Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 23: Lên núi


Lý Thủ Tài đồng ý chuyện Lộc Phong Trại sớm hơn dự đoán của Hoắc Dần.

Chỉ là tuy Lý Thủ Tài nói đồng ý, nhưng vẫn cần Hoắc Dần cho gã một chút thời gian báo cho người trên Chu Sơn, gần đây canh chừng dưới chân núi Lộc Phong Trại đều là quan binh, Lý Thủ Tài muốn lên núi, phải tìm người bên ngoài trông chừng để đi từ đường nhỏ lên núi.d∞đ∞l∞q∞đ

Khi Lý Thủ Tài đi từ đường nhỏ lên, hộ vệ Bính đang khoanh tay ở ngực đứng ở cách đó không xa nhìn, khẽ nheo mắt lại, trở về nói chuyện này cho Hoắc Dần biết, Hoắc Dần bật cười: “Như ta còn phải cho binh linh nới lỏng mới đi đượ, lại không nghĩ rằng đường bọn họ lên xuống núi nhiều vô kể, cho người canh giữ ở phụ cận, chớ chặn đường, dù sao ta cũng phải lên núi từ đường đó.”

Bởi vì gần đây có quan binh canh giữ ở dưới chân núi Lộc Phong Trại, cho nên các huynh đệ của Lộc Phong Trại đều vô cùng cẩn thận, mười bước một người đứng canh, chỉ sợ có gió thổi cỏ lay gì là bọn hắn không biết.

Khi Lý Thủ Tài lên núi, vừa lúc nhìn thấy một huynh đệ của Lộc Phong Trại, người nọ là một người canh giữ đường, không biết Lý Thủ Tài, lúc này mới bắt lấy Lý Thủ Tài.

Lý Thủ Tài vội mở miệng: “Đừng đánh ta! Ta biết đương gia các ngươi!”

“Câm miệng! Ta sẽ kéo ngươi đi gặp đương gia chúng ta!” Nam nhân kia đánh vào trên lưng Lý Thủ Tài, làm Lý Thủ Tài đau đến nhe răng trợn mắt, đi rất nhiều đường, nam nhân mới ném Lý Thủ Tài tới trước cửa lớn Lộc Phong Trại.

Trên núi phòng phần lớn đều là làm từ tảng đá và cọc gỗ, trước cửa lớn Lộc Phong Trại là một dãy rào chắn bằng gỗ, Lý Thủ Tài không đứng vững, trực tiếp ngã ở trên lan can, đau thêm một trận.

“Á.” Lý Thủ Tài xoa xương sườn của mình từ từ đứng lên, cười với mấy người xung quanh đang nhìn gã, nói: “Ta biết đương gia các ngươi! Lần này tới đây, là muốn nói chuyện ăn với đu0ơng gia các ngươi!”

Lý Thủ Tài nói lời này, trong hành lang Lộc Phong Trại mới có người đi ra ngoài, người tới ước chừng hơn 40 tuổi, không kém Lý Thủ Tài, một cước gác ở trên lan can, đưa tay xoa mấy sợi tóc nói: “Đã lâu không gặp, ông chủ Lý, ta còn tưởng rằng mấy ngày nay quan binh canh giữ ở dưới chân núi, ông đã không để Lộc Phong Trại ta ở trong mắt rồi.”

Lý Thủ Tài phủi phủi bùn đất trên y phục nói: “Lương trại chủ cho người làm nhục ta như thế, xách lên núi, cũng có để ta ở trong mắt đâu.”

Lương trại chủ vuốt chùm râu xù xì, nghĩ thầm sao Lý Thủ Tài kia dám ăn nói lớn lối như thế, cười nói: “Đúng, đúng là thủ hạ của ta không nhận ra ông, lỗ mãng với ông. Làm ăn mà ông vừa mới nói, không biết là làm ăn gì?”

Lý Thủ Tài chắp hai tay sau lưng: “Trước khi lên núi ta cũng đã nhìn thấy, ở chân núi đều là quan binh, các ngươi cơ bản không có cách nào rời khỏi đỉnh núi, bị canh giữ mấy ngày, không biết gạo còn được mấy phần?”

Lương trại chủ mím môi một cái, sắc mặt hơi khó coi, gần đây gạo trong kho thật có chút thiếu, chỉ là chuyện như vậy ông ta cũng kông nói với các huynh đệ.

