Dương Thanh Ký

Chương 97: Cá chết lưới rách


Ngũ hành chân nhân cúi nhìn thần thể đã bị tàn phá một cách đáng sợ của hắc sát ma tôn rồi cười ha hả:

- Ngay từ đầu, ngươi nghe ta thì đâu phải chịu cạnh đau đớn thế này. Luận về cơ thể chúng ta giống hết nhau, từ thần thông cho đến pháp lực. nhưng luận về tâm cơ cùng kinh nghiệm sống tuy ngươi kế thừa phần lớn của ta, nhưng năm đó luyện hồn xảy ra sai lầm. một bộ phận còn chưa kịp truyền lại. Băng phong thiên hạ này. Là năm đó ta đã luyện thành rồi. chỉ có điều năm đó cơ thể bị tổn hại quá nặng không thể thi triển ra mà thôi. Ha ha ha.

Hắc sát ma tôn giờ đây toàn thân đầy máu tươi, ngực lão bị hai thanh băng trùy cắm ngang qua găm lão xuống đất. máu từ ngực lão theo khối băng trùy không ngớt nhỏ giọt tí tách xuống nền đất. cánh tay phải của lão đã bị tiện đến sát bả vai. Lão thật không ngờ mình đã chuẩn bị lâu như vậy, lại con không tiếc hao tổn chân nguyên thi triển ra kiếm trận do kim linh lự hóa thành. Vậy mà vẫn bị thua một nước cờ, rút cuộc lão vẫn chỉ là một bản phân hồn chưa hoàn chỉnh của người ta. Năm đó khi ngũ hành chân nhân luyện hóa phân hồn là lão, không may xảy ra chuyện. chưa kịp thiết đặt ấn ký lão đã tự thoát ra, tự có linh trí riêng. Lão là ngũ hành chân nhân, mà ngũ hành chân nhân chính là lão. Lão tự đặt cho mình một cái tên Hắc sát ma tôn. Từ nay lão và Ngũ hành chân nhân là hai người hoàn toàn khác. Lúc định rời đi lão mới phát hiện hồn phách của mình vẫn chưa hoàn chỉnh, không thể điều khiển được thân thể này quá lâu. Lúc đó thực sự lão đã lo sợ sẽ bị ngũ hành chân nhân thôn phệ, nhưng lúc này ngũ hành chân nhân cũng không khá khẩm hơn lão là bao. Hồn phách của ngũ hành chân nhân trải qua lần này cũng đã vô phương điều khiển cơ thể. Vậy là lão quyết định nuốt lấy hồn phách của ngũ hành chân nhân để trọng tổ lại cơ thể mình. Hai lão xảy ra một trận đại chiến. cuối cùng bất phân thắng bại. Mấy lần lão muốn rời đi nhưng không thể điều khiển được thân thể này. Lão chỉ cần đi xa khỏi Ngũ hành chân nhân trong vòng trăm trượng là máu huyết toàn thân như đông cứng lại. tương tự như thế ngũ hành chân nhân muốn rời xa khỏi lão cũng là không thể. Mặc dù là hai cơ thể, hai trí óc. Nhưng luyện hồn phân thân thuật thất bại, khiến cho hai lão vẫn có một sợi dây vô hình nào đó liên hệ với nhau. Muốn riêng rẽ hoạt động là không thể. Hơn nữa lão luyện công thất bại là do tên nghiệt đồ kia đánh lén, sao dám đường hoàng tiến vào bảo các lấy Đoạt Phách Đan. Vậy là hai lão đành ẩn nấp ở trong này từ từ nghĩ cách. Trước Dương Thanh cũng có mấy tên tu tiên giả bị lão lừa đến nơi này. Nhưng hầu như không có tên nào chịu được luồng quái phong trong khe không gian kia. Những tên cảnh giới cao hơn khả dĩ chịu được luồng quái phong thì lại không cần thiết phải đi qua Huyết Hồn Lộ, mà có một truyền tống trận riêng thẳng đến cung quảng hàm. Truyền tống này đã bị hủy trong tay tông chủ đời cuối cùng kia. Nếu không Đặng Dung đã không phải vất vả đi còn đường kia rồi. thẳng đến lần này đã cách hơn một trăm năm. Hai lão mới thấy có người tiến vào. Với tâm lý cầu may ngũ hành chân nhân và hắc sát ma tôn cũng mở ra khe không gian kia, lại thay đổi một chút thí luyện để thử khả năng của bọn này. Điều không ngờ đến là cả năm tên lại dễ dàng vượt qua như vậy. đại kế nhiều năm của hai lão có lẽ hôm này sẽ thành. Hai lão đều chuẩn bị chút hậu chiêu, chỉ có điều Hắc sát ma tôn lại không ngờ Ngũ Hành chân nhân lại thi triển được băng phong thiên hạ. đây là thần thông tối cao của bản môn. Trong lúc không kịp đề phòng kết quả là lão lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lão còn đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của ngũ hành chân nhân lại vang lên bên tai:

