Yêu Người Đắm Say

Chương 92: 92: Diệp Nhàn X La Tấn 3


Nhìn người trước mặt một hồi, Diệp Nhàn yên lặng thả bút xuống.

Cô vươn ngón tay đẩy anh ra rồi lắc đầu giải thích: “Đây là cho cậu bạn trước đây.”

“Trước đây? Người nào?” La Tấn tạm dừng, “Đưa thư?”

Cô ừ một tiếng.

“Em đồng ý với cậu ta?”

“Từ chối,” cô nói, “Nhưng đồng ý với cậu ấy sẽ đi ra ngoài xem phim với cậu ấy.”

Người ta tốt xấu gì bắt đầu từ cấp hai cũng đã chính thức yêu thầm mình ba năm yêu công khai ba năm, cho dù từ chối, cô cũng nên vẽ ra giữa bọn họ một dấu chấm câu viên mãn.

Tuy rằng không có cách nào ở bên cạnh cậu ấy nhưng ít nhất có thể cho cậu hồi ức một ngày tốt đẹp.

Nghe xong, La Tấn vươn tay rút ra danh sách hẹn hò dưới người cô: “Vậy có liên quan gì đến hẹn hò?”

“Cũng không thể chỉ xem phim……” Cô thiết nghĩ một chút, “Hơn nữa lại không thân, rất dễ dàng tẻ ngắt.”

“Không bằng trước xếp đầy bảng kế hoạch, như vậy cho dù không có lời gì để nói cũng sẽ không quá xấu hổ.”

Anh nhìn cô một hồi, sau đó gấp tờ giấy làm đôi trong tay rồi nhét vào trong túi.

“Em mới bao lớn, nói chuyện yêu đương gì?”

Ngẫm lại rồi nói: “Có thể cũng đừng hẹn, trong khoảng thời gian này cần nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Diệp Nhàn:?

“Đi ra ngoài xem phim có thể mệt cỡ nào?” Cô nói, “Hơn nữa em cũng thi đại học xong rồi, lập tức sẽ trưởng thành, đại học yêu đương không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Nghe cô nói một chuỗi dài xong, anh tựa như chỉ bắt được một trọng điểm.

“Trưởng thành? Còn bao nhiêu lâu nữa?”

Cô bĩu môi: “Hai tuần.”

…… Nhanh như vậy?

Bất giác khóe môi anh nhếch lên, nhiều lần ho khan áp xuống: “Hai tuần, cũng khá nhanh, có thể suy xét đến chuyện yêu đương một chút.”

Sau khi nói xong vẫn không quên cảnh cáo: “Trước khi trưởng thành cũng đừng suy nghĩ, ở đây cho khoẻ.”

Cô duỗi người, nằm thẳng trên giường: “Em cũng gần xuất viện rồi.”

Sau khi thi đại học xong, tim cô xảy ra chút vấn đề nhỏ, cũng may giải phẫu rất thuận lợi, chỉ là thêm chuẩn bị và nằm viện quan sát ở giai đoạn sau nên cũng ở chỗ này hơn một tháng.

Cũng may mọi việc khác tiến triển thuận lợi, chuyện trang điểm vụn vặt vào đại học rồi học cũng không muộn.

La Tấn nhìn cô một hồi, vuốt ve tờ giấy trong túi, biết rõ bản thân lấy đi cái này cũng là trị ngọn không trị gốc nên hỏi cô: “Em thật sự muốn hẹn hò với bạn nam kia?”

Cô lắc đầu: “Em cũng không thích cậu ấy.”

“Chỉ là bức thư tình của cậu ấy quá dài, tình cảm cũng nặng trĩu, em không biết đáp lại như thế nào sẽ khá thích hợp,” cô đỡ gò má, “Người ta viết nhiều như vậy, em chỉ một câu khô cằn ‘ không được ’, cũng quá qua loa.”

“Hơn nữa cũng không biết nên nói như thế nào…… em hơi xấu hổ.”

“Không sao cả, anh không biết xấu hổ,” La Tấn nói ngay, “Anh giúp em.”

“…… Sao anh giúp em?”

“Còn không phải là từ chối người ta sao.”

Anh cười cười, “Cái này anh am hiểu.”

Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận giữa hai người vẫn cứ là xem phim với cậu bạn và chơi một hồi Escape the room, chỉ là thêm thành viên La Tấn, từ hai người đi biến thành ba người đi.

Trường hợp quả nhiên không có xấu hổ, chỉ là tràn ngập gió nổi mây phun cô cũng nói không rõ, cuối cùng lúc tan cuộc, cô đưa cho cậu bạn một món đồ: “Cái này tặng cậu.”

Bị từ chối là kết quả bên trong dự đoán, nhưng sau khi nhìn thấy món cô đưa đến, mặt chàng trai vẫn đỏ lên, khá cảm kích ấp a ấp úng nói tiếng cảm ơn.

Trên đường trở về, La Tấn hỏi cô: “Em tặng cậu ấy cái gì?”

“Một chiếc đèn lồng nhỏ,” cô nói, “Lần đầu tiên cậu ấy gặp em, hình như là xuyên qua lớp học bọn em, nhìn thấy tiết thủ công em đang làm đèn lồng.”

Sau khi tặng đi chiếc đèn lồng cả người cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không còn cảm giác thẹn thùng nữa.

La Tấn cười khúc khích: “Cái đèn chúng ta gặp mặt lần đầu tiên kia sao em không tặng anh?”

Cô vịn vào lan can nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới gì đó nên quay đầu lại nhìn anh: “Đúng rồi, trước đó anh đưa em cái phấn má hồng kia là kiếm được thế nào vậy? Chị gái bên cạnh thấy em dùng cũng muốn mua, nhưng nói là chụp ảnh tìm kiếm cũng không tìm ra.”

“Vì sao, không phải anh tự mình làm đó chứ?”

La Tấn cười.

Sao có thể mua được, đây là bản giới hạn nước ngoài, lại còn chưa được bán, anh thật vất vả mới nhờ người tìm được, số màu cũng đã được sửa đổi một ít dành riêng cho cô, với mẫu trên thị trường hoàn toàn là có tiền cũng mua không được.

Ban đêm gió xuyên qua cửa sổ rót vào.

Anh dùng tay đệm đầu, thản nhiên nói: “Em coi như là anh tự tay làm đi.”

*

Ngày hôm sau, cô gái đối diện giường Diệp Nhàn thuận lợi xuất viện, cùng ngày hôm đó là sinh nhật của cô gái đó nên gọi mấy người bạn quen biết gần đây, nói là cùng nhau ăn bánh kem.

Kết quả kéo rèm cửa lên, đốt ngọn nến lên, trong bóng tối mọi người đang muốn hát chúc mừng sinh nhật thì cô gái nhận được điện thoại, nói là bạn trai dẫn theo ba mẹ mình tới đón cô ấy ăn sinh nhật, xe cũng chạy đến dưới lầu.

Cô gái cân nhắc một chút, cảm thấy không thể để phụ huynh nhà trai lần đầu gặp mặt đợi lâu nên lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Thật sự xin lỗi, cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật em, nhưng em cần phải xuống lầu, tâm ý của mọi người em đã nhận, bánh kem chia nhau ăn ạ! Đi đây bye!”

Sau khi nói xong vội vàng rời đi.

Mọi người còn đang trong khiếp sợ chưa trở lại bình thường thì có người kéo bức rèm ra, bỗng nhiên “fuck” một tiếng: “Bên ngoài đó là máy bay không người lái sao? Sao nhiều như vậy?”

Vì thế lại chen chúc ra ngoài xem máy bay không người lái.

La Tấn đang thí nghiệm sản phẩm mới của Tại Chu, chơi sau mười phút còn chưa nhìn thấy Diệp Nhàn ra ngoài, thao tác trong đầu không có chỗ để thi triển nên đưa cần điều khiển cho người bên cạnh, lên lầu xem cô đang làm gì.

Lúc đi lên vừa lúc đụng phải một nhóm người đi xuống dưới: “Anh đi lên làm gì, xem máy bay không người lái kìa!”

“Đợi lát nữa.”

Tới phòng bệnh, quả nhiên chỉ còn một mình cô.

Diệp Nhàn kéo bức rèm lên một lần nữa, ngồi xổm trước chiếc ghế đặt bánh kem, hơi nhắm mắt.

La Tấn đẩy cửa ra: “Sao không đi xuống dưới xem máy bay không người lái?”

“Đợi chút,” cô nói, “Ngọn nến ở đây còn chưa thổi nữa.”

Máy bay không người lái khi nào cũng có thể xem, ngọn nến không thổi thì sẽ tắt.

La Tấn biết hôm nay không phải sinh nhật cô: “Thổi nến làm gì?”

“Thổi một cái có thể ước nguyện,” cô nói, “Nếu cô ấy đi rồi, em sẽ giúp cô ấy ước một điều.”

Nói xong, cô thổi tắt ngọn nến bên cạnh, chắp tay trước ngực thành kính ước một điều, sau đó ngẩng đầu, cười đến mức ngồi xổm xuống: “Ai gặp thì có phần, dư lại cái này cho anh.”

Ánh lửa mờ ảo nhảy nhót ở trong mắt cô.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, La Tấn nhìn cô có một lúc thất thần.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi, “Anh không có điều ước nào muốn thực hiện sao?”

Lúc này anh mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đi qua.

Ánh lửa soi rõ lông mi cô, anh không thổi tắt ngọn nến mà chỉ nhìn cô.

“Nguyện vọng của anh là…… Hy vọng em mau lớn lên.”

……

Đêm hôm đó, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là ánh mắt của anh cách ngọn lửa nhìn về phía cô, ngọn lửa lắc lư nhảy theo hơi thở của anh khi anh nói chuyện, mà trong lồng ngực cô thế mà cũng kỳ dị như nhét một con thỏ.

3 giờ sáng, cô bị nóng nên vô cùng tỉnh táo, ngồi dậy quạt cho mình, suy nghĩ một lúc rồi vén chăn lên, muốn đi xem anh đã ngủ hay chưa.

Thật ra lúc này phần đông người đều ngủ, đặc biệt là người bệnh mắc bênh tim không khỏe, nhưng cô đến gần, phát hiện anh lại không ngủ, còn mở ra máy tính đeo tai nghe, một câu dừng lại rất có tiết tấu quả nhiên đang nói gì đó với người ta trông giống như là đang nói chuyện công việc.

Anh không chỉ tỉnh táo, hơn nữa trông như là trạng thái bình thường.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

La Tấn dừng lại vài giây sau khi nhìn thấy cô, lúc này mới dùng bàn phím gõ mấy câu gửi đi rồi khép máy tính lại.

Anh hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em ngủ không được,” cô đứng ở mép giường, cũng không hiếu kỳ anh đang làm gì, “Anh thì sao, không phải người không thoải mái sao, sao còn không ngủ?”

“Anh…… tạm thời có chút việc, ngủ ngay đây.”

Anh cười cười, xoa đầu cô: “Em đừng lo lắng.”

Cô ngập ngừng: “Em không lo lắng……”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên bị anh đánh vỡ: “Trời lạnh như vậy sao ngay cả áo khoác cũng không mặc, em luyện công sao?”

Lúc này cô mới nhận ra bản thân còn đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng, đang muốn trở về thay thì anh đã gỡ xuống một chiếc áo khoác dài khoác lên trên vai cô, còn mang theo mùi hương trên người anh.

Anh kéo áo khoác thật chặt, phát hiện hình như có cái gì không đúng: “Có gì muốn nói với anh sao?”

Cô mím môi, vô số ý tưởng xoay quanh lướt qua, cuối cùng khẽ đáp: “…… Không.”

“Không có thì trở về ngủ, cũng đã muộn thế này, còn muốn đúng giờ xuất viện không?”

Đầu lưỡi cô đỡ đỡ môi răng, nhìn anh một hồi, cuối cùng “dạ” một tiếng và xoay người trở về.

Hình như có chuyện muốn nói lại giống như nói không nên lời.

Vậy chờ đến xuất viện…… Vừa lúc là ngày trưởng thành rồi nói sau.

*

Ngày sinh nhật đó nhanh chóng đến, một ngày của cô bị chém thành hai nửa, buổi sáng đi ra ngoài chơi cùng cô bạn thân Phù Tiêu, buổi chiều để lại cho La Tấn.

Hình như anh nói phải tặng cô một bất ngờ.

Vì thế ngày đó cả buổi sáng của cô đều hơi mất hồn mất vía, Phù Tiêu cũng nhịn không được đẩy cô vài cái: “Làm sao vậy, đang suy nghĩ đến tên đàn ông hoang dã nào?”

Cô định mở miệng muốn phản bác, sau một lúc lâu lại ngậm miệng lại.

“Nhưng nói đến chuyện này, cậu vẫn chưa có bạn trai sao?” Phù Tiêu cười khúc khích, “Nhà bọn cậu là gia đình giáo dục, quản giáo cũng quá nghiêm, hiện tại tốt nghiệp rồi cũng có thể tìm bạn trai chứ hả?”

“Muốn tớ giới thiệu giúp cậu một người không? Bạn trai tớ có rất nhiều bạn cùng phòng, cũng quen biết rất nhiều đàn anh ưu tú.”

Nghĩ đến chỗ này, Phù Tiêu bừng tỉnh vỗ tay: “Vừa lúc, chẳng phải cậu thi vào đại học C sao? Trực tiếp giới thiệu cho cậu một người đại học C, vào trường học còn đỡ phải đi đường vòng, nắm giữ một tay tài nguyên.”

“Không cần đâu.”

“Vì sao không cần?”

Thấy cô không nói lời nào, Phù Tiêu dựa sát vào: “Cậu có người trong lòng hả?”

Đề tài giữa con gái chạy không thoát được vụ này, cô vẫn mím chặt môi không nói lời nào, tay kiên định đút vào túi quần.

Ở chung mấy năm, Phù Tiêu vừa thấy bộ dạng này của cô đã hiểu: “Trông như thế nào? Cho tớ xem ảnh chụp với!”

Cô thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Phù Tiêu, cô kéo ra một bức ảnh chụp ngày hôm kia từ điện thoại di động của mình.

Phù Tiêu vừa thấy là ảnh chụp cách mấy tấm kính thì lập tức cười: “Cái gì, mấy tuổi rồi còn chơi chụp lén?”

“Không chụp lén, là chụp lúc bày tỏ thuận tay chụp.”

Sau khi phát hiện đã chụp anh thì cô đơn độc chặn lại.

Phù Tiêu làm mặt quỷ: “Được… miễn cưỡng xem như không phải cậu chụp lén.”

Cô đang muốn giải thích thêm, sau khi Phù Tiêu phóng to nhìn rõ thì bỗng nhiên văng tục, cạn lời nói: “Làm cái gì vậy nè, tớ còn tưởng rằng cậu nói với tớ là một nhận vật thực tế, làm cả buổi là La Tấn? Cậu giống với những người đu idol hành động điên rồ đó rồi hả, kiểu người sống trong màn ảnh và bạn trai có thể có quan hệ gì?”

“Không phải mà, đây là Tiêu……” Cô theo bản năng muốn phản bác, lại dường như nghe được cái tên nào đó quen thuộc, “Cậu nói, cái gì La?”

“La Tấn.”

Phù Tiêu thấy ánh mắt mờ mịt của cô thì nói thêm một câu: “Chị của tớ đu Lâm Lạc Tang, cho nên chị ấy cũng giảng cho tớ biết một chút chuyện.

Chồng Lâm Lạc Tang không phải là Bùi Hàn Chu sao, Boss Tại Chu, sau đó là La Tấn này, cũng là một trong số các cổ đông của Tại Chu.

Tóm lại cũng là một thế giới cách chúng ta rất xa xôi.”

“Trước kia chẳng phải cậu chưa bao giờ làm những thứ hư cấu này sao?” Phù Tiêu véo mặt cô, “Lần này là chuyện như thế nào, sau khi nhìn thoáng qua từ xa thì khó có thể tự kiềm chế hả? Nhưng Weibo của anh ấy hình như là có rất nhiều fan.”

Thình lình xảy ra tin tức đánh úp lại, trong lúc nhất thời cô phản ứng không kịp, cũng không tiếp thu được: “Sao có thể chứ.”

Lại lẩm bẩm: “…… Có phải cậu nhận sai người rồi hay không?”

“Hẳn là không phải.” Phù Tiêu tìm ra ảnh chụp trên Baidu cho cô xem, “Giống không?”

Cô nhìn thẳng vào màn hình, nơi nào đó trong lòng bắt đầu dao động.

Giống.

Thật sự quá giống.

Nhìn vẻ mặt dại ra của cô, Phù Tiêu lập tức mềm lòng: “Đôi mắt nhỏ của cậu vô cùng đáng thương như thế, có phải bị người ta lừa rồi không hả?”

Phù Tiêu kéo cô ngồi xuống một vị trí gần đó, sau đó bắt đầu tìm tòi: “Vừa lúc bên này ngồi xe qua đó, năm trạm chính là Tại Chu, tớ dẫn cậu đi xem xem.”

Mười lăm phút sau, hai người đến chi nhánh của Tại Chu.

Nơi này có một đường dây tham quan đặc biệt, nếu đông người cần đặt lịch hẹn trước, có thể tiếp nhận tối đa mười người một ngày.

Số bọn cô may, vừa lúc đuổi kịp hai vị trí tham quan còn lại, sau khi điền thông tin thì đi dọc theo hành lang dài.

Cô học khoa học tự nhiên, vốn dĩ cảm thấy rất hứng thú với trí tuệ nhân tạo, nhưng giờ phút này có chuyện quan trọng hơn phải xác định, ngay cả hàng mẫu triển lãm cũng chẳng có lòng dạ để mà xem, nhanh chóng đi một mạch về phía trước.

Cuối cùng, ngừng lại trước trang bìa giới thiệu công ty trên bức tường lớn.

Nhân viên phụ trách bên cạnh giới thiệu cho hai người, thấy cô vẫn luôn xuất thần thì không khỏi nói: “Nếu như em cảm thấy hứng thú với nó, bên này có video phim ngắn có thể quan sát.”

Cô chỉ vào nơi nào đó: “Có đoạn phim ngắn nào về anh ấy không?”

Nhân viên sửng sốt, chợt mỉm cười: “Có.”

“Dạ, cảm ơn.”

Nhân viên đáp câu “không có chi”, sau đó tìm ra video chiếu cho cô xem.

Cũng vào lúc này trái tim cô chìm xuống từng chút một, cô chắc chắn rằng không chỉ diện mạo giống nhau mà ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau, hình như chỉ có tên là không giống, hình như ngoại trừ cô, toàn thế giới đều biết vốn dĩ anh là ai.

Nhưng cho dù là vậy, nghĩ đến anh từng nói về vấn đề anh em, trong lòng cô vẫn không nhịn được mang theo một mong đợi cuối cùng nên hỏi: “La Tấn anh ấy…… Có anh trai không ạ?”

Chị gái trước mặt nở nụ cười: “Không có, giám đốc La là con một.”

Câu trả lời cho vấn đề này đã được miêu tả sinh động, cô lựa chọn phải thật sự đập hết hy vọng cuối cùng cho mình.

“Vậy anh ấy có bệnh tim không?”

“Không…… à, không biết, cái này bọn tôi không rõ lắm.” Nhân viên nhất thời lanh mồm lanh miệng muốn đáp, lại nhớ tới những tình huống đặc biệt anh đã thông báo với bên ngoài nên cuống quít sửa miệng, “Việc tư của giám đốc cấp cao, không tiện tiết lộ ra ha.”

Cô không biết bản thân đứng yên bao lâu, trông tựa như một đứa quái thai.

Cuối cùng, cô nhắm mắt, “Vâng, cảm ơn.”

……

Trên đường về bệnh viện, cô ngồi qua tám trạm.

Phù Tiêu hỏi cô có sao không muốn cô ấy ở bên không, cô cười nói không sao, bản thân có thể trở về.

Nhưng ngồi trên xe buýt, suy nghĩ lại bị rút ra một chút xíu, thật thật giả giả ngày xưa vỡ vụn được gom lại rồi vỡ ra thành từng mảnh.

La Tấn, hẳn là cái tên anh dùng để nói dối cô trong Happy Valley.

Nói đến cũng buồn cười, dùng tên giả ở bên cạnh cô, mà bịa đặt một người em trai để lừa gạt cô lại không e dè nói ra tên thật.

Cô chợt nhớ đến rạng sáng ngày đó đi xem anh, cô hỏi anh vì sao không nghỉ ngơi, anh hơi trốn tránh nhưng vẫn không nói ra sự thật, khi đó hẳn là làm việc thường ngày, lại nói với cô là tạm thời có việc, mà cô lại không chút nghi ngờ.

Cho dù trăm ngàn chỗ hở, cô vẫn có thể ngốc nghếch tin vào điều đó.

Anh rõ ràng có nhiều cơ hội có thể nói cho cô như vậy.

Nhưng không, một lần cũng không có.

Hơn nữa thậm chí không phải tự cô phát hiện, mà bị lộ ngay tại chỗ trước mặt bạn bè vào ngày sinh nhật hôm nay.

Cô bỗng nhiên cảm thấy khá mất mặt, cho dù quan hệ tốt như vậy cũng khá là mất mặt.

Tức giận vì bị trêu đùa, không cam lòng và khó hiểu vì bị lừa bịp, cô chợt tự trách, vô số cảm xúc đan xen vào nhau khiến mặt cô đỏ rần.

Lúc đến bệnh viện, cô đã bình tĩnh lại rất nhiều, cảm thấy có lẽ bản thân có thể nghe anh giải thích một chút, có lẽ anh có bất đắc dĩ nỗi khổ tâm trong lòng thì sao.

Nhưng lúc lên lầu, nhìn thấy có người đang hút thuốc ở cầu thang, vừa hút vừa cười khốn nạn: “Con nhỏ kia bị tao lừa thảm luôn, đến bây giờ cũng không tin tao sẽ rời khỏi nó.

Cho dù có tiền có sắc bằng cấp cao thì thế nào, còn không phải bị kẻ nghèo hèn như tao đùa bỡn trong lòng bàn tay sao, lừa tiền cũng lừa sắc.”

“Đã nói là không có đứa con gái nào mà tao không giải quyết được, cho dù trông khó cua đi chăng nữa… thế nào, lần cược này tao thắng chứ? Quỳ xuống kêu ba đi.”

Hàng hiên truyền đến giọng nói khiến người khác ghê tởm: “Nào có chuyện tốt vô duyên vô cớ, ngay từ đầu đối xử với mày tốt như vậy, nhất định là có mục đích, ha ha ha ha ha, đáng tiếc đa số phụ nữ đều không rõ đạo lý này.”

Cô như gặp sét đánh, đứng tại chỗ một lúc lâu không động đậy, cho đến khi vừa lúc có dì quét dọn vệ sinh đi ngang qua người cô, cô nhấc xô nước bẩn từ cây lau nhà lên, ném lên đầu người nọ cái rầm.

Cô đứng trên cao, người nọ lập tức bị xối đủ, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ai da đờ mờ!”

“Ai thế? Đầu óc có bệnh sao?!” Người nọ ngẩng đầu nhìn cô, vứt bỏ tàn thuốc muốn xắn tay áo, “Cô là ai?”

Cô chỉ đứng tại chỗ, ngực bởi vì tức giận nên phập phồng, một đôi mắt không gợn sóng, rõ ràng là cô gái nhỏ mím chặt môi, nhưng lại có vẻ không sợ hãi chút nào, rất có dũng khí.

“Có muốn mặt mũi không?”

Tiếng động bên đây khá lớn, không ít người đều đi theo ra xem náo nhiệt, thấy một cô bé bị tức giận đến mức đỏ mặt thì bắt đầu nhao nhao chỉ trích cái tên trông không giống thứ gì tốt.

“Có thể nói nhỏ chút hay không, đều sắp bị cậu ồn ào quá!”

“Còn hút thuốc, hàng hiên bị mày làm cho chướng khí mù mịt, cút không hả?”

Người nọ vốn định đến đánh cô, vừa thấy thế cục nghịch chuyển, tự nhận xui xẻo mà “fuck” một tiếng, xám xịt rời đi.

Cho dù dạy dỗ một tên đàn ông cặn bã nhưng trên đường lên lầu, bước chân của cô vẫn cứ nặng nề.

Sắt chì.

Thật ra cô đã sớm cảm giác được từ lúc bắt đầu anh đã ân cần với mình không quá bình thường.

Hiện tại nghĩ đến, anh trai cậu ấm nhà giàu bởi vì nhàm chán đánh cuộc với bạn bè, thế là quyết định cua một em gái, cũng bởi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, vì thế chỉ có thể cấp tốc kéo gần khoảng cách của hai người, ngay từ đầu đã thường xuyên tặng quà và lấy lòng…

Loại kịch bản này xảy ra ở trên người anh hình như cũng không phải là không có khả năng.

Cô đi tới cửa, vừa lúc nghe thấy trong phòng vang lên giọng anh: “Moá nó ít nói lời vô nghĩa, dù sao ông đây đánh cuộc thắng, tiền chuyển vào tài khoản tao, gấp ba.”

Có một sự trùng lặp trong vi diệu, cô thậm chí nghĩ là ảo giác của bản thân, hoảng hốt đẩy cửa phòng ra, đột nhiên anh bật dậy từ trên giường như là đã chịu kinh sợ.

“Sao bây giờ em mới về? Anh chờ em sắp ngủ luôn rồi.”

La Tấn đợi lâu lắm, lúc này lập tức lật người ngồi dậy từ trên giường, vội vã vào chủ đề chính vì thế cúp điện thoại, không ngờ dừng ở trong mắt cô lại biến thành một phiên bản khác.

Anh xoa sau gáy, lại thần bí một tí: “Mau nhắm mắt lại, có bất ngờ cho em.”

Anh mắc kẹt trong thế giới của mình không có cách nào tự kềm chế, chỉ cảm thấy hy vọng ở phía trước, hoàn toàn không để mắt đến một chút xíu không thích hợp từ cô mà giơ tay đi tắt đèn.

Vào lúc tắt đèn, cô nghĩ, bản thân cho anh một cơ hội, chỉ một mà thôi.

Cô hỏi: “Anh là ai?”

“Dạo một vòng bên ngoài đến cận thị rồi à?” Anh theo bản năng phủi bảng tên của mình, “Ngay cả anh cũng không quen biết? Anh có thể đau lòng á.”

Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Một cơ hội cuối cùng cũng đã không còn.

La Tấn còn tưởng rằng cô đã sẵn sàng muốn bắt đầu rồi, đẩy xe đẩy đặt gọn bánh kem đi đến trước mặt cô, thắp sáng 18 ngọn nến pháo rồi đội mũ sinh nhật lên trên đầu cô.

Trong không gian chật hẹp truyền đến giọng anh rõ ràng cười như không cười.

“18 tuổi, muốn nói chuyện yêu đương với anh trai không?”

Bày biện đều giống với lần khiến cô động lòng trước đó, mặt anh như ẩn như hiện sau ánh nến, nhưng lúc này đây, cơ hội đã dùng hết, cô chỉ còn trái tim băng giá.

Cô ngước mắt, khẽ hỏi…

“Chơi vui không, La Tấn?”

*

Hơn nửa năm tiếp theo, La Tấn rơi vào vòng tuần hoàn vô tận sấp mặt.

Ngay từ đầu anh cảm thấy tức giận là chuyện bình thường, dù sao chuyện này đặt ở trên người ai cũng tức giận, vì thế thận trọng cẩn thận dỗ dành mấy tháng, cảm thấy gần được rồi, tỏ tình: bị từ chối.

Lại cảm thấy bị bạn bè đâm thủng đúng là hơi mất mặt, rải cơn giận đến trên người anh cũng là điều bình thường, dỗ thêm mấy tháng, cảm giác sắp được rồi, kết quả vẫn bị từ chối.

Lại cảm thấy bản thân chưa nói thật quả thật nên bị vậy, dỗ mấy tháng nữa, vẫn vô dụng, vẫn bị từ chối như cũ.

Tặng quà cô không nhận, ngày hôm sau chuyển toàn bộ tiền vé concert cho anh, ngay cả ăn cơm cũng phải AA với anh.

La Tấn tức chết đi được.

Lúc này, anh rốt cuộc mới hiểu đây không phải chuyện dỗ dành là có thể giải quyết, cảm thấy chuyện quan trọng hơn nên là… khơi thông.

Ngày đó cùng nhau làm bánh kem, anh cuối cùng cũng tìm đúng cơ hội bắt đầu tiến hành giao lưu tri kỷ từ trái tim.

“Anh không nói sự thật không phải là cố ý muốn gạt em, anh chỉ cảm thấy còn chưa làm xong chuyện, bại lộ quá sớm đối với em cũng không tốt, em không giúp anh giấu đi, anh phí công.”

“Giúp anh giấu đi, lỡ như đến lúc đó bị nhà họ Từ phát hiện sau đó muốn trị em thì làm sao bây giờ? Từ Thi này thích nhất mách lẻo, cô ta không làm gì được anh, nhưng một cô bé như em sao có thể là đối thủ của cô ta.”

“Vậy nếu anh đã không muốn nói ra thân phận với em, lúc bị vạch trần nhất định phải bịa cho mình một người em trai, đúng hay không, đây là diễn trò phải làm nguyên bộ.”

“Anh thật sự không xem em như đứa ngốc, anh chỉ cảm thấy chuyện không tới nông nỗi kia, không phát hiện thì vừa lúc, anh cũng không tiện để tự nổ tung mình đúng không?”

Diệp Nhàn nặn cục bột.

Thật ra lâu như vậy, cơn tức giận của cô đã sớm biến mất, chỉ là vẫn không đoán được động cơ của anh, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng người này mỗi lần đều không ra dáng, cô luôn rất khó nói thành lời.

Hôm nay thật vất vả mới tìm được thời cơ, rốt cuộc cô cũng lên tiếng hỏi: “Vậy đánh cược là chuyện như thế nào?”

“Hả? Cược gì?” Anh nhíu mày.

“Ngày hôm đó lúc em trở về, nghe thấy anh gọi điện thoại với người ta, nói anh đánh cuộc thắng.”

La Tấn suy nghĩ một lúc mới bừng tỉnh: “À, là cược trận bóng giữa bạn bè, tổng cộng bốn người, ba người đều đặt cược một bên, anh cược bên kia.

Có người cứng lắm, nói nếu anh thắng, cậu ấy thay mặt hai đứa khác đưa tiền chung.

Sau đó anh thắng, không phải phải cho anh gấp ba sao?”

Cô sửng sốt, nhìn vào mắt anh: “Anh xác định?”

“Xác định,” anh rất thản nhiên, “Này có cái gì mà không thể xác định.”

Diệp Nhàn: “…… Không phải đánh cuộc bao lâu anh có thể theo đuổi được em sao?”

“………………”

“Anh có bản lĩnh đi kiếm tiền không tốt sao, đánh cuộc nhàm chán như vậy, ở trong lòng em anh ngu xuẩn như vậy ư?”

Cô gật đầu.

La Tấn:?

Nói miệng không bằng chứng, anh tìm được group chat, kéo xuống lịch sử trò chuyện cho cô xem, tất cả chi tiết và thời gian điện thoại đều có thể đối chiếu, khi đó anh đúng là nói về chuyện trận bóng.

Nhìn thấy vẻ mặt hiểu ra của cô, anh khó có thể tin mà xoa bóp giữa mày: “Không thể nào, em giận anh hơn phân nửa thời gian chỉ bởi vì cảm thấy anh đang chơi em sao?”

“Này không thể trách em……” Cô nói, “Ngay từ đầu anh quả thật rất ân cần, giống như là có mưu đồ khác.”

“Anh không còn cách nào, anh đều như vậy với người mình thích! Anh nào biết em chưa 18!”

……

“Được rồi,” cô ho khan hai tiếng, tiếp tục rây bột mì ít gluten, “Em biết rồi.”

Anh thật sự sợ: “Chỉ vậy? Còn có gì khác muốn hỏi không?”

“Nguyên nhân đi bệnh viện anh cũng nói cho em, vì sao sửa tên cũng nói cho em biết, chuyện Từ Thi nói cho em, mẹ nó thiếu chút nữa nói cho em 3 vòng của anh.”

Cô mím môi.

Anh tới gần: “Vậy không tức giận sao?”

“Vốn dĩ cũng không tức giận.”

Ngay từ tháng đầu tiên sau khi gặp anh, anh đã giải thích lý do, qua mấy tháng sau, cơn giận của cô đã biến mất.

Chỉ là sự kiện nào đó vẫn luôn vướng mắc trong lòng cô và trở thành rào cản, anh vẫn luôn không nhắc đến phương diện này nên cô vẫn cứ không mở miệng.

Sau đó lại cảm thấy nhìn rõ tình cảm của anh, chờ anh thổ lộ lần nữa, nhưng hình như là anh sợ bị từ chối nên cũng không nhắc đến.

Thấy cô dịu đi không ít, anh càng đánh càng can đảm, lần thứ hai hỏi ra vấn đề trọng tâm: “Cho nên dùng dằng lâu như vậy, rốt cuộc em có thích anh hay không, hôm nay cho anh cái tin chính xác.”

Cô nghiêm túc nhìn về phía anh: “Nếu em không thích anh, sớm lúc phát hiện anh gạt em thì em đã block anh rồi.”

Trong lòng anh vui mừng, cong môi: “Vậy đây là em đồng ý rồi?”

Cô cúi đầu, mím môi nói: “Dạ.”

La Tấn không ngờ tiến triển nhanh như vậy, sớm biết rằng sớm một chút ngả bài khơi thông với cô một lần, cũng không đến mức mỗi ngày Bùi Hàn Chu cmn lấy cái này cười anh.

Tuy rằng tốn thời gian hơn nửa năm, tiến độ cũng không tính là nhanh nhưng bất ngờ này quá đột nhiên, xác định quan hệ cũng rất dứt khoát, anh bị biến chuyển này làm cho hơi thất thần, lúc đổ bột mì thì rơi ra một chút, bắn xuống dưới mặt.

Anh dùng cổ tay lau đi, kết quả càng lau càng nhiều, Diệp Nhàn bên cạnh nhìn anh, lúc này mới nói: “Anh đừng nhúc nhích, em đến đây.”

Anh đương nhiên vui, lập tức đưa mặt qua, cô nâng mặt lau khô cho anh, lòng bàn tay mềm mại, hơi thở quấn quanh, dường như để thấy rõ mà dựa vào rất gần.

Ngay sau đó, anh nghe thấy cô nói: “Anh nhắm mắt lại trước.”

Lông mi anh run rẩy khép mắt lại, thế giới cảm quan càng ngày càng rõ ràng, cô dựa càng ngày càng gần, chóp mũi ngẫu nhiên sẽ lướt đến anh như gần như xa lại giống như ám chỉ.

Yết hầu anh trượt xuống, nhịn không được nhào mặt về phía trước.

Cô sửng sốt: “Hửm?”

“Không có gì,” anh hơi thất vọng mà ngước mắt, “Cho rằng em muốn hôn anh.”

Cô rút ra một tờ khăn ướt, cười mà không đáp, tiến hành bước chỉnh trang cuối cùng cho anh.

Dùng khăn giấy lau rớt bột, lại dùng khăn ướt chà lau qua một lần nữa, cô vứt bỏ rác, sau đó xoay người đi đến rửa tay trong góc tường: “Được rồi.”

Kết quả rửa xong quay người lại thì bị người ta vây trong khu vực tam giác.

Anh nói: “Tới phiên em.”

“Đến lượt em cái gì?”

Anh nâng mặt cô lên rồi tới gần.

“Đến lượt em nhắm mắt, sau đó để cho anh đến.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Yêu Người Đắm Say