Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 89

Chương sau
Danh sách chương

Tiếng ca trong trẻo như có sức mạnh xuyên thấu, giúp người ta đẩy đi lớp sương mù mông lung trước mắt.

Trên mặt nhân ngư đuôi tím rõ ràng đang hiện vẻ đấu tranh dữ dội, theo ánh mắt dần tỉnh táo, trong mắt họ cũng lộ ra vẻ kính sợ, không đợi Đông Thần mở miệng tự động lùi ra sau nhường đường.

Đông Thần rất nhanh đã định vị được Hoa Mính, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên mặt biển, "Anh ơi, nàng ở bên trên, mau bắt nàng!"

Hàn Trạm không yên tâm để cậu ở lại với các nhân ngư đuôi tím, anh nắm chặt tay Đông Thần, đuôi cá vung mạnh lao ra khỏi mặt nước.

Mặt Hoa Mính đang ngồi trên đá ngầm trắng bệch, nàng ta lẩm bẩm, "Sao có thể..."

Nàng ta còn chưa nhìn rõ thì đã thấy một đuôi cá lớn đập mạnh về phía mình, hất nàng ta xuống nước.

Hoa Mính bị đánh bất ngờ bị sặc mấy ngụm nước biển, mái tóc nâu ướt đẫm dính vào mặt trông có vẻ rất chật vật, nào còn vẻ đẹp đẽ động lòng người như ban đầu.

Nàng ta che ngực ho khan hai tiếng, mùi máu tươi nhàn nhạt toát ra từ cổ họng, nàng ta cười nhẹ, "Không hổ là..." vế sau rất nhẹ, vừa thoát ra đã bị gió biển thổi tan tác.

"Có phải các ngươi rất khó hiểu tại sao ta lại đối phó với các ngươi không?"

Đông Thần bỗng cảnh giác đáp, "Không tò mò, cũng không muốn biết!"

Hoa Mính như không nghe thấy, nàng ta nhìn chằm chằm Đông Thần, gương mặt bị hận thù vặn vẹo thành một khối, hai mắt đỏ bừng, "Vì Noy là con ta."

Rất lâu trước kia nàng thích một nhân ngư ngoại tộc, vì hắn nàng phản bội bộ tộc, rời khỏi hải vực đã nuôi dưỡng nàng, cùng hắn tới đây sinh ra Noy.

Nhưng cuối cùng nàng và bạn đời vẫn chia tay.

Noy là con của họ, Hoa Mính đã từng yêu thương gã nhường nào nên sau khi biết tin Noy chết nàng ta đau lòng đến mức muốn gϊếŧ Hàn Trạm và Đông Thần.

Nghe thấy lời Hoa Mính, Đông Thần đúng là có hơi bất ngờ.

Cậu nửa tin nửa ngờ hỏi, "Nên ngươi đang báo thù cho Noy?"

"Ngươi thấy sao." Hoa Mính vén tóc ra sau tai, ánh mắt tối tăm không rõ ý nghĩ, đương nhiên là vì Thần lực trên người ngươi rồi...

"Ca ca mau bắt nàng ta lại, nàng ta muốn chạy trốn!"

Hoa Mính bị chọc thủng lời nói dối thì mặc đổi sắc ngay lập tức, nàng ta hất đuôi muốn chạy trốn thì bị Hàn Trạm nắm bả vai quăng lại.

Hoa Mính nhanh chóng biến đuôi cá thành hai chân chạy lên bờ cát, nàng ta vọt vào nhà gỗ kéo Kyle đang trốn trong góc phòng ra, bóp chặt cổ gã nói với Hàn Trạm, "Nếu các ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ gϊếŧ gã trước!"

Hàn Trạm hơi nhướng mày, ý như đang bảo tùy ngươi.

"Hoa Mính, không phải em nói yêu ta nhất sao?" Kyle nhìn Hoa Mính với vẻ không dám tin, "Em vậy mà muốn gϊếŧ ta!"

Hoa Mính giơ tay, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ gã như một con dao kề sát mặt, khóe môi nàng cong lên nụ cười ngọt ngào, lời nói ra lại lạnh đến cùng cực, "Ta thích ngươi như vậy sao nỡ bỏ ngươi lại chứ, nên là chết cùng ta đi!"

"Ta không điên với ngươi đâu!" Kyle đẩy nàng ta ra xoay người muốn bỏ chạy.

Hoa Mính bơi với tốc độc cực nhanh áp sát lưng gã, móng tay bén nhọn cào rách gáy Kyle.

Kyle đau đớn kêu "Shhh", gã quay người vung tay sang.

Bạn đời ngày hôm qua còn ân ái mặn nồng nay đã trở mặt ngay được, đánh nhau không chút kiêng dè, đánh tới máu thịt be bét.

Thấy một màn này Đông Thần che mắt lại, tránh trong lòng Hàn Trạm.

Thích trong miệng Hoa Mính chẳng qua là cảm thấy Kyle là một nô ɭệ hợp ý, mà Kyle cũng chỉ coi nàng là tấm gỗ tránh Nina, vốn cũng chẳng nặng tình nên tai họa tới thì đường ai nấy đi.

Không lâu sau người Kyle đã máu chảy đầm đìa, cổ bị Hoa Mính cắn, hơi thở thoi thóp.

Hoa Mính nhả miệng phun ra một búng máu, nàng ta kéo Kyle nhảy xuống biển bơi về phía Rãnh Biển.

Đông Thần và Hàn Trạm thong thả bơi theo sau.

Rãnh Biển dâng đầy sương trắng, có thể thấy đám sâu mơ hồ ẩn sau lớp sương, lẳng lặng chờ thức ăn tiến vào.

Hoa Mính kéo Kyle vọt vào khe rãnh, rất nhanh bên trong đã truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

"Ngươi điền rồi Hoa Mính! Mau thả ta ra!" Kyle thất thanh hô.

Trong cái rãnh rộng lớn đen ngòm tay Hoa Mính quấn lấy cơ thể Kyle chìm xuống, giọng nói dễ nghe ngày thường giờ trở nên vô cùng chói tai, "Chết cùng ta không được ư?"

Âm thanh bên trong dần im ắng.

Đông Thần tò mò muốn bơi lên nhìn xem thì bị Hàn Trạm ngăn lại, anh bơi tới trước cái rãnh nhìn vào sau đó nhíu mày.

"Anh ơi, bên trong có gì vậy?"

Thi thể Hoa Mính và Kyle quấn chặt lấy nhau, sau đen bò lổm ngổm trên người họ, Hàn Trạm không muốn Đông Thần nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này.

"Thần Thần, đừng qua đây!"

Một lát sau Hàn Trạm quay về, "Là Thận."

Thận mở vỏ phun ra sương mù hấp dẫn sâu xung quanh tiến vào, sau đó khép vỏ, tiêu hóa xong lại mở ra.

Không ngờ Hoa Mính lại dùng sâu nuôi Thận.

Noy dùng giao nhân nuôi sâu, nàng ta dùng sâu nuôi Thận, hai người này không hổ là mẹ con.

Đông Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu vỗ tay, "Anh ơi, hình như em biết Hoa Mính tới từ đâu rồi."

"Hửm?"

Khi còn nhỏ Đông Thần từng nghe Ngải Thụy kể rằng ở một hải vực xa xôi có một hải vực tên là Sargasso (马尾藻海域), nhân ngư tộc An Lê cư trú ở đó, họ có đuôi màu nâu và đồ văn có hình lá cây.

Hải vực Sargasso thường xảy ra những chuyện kì lạ, nếu không có nhân ngư tộc An Lê dẫn đường thì các nhân ngư bên ngoài không thể tiến vào Sargasso, mỗi khi tới gần sẽ vị váng đầu, không thể xác định phương hướng.

Bởi không có nhân ngư bên ngoài đi vào nên tộc An Lê so với tộc Donica còn cô lập hơn, thường thì các nhân ngư chỉ tìm kiếm bạn đời trong nội tộc, rất ít khi kết bạn đời với nhân ngư bên ngoài.

Một khi đã rời tộc thì cả đời không thể quay lại.

"Em nói Hoa Mính là nhân ngư tộc An Lê?"

Đông Thần gật đầu, "Em đoán quanh Sargasso có lượng lớn Thận nên nhân ngư bên ngoài mới không vào được."

Nhưng Hoa Mính đã chết, chân tướng thế nào họ không thể biết được.

Sau khi giải quyết Hoa Mính Hàn Trạm định rời khỏi Lorbin.

Đông Thần lắc đầu nói, "Anh ơi, chúng ta ở lại một lát rồi hẵng đi."

Nếu không giải quyết Thận ẩn nấp ở khu biển nông thì nơi này sớm hay muộn cũng trở thành một hải vực Sargasso thứ hai.

Họ quay lại khu biển nông.

Các nhân ngư còn ở khu biển nông lo sợ bất an, Đông Thần nhìn lướt qua thì không thấy Crane đâu, chắc là nhân lúc cậu với Hàn Trạm đối phó Hoa Mính đã bỏ trốn.

Đông Thần không để ý lắm, cậu bơi tới trước mặt nhân ngư đuôi tím từng nhắc nhở bọn cậu hỏi, "Ngươi tên gì?"

Nhân ngư đuôi tím chỉ vào bản thân, lắp bắp nói, "Ngài, ngài hỏi tôi hả? Tôi, tôi tên Midka."

"Chào Midka, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

Midka mỉm cười vỗ ngực bảo đảm, "Không thành vấn đề."

Midka dẫn theo các nhân ngư tìm hết Thận quanh khu biển nông, ném chúng quay về Rãnh Biển, nếu chúng có thể ăn sâu thì giữ lại cũng có chút tác dụng.

Họ mất một ngày mới tìm được hết thận.

Ngay khi họ chuẩn bị đi thì trên không trung truyền tới tiếng Ưng kêu, Đông Thần ngẩng đầu nhìn về phía lục địa.

"Là Vũ tộc!"

Midka giải thích cho Đông Thần, hải vực Lorbin bọn họ vẫn thường giao dịch với Vũ nhân trên đất liền, họ cung cấp hải sản cho Vũ nhân, còn Vũ nhân đổi trái cây tươi ngon cho họ.

Đối phương mỗi tháng sẽ tới một lần.

Rượu trái cây lúc trước Đông Thần uống chính là do Vũ nhân ủ.

Tính ra thì họ cũng tới đây rồi.

Mà Hoa Mính vì đối phó Đông Thần mà quên bặt chuyện trao đổi đồ ăn với Vũ nhân.

Khi đang nói chuyện mấy con chim Ưng lông đen khổng lồ đã bay tới bờ biển, chúng thu cánh đáp xuống hải đảo, lắc lắc mấy cái túi trên người cho rơi xuống đất.

Sau đó mấy con Ưng hóa thành hình người, họ lấy tấm da thú trong túi ra vây quanh hông. Họ khiêng túi ném tới trước cửa nhà gỗ nhưng lại không thấy ai, "Quái lạ, nhân ngư đâu hết rồi?"

Thấy Đông Thần đi lên hải đảo, đám Vũ nhân tiến lại, xì xà xì xồ không biết đang nói gì, dáng vẻ hơi hung dữ.

Hàn Trạm che Đông Thần ra sau lưng, không lạnh không nhạt liếc đối phương.

Một ánh mắt hờ hững thôi cũng khiến nhóm Vũ nhân cảm thấy từng đợt rét run bốc lên từ sống lưng, họ không khỏi dựng lông tơ, trong cổ phát ra tiếng "gru gru".

Đông Thần dò đầu ra từ sau lưng Hàn Trạm, "Anh đừng căng thẳng, họ không có ác ý, họ chỉ muốn hỏi chúng ta đã chuẩn bị xong hết đồ chưa thôi."

Vũ nhân cúi đầu nhìn Đông Thần rồi lại xì xà xì xồ một tràng, nghe khá là kích động.

Đông Thần mím môi cười, "Bây giờ ta là Vương hải vực này, ngại quá, đồ các ngươi cần ta còn chưa chuẩn bị xong, các ngươi có thể cho ta nửa ngày không?"

Vũ nhân ngẩn người, nói với vẻ khϊếp sợ, "Ngươi có thể hiểu chúng ta nói gì hả?"

"Có thể."

Nhóm Vũ nhân cảm thán không thôi, nữ vương trước đó còn không thể giao lưu được với bọn họ, Vương mới tới này lợi hại thật đấy.

"Vậy cũng được, nhưng các ngươi phải nhanh lên, bọn ta muốn quay về bộ lạc trước lúc trời tối."

Hàn Trạm bảo Midka đi chuẩn bị đồ ăn mà nhóm Vũ nhân cần.

Đông Thần chép chép miệng, "Các ngươi có mang rượu trái cây tới không?"

"Có." Vũ nhân móc một thùng gỗ trong túi ra đưa cho Đông Thần, "Năm nay không được bội thu, rượu trái cây chỉ còn từng này thôi."

Đông Thần nhận thùng gỗ, "Bộ lạc các ngươi cách đây có xa không?"

Vũ nhân nói, "Không quá xa, bay nhanh thì tầm nửa ngày là tới."

"Thế các ngươi có biết Kỳ Hạc của Vũ tộc không?" Đông Thần hỏi họ.

Nhóm Vũ nhân nhìn nhau, vẻ mặt có hơi bất ngờ, "Ngươi nói Kỳ Hạc là Kỳ Hạc tộc Hôi vũ hả?"

Đông Thần nhớ kĩ lại hình thú của Kỳ Hạc, "Đúng thế, lông hắn màu xám."

"Nếu ngươi không nhầm thì ngài là Vương của bọn ta."

Wow, Đông Thần tròn mắt vội hỏi, "Thế Kỳ Miễn và Hôi Dịch thì sao?"

"Xin lỗi, hai người này bọn ta chưa nghe qua." Vũ nhân giải thích, "Bộ lạc Vương bọn ta ở rất xa, bọn ta chỉ là một tộc trong bộ tộc của Vương, chưa từng tới chủ thành."

Đông Thần không tránh khỏi có chút mất mát nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, anh Kỳ Hạc mạnh như vậy, Mập mập với Hôi Hôi chắc chắn cũng đang sống tốt.

Sau khi tiễn Vũ nhân trong lòng Đông Thần xuất hiện một ý tưởng, "Anh ơi, chúng ta tạm thời chưa đi có được không?"

Hàn Trạm cúi đầu, môi khẽ chạm môi Đông Thần, "Được."

Đông Thần ôm eo anh cười cong mắt, "Anh tốt quá."

Midka dẫn các nhân ngư đi săn ở khu biển nông, khóe mắt liếc thấy bóng nhân ngư đuôi tím lướt qua, Midka hơi do dự rồi đuổi theo, "Crane."

Crane dừng lại, hắn quay đầu, vẻ mặt hơi hoảng hốt, "Ngươi tới cười nhạo ta sao?"

"Crane, ngươi và Hoa Mính làm nhiều chuyện xấu như vậy ngươi còn thấy mình không sai ư?!" Midka căm phẫn nói.

Crane nắm tóc, mất khống chế hét to, "Ta còn cách nào nữa, nếu không nghe Vương, nàng sẽ gϊếŧ ta."

Midka thở dài, "Hay là ngươi đi xin lỗi họ đi."

Crane lắc đầu, "Họ sẽ không bỏ qua cho ta, ta đã quyết định rời khỏi đây."

"Vậy cũng được." Midka cũng không miễn cưỡng, "Chúc ngươi may mắn."

Crane lặng lẽ rời khỏi hải vực.

Khi hắn vừa xuất hiện ở khu biển nông Đông Thần đã phát hiện ra và cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn với Midka, Đông Thần chống cằm nghĩ, hắn cũng biết thân biết phận đấy chứ rồi cũng không để ý tới hắn nữa.

Chớp mắt mười ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Đông Thần và Hàn Trạm dạy dỗ nhân ngư Lorbin một trận đồng thời cũng biến đây thành hải vực của họ.

Tất cả thời gian còn lại họ dùng để ấp trứng, họ trông trứng bên bờ biển dưới ánh mặt trời nóng bức.

Bé trứng vẫn nằm im bất động không có dấu hiệu phá vỏ.

Đông Thần rất lo lắng, cậu ôm Đản Đản lên nói chuyện với bé, "Đản Đản có nghe thấy ba nói gì không?"

Quả trứng trắng không có chút phản ứng nào cứ như trứng chết.

Đổi thành trứng nhân ngư nhà khác thì tiểu nhân ngư trong trứng đều đã có thể nhảy nhót rồi, còn Đản Đản nhà cậu lại chẳng có chút phản ứng nào.

Điều Đông Thần lo lắng nhất đã xảy ra.

--------------------------------------

Các bạn ơi sắp tới mình phải chạy KPI sml nên bao giờ rảnh mình đăng nhé, mình cũng muốn hoàn sớm lắm ahuhu

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương sau
Danh sách chương