Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 99100101


Chương 99: Con Tàu Ma 1

Sáng hôm sau, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn trời, tâm trạng bất an dấy lên trong lòng.

Mây đen răng kín trời, những trận gió lớn cuốn đổ ngả nghiêng cây cối trên đảo.

“ Sắp có bão lớn rồi.

”Hắn lẩm bẩm, lại nhìn về hòn đảo nhỏ bán kính khoảng hơn 30m nếu bão mà đi qua, không khéo cả hòn đảo cũng bị gió bão cuốn trôi hết.

Minh chứng rõ ràng là những hố đất bị nhổ bung lên còn sót lại trên đảo, hắn nhìn mấy cây gỗ dại lớn bằng cổ chân mọc ở trên đảo, âm thầm tính toán chuẩn bị.

Hắn dùng linh lực ít ỏi còn lại trong đan điền dồn lên hai ngón tay, tạo thành kiếm chỉ, đem chặt mấy cây gỗ thành một đoạn dài, sau đó tìm kiếm dây leo buộc mấy cây gỗ thành một chiếc bè đơn giản.

Nhìn chiếc bè gỗ hắn khẽ tặc lưỡi, chiếc bè này là phòng ngừa khi bão đổ bộ qua hòn đảo nước biển dâng cao 3 người nếu bị cuốn trôi thì còn có cơ hội sống sót.

Những tiếng nổ đình đoàng vang lên trên trời, mưa bắt đầu rơi xuống, càng ngày càng nặng hạt.

3 người bọn hắn chốn ở một hốc đá vừa đủ 3 người chen chúc, ôm hai cô gái ở trong lòng nhưng hắn không còn tâm trạng mà thưởng thức, gió thổi vèo vèo làm đổ rạp những mảng cây trên đảo, nước biển dâng lên những cơn sóng cao đánh ập lên trên đảo.

“ Bão lớn quá, liệu chúng ta sẽ không làm sao chứ !”Hằng lo lắng hỏi, hắn vỗ vai an ủi nói.

“ Sẽ không sao đâu.

”Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn không dám khẳng định điều gì, tu luyện dù mạnh đến đâu đứng trước những thảm hoạ của tự nhiên khả năng sống sót cũng rất nhỏ.

Dù là cường giả khi gặp những thảm hoạ của tự nhiên khả năng sống sót cũng chỉ cao hơn những người bình thường một hai thành, trong lịch sử của vũ trụ có những thảm hoạ đã huỷ diệt cả nền văn minh tu luyện cổ lão.

Thảm hoạ của tu chân giới không chỉ dừng lại ở việc núi lửa động đất đơn thuần, nó còn có bão hư không, mây huỷ diệt, thiên phạt hàng thiên hoả, thiên lôi…“ Ầm…ầm…ầm.

”Những ngọn sóng càng ngày càng giữ dội đập mạnh lên đảo, tim của hắn ở trong lồng ngực đập mạnh bình bịch bình bịch.

“ Bám lấy anh chắc vào.

”Naccy và Hằng mỗi người một bên ôm chặt lấy hắn, một con sóng cao đánh mạnh lên đảo.

Tim hắn như nhảy luôn ra khỏi ngực, miệng thì thào.

“ Lần này thì không khéo bỏ mạng thật.

”Con sóng cao nhẫn chìm cả hòn đảo nhỏ, 3 người bị nước cuốn phăng xuống biển, hắn giữ chặt hai người Naccy và Hằng.

Bị sóng đánh vào, Hằng đã ngất xỉu ở dưới biển, hắn cố gắng bơi ngoi lên trên mặt nước, trong tay kéo theo Hằng và Naccy.

Naccy cũng đã có dấu hiệu sắp không chịu được, bàn tay bấu chặt lấy người hắn có dấu hiệu buông lỏng.

Hắn nhìn qua Naccy, ở dưới làn nước biển bị bao chùm bởi bóng đêm, Naccy nở một nụ cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt nhìn hắn bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Hắn lắc lắc đầu, Naccy cũng lắc lắc đầu sau đó buông tay, mắt hắn đỏ lên những tia máu, nhìn Hằng được ôm ở trong ngực sau đó lại nhìn Naccy đang từ từ chìm sâu.

Hắn dứt khoát vận hết sức lực ôm Hằng bơi ngoi lên mặt biển.

Ở phía sau dưới làn nước biển là một nụ cười đang từ từ mất dần.

Ngoi lên mặt biển, chiếc bè gỗ ở ngay cạnh chỗ hắn vừa ngoi lên, may mắn lúc trước hắn đã kịp túm lấy sợi dây leo dài mà hắn buộc ở một đầu chiếc bè, vì vậy chiếc bè không bị cuốn đi xa.

Khó khăn đưa Hằng nằm lên chiếc bè gỗ, sau đó hắn nhanh chóng dùng sợi dây leo buộc người Hằng vào chiếc bè gỗ.

Hít sâu một hơi, trong lòng hắn thầm nói “ Anh xin lỗi.

”Sau đó lặn xuống biển, trong đêm đen hắn không tìm thấy bóng dáng của Naccy, hắn nghiến răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, Thiên Nhãn được hắn cưỡng chế mở ra, miệng hắn cũng trào ra máu tươi, bị hoà vào trong nước biển.

Thấy Naccy ở cách hắn hơn 20m hắn lập tức ra sức lặn nhanh về phía bên đó, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Naccy lúc này đã mơ hồ, cả người căng cứng sắp đến giới hạn, Trần Quốc Hưng tóm được Naccy, môi hai người lập tức chạm nhau, hắn thổi một hơi không khí cho Naccy rồi túm lấy người Naccy hướng lên mặt biển lao nhanh hết sức.

Một lần nước ngoi khỏi mặt biển, hắn thở phì phò, Naccy cũng hít từng hơi thở khó khăn.

Hắn đảo mắt tìm kiếm, trong lòng thở phù một hơi khi chiếc bè gỗ chỉ cách hắn hơn 3m, Hằng vẫn nằm trên chiếc bè, may mắn là chiếc bè không bị sóng biển làm lật ngược, nếu không Hằng cũng không sống được.

Kéo Naccy khó khăn bơi về chiếc bè, phải hơn 10 phút sau hắn mới bơi đến cái bè gỗ.

Khó khăn đưa Naccy nằm lên chiếc bè, sau đó hắn chuyền linh lực ít ỏi xuống chân đạp mạnh, thân thể lao lên trên mặt nước, sau đó rơi xuống chiếc bè.

Hắn không dừng lại lập tức hô hấp cho Naccy, tay nhấn mạnh lên lồng ngực Naccy miệng không ngừng gọi.

“ Naccy tỉnh lại, tỉnh lại mau.

”Naccy ho lên vài tiếng, rồi phun ra vài ngụm nước biển, từ từ mở mắt, hắn kéo Naccy ngồi dậy ôm chặt lấy, ở khoé mắt hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Giữa sự sống và cái chết, Naccy quyết định buông bỏ để hắn có thể nhẹ nhàng đem Hằng ngoi lên, sự hi sinh mạng sống vì người khác đâu phải ai cũng có thể làm được.

“ Đừng có làm điều ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa, anh không cho phép.

”Naccy cũng khóc nấc lên trong lòng hắn, sóng biển càