Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 63

Chương sau
Danh sách chương

Nina chống cằm, nàng biết lí do Noy để tiểu nhân ngư lại cung điện của nàng. Từ đầu tới cuối Noy đều không tin nàng, đặc biệt là sau khi đám Thanh Triết bị bắt, Noy càng nghi ngờ nàng.

Lần này Noy định thử nàng.

Nếu nàng thật sự có lòng khác chắc chắn sẽ lén thả tiểu nhân ngư đi.

Nina cười nhạo một tiếng, Noy đúng là tự đại. Nàng xoay người bơi khỏi cung điện, nói với giao nhân đứng ngoài, "Trông kĩ tiểu nhân ngư bên trong, đừng để nó bơi ra ngoài."

"Vâng."

Thời gian lùi lại mấy ngày trước.

Thanh Triết bơi tới Rãnh Biển hội hợp với nhân ngư Isbela tới tiếp ứng nhưng vẫn bị Tả Luân phát hiện.

Gã lấy An Cách uy hϊếp Tả Luân, Tả Luân sợ gã làm An Cách bị thương, hơn nữa bên gã nhiều nhân ngư hơn, không còn cách nào khác đành thả đối phương đi.

Chuyện đầu tiên Thanh Triết làm khi trở về Isbela chính là tìm Thanh Lưu tính sổ.

Rõ ràng đã biết bỏ rơi bọn gã là ý của Noy nhưng gã nuốt không trôi ngụm tức này, gã đánh không lại Noy, chỉ có thể giận cá chém thớt lên Thanh Lưu.

Nhìn thấy bóng Thanh Lưu lướt qua, Thanh Triết lập tức vứt An Cách xuống xông lên nắm bả vai hắn.

Vết thương trên vai Thanh Lưu còn chưa lành hẳn, hắn bị đau kêu lên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lộ vẻ vui mừng, "Cậu đã về rồi à Thanh Triết, đám Ly Âm đâu?'

An Cách ở bên kia lăn trong nước mấy vòng, nhóc ta đã lâu không được ăn thịt, lúc đói lả cũng chỉ được ăn chút rong biển lấp bụng, mấy ngày như thế khuôn mặt đã đói đến gầy sọp đi, nhìn vô cùng đáng thương.

Bỗng An Cách ngửi được mùi hương quen thuộc lẫn trong làn nước, nhóc ta hít hít mũi, là mùi của anh Đông cục cưng, nhóc tìm được anh Đông cục cưng rồi!

Thanh Triết không do dự nắm chặt tay đấm cho Thanh Triết một phát, Thanh Triết không đề phòng, bị gã đấm một phát vào mặt, hắn che mặt, không dám tin nhìn gã, "Vì sao?"

"Vì sao? Ta mới là người hỏi vì sao!" Thanh Triết nổi giận đùng đùng, "Vì sao ngươi không tới cứu bọn ta! Bọn ta suýt chút nữa đã bị chúng gϊếŧ."

Thanh Lưu khó khăn mở miệng, "Là Vương nói..."

Sợi dây "lí trí" trong đầu Thanh Triết nháy mắt đứt đoạn, "Ta biết mà, hắn ta vốn chỉ coi bọn ta là nô ɭệ, bọn ta sống còn không bằng đám giao nhân đê tiện. Dù hắn là Hải Thần thì làm sao, bọn ta nộp cả mạng cho hắn, mà nhận lại được cái gì..."

Thanh Lưu sợ tới mức lập tức bịt chặt miệng gã, "Suỵt! Nhỏ giọng chút, bị Vương nghe thấy, cậu sẽ mất mạng." Thanh Triết điên rồi ư, sao có thể so sánh với giao nhân, nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, lúc tu sửa cung điện đã chết bao nhiêu giao nhân.

Họ có thể sống sót đã là vạn hạnh.

Thanh Triết lập tức bình tĩnh lại, nhớ lại lời mất trí vừa nói, gã sợ toát mồ hôi lạnh, "Hiện tại Vương ở đâu?"

"Mới vừa về tẩm cung."

"Ta biết rồi." Thanh Triết buông tay, xoay người bơi đi mất.

Thanh Lưu hô lên, "Cậu đi đâu?"

Thanh Triết quay đầu nhìn hắn, sắc mặt tàn nhẫn, "Ngươi không phải xen vào, với cả không đừng nói chuyện ta quay về cho Vương."

"Được." Thanh Lưu ấp úng đáp.

Chờ Thanh Triết bơi được một đoạn, khi gã phục hồi tinh thần thì mới phát hiện tiểu nhân ngư kia đã chạy từ lâu. Thanh Triết cũng không để ý, gã vốn định sau khi vào Rãnh Biển thì ném nhóc đi, không nghĩ tới tiểu nhân ngư kia khá là lanh lợi, biết bản thân là tiểu nhân ngư vị thành niên không có năng lực sinh tồn ở Rãnh Biển bèn theo sát gã, cuối cùng vẫn sống sót xuyên qua Rãnh Biển.

Sau khi Đông cục cưng ăn no lại bắt đầu mệt mỏi, bé cảnh giác nhìn chằm chằm Nina nhưng mí mắt ngày càng nặng nề, đầu nhỏ gục lên gục xuống, cuối cùng vẫn không chống đỡ được cơn buồn ngủ, dựa vào vách tường ngủ thϊếp đi.

Không biết có phải ảo giác không mà Nina cảm thấy nước biển như hướng về giường đá, dịu dàng vuốt v3 tiểu nhân ngư.

Nina lắc đầu, không thể nào, dù là Noy chỉ hấp thụ được một phần Thần lực cũng không thể khiến nước biển thân thiết với gã.

Noy dù có lợi hại đến đâu cũng không thể hấp thụ hoàn toàn Thần lực, chỉ là mượn tạm sức mạnh của nó, cáo mượn oai hùm mà thôi. Biển cả một ngày chưa thừa nhận gã là Hải Thần, gã cũng chỉ có thể lừa gạt bản thân, lừa đám nhân ngư ngu xuẩn kia mà thôi.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến nàng chứ? Nàng chỉ cần an tâm hưởng thụ cuộc sống hiện tại là được. Tiện thể dẫm đạp Allie, nhìn nàng ta tức muốn hộc máu nhưng không làm gì được, rất thú vị.

Đông cục cưng ngủ một giấc tỉnh dậy, bé ước lượng cái đuôi, phát hiện đuôi mình vậy mà dài thêm một chút.

Bé nhìn trái nhìn phải, nhân ngư xấu xa không có trong tẩm cung, trong phòng cũng không có thức ăn, Đông cục cưng đói đến khó chịu, bé chậm rãi bò dậy bơi ra ngoài cửa.

Vừa định ra ngoài đã bị giao nhân bên ngoài ngăn cản.

"Ngươi không thể ra ngoài."

Đông cục cưng nhỏ giọng nói, "Tôi đói, muốn ăn cá."

Giao nhân cúi đầu, không để ý đến bé.

Đông cục cưng cúi đầu buồn buồn bơi về giường đá, bé nhắm mắt lại, cảnh vật lúc này xuyên qua mi mắt. Đúng lúc này một đoạn đuôi cá nho nhỏ màu đỏ lướt qua tầm mắt, Đông cục cưng tập trung nhìn thì bóng đuôi đã không thấy tăm hơi.

Phạm vi tầm mắt không ngừng được mở rộng nhưng vẫn không thấy bóng dáng ba và anh, xa một chút, lại xa thêm một chút mà vẫn không thấy.

Đông cục cưng chán nản vỗ vỗ đuôi cá.

Bỗng bé ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hình như bé ngửi thấy mùi của An Cách.

Một tiếng "bộp" lớn vang lên, một cục đá rơi từ trên xuống, đụng vào nóc cung điện, lăn xuống trước cửa.

Giao nhân hoảng sợ, bơi đi kiểm tra.

Đông cục cưng đang muốn nhân cơ hội trốn đi thì đột nhiên một bóng đen nho nhỏ bơi tới chui vào ngực, "Anh Đông cục cưng."

"An Cách?!" Vẻ mặt Đông cục cưng khẩn trương, bé ôm An Cách lên kiểm tra toàn thân, thằng nhóc gầy đi rất nhiều, "Sao em lại ở đây?"

"Là nhân ngư xấu xa bắt em tới." An Cách nhỏ giọng oán hận.

"Hòn đá kia là em ném xuống?"

"Uhm uhm." An Cách vui vẻ gật đầu.

Đông cục cưng sờ mái tóc màu đỏ của An Cách, mỉm cười khích lệ, "An Cách của chúng ta thật thông minh."

Thấy giao nhân bên ngoài đã quay lại, bé kéo An Cách vào trong, "An Cách, em biết đây là đâu không?"

An Cách nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "À, em nghe nhân ngư xấu xa nói gã phải về Isbela, vậy đi đây chắc chắn là Isbela rồi." An Cách nắm tay Đông cục cưng, "Anh Đông cục cưng, chúng ta mau chạy thôi."

"Không được, nhân ngư xấu xa đã quay lại, em mau trốn đi An Cách." Đông cục cưng nhìn trái nhìn phải, cung điện to như vậy ngoại trừ một chiếc giường đá thì chẳng còn nơi nào để trốn.

Đông cục cưng ôm An Cách lên giường đá, giấu nhóc ra sau, dùng đuôi che kín, "Em đừng lên tiếng."

An Cách nghiêm túc gật đầu.

Vừa giấu An Cách xong thì Nina bơi vào, theo sau nàng là mấy giao nhân giống cái.

Vừa vào nàng đã ngửi thấy một hơi thở của nhân ngư lạ, nàng quay đầu nói với giao nhân, "Đi chuẩn bị một ít thức ăn, thịt cá phải tươi, đừng cứng như hôm qua, cắn cũng cắn không nổi."

Giao nhân rất nhanh đã bưng một con cá tươi non được xử lí sạch sẽ quay lại, Nina ném con cá cho Đông cục cưng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, "Mau ăn đi, đừng nói ta ngược đãi nhóc." Sau đó Nina đi ra ngoài.

Cho đến tận khi hơi thở của Nina nhạt hẳn Đông cục cưng mới ôm An Cách ra, bé chia cá thành hai phần, một phần cho An Cách.

An Cách đã lâu không được ăn thịt, nhóc há miệng cắn một miếng cá, nhai ngấu nghiến, Đông cục cưng nói, "Em ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn."

Hai tiểu nhân ngư đang vùi đầu ăn cá không nghĩ tới Nina lại quay lại, Nina đột nhiên vọt vào, thấy trong phòng chỉ có hai tiểu nhân ngư, không có nhân ngư khác, tầm mắt nàng dừng trên người An Cách, không khỏi nghi ngờ, "Tiểu nhân ngư ở đâu ra?"

Đông cục cưng giấu An Cách ra sau người, bé ngẩng đầu nhìn Nina, nghiêm túc nói, "Thằng bé là bạn tôi, bà đừng làm nó bị thương."

Nina chỉ nghĩ là tiểu nhân ngư ở Hải Thành lỗ mãng xông vào rồi quen biết Đông cục cưng, không ngờ đối phương lại tới từ Atlantis xa xôi ngàn dặm, nàng nhướng mày, "Ta không gϊếŧ nó, nhóc thành thật ở lại đây, đừng tìm cách chạy trốn."

Đông cục cưng mấp máy môi, hai mắt tròn xoe khẽ đảo, cũng không đồng ý gì với nàng.

Buổi tối hai tiểu nhân ngư nằm kề nhau thủ thỉ, "Anh Đông cục cưng, sao anh lại nhân ngư xấu xa bắt tới đây?"

Đông cục cưng hơi mờ mịt đáp, "Anh không biết, vừa tỉnh lại đã ở đây, ba với anh không biết đang ở đâu..."

Dứt lời cảm xúc của Đông cục cưng hạ xuống.

"Anh Đông cục cưng đừng lo, em sẽ cứu anh ra ngoài." An Cách vỗ ngực đảm bảo.

Âm thanh nói chuyện thầm thì của hai tiểu nhân ngư đều rơi vào tai Nina, Nina không nhịn nổi nữa, đầu nàng bị úng nước mới đồng ý cho tiểu nhân ngư kia ở lại. Nàng lạnh mặt dọa, "Ồn quá, mau ngủ đi, còn ồn nữa ta ném hai đứa cho quái vật biển ăn đấy."

Hai tiểu nhân ngư hoảng sợ.

An Cách nghịch ngợm thè lưỡi.

Đông cục cưng ngoan ngoãn khép miệng, bảo An Cách cũng đừng nói chuyện nữa. Hai tiểu nhân ngư cũng thấm mệt, không bao lâu đã ngủ say.

Ngày hôm sau Nina vẫn dậy sớm ra ngoài.

Đông cục cưng bơi lên trần nhà, bé soi vào dạ minh châu thấy vòng hoa trên đầu bị lệch lộ ra đồ văn trên trán. Cành hoa đã héo từ lâu nhưng trong lòng Đông cục cưng nó vẫn là vòng hoa đẹp nhất.

Bé nhớ ba và anh lắm.

Đông cục cưng thở dài, bé tháo vòng hoa xuống, duỗi tay vuốt đồ văn trên trán, mà thần kỳ chính là ngay khi ngón tay bé chạm vào đồ văn, đồ văn rực rỡ lập tức biến mất.

Bé khẽ thở phào nhẹ nhõm, thế này thì nhân ngư xấu xa sẽ không phát hiện ra.

"Anh Đông cục cưng giỏi quá, làm thế nào vậy ạ?" An Cách sấn tới nhìn kỹ trán Đông cục cưng.

Dường như sau một giấc ngủ dậy bé tự nhiên học được, Đông cục cưng sờ sờ khóe mắt An Cách, nơi khóe mắt vốn trơn bóng bỗng hiện lên một đồ văn nho nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đồ văn của nhóc giống với đồ văn của ba nhóc là Liên Phiến.

An Cách vui vẻ ngắm nghía đồ văn của mình.

Chờ An Cách nhìn đủ Đông cục cưng lại biến đồ văn đi, bé nghiêm túc nói, "Không thể để nhân ngư xấu xa biết đâu nhé."

An Cách gật đầu đảm bảo, "Anh Đông cục cưng yên tâm đi, em sẽ không nói ra ngoài, đây là bí mật của chúng ta."

Đông cục cưng rất muốn ra ngoài tìm anh, bé bơi tới cửa, không ngoài dự đoán bị chặn lại. Bé phát hiện giao nhân hôm qua không thấy đâu nữa mà thay vào đó là mấy nhân ngư trông coi họ, như thế này thì An Cách không thể đi được.

Các nhân ngư kia rất hung dữ, giống như chỉ cần Đông cục cưng dám rời cung điện một bước thì họ sẽ nhào lên xâu xé bé vậy.

Đông cục cưng buồn rầu nhíu mày, phải làm sao mới tốt đây.

Cũng may Nina không có ý nhắm vào Đông cục cưng, chỉ cần bé ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đều sẽ phân phó giao nhân đưa thức ăn tới.

Mấy hôm nay Noy không tới tẩm cung Nina, có thể đoán được tình cảm của gã với Nina cũng chẳng tốt đẹp gì.

Bên này hai tiểu nhân ngư ăn được ngủ được mà bên Già Li thì không ngủ không nghỉ mấy ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp Hàn Trạm.

Hai mắt Già Li đỏ sọng, y nắm chặt bả vai Hàn Trạm, "Nhóc con đâu! Nhóc con ở đâu?!"

Hàn Trạm cúi đầu, giọng nói khàn khàn khó nghe, "Xin lỗi, cháu không bảo vệ tốt nhóc con."

Kyle không nhịn được nói thay anh, "Thực ra không liên quan đến nó, lúc ấy nó cũng bị hôn mê."

Nghe vậy Già Li lướt nhìn vết thương trên thái dương Hàn Trạm, một vết thương dài lan từ trán xuống mặt, đã kết vảy, trông rất dữ tợn, có thể thấy lúc ấy bị thương nặng cỡ nào vậy mà có thể một hơi bơi xa tới vậy, có bao nhẫn tâm với bản thân.

Già Li hít sâu một hơi, giọng nói hơi run, "Không trách cháu."

Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Đông cục cưng.

Kyle thấy họ hai tay trống trơn, gã đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi, "Thần lực đâu?"

Tầm mắt Hàn Trạm và Già Li chạm nhau, bỗng nhớ lại Thần lực đã bị nhóc con hấp thụ, họ lấy đâu ra Thần lực trao đổi với Noy đây.

Bây giờ chỉ còn cách tìm ra Thần lực ở Isbela.

Nơi này cách Isbela quá xa, chờ đến khi họ tới được Isbela đã là chuyện mấy tháng sau, thậm chí họ chưa chắc sẽ tìm được đúng vị trí Isbela giữa biển cả mênh mông.

Móng tay Hàn Trạm đâm vào lòng bàn tay, "Chúng ta lập tức quay về Atlantis!"

Đến đêm thì họ về tới hải vực của Lạc Tịch, liên hệ với Tesia. Biết được họ quay lại, Lạc Tịch rất vui, "Họ tìm được Thần lực rồi ư?"

Tesia lắc đầu, ngữ khí hơi nghiêm trọng, "Không phải, tiểu nhân ngư kia đã bị Noy bắt đi."

Mặt Lạc Tịch lập tức trắng bệch, lẩm bẩm, "Sao lại như vậy."

Tesia ôm Lạc Tịch, "Đừng lo, nhóc ấy sẽ không sao."

Nhóm Hàn Trạm không ở lại nghỉ ngơi, đợi Tesia chuẩn bị đồ ăn cho họ xong lập tức lên đường, hướng về Rãnh Biển.

Mà Atlantis lúc này cũng đã loạn cào cào, tin tức từ Rãnh Biển truyền tới, Thanh Triết trốn khỏi Donica còn bắt cóc An Cách.

Liên Phiến cắn chặt răng, "Tôi muốn đi Isbela tìm An Cách."

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy An Cách quá nửa đã chết nhưng Liên Phiến không tin, nhóc con nhà y nhất định còn sống.

La Đức ôm bả vai Liên Phiến, "Anh đi cùng em."

Sau khi biết dự định của họ Lung Hồi và Fia cũng quyết định đi Isbela, tiện thể điều tra tình huống ở Isbela.

Lôi Triết đồng ý, cũng để Lả Luân theo cùng.

Sau khi chuẩn bị đủ thức ăn, họ lập tức xuất phát.

Nguyên Khê và Đông Quỳ vốn cũng muốn đi theo nhưng bị cản lại. Đông Quỳ tức giận lắc lắc đuôi, "Đông cục cưng còn có thể ra ngoài chơi, vì sao bọn cháu không được đi." Bọn chúng cũng rất lo cho An Cách mà.

Nguyên Khê bất đắc dĩ nói, "Ba mà mọi người không phải đi chơi."

Chỉ có Tác Đồ sắc mặt bình tĩnh, cậu nói, "Chúng ta còn nhỏ, đi theo cũng chỉ kéo chân mọi người, nếu cậu muốn giúp An Cách thì cố gắng rèn luyện, khiến cho không ai dám coi thường, đến lúc đó cậu muốn đi đâu cũng được."

Nghe xong cả đám cùng im lặng, chúng chưa bao giờ muốn trưởng thành một cách cấp thiết như lúc này, muốn trở nên mạnh hơn, có thể bảo vệ mình, bảo vệ mấy đứa nhỏ.

Còn một năm, một năm nữa là chúng thành niên rồi.

Lúc này Isbela vẫn sóng yên gió lặng như cũ, Đông cục cưng bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài, trong lúc nhàn rỗi đến phát chán đã học được cách thắt rất nhiều loại bím tóc, cũng thử nghiệm trên đầu An Cách.

Gương mặt nhỏ nhắn của An Cách nhăn thành một cục, ai nhìn thấy ánh mắt trông mong của Đông cục cưng cũng hoàn toàn không thể từ chối được bất cứ yêu cầu gì của bé.

Ít nhất từ ngoài nhìn vào các nhân ngư đều nghĩ Đông cục cưng và An Cách đang chơi bện tóc.

Họ cười thầm, tiểu nhân ngư đúng là tiểu nhân ngư, dần dần thả lỏng cảnh giác.

Không ai ngờ tới Đông cục cưng đã âm thầm "dạo" khắp hải vực một vòng, bé còn phát hiện hải vực này có một nhân ngư kỳ quái, trên trán gã cũng có đồ văn giống của mình như đúc, còn biết khống chế nước.

Nhưng thỉnh thoảng nước cũng không nghe lời gã, mỗi khi như vậy nhân ngư kỳ quái sẽ tức muốn hộc máu, nói ra những câu Đông cục cưng không hiểu.

Ví dụ như "Một ngày nào đó gã sẽ trở thành Hải Thần chân chính, cho các ngươi đẹp mặt" vân vân.

Tuy rằng trước giờ chưa từng gặp nhân ngư đuôi xanh này nhưng không biết vì sao Đông cục cưng vô cùng ghét gã, so với nhân ngư xấu xa còn đáng ghét hơn.

Đông cục cưng nhận thấy trên người gã nhân ngư có luồng sức mạnh quen thuộc, Đông cục cưng cúi đầu nhìn cơ thể nho nhỏ của mình, mím môi, hu hu ~ bé đánh không lại gã đó.

Đến An Cách cũng không biết bí mật của Đông cục cưng, cứ nghĩ rằng bé thật sự đang chơi bện tóc, có khi còn chủ động duỗi đầu cho để bé thắt.

Nửa tháng trôi qua hai tiểu nhân ngư vẫn chưa nghĩ được cách trốn thoát, mỗi buổi tối nhân lúc tất cả đã ngủ bé đều lén phóng một ít năng lượng ra ngoài, định hấp dẫn mấy con quái vật biển tới giúp họ chạy thoát.

Nhưng đã hơn mười ngày mà không có chút hiệu quả nào.

Ban đêm cả vùng biển chìm vào tĩnh lặng, bỗng Đông cục cưng cảm nhận được cái gì đó, bé tỉnh lại, thả chút năng lượng quan sát bốn phía, không biết "nhìn thấy" cái gì, bé cắn môi, duỗi tay vỗ vỗ mặt An Cách.

An Cách mơ màng mở mắt, đang định nói gì đó thì bị Đông cục cưng bịt chặt miệng.

Đông cục cưng dựng ngón tay trước môi, ý bảo An Cách đừng lên tiếng.

Ngay mới nãy, bé "thấy" Long tộc tụ tập rất đông bơi về phía Hải Thành, không biết có phải do bị nặng lượng bé phóng ra "hấp dẫn" lại đây không. Điều này khiến Đông cục cưng không khỏi nhớ lại chuyện Long tộc tập kích khu biển nông mấy tháng trước, trong lòng hơi sợ hãi cũng hơi kích động.

Tuy rằng Đông cục cưng rất ghét mấy con khủng long xấu xa đó nhưng đêm nay không chừng nhờ chúng mà hai tiểu nhân ngư họ có thể thoát khỏi nơi này.

Đông cục cưng kéo An Cách trốn trong góc, Nina mở mắt, lại không hứng thú trở mình tiếp tục ngủ.

Khi ý thức đang mơ màng, Nina bỗng đứng dậy, đôi mắt nàng lạnh băng, nàng ngửi được mùi Long tộc, mùi rất nồng, có thể đoán được Long tộc tiếp cận rất gần cũng rất nhiều.

Long tộc đã lâu không xuất hiện ở Isbela.

Trong lòng Nina hơi bất an, nàng nâng mắt nhìn về phía cung điện của Noy ở phía đối diện, ánh sáng đủ đầy như ban ngày, bên đối diện truyền tới tiếng động rất nhỏ, xem ra Noy cũng đã phát hiện ra.

Nàng hết sạch cơn buồn ngủ, khóe mắt nhìn thấy hai tiểu nhân ngư đang ôm nhau trong góc. Nàng nhớ lại hình như chúng tỉnh từ rất sớm, cứ như là biết được Long tộc sẽ tới. Nàng bật cười, sao có thể.

Noy bơi ra từ cung điện đối diện, trên mặt là vẻ vô cùng tức giận, phía sau gã, hai nhân ngư giống cái đều nơm nớp lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng Thương Long gào rống truyền tới, mặt nhóm giao nhân tái nhợt, Long tộc tới?!

Đám Thương Long vọt vào Hải Thành, ngay cả khủng long cổ dài nhát gan nhất cũng bị gọi tới, chúng dùng thân thể to lớn húc nghiêng thạch ốc, chúng thấy nhân ngư thì nhào tới, há cái mồm to như bồn máu cắn đuôi nhân ngư. Nhân ngư thậm chí còn không kịp mở miệng ca hát đã bị Thương Long một ngụm cắn đứt đuôi cá, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Các nhân ngư hoảng sợ nói, "Sao lại có nhiều khủng long như vậy?!"

Sắc mặt Noy âm trầm, gã giơ tay, một cột nước biển cuốn con khủng long cổ dài từ phía dưới, vứt nó ra ngoài.

Sau đó Noy phất tay, trong nước biển xuất hiện vài dòng nước xiết tiến về phía Thương Long bên trên Hải Thành, dòng nước xiết cuốn đi thạch ốc, cũng cuốn theo nhân ngư.