- Ha ha ha. Hắc Sát. Ngươi cứ ngồi đó mà nghỉ ngơi một chút. Đợi bản nhân uống đơn dược xong sẽ chăm sóc ngươi tử tế.

Ngũ hành chân nhân tiến tới gần hắc sát ma tôn. Từ trong tay lão một vầng hào quang hiện ra bao bọc lấy hắc sát ma tôn rồi chui vào người lão. Những sợi tơ mảnh nhấp nháy này. Nhanh chóng cuốn lấy kinh mạnh của lão siết chặt lại. hòa với máu thịt lão thành một thể, ngăn không cho lão điều động linh khí. Làm xong mọi việc ngũ hành chân nhân ha hả cười rồi tiến đến Ô Long Đỉnh.

Lão đánh ra một đạo pháp quyết ôm lấy chiếc đỉnh. Từ trong ô Long Đỉnh một hoàn đan màu đỏ như máu bay ra. Không ngớt tỏa mùi thơm ngào ngạt. lão đưa tay chộp lấy viên đan dược này đưa lên quan sát hồi lâu rồi lão dứt khoát bỏ vào miệng nuốt xuống. đan dược vừa tan trong miệng lão đã cảm thấy một cổ nhiệt khí lạ lùng xuất hiện ở đan điền, nguyên anh của lão đang khoanh chân nơi đó lập tức mở mắt nhìn chằm chằm vào đám nhiệt khí đó. Lão vui mừng ngồi xuống dùng thần niệm điều động nguyên anh của mình. Chợt lão dừng lại. lão vừa cảm thấ trong cơ thể có một cái gì đó thoát ra ngoài. Tuy rất mơ hồ nhưng lão cảm nhận rõ ràng là có. Nhưng kiểm tra một hồi thân thể thì lại không phát hiện gì. Lão tự trách mình thần hồn nát thần tính. Đã tu luyện đến bậc này còn sợ bóng sợ gió. Lão lại tập trung thần niệm lên nguyên anh của lão. Chỉ thấy nguyên anh này hai tay múa may trong không trung nhanh chóng hấp thu đám nhiệt khí trước mặt. đám nhiêt khí này từ màu đỏ chuyển thành màu làm đủ biết sức nóng vô cùng ghê gớm, vẻ mặt nguyên anh vô cùng thống khổ, nhưng nó vẫn cố gắng luyện hóa, mỗi khi luyện hóa được một tia nhiệt khí thì những vết nứt trên người nguyên anh lại thu nhỏ lại. lão thấy vậy thì vô cùng vui mừng, ngày lão tung hoành nhân giới lại sắp đến.

Tuy ngũ hành chân nhân không thấy gì, nhưng ở trong không gian thần bí kia, Dương Thanh lại thấy rất rõ ràng, vừa rồi có một tia linh khí rất nhỏ thoát ra từ ngũ hành chân nhân nhập vào trán cảu hắc sát ma tôn. Khi hút được tia linh khí này hắc sát ma tôn nở một nụ cười ghê rợn rồi nhanh chóng nhắm mắt, miệng không ngớt lẩm nhẩm chú ngữ. thấy cảnh này Dương Thanh đã quyết định lựa chọn ở lại xem sao. Biết đâu trai cò đánh nhau. Ngư ông đắc lợi. chừng nửa canh giờ sau trên thân thể Nguyên anh của ngũ hành chân nhân đã không còn vết nứt nào nữa, mà đám nhiệt khí cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Ngũ hành chân nhân mở mắt ra mỉm cười đánh giá thân thể cảu mình. Hồn phách lão đã được củng cố, nguyên anh cũng lành lặn trở lại so với năm xưa hình như còn mạnh hơn một chút. Lão thử vận động một chút rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả. tuy nghiệt đồ của lão có lẽ đã chết từ lâu, nhưng lão có thể tìm ra con cháu của hắn, không làm cho máu chảy thành sông, thực sự không có cách nào phát tiết mối hận trong lòng. Nhưng trước hết còn một việc lão cần giải quyết. lão tiến tới phía Hắc Sát Ma Tôn đang bị cấm chế của lão phong ấn dưới đất, trước khi ra khỏi đây lão phải điều chỉnh lại phân hồn này một chút, nó sẽ thành trợ thủ đắc lực của lão sau này. Tuy nhiên lão vừa mới nhìn vào thân thể của Hắc sát ma tôn thì đã la hoảng một tiếng, rút cuộc lão đã hiểu cái cảm giấc lúc nãy của mình đại biểu cho cái gì. Chỉ thấy hắc sát ma tôn cười lên ghê rợn rồi gào lên:

- Ta không thể sống, thì ngươi cũng đừng hòng.

Cơ thể của hắc sát ma tôn nhanh chóng biến hóa, lão muốn tự bạo nguyên anh. Thì ra trong lúc bị phong ấn hắc sát ma tôn đã nhanh chóng dùng tia liên hệ thần bí giữa mình và ngũ hành chân nhân kia mà rút từ người lão một tia linh khí rất nhỏ, tuy răng nó không đủ để đưa lão tự do, nhưng tự bạo thì có thể, lão đã quyết liều mạng với ngũ hành chân nhân:

- Chết đi.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, linh khí và đập vào nhau tạo thành tiếng nổ đùng đùng không ngớt, toàn bộ địa cung đã bị san thành bình địa. sức mạnh của vụ tự bạo này lớn đến nỗi năm con đường kim, mộc, thủy, hỏa, thổ bị hư hại nghiêm, trọng toàn bộ trần địa cung bị thổi bay. ở trên mặt đất, một phần kiến trúc của quảng hàm cung sụp đổ. ở bên trong không gian thần bí kia Dương Thanh không ngớt run sợ, hắn lúc đó cũng không dám chắc không gian mà mình đang đứng có ở địa cung này không hay ở đâu. Nhưng dù có thì hắn cũng không chạy kịp May mà vụ nổ đó không có ảnh hưởng đến không gian này, nếu không chắc giờ này hắn đang báo danh nơi âm tào địa phủ. Giờ đây hắn đang căng măng xem xét trong đám khói bụi, liệu ngũ hành chân nhân có chết không, sức mạnh của nguyên anh tự bạo cỡ này. Nếu lão có sống sót thì cũng là thân tàn ma dại. hắn dùng thần niện điều khiển viên tử châu tìm kiếm trong đống đổ nát một hồi lâu thì đã thấy Ngũ Hành chân nhân đang hấp hối. toàn thân lão đã rách nát thảm thương. Nguyên anh của lão đã ly thể tuy nhiên trên thân nó lại có vô số vết nứt, xem ra còn suy yếu hơn cả lúc trước. nó đang ngồi trên đầu lão thoi thóp thở. Trong thần bí không gian kia Dương Thanh bắt đầu đứng dậy, lúc này không xuất hiện còn đợi khí nào. Hắn lập tức vứt ra trước mặt vô số bình bình lọ lọ, dốc hết vào miệng rồi nhanh chóng điều động linh khí tiến vào âm dương giới đeo trên ngón tay hắn, một tiếng thanh minh như tiếng chuông vâng lên, hắn đã biến mất. đến khi hắn xuất hiện thì nhận ra mình đang đứng tận bên ngoài cánh cửa địa cung, nơi mà suýt nữa bị Đặng Dung dồn vào chỗ chết. vừa đứng trên mặt đất hắn đã không làm chủ được cơ thể mà ngã ra nền.

- Chết tiệt chiếc nhân này quá ta môn. Không ngờ muốn thoát ra phải dùng nhiều linh lực như vậy. sau này phải từ từ luyện hóa nó vậy.

Thân thể của hắn vô cùng mỏi mệt không thể đứng dậy nổi. hắn lập tức uống nốt lộ hồi thể đơn cuối cùng rồi xếp bằng vận động linh khí điều hòa hơi thở

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dương Thanh Ký