Bọn họ làm sơn phỉ, chính là có liên quan đến đao!

Nếu như gạo hết mà Tri phủ vẫn chưa chịu rút binh hoặc là đánh một trận, vậy bọn họ sẽ xông xuống liều cho cá chết lưới rách, cùng lắm thì hai bên tổn hại.

Bọn họ đi quen trong núi, cũng quen thuộc địa hình đường núi, đối phương cũng không có chỗ tốt.

Lý Thủ Tài dậm chân: “Lương trại chủ cũng đừng nghĩ đến những tâm tư đó, nếu không có gạo, các ngươi dù có khổ chiến với các binh lính ở chân núi, cũng không chiếm được chỗ tốt gì, không bằng cùng làm ăn với ta thì hơn.”d∞đ∞l∞q∞đ

“Ông muốn bán gạo cho chúng ta? Ngươi lớn mật như vậy?” Lương trại chủ hỏi xong, tất cả các huynh đệ bên cạnh đều đang cười ha ha.

Lý Thủ Tài nói: “Cũng không phải là ta muốn làm ăn với ông, ta muốn đề cử một người với ông, người nọ muốn làm buôn bán lớn với ông, buôn bán lớn đấy!”

“Trong thành này trừ ông ra, còn có ai dám làm ăn với ta?” Lương trại chủ cầm một tảng đá từ dưới mặt đất, giống như thoải mái mà cọ xát đại đao trong tay.

Lý Thủ Tài giải thích: “Người nọ cũng không phải là nhân sĩ Ngô Châu, là từ kinh thành tới, hắn làm ăn mặn nhạt đều không chê, chỉ là có một điều kiện tiên quyết, hắn phải gặp mặt nói, xem Lương trại chủ có thể gặp mặt hay không, nếu như thật sự hợp tức, kế tiếp sợ rằng Lộc Phong Trại còn có thể nữa xưng bá trong dài thời gian.”

“Ý của ông là hiện tại Lộc Phong Trại ta không thể xưng bá ở Ngô Châu hả?”

Lương trại chủ vừa dứt lời, người xung quanh rối rít lộ vẻ mặt hung dữ.

Tuy Lý Thủ Tài sợ, nhưng nhớ tới mục đích lần này lên núi, nên chịu đựng ý sợ hãi nói: “Tất nhiên ta hi vọng Lộc Phong Trại tiếp tục xưng bá ở Ngô Châu, chỉ là Tri phủ mới nhậm chức kia không phải là một nhân vật dễ chọc, Lương trại chủ suy nghĩ thật kỹ xem việc làm ăn mà ta nói, làm hay không làm, chỉ dựa vào một suy nghĩ của ông đấy.”

Lương trại chủ nhàn nhạt liếc nhìn Lý Thủ Tài, sau đó nói: “Vậy mang người nọ tới đây nhìn một chút.”

Lý Thủ Tài thấy chuyện dễ dàng như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm, tuy gã có chút quan hệ với Lộc Phong Trại, nhưng trong lòng luôn kiêng kỵ bọn họ là sơn phỉ, là người xảo trá vả lại hung hãn, không phải người bình thường có thể đối phó, lần mua bán này thành hay bại chỉ dựa vào bản lĩnh của ông chủ Thẩm.

Lý Thủ Tài lên núi ước chừng hai canh giờ mới xuống, sau khi gã xuống núi không bao lâu đã thương lượng với Lý phu nhân, muốn đi khách điếm Đỉnh Phong tìm Hoắc Dần.

Trong khách điếm Đỉnh Phong, Hoắc Dần đang đánh cờ với Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu một tay chống cằm, bốn hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh đứng phía sau làm quân sư, khẽ nhíu mày, chậc chậc miệng: “Tiếp theo đánh vào chỗ nào nhỉ.”

Hộ vệ Bính là đánh cờ lợi hại nhất trong bốn hộ vệ, cũng thường cùng đánh cờ với Hoắc Dần, d∞đ∞l∞q∞đ chỉ là ván cờ này cơ bản là bị Thẩm Miểu chơi chết rồi, chỉ có thể lui, không thể tiến, vì vậy hắn chỉ một chỗ nói: “Phu nhân chỗ này.”

Thẩm Miểu nghe lời hộ vệ Bính nói, Hoắc Dần đối diện nói: “Ta muốn thắng.”

Thẩm Miểu nâng chung trà lên còn chưa có uống đã hừ hừ: “Ngươi nhường ta một chút không được à!”

Hoắc Dần nhíu mày, nhắm mắt lại tùy tiện đánh xuống một chỗ, đúng ngay cạm bãy Thẩm Miểu giăng trước đó, Thẩm Miểu cười hì hì bốc cơ đen vào trong tay.

Hoắc Dần ở bên kia cố làm sợ hãi lại bày ra bộ dạng đáng tiếc nói: “Kỹ thuật đánh cờ của phu nhân thật giởi, lợi hại lợi hại, vi phu bội phục.”

Thẩm Miểu rất hả hê, hộ vệ Bính ở phía sau đưa tay lau mồ hôi, nghĩ thầm khi mình đánh cờ cùng với đại nhân, đối phương đánh toàn đường chết, mỗi một ván đều kết thúc nhanh hơn cả ván bắt đầu.

Chuyện nhường như vậy, không tồn tại.

Thẩm Miểu cảm thấy đánh cờ còn rất thú vị, nên bốc lấy một nắm tay cờ đánh với Hoắc Dần, Hoắc Dần ở bên kia một tay chống cằm, mắt mở nửa con nhếch miệng lên, một bộ dạng thoải mái.

Cuối cùng Thẩm Miểu sắp bị bức vào đường cùng, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh đứng ở phía sau cũng lau mồ hôi không còn nghĩ ra được con đường nào có thể cứu nữa, liền cố ý đánh một nước cờ sai, cho Thẩm Miểu chút lợi.

Mỗi khi xong còn dùng loại kỹ năng diễn vụng về kia kinh ngạc nói: “Tại sao lại để nàng thắng một bước rồi, xem ra không thể coi thường nàng.”

Cố tình Thẩm Miểu vẫn nghĩ vậy, làm cho mấy hộ vệ cũng có chút hâm mộ ghen tỵ cách đối xử với nàng, lại có chút vui mừng thật may phu nhân bọn họ là một người ngu ngốc, không nhìn ra đại nhân nhà bọn họ cảm thấy trêu chọc phu nhân thú vị hơn nhiều chuyện so đánh cờ với phu nhân.

Khi Lý Thủ Tài và Lý phu nhân đến khách điếm, Thẩm Miểu vẫn còn đang đánh cờ với Hoắc Dần.

Lý phu nhân nhìn thấy, cười nói: “Muội muội đang đánh cờ à, ta xem một chút.”

Lý phu nhân liếc mắt nhìn ván cờ, Thẩm Miểu hẳn phải thua rồi, nàng ta lập tức ai yêu một tiếng: “Xem ra ván này muội muội phải thua rồi.”

Hoắc Dần đối diện nghe lời này, cười nói: “Sao ta có thể làm phu nhân thua được.”

Hạ một nước cờ rơi xuống, cả tình thế ván cờ đảo lộn, bên Hoắc Dần hết sức bất lợi, Lý phu nhân cũng biết chơ cờ, mở miệng tán dương: “Không ngờ ông chủ Thẩm yêu thương phu nhân như thế, ngay cả quân cờ cũng đánh đến mất hồn nhập hóa.”

Hoắc Dần khoát tay áo, Thẩm Miểu thế mới biết thì ra khi nãy bản thân vẫn bị nhường, trong lòng còn có chút không vui, vừa rồi nàng còn kiêu ngạo không thôi.

“Lần này ông chủ Lý tới, là đã nói chuyện với Lộc Phong Trại rồi?” Hoắc Dần để cho thủ hạ bưng cờ xuống, dâng nước trà tới đây.

Lý Thủ Tài và Lý phu nhân ngồi ở bên kia, cười nói: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay ta đã tìm con đường nhỏ lên núi, đã nói chuyện với Lượng trại chủ Lộc Phong Trại, Lương trại chủ nói, có thể gặp ông chủ Thẩm.”

“Như vậy thì tốt.” Hoắc Dần hé miệng cười cười.

Lý Thủ Tài lại cau mày: “Chỉ là Lương trại chủ kia cũng không phải là người tốt, tính khí có chút kém, ông chủ Thẩm đừng chống đối ông ta quá, lần này lên núi, vẫn rất hung hiểm.”

Hoắc Dần lắc đầu: “Không sao, ta tự có kế hay, chỉ là chỉ hy vọng khi ta gặp Lương trại chủ thì ông chủ Lý đừng đi theo.”

“Ta không cần đi?” Lý Thủ Tài cau mày.

Hoắc Dần nói: “Ông chủ Lý bán gạo cho quan phủ, Thẩm mỗ bán gạo cho Lộc Phong Trại, như thế mới xem như dùng kinh doanh. Hơn nữa đúng như ông chủ Lý từng nói, lần này ta lên núi dù sao cũng hơi nguy hiểm, nếu ông chủ Lý qua lại quá thân với ta sợ rằng sẽ liên bị lụy, ta sẽ để phu nhân ở lại trong khách điếm, nếu Lý phu nhân có thể ở lại tâm sự với nàng là tốt nhất.”

Thẩm Miểu nghe lời này, lập tức cau mày: “Ta không đi sao?”

“Nguy hiểm như vậy, một nữ tữ như nàng, làm sao có thể đây?” Hoắc Dần lắc đầu.

Lý phu nhân vội nói: “Muội muội yên tâm, hôm ông chủ Thẩm lên núi, ta sẽ ở lại khách điếm với muội, nói chuyện với muội, thấy như thế nào?”

Thẩm Miểu gật đầu, lần này coi như là nói xong, Lý Thủ Tài chỉ phụ trách đưa Hoắc Dần đưa đến trước cửa Lộc Phong Trại, cũng không tham dự cuộc nói chuyện giữa hắn và Lương trại chủ, chỉ chờ ở trước cửa.

Hôm sau trời vừa sáng sương sớm trong núi còn chưa bốc hơi hết, Hoắc Dần đợi hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất còn có Lý Thủ Tài cùng nhau lên núi.

Lúc này canh giữ đường núi vẫn là người kia, thấy Lý Thủ Tài, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dần, chân mày hơi nhíu lại, chỉ là cũng biết người Lý Thủ Tài mang tới là nói chuyện làm ăn với trại chủ nên dẫn hai người vào trong trại.

Hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất nhiều lần làm ký hiệu trên đường đi, Hoắc Dần đi ở đằng trước, bốn người đến trước cửa lớn của Lộc Phong Trại, lúc này Lý Thủ Tài mới nói: “Phiền các huynh đệ nói một tiếng với Lương trại chủ, người nói chuyện làm ăn đã đến.”

Cửa lớn mở ra, Lương trại chủ đỉnh đạc đi ra, trên vai khiêng một thanh đại đao, trong tay cầm quả táo đã ăn một nửa, há miệng cắn một miếng nói: “Nghe rồi.”

Ánh mắt của ông ta rời vào trên người Hoắc Dần, cao giọng hỏi: “Ngươi chính là người muốn bàn chuyện làm ăn với ra? Trẻ tuổi như vậy, cũng chỉ là thằng nhóc mới lớn.”

Hoắc Dần cười, cũng không giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Thẩm mỗ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, tâm cao khí ngạo không nghe được lời nói bậy, Lương trại chủ không biết cách làm người của ta, câu này Thẩm mỗ sẽ không để ở trong lòng, nếu muốn thoải mái nói chuyện làm ăn với Thẩm mỗ, mong rằng sau này nói chuyện nên suy nghĩ trước.”

Lý Thủ Tài nghe nói thế sau lưng lạnh run, chỉ muốn đánh ông chủ Thẩm không thôi. Cũng đừng hại chết gã!

“Tốt! Thanh niên trai tráng mạnh như hổ!” Lương trại chủ giơ ngón tay cái với hắn: “Tốt nhất ngươi có thể mang đến chút vật có tác dụng với Lộc Phong Trại, nếu không, ta sẽ chặt ngươi.”

Nói xong, lại chỉ ngón tay về phía con chó bên cạnh, trên miệng con chó kia ngậm cục xương, đang gầm gừ gừ.

Hoắc Dần nói với hai hộ vệ Giáp Ất: “Hai người các ngươi ở chỗ này che chở ông chủ Lý, ta vào trong nói chuyện với Lương trại chủ.”

Lương trại chủ hừ cười một tiếng, đôi mắt sâu sắc, người trẻ tuổi trước mắt này ngược lại có vẻ có chút lưu manh, nhìn đáng tin hơn Lý Thủ Tài nhiều, liền ngoắc: “Vào đi!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu