Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 71

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Trạm thận trọng nhặt nhánh cây trên mặt đất, bẻ gãy, cho thêm vào đống lửa, ngọn lửa cháy càng mạnh hơn.

Nhân ngư chung quy vẫn sợ lửa, dù là Hàn Trạm cũng không ngoại lệ, anh giữ khoảng cách nhất định với đống lửa, như gặp quân địch, mỗi động tác đều rất cẩn trọng.

Đông Thần vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Rất khó tưởng tượng được mấy hôm nay anh làm cách nào kiềm chế nỗi sợ mà học được cách nhóm lửa.

Ngọn lửa nóng rực hun khô hai chân, Đông Thần ngửi thấy mùi thơm rất hấp dẫn, bề ngoài con cá được nướng khô vàng, cậu đang muốn lật cá, đống lửa bỗng kêu "tách" một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, Đông Thần theo phản xạ rụt tay lại.

Hàn Trạm nắm tay cậu, kéo cậu cách xa ngọn lửa một chút, "Tay có bị thương không?"

Đông Thần mở to hai mắt nhìn anh, "Không ạ, tay anh..." Nói đến đây cậu tạm dừng, mím môi, nhẹ giọng nói, "Là bị bỏng lửa đúng không."

"Bởi vì nhóc tham ăn nào đó nói muốn ăn cá nướng." Hàn Trạm rũ mắt, trong mắt phản chiếu gương mặt dịu dàng của thiếu niên.

Vành tai Đông Thần đỏ bừng, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Anh ngốc quá."

Nói xong cậu nâng bàn tay Hàn Trạm lên, đặt một nụ hôn xuống lòng bàn tay anh.

Động tác của thiếu niên vô cùng nhẹ nhàng, theo nụ hôn của cậu, mụn nước xấu xí dần dần biến mất.

Hàn Trạm cảm thấy lòng bàn tay ướŧ áŧ, cả người anh căng chặt.

Thiếu niên cúi đầu, tóc đen rủ xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng trẻo, dịch xuống là sống lưng mảnh khảnh của thiểu niên, xư0ng bướm xinh đẹp như cánh bướm sắp bay, cuối cùng tầm mắt dừng ở phần eo nhỏ gầy mềm dẻo.

Đông Thần nâng mắt, đôi mắt xanh sáng lên lấp lánh, cậu cười ấm áp, "Xong rồi á ~"

Hàn Trạm nắm hờ lòng bàn tay, lại không giữ được ngón tay thiếu niên.

Đúng lúc này một mùi cháy khét truyền đến.

"Ui da! Sắp cháy rồi." Đông Thần cuống quít nhấc con cá đặt trên đống lửa ra.

Hàn Trạm đè tay cậu, "Nóng." Dứt lời, anh cầm nhánh cây, nhét vào tay cậu, "Để một lúc rồi ăn."

Thịt cá không cho thêm bất cứ gia vị nào, giữ nguyên chất, lớp da bên ngoài được nướng tới khô vàng, thơm ngon vô cùng.

Cá nương nóng hôi hổi, Đông Thần phồng má thổi mấy hơi, ngày đông tuyết rơi, rất nhanh đã không còn quá nóng nữa.

Cậu há miệng cắn một miếng, lớp da nướng vàng giòn, vô cùng thơm ngon, Đông Thần cong cong mắt, "Ngon lắm."

Đông Thần giơ cá trên trên tay lên, "Anh cũng ăn đi."

Hàn Trạm nghiêng đầu, cắn một miếng ở chỗ Đông Thần đã cắn.

Đông Thần ngơ ngác, "Ơ..." Đông Thần vốn định bảo Hàn Trạm ăn con cá khác, ai ngờ đối phương vậy mà cắn con cá trên tay cậu.

"Anh ăn chán rồi, em ăn đi." Hàn Trạm nói.

Đông Thần lập tức hiểu ra, chắc là mấy hôm nay anh đã ăn thử rất nhiều cá nướng, cậu cũng không miễn cưỡng, vui vẻ ăn từng miếng từng miếng.

Thịt cá thơm ngon, đã gần một năm không được ăn cá nướng, Đông Thần nằm mơ cũng muốn ăn.

*Lúc edit đoạn này tối rồi vừa đói vừa thèm huhu

Đông Thần không nỡ ăn hết luôn nhưng để lạnh thì không ăn được nữa, cuối cùng nhân lúc chưa lạnh hẳn ăn hết chỗ cá nướng đó.

Cậu đi tới bờ biển, khom lưng rửa sạch vết bẩn trên tay. Sau khi rửa sạch ngón tay, cậu quay đầu nhìn về phía đảo, "Anh ơi, chúng ta lên đảo một chút đi?"

Nhánh cây bị tuyết đè nặng, một con bò sát nhỏ nhảy lên ngọn cây làm tuyết đọng rơi ào ào xuống đất. Đông Thần không chú ý, tiếp tục đi về phía trước, Hàn Trạm kéo tay cậu, chắn tuyết rơi cho cậu.

Bông tuyết trắng tinh rơi trên vai Hàn Trạm, Đông Thần vội vàng vỗ chỗ tuyết đọng xuống.

Đông Thần bỗng thấy gì đó, cậu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hô lên, "Anh ơi, đằng kia có một con cá sấu Pike1."

"Hả? Là cái gì?"

Đôi mắt Đông Thần sáng bừng, "Chắc, có lẽ là tổ tiên của khủng long?"

Khủng long lại là cái gì nữa? Hàn Trạm nhíu mày suy nghĩ.

Đông Thần bước nhanh đi tới, con cá sấu Pike nho nhỏ sợ tới mức bò xuống từ ngọn cây, chui xuống nền tuyết, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Về vấn đề tổ tiên của khủng long, giới sinh vật đưa ra rất nhiều giả thuyết, trong đó phổ biến nhất là loài thecodont2.

Không có chứng cứ nào cho thấy cá sấu Pike về sau sẽ tiến hóa thành khủng long, nhưng có một số nhà nghiên cứu cho rằng cá sấu Pike chính là tổ tiên của khủng long. Còn thầy của cậu cho rằng, cá sấu Pike thuộc loài thecodont, mà loài này là tổ tiên của khủng long nên không loại trừ khả năng này.

Chỉ là họ cách thời đại khủng long quá xa nên những điều này chỉ là suy đoán của các học giả mà thôi.

Nghĩ vậy trong lòng Đông Thần cả kinh, vì sao sau này con người sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nhân ngư và thú nhân?

Cậu chợt nắm chặt cánh tay Hàn Trạm.

Không thể tin nổi, ngay cả hóa thạch kỳ tôm ở kỷ Cambri cũng được phát hiện vào hàng tỉ năm sau, vì sao nhân ngư và thú nhân lại bị chìm vào dòng sông lịch sử, không có ai phát hiện dấu vết tồn tại của họ.

Cơn đau đầu đột nhiên ập tới, Đông Thần ấn giữa trán, cậu cắn mạnh môi dưới, hình như cậu đã quên mất chuyện rất quan trọng, đây có lẽ chính là mục đích cậu quay về, là gì đây?

"Thần Thần!" Hàn Trạm bỗng hô lên, kéo suy nghĩ của Đông Thần quay về, hai mắt anh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm môi Đông Thần.

Đông Thần theo bản năng l!ếm l!ếm môi, vị máu rỉ sắt truyền đến từ đầu lưỡi.

Hàn Trạm vươn tay, lau nhẹ vết máu trên môi cậu, máu tươi biến môi cậu trở nên đỏ thắm. Con ngươi Hàn Trạm càng sâu hơn, giọng anh hơi trầm xuống nhưng không bất kì có ý trách cứ nào, "Nghĩ gì mà không cẩn thận thế?"

Đông Thần không để ý đến ánh mắt sâu thẳm của Hàn Trạm, cậu hốt hoảng hỏi, "Anh ơi, Lạc Tịch từng nói Hải Thần đã chết đúng không?"

Không biết vì sao Đông Thần vô cùng để ý những lời này, cậu từng cố chấp cho rằng Hải Thần không gì không làm được, sẽ không tử vong, bây giờ Đông Thần lại không chắc chắn như vậy nữa.

"Hải Thần từng tiên đoán tương lai đáy biển sẽ xảy ra tai nạn, đúng không?" Đông Thần lại hỏi một lần nữa.

Hàn Trạm nhìn vào mắt Đông Thần, bình tĩnh nói, "Sẽ không."

Đông Thần từ từ chìm vào hồi ức.

Vì sao đời trước cậu mãi không thể phá vỏ cho tới tận kỷ nguyên mới, khi đó đã không còn nhân ngư, cũng không có thú nhân, chỉ còn mình cậu lẻ loi.

Có lẽ chính vì tai nạn.

Hành tinh xinh đẹp này phát sinh rất nhiều tai nạn to nhỏ, khủng long là vì thiên thạch va chạm mà tuyệt chủng, đến giữa thế kỷ 19 nhân loại mới phát hiện hóa thạch khủng long. Cũng có lẽ hóa thạch nhân ngư và thú nhân chôn giấu quá sâu, nhân loại không phát hiện mà thôi.

Dù nhân ngư thống trị trên biển nhưng muốn ngăn cản tai nạn xảy ra gần như là không có khả năng, ngoại trừ Thần.

Hải Thần vì để ngăn tai nạn đã dâng hiến Thần lực trấn áp biển cả, nhưng Mạc La lại trộm Thần lực dẫn tới tai nạn xảy ra.

Đông Thần bối rối nhíu mày, cậu không phải Hải Thần nên không biết làm sao để trả Thần lực về chỗ cũ, hay là cậu đi hỏi Lạc Tịch. Mẹ Lạc Tịch đã từng phụng dưỡng Hải Thần chắc hẳn cũng biết được một chút.

Trên hải đảo toàn là tuyết đọng, nhóm động vật nhỏ chắc đã ngủ đông, bên trong không có gì xem nên họ quay về bằng đường cũ.

Từ Kỷ Cambri sinh vật đại bùng nổ tới nay trên hành tinh này xảy ra tổng cộng năm lần Đại Tuyệt chủng.

Nếu cậu đoán không sai tai nạn lần này là do núi lửa phun trào tạo thành.

Lần trước khi Đông Thần theo ba đi tìm Thần lực đã đi qua mấy hải vực có núi lửa hoạt động.

Sau này sẽ có vô số núi lửa đáy biển bùng nổ, nhiệt độ nước biển tăng lên, khí CO2, SO2 tăng nhanh, oxi giảm mạnh, sinh vật biển dần dần chết hết...

Trên đường quay về mặt Đông Thần vẫn luôn trầm lặng, không nói một câu.

Buổi tối Đông Thần mơ thấy giấc mơ lúc trước.

Núi lửa nơi đáy biển sâu phun trào dung nham nóng bỏng đỏ rực, khắp hải vực chấn động, nước biển quay cuồng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, hình thành một cây nấm khổng lồ.

Máu nhân ngư và Long tộc nhiễm đỏ mặt biển.

Khi tỉnh lại mặt Đông Thần đã phủ đầy nước mắt, cậu nhớ lại.

Kiếp trước cậu không thể thuận lợi phá vỏ, ba với cha rời khỏi hải vực, Hàn Trạm thành Vương, Nguyên Khê và các tiểu nhân ngư khác đều vào bụng Long tộc.

Lũ sâu đột nhiên xuất hiện hẳn là sinh vật biển nào đó, vì núi lửa phun trào dẫn tới phóng xạ khiến chúng trong thời gian ngắn biến dị.

Ngoài thiên thạch va chạm, những sự kiện Đại Tuyệt chủng khác cũng không phải một phát nổ ngay, còn may, cậu có đủ thời gian chuẩn bị.

Hàn Trạm phát hiện từ lúc từ hải đảo quay về Đông Thần trở nên trầm ổn hơn, anh không hỏi Đông Thần đã có chuyện gì, mỗi khi đêm đến anh đều lặng lẽ ra ngoài, đi khắp hải vực tìm hải thú đánh nhau.

Mùa đông nhanh chóng trôi qua được một nửa.

Hai tháng này Đông Thần vẫn luôn ở Hải Thành không ra ngoài, dù Hàn Trạm có muốn dẫn cậu ra ngoài nướng cá cũng đều bị Đông Thần từ chối. Cậu mỉm cười nhìn Hàn Trạm, nói không nỡ để anh bị thương.

Nghe vậy, dẫu là Hàn Trạm ý chí sắt đá cũng không khỏi mềm lòng.

Khi rảnh rỗi trồng đủ loại hoa biển, nuôi cá, trong nháy mắt mặt băng tan chảy.

Khi mùa đông sắp kết thúc, Tác Đồ thành niên.

Ngày đó Tác Đồ và Đông Quỳ ra ngoài bắt hải thú, nhóm hải thú yên lặng mấy tháng trở nên vô cùng hung mãnh, Đông Quỳ bị cào rách đuôi. Trong lúc nguy cấp, Tác Đồ nắm hàm răng hình cưa xoắn ốc3 của con quái vật, quăng nó ra ngoài.

Họ chém gϊếŧ cả một ngày, khi trở về Tác Đồ gần như đã hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, hắn4 thành niên.

Đuôi cá dài thêm một đoạn, hàm răng càng thêm sắc nhọn, móng tay vô cùng bén.

Mọi người vây quanh Tác Đồ, thảo luận hăng say.

Tác Đồ là nhân ngư cùng lứa thành niên sớm nhất. Mọi người không thấy bất ngờ chút nào, dù sao Tác Đồ cũng là nhân ngư thức tỉnh đồ văn sớm nhất trong cả đám.

Cơ mà lại khiến Đông Quỳ hâm mộ muốn chết, lôi kéo Tác Đồ gặng hỏi thành niên có cảm giác gì.

Tác Đồ cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, đuôi cá khẽ vung, đập nát giường đá.

Khiến Đông Quỳ trợn mắt há mồm.

Hình dung cụ thể thì, Tác Đồ bây giờ, một đấm có thể đánh chết mười Đông Quỳ.

Đông Quỳ trừng đôi mắt cá chết, tỏ vẻ bản thân không muốn bị hình dung như thế.

Dù nói thế nào thì chuyện Tác Đồ thành niên sớm đã khơi dậy ý chí chiến đấu của một đám nhân ngư vị thành niên, nhân lúc băng tan, cả đám lại tới Rãnh Biển rèn luyện.

Khi mùa mưa tới Nguyên Khê cũng thành niên.

Nhìn các tiểu nhân ngư từng người từng người thành niên, Đông Thần cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi nữa.

-----------------------------------------------

(1) Cá sấu pike (chắc là):

(2) Thecodont: Raw là "槽齿类动物", mình đi hỏi á chứ mình chịu

(3) Raw là 海兽刀削般的环状螺旋形齿. Mình nghĩ là cái loại răng như này:

(4) Từ giờ đổi nhân xưng của Tác Đồ thành "hắn" nhé

*********

HAPPY NEW YEAR, chúc mọi người năm mới mạnh khỏe may mắn nhaaaaa 🎉🎉🎉

Đăng trước 1 hôm coi như nhân dịp Tết dương, vậy là đã sắp qua 2 cái Tết, mong rằng năm nay sẽ hoàn thành truyện.

Năm qua xảy ra kha khá chuyện và cũng là bước chuyển giao quan trọng với mình, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và quan tâm 😊

Đợt đăng tới là Tết Âm nha mọi người.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương sau
Danh sách chương