cười, cảm thấy bản tổng kết đó khá đúng

Đồng ý làm phù dâu của Lâm Lạc Tang là cử chỉ tình nghĩa, lúc ấy cô chỉ cảm thấy bạn thân mời cô đến hôn lễ, vậy cô đồng ý cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Mấy giờ sau cô mới nhận ra chuyện này cần mặc váy còn phải mang giày cao gót.

Cho dù tình thế bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng nhưng hứa hẹn đã được ưng thuận… không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận thôi.

Cũng may Lâm Lạc Tang cũng suy xét cho cô.

Trong trường hợp giữ phong cách chung của đám cưới, trang phục phù dâu được thiết kế đặc biệt riêng cho cô là mẫu váy quần, hơn nữa, đôi giày cao gót được chọn cho cô cũng là loại thấp nhất trong một số đôi.

Cô rất yên tâm về Lâm Lạc Tang, bởi vậy sau khi đến hòn đảo nhỏ thì trò chuyện và thương lượng chuyện hôn lễ, sau khi về thì buồn ngủ quá nên đi ngủ mà không kiểm tra lại váy áo và giày dép.

Ngày hôm sau do đồng hồ báo thức không nhạy nên cô ngủ quên mất.

Lâm Lạc Tang khẩn trương gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại cho cô: “Sao cậu còn chưa đến? Bọn tớ chờ cậu giấu giày cưới á, sắp phải bắt đầu rồi.”

Cô giật mình, nhanh chóng mở vali ra thay quần áo, chỉ vào lúc đó cô mới nhận ra sơ suất của mình…

Cô không biết, hóa ra đối với nghệ sĩ nữ nổi tiếng như Lâm Lạc Tang Thịnh Thiên Dạ mà nói, giày cao gót tám centimet lại có thể coi là thấp.

Váy cô còn có thể miễn cưỡng mặc, chỉ là không thích ứng cho lắm.

Nhưng gót giày vượt qua năm centimet, cơ bản chẳng khác nào cô không biết đi đường.

Nhưng sự thúc giục đến vội vàng, cô không muốn ảnh hưởng đến hôn lễ của Lâm Lạc Tang nên chỉ có thể căng da đầu mang vào, mới vừa đi thử tới cửa hai bước, còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên đi đôi giày của mình trước không…

Gió ngoài hành lang đóng sầm cửa lại.

“……”

Cô không mang theo thẻ phòng trên người, lúc này tìm người tới mở cửa hiển nhiên cũng không phải là một nước đi sáng suốt.

Đang lúc cô hết đường xoay xở thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cách đó không xa, ngay sau đó có một người đàn ông xuất hiện ở cuối hành lang, nửa khuôn mặt mộc dưới ánh mặt trời dường như đang tắm nắng.

Nhìn từ xa tựa như ánh rạng đông trong cuộc đời cô.

Cô lập tức giành giật từng giây chạy qua đó, thầm nghĩ dù sao ở nơi này tất cả đều là khách khứa, hơn nữa mục tiêu chung của mọi người đều là hôn lễ, cho nên hơi làm phiền một chút hẳn là sẽ không bị từ chối.

“Xin chào, anh có thể cho tôi mượn giày mang một lúc được không?” Cô chạy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đỡ tường đứng vững cách người đàn ông vài mét rồi gõ vào cổ tay, “Tôi đang vội, không còn kịp rồi.”

Ánh mắt kỳ diệu của anh nhìn cô một lúc, dường như chưa từng nghe qua lời đề nghị không đâu vào đâu như vậy, sau một lúc lâu mới cúi đầu: “Giày tôi?”

Cô nhanh chóng gật đầu: “Chỉ cần đôi trên chân anh.”

Anh hơi khựng lại và hỏi: “…… Sẽ không rộng đó chứ?”

“Không sao,” cô đáp dứt khoát lưu loát, “Dù sao cũng thích hợp hơn đôi cao gót của tôi.”

“……”

Tuy rằng trong lòng vẫn cứ còn nghi vấn nhưng cuối cùng Thương Minh vẫn nhường ra giày của mình, cô cũng không nhìn ra bên ngoài, sau khi xỏ vào thì chạy như bay, hấp tấp bỏ xuống một câu …

“Cảm ơn nhé, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho anh!”

Động tác xoay người của cô quá nhanh, một sợi tóc ngắn thoát khỏi dây buộc đột nhiên tản ra, lay động trong không trung ra một đường vòng cung thấp, cuối cùng dừng ở sau tai.

Thật là một mái tóc ngắn.

Anh không khỏi thất thần một lát, nghĩ tới cô gái nhỏ bên trong《 Sát thủ này không quá lạnh 》, mắt chợt ổn định lại, cũng vừa lúc ngó đến chiếc vòng cổ trên cổ cô, ngôi sao cũ sáu cánh chợt lóe qua.

Thương Minh cúi người nhặt sợi dây cột tóc cô làm rơi dưới đất lên.

Anh chỉ cảm thấy cô gái mình gặp sáng nay đột ngột đến mức có mấy phần đặc biệt.

Dường như đây còn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ mang giày nam cũng có thể chạy trốn nhanh hơn dép lê.

Nghĩ đến đây, lại không khỏi nhớ đến những bước chân lạng quạng của cô mới vừa rồi, theo bản năng cong môi, nở một nụ cười.

Như trong dự đoán của anh, ngay sau đó bọn họ lại gặp mặt lần nữa, lần này là trong phòng tân hôn.

Bằng vào sau đầu cô thêm một nhúm tóc, anh đã tìm ra nơi giấu giày cưới.

Cô dường như không ngờ được anh có thể đoán trúng, sau khi gỡ xuống bàn còn gãi gãi đuôi tóc, dường như không chịu thua.

Sau khi tìm được giày cưới, mọi người rời khỏi phòng đi đến nơi tiếp theo, bọn họ vừa lúc là hai người cuối cùng rời đi.

Lúc Thương Minh đóng cửa thì nhân cơ hội trả dây cột tóc lại cho cô.

Nhìn vật trong lòng bàn tay anh, cô hơi hoảng hốt, biểu cảm trên mặt chưa thay đổi, đáy mắt lại mờ ảo có cái gì đó đang dao động.

Không đợi Thương Minh nhìn rõ ràng, cô chợt lấy lại tinh thần nhờ bạn gọi và rút ra khỏi khung cảnh lập tức.

Cô đưa cho anh đôi giày đựng trong túi rồi nói cảm ơn, lúc này mới bước nhanh rời đi.

Có lẽ cô đã thay giày của một người bạn, số đo đế bằng vừa phải, nhưng người trong trang phục phù dâu lại hơi cứng đờ, động tác xách váy cũng mang theo mấy phần không được tự nhiên tự biết.

Nghe nói cô là nghệ sĩ nữ, trong nghệ sĩ nữ còn có kiểu như vậy à?

Bên cạnh Thương Minh oanh yến như mây dường như phát hiện sự vật gì đấy mới lạ, rất có hứng thú nhìn nhất cử nhất động của cô, mãi cho đến khi chiếc xe nhanh chóng rời đi mới thu ánh mắt lại, nhướng mày hứng thú không rõ.

*

Mà bên kia Hi Mộ vẫn hơi choáng váng, ngay cả lúc xuống xe đến giữa sân rồi cũng không thoát khỏi buồn bã mất mát mới vừa rồi.

Vừa rồi đối mặt với Thương Minh, môi cô đang bắt đầu muốn giải thích tình huống sáng nay, kết quả thình lình bị anh ngắt ngang.

Anh mở lòng bàn tay về phía cô, thế giới của cô chẳng hiểu sao lại trống rỗng vài giây.

…… Chẳng lẽ là cuộc trò chuyện bị ngắt ngang nên cô mới có thể thoáng mất mát ư?

Hi Mộ nhìn chằm chằm sợi dây buộc tóc kia, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì có người kêu cô đến quầy đồ ngọt lấy thức uống.

Cô vội vàng nhét sợi dây cột tóc vào túi tiền, chà một lúc mới nhớ tới váy không có túi nên đeo đồ vào cổ tay, từ bỏ suy nghĩ về đoạn nhạc đệm nhỏ này và cống hiến hết mình cho hôn lễ.

Bận xong chuyện chính thì cũng đã đến buổi chiều, cô lại thay giày cao gót nên không tiện đi đường.

Nhưng lúc này cũng không thể ngồi xuống nên cô chỉ có thể đứng ở bên cạnh đài phun nước nghỉ ngơi, sống sờ sờ đứng lặng thành một pho tượng không biết cử động.

Thương Minh đi đến bên cạnh cô vào ngay lúc này.

Anh chỉ đứng yên, cũng chẳng nói một câu nào cứ như thể chỉ tới chỗ này nhìn ngắm phong cảnh.

Cô vốn cũng không thích chủ động nói chuyện với người ta nhưng nhìn bó hoa trong tay anh, cô thật sự không hiểu rõ nên mở miệng hỏi: “Anh đoạt bó hoa cưới này làm gì?”

Vừa rồi một đống người xắn tay áo chờ đoạt hoa cưới, kết quả bị Thương Minh và Phó Tu mỗi người đoạt một nửa, mọi người đều không cam tâm ồn ào nói bọn họ giả heo ăn hổ.

Đối mặt với câu hỏi của cô, Thương Minh xem như vô ý đáp lại: “Đoạt đại thôi.”

Thật ra anh không muốn cướp nhưng khoảnh khắc tung bó hoa cưới anh cảm giác sẽ rơi xuống xung quanh mình, bỗng nhiên nảy sinh chút tâm tư gì đó, tạm thời nảy lòng tham vươn tay ra, không ngờ thật sự cướp được.

Nhưng không dễ xử lý cho lắm, một người đàn ông cao to cứ luôn cầm bó hoa ở trên tay thì giống bộ dạng gì.

“Nhờ phúc của hai người bọn anh, dưới sân khấu không một cô gái nào bắt được hoa.” Hi Mộ nhịn không được cười khúc khích, “Ngay cả Chung Bích cũng biết sau khi đoạt được sẽ chia cho con gái, nào có người đàn ông nào đoạt hoa mà giữ lại.”

“Tôi cũng sau khi đoạt lấy mới ý thức được không hợp.”

Thương Minh quay đầu hỏi cô: “Vậy cô cảm thấy tôi nên xử lý như thế nào?”

Hi Mộ ngước mắt nhìn về phía đám đông: “Cái này còn không đơn giản à, tìm đại một cô gái rồi đưa cho cô ấy thôi.”

Khựng vài giây sau, anh nói: “Chẳng lẽ cứ cứng rắn đưa? Cũng phải có lý do mới được.”

“Trò lấy cớ này còn không dễ tìm sao, nếu anh không muốn cho người ta hiểu lầm,” Hi Mộ chỉ vào chiếc bàn có viết số năm ở góc, “Nhìn thấy một bàn kia không, tất cả đều là nữ diễn viên ca sĩ trẻ của giới giải trí, diễn viên tiểu hoa…… cái này không phải dính líu tới hoa sao?”

Sau khi Thương Minh đảo qua một vòng mới nói: “Sao có chỗ trống vậy?”

“Tôi, còn chẳng phải làm phù dâu thì không thể đi nói chuyện trên trời dưới đất sao,” Hi Mộ cụp mắt, “Hơn nữa tôi không thích quá ồn ào.”

Rất kỳ quái, cô vốn là người rất chậm nhiệt bài xích người sống, nhưng có lẽ là do lần đầu tiên gặp Thương Minh đã bị anh thấy được khoảnh khắc xấu hổ nhất, cô ngược lại có thể buông ra trước mặt anh, lời nói cũng không tự giác nhiều hơn.

Có thể là do bận rộn mười mấy tiếng nên áp lực tích góp trong cơ thể cần thông qua trò chuyện để biểu đạt.

Sau khi Thương Minh chăm chú nhìn bàn số 5 thật lâu, ngay lúc Hi Mộ cho rằng anh đã quyết định xong con mồi thì anh đến gần hai bước về phía cô, đưa hoa cho cô.

Cô ngước mắt: “Có ý tứ gì?”

Anh nói năng đơn giản: “Tặng cô.”

“Tôi?” Cô hơi hoảng sợ mà chỉ chỉ vào mình, buồn cười hỏi anh, “Anh cảm thấy tôi có thể dính dáng tới hoa sao?”

“Không phải cô cũng ngồi ở bàn kia sao?” Anh hỏi lại.

Hi Mộ lắc đầu: “Tuy rằng đều là người trong giới giải trí, trạc tuổi nhau, cũng đều là ca sĩ nữ, nhưng tôi và các cô ấy không giống nhau, các cô ấy đường hoàng ra dáng hoa trắng nhỏ, mà tôi …”

Nhận ra cô bỗng dưng dừng lại, Thương Minh hỏi: “Cô thế nào?”

Cô thần thần bí bí cười rộ lên: “Anh biết không? Trước đó công ty đặt tên tiếng Anh cho nghệ sĩ, mấy cô gái khác đều ngụ ý hoa gì đó thần gì đó, nhưng đến phiên tôi, công ty nói không bằng em tên là Cactus đi.”

Cactus, xương rồng bà.

Cô chính là người như vậy, không bình dị gần gũi cũng không gặp dịp thì chơi, trông mang theo gai góc nhưng sức sống thì mãnh liệt, chỉ cần một chút nước là có thể tồn tại thật lâu.

Cho dù tùy ý ném cô vào góc nào đó, cô cũng sẽ không giống với những cô gái khác khóc sướt mướt làm nũng nói chịu không nổi.

Anh còn không hiểu biết về cô, chỉ trùng hợp giúp cô khi cô luống cuống, cho rằng cô mảnh mai cũng rất bình thường, thật ra đó chỉ là một khía cạnh cực kỳ hiếm gặp trong cuộc sống của cô, ngay cả quản lý cũng rất ít thấy.

Nếu không phải có khả năng đến muộn hôn lễ bạn thì cô nhất định sẽ không cầu ai, ngày thường xảy ra chuyện đều là tự mình giải quyết là nhiều.

Cô nhìn những đám mây bồng bềnh phía xa, cho rằng người đàn ông đang trong cơn chấn động cần thời gian tiêu hóa, nhưng lại ngoài ý muốn nghe thấy anh trầm giọng phản bác…

“Xương rồng bà cũng sẽ nở hoa.”

Cô sửng sốt.

“Thật xinh đẹp, tôi vừa trồng một chậu trên bệ cửa sổ phòng làm việc của mình.” Anh nói năng thản nhiên hệt như chỉ đang phổ cập kiến thức, cuối cùng hỏi cô, “Từng gặp xương rồng bà nở hoa chưa?”

Hi Mộ nhíu mày nhìn chằm chằm sự thay đổi nhỏ bé không thể phát hiện nơi khóe môi anh, một phút sau mới nhớ tới lắc đầu.

Anh nhét hoa vào trong tay cô.

“Có cơ hội dẫn cô đi xem.”

*

Tuy rằng trong hôn lễ, anh tặng cô nửa bó hoa cưới anh đoạt được, còn hứa hẹn sau này sẽ dẫn cô xem xương rồng bà nở hoa, nhưng hôn lễ kiểu Trung của Lâm Lạc Tang vừa kết thúc thì người này đã biến mất không còn tung tích.

Nghe nhóm diễn viên trẻ bên cạnh nói chuyện, nói là công ty có việc cho nên tạm thời trở về, hôn lễ kiểu Tây cũng chẳng tham gia.

Bọn họ không trao đổi phương thức liên lạc, điểm giao nhau duy nhất chính là cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong hôn lễ.

Sau khi hôn lễ kết thúc càng không cần phải nói, cô không nhận được bất cứ lời kết bạn nào đến từ Thương Minh, cũng không nghe thấy người khác nhắc đến tên của anh, hệt như người này chưa từng xuất hiện.

Anh cứ như đi ngang qua thế giới của cô trong một khoảng thời gian ngắn, lại bị thời gian bình tĩnh lau sạch đi mọi dấu vết.

Đàn ông ư, đến cảm giác thì nói cái gì cũng có thể nói ra được nhưng trong lòng chưa chắc là kiểu ý nghĩ này, chỉ là ngoài miệng giả vờ giả vịt, coi là thật mới có vẻ ngu muội.

Cho nên cô đừng để ở trong lòng, càng không cần phải tin tưởng chuyện ma quỷ “Sau này có cơ hội” như vậy.

Vào một ngày nọ khi cô hoàn toàn vứt chuyện này và người đàn ông này ra sau đầu thì đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe thấy quản lý nhắc tới tên của anh.

“Show thương mại của chúng ta hôm nay là ở khu nghỉ dưỡng Cảnh Hi à? Là Thương Minh kia?” Quản lý Liễu Dung xác nhận với bên kia điện thoại, sau khi nói xong lại không kìm được hóng hớt, “Chị thấy tin đồn về cậu ta cũng được, nghe nói rất điển trai nhưng không xằng bậy, hình như còn chưa từng nghe cậu ta có tai tiếng gì.”

Liễu Dung kể chuyện tán gẫu với đối diện, không biết là nói đến cái gì, cô ấy đột nhiên gật đầu: “Vậy thì không, muốn cho không tuyệt đối một đống.

Tóm lại chuyện người ta chúng ta nào biết, hóng chút drama là được.”

“Được rồi không bàn nữa, nghệ sĩ của chị còn chờ chị bên cạnh, buổi tối chúng ta nói tiếp.”

Thấy quản lý cúp điện thoại, Hi Mộ do dự mãi nhưng vẫn mở miệng: “Chị.”

Liễu Dung: “Ừm hửm?”

“Bọn chị mới vừa nói về ai vậy?”

“Thương Minh, hẳn là em không quen biết, cũng coi như là nhân vật rất vip, trước đó còn cùng Bùi Hàn Chu đầu tư một khu nghỉ dưỡng, đặc biệt được hoan nghênh……” Liễu Dung như nhớ tới gì đó, “À đúng rồi, hình như cậu ta còn đến hôn lễ của Bùi Hàn Chu, không biết các em đã gặp qua chưa.”

Cô không rõ hứng thú thờ ơ ừ một tiếng.

Gặp thì gặp qua, hình như còn thiếu chút nữa có đoạn chuyện xưa, cũng hình như là ảo giác của cô.

Cô ngồi trên ghế, thẳng lưng ngửa ra sau, không khỏi nghĩ đến hôm hôn lễ đó, trong đầu bắt đầu nảy sinh rất nhiều chuyện vụn vặt tạp nham.

Tư thế này vừa lúc khiến quần áo rộng thùng thình của cô trở nên ôm sát người.

Đều là phụ nữ Liễu Dung nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu cảm thán: “Điều kiện dáng người em tốt như vậy nhưng đã bị em ăn mặc giống người vị thành niên còn chưa dậy thì.”

Hi Mộ:?

“Cả ngày ăn mặc lỏng lẻo đều át đi dáng người, em xem Lâm Lạc Tang người ta dáng người lên bao nhiêu lần hot search hả?” Liễu Dung không cam lòng, “Rốt cuộc vì sao lại yêu tóc ngắn và áo thun to rộng, Hi Mộ em cố gắng nói một chút cho chị đi!!”

……

Trưa hôm đó, ê-kíp dẫn cô đến khu nghỉ dưỡng Cảnh Hi, hôm nay nơi cô biểu diễn là ở chỗ này, tổng cộng phải hát ba bài hát.

Bởi vì đoạn đường phía trước đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn ô tô nhỏ, xe kẹt ở trên đường trong chốc lát, chờ đến lúc cô đến địa điểm chỉ còn vài phút nữa là buổi biểu diễn bắt đầu, thầy dàn nhạc cũng chờ cô sẵn bên sân khấu.

“Mọi người chờ một lát, chúng ta đến ngay!” Liễu Dung vội đến nước cũng chưa có thời gian uống xong, rót mấy hớp sau đó đậy nắp, cũng chưa kịp vặn đã bỏ vào trong balo, định một lát nữa sẽ uống tiếp.

Hi Mộ đến hậu trường chuẩn bị đơn giản rồi sau đó vươn tay: “Đưa túi cho chị, chị lấy cái phiếm gảy thì có thể lên sân khấu.”

Liễu Dung ở bên cạnh gọi điện thoại, trợ lý trực tiếp cầm chiếc túi trên ghế đưa cho cô.

Lúc cô kéo túi về phía mình, túi rất tự nhiên nghiêng lệch, Liễu Dung không vặn kín nước nên trực tiếp mở nắp ngăn cản, đổ cả người cô.

Trợ lý giật nảy mình nhanh chóng đi tìm khăn giấy, Liễu Dung quay người lại cũng bị dọa quá chừng, cúp điện thoại chạy tới: “Nước của chị không đóng nắp! Em muốn lấy đồ thì nói với chị và Tiểu Lý, tự mình lấy làm gì!”

Hi Mộ: “Chẳng phải em muốn nhanh lên sao.”

Nước từ trên xuống dưới, từ ngực chảy xuống đến eo cô.

Cũng may cô đứng lên kịp thời, quần may mắn thoát nạn.

“Đi lên xe lấy bộ mới đi, thay một chút rồi trở lên sân khấu, cũng không thể lên như vậy.” Liễu Dung nhanh chóng nói, “Chị nói với mấy thầy một chút, để bọn họ chờ hai mươi phút.”

Hi Mộ than thở một tiếng: “Một đi một về phải hai mươi phút sao?”

“Đúng vậy, còn chưa biết có đủ hay không,” Liễu Dung bất đắc dĩ, “Nếu không phải trên đường kẹt xe, thời gian chúng ta chừa lại dư dả, đổ nước hai lần cũng không sao.”

Cô không thích làm phiền người khác như cũ, thấy trợ lý phải đi thông báo với nhiều thầy đợi lên sân khấu gần nửa tiếng đồng hồ như vậy thì theo bản năng hơi áy náy, suy nghĩ xem có biện pháp đơn giản hơn hay không, vừa ngẩng đầu cô đã phát hiện hình như có người đi ngang qua cửa.

“Thương Minh!”

Thật ra cô chỉ kêu một tiếng theo bản năng, buột miệng thốt ra thì ý thức được bản thân đường đột, nhưng cũng may cô cũng không nhận sai, Thương Minh nghe thấy có người kêu mình lại đi vòng vèo trở về, lúc này mới nhìn thấy cô.

Thấy anh đi về phía mình, cô chỉ có thể đâm lao phải theo lao: “Anh có thể cho tôi mượn áo khoác mặc một chút không?”

Hôm nay anh đúng lúc chỉ mặc một chiếc áo khoác thể thao, tuy rằng to rộng nhưng cổ tay áo và vạt áo đều có thể điều chỉnh được, nếu có thể mượn thì không cần gây phiền toái đến các thầy đợi lên sân khấu.

Về việc vì sao không làm phiền thầy mà muốn làm phiền Thương Minh…

Có thể là do cô đã sớm có thời khắc kỳ quái hơn ở trước mặt anh, một lần hoặc hai lần cũng không khác nhau lắm.

Quả nhiên, nghe xong lời cô nói, có lẽ là sau khi mượn giày thì đối với chuyện cô làm cái gì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Thương Minh nhanh chóng cởi áo khoác cho cô.

Thật ra vốn dĩ mặc một chút là được, nhưng cô qua kẹt cửa phát hiện phòng chứa đồ sau lưng tựa như có giấy nên nói: “Tôi đi vào lau một chút, lập tức ra ngay.”

Hôm nay hậu trường này vốn là giữ lại cho Hi Mộ, Liễu Dung đứng ở cửa xem tình huống điều chỉnh kế hoạch, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, lui ra sau hai bước: “Mợ nó!”

Ngay cả Hi Mộ bên trong lau quần áo cũng nghe được: “Làm sao vậy?”

“Sao Sầm Đan sẽ tại đây? Tới nơi này nghỉ phép hay là chụp tin đồn của minh tinh.”

Liễu Dung quay đầu lại thì nhìn thấy Thương Minh, nhanh chóng nói: “Tôi thấy một paparazzi rất nổi tiếng ở gần đấy, cô ta lấy tin đồn thất thiệt vớ vẩn để nổi tiếng, cực kỳ am hiểu bịa đặt khiến khán giả tin tưởng mê sảng, chuyên nghiệp đến mức ngay cả dùng di động cũng có thể gây ra tai tiếng, bị cô ta chụp được thì thảm, nơi này lại không có cửa, nếu không cậu trốn trước một chút nhé?”

Nghe xong lời cô ấy nói, anh không để bụng lắc đầu: “Không sao.”

Anh cũng không phải minh tinh, ở phương diện này không sao cả.

Liễu Dung híp mắt: “Cậu đương nhiên không sao, nhưng cậu có biết Mộ Mộ nhà tôi debut đến bây giờ không có tai tiếng không?”

“Như thế nào, cậu muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của em ấy à?”

Thương Minh: “……”

Liễu Dung nhanh chóng suy tư, cuối cùng chuyển ánh mắt qua phòng chứa đồ chỗ Hi Mộ.

Hẳn là cô chỉ ở bên trong mặc áo khoác thuận tiện lau khô nước chứ nhỉ? Chắc cũng sẽ không có chuyện khác?

Liễu Dung đang đoán, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt hóng hớt bất lương của Sầm Đan đã nhìn về phía nơi này, còn có hứng thú rất muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh đến cùng…

Không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, Liễu Dung cũng đẩy anh vào phòng chứa đồ.

Sau một tiếng kẽo kẹt, thế giới yên tĩnh.

Hi Mộ ngay từ đầu quả thật định mặc áo khoác rồi rời đi.

Nhưng lau tới lau lui thì phát hiện quần áo ướt dính trên người không thoải mái, nghĩ thầm dù sao còn có vài phút nên định trực tiếp cởi ra tay lỡ này rồi mặc áo khoác kéo khóa kéo lên, người khác cũng nhìn không ra.

Đang lúc cô cởi áo trên ra, khi chuẩn bị vươn tay lấy áo khoác của Thương Minh thì tiếng cửa bên tai bỗng nhiên vang lên, anh cũng bị đẩy vào trong không gian chật chội này.

Hi Mộ:!!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yêu Người Đắm Say