"Sợ cái gì!" Noy quát một tiếng, sau khi Noy xuất hiện các nhân ngư yên tâm hơn hẳn, tập trung đối phó Long tộc.

Mà trong cung điện của Nina các nhân ngư canh giữ ngoài cửa điện vẫn không rời đi. Đông cục cưng hơi sốt ruột, bé vươn ngón tay, Thương Long bên dưới dường như cảm nhận được điều gì, chuyển động vây đuôi, bơi vọt lên.

Các nhân ngư bên ngoài thấy vậy đồng loạt cất tiếng hát.

Tiếng ca ngân dài truyền vào tai Thương Long, động tác của Thương Long đình trệ, ánh mắt hiện rõ sự giãy giụa. Đông cục cưng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Thương Long gầm lên một tiếng, Long tộc bên dưới Hải Thành đồng loạt xông lên đâm vào cung điện.

Ngay lập tức cả tòa cung điện rung lắc kịch liệt.

Số lượng Long tộc quá nhiều, tiếng ca của vài nhân ngư căn bản không khống chế nổi, bọn họ hoảng loạn tránh thoát.

Ngón tay Đông cục cưng khẽ hất, cuồng phong tàn sát bừa bãi mặt biển, chung quanh xuất hiện vô số lốc xoáy.

"Lốc xoáy tới rồi!" Các nhân ngư hô lên.

Long tộc đánh lén, thêm cả lốc xoáy đột nhiên xuất hiện khiến Hải Thành loạn thành một đống. Hiện giờ Noy không thể phân tâm để ý đám Đông cục cưng bên trên.

"Ta ra ngoài xem sao." Nina liếc nhìn Đông cục cưng với ý cảnh cáo, "Đừng tìm cách trốn đi, nhóc trốn không thoát đâu."

Đông cục cưng chớp chớp mắt, giả bộ nghe không hiểu.

Thương Long bên ngoài cắn thủng nóc nhà, nó dán sát đầu vào, một con mắt thú lạnh lẽo nhìn vào trong, tròng mắt xoay chuyển, khi nhìn thấy hai tiểu nhân ngư, nó kích động cào xé nóc nhà.

Chuyện Thương Long tập kích khu biển nông An Cách còn chưa sinh ra, sau đó các nhân ngư đã đuổi Long tộc ra khỏi hải vực, bây giờ hải vực gần như không còn thấy bóng dáng con khủng long nào.

Nên đây là lần đầu tiên An Cách nhìn thấy Thương Long. Tuy rằng đã nhiều lần nghe từ miệng ba và cha Thương Long có bao nhiêu đáng sợ, đối mặt gần như thế này An Cách gần như có thể cảm nhận được hơi thở mà nó phun ra, nhưng nhóc ta không sợ hãi chút nào, ngược lại còn thấy hơi hưng phấn.

An Cách nói với vẻ kinh ngạc, "Anh Đông cục cưng nhìn kìa, là khủng long! Nó to thật đấy." Trước mặt Thương Long An Cách nho nhỏ còn chẳng lớn bằng cái răng của con vật khổng lồ kia.

Đông cục cưng kéo tay An Cách, "Đi mau đi mau."

Hai tiểu nhân ngư chui ra từ lỗ nhỏ trên nóc nhà, nhảy lên đầu Thương Long, cẩn thận nằm sấp xuống để không bị Noy phát hiện.

Trong đầu Tiểu An Cách như có mười vạn câu hỏi vì sao, "Anh Đông cục cưng, sao nó lại nghe lời anh?"

Đông cục cưng nói, "Anh cũng không biết." Hình như từ sau khi sờ vào cụm ánh sáng, bé trở nên lợi hại hơn.

Con Thương Long chậm rãi lui về phía sau, nhân lúc lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Noy, Thương Long lặng lẽ rời khỏi Hải Thành, tốc độ của nó vô cùng nhanh, chỉ một lát đã cách Hải Thành một đoạn xa.

"Anh Đông cục cưng, chúng ta đi đâu đây?"

"Tìm ba và mọi người..." Còn chưa nói xong trái tim Đông cục cưng nhảy gấp một nhịp, bé vỗ vỗ đầu Thương Long, chỉ vào hẻm núi đằng trước, "Chúng ta đi tới đó."

Bé cảm nhận được nơi đó có thứ hấp dẫn bé.

Là một thứ vô cùng quan trọng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương sau
Danh sách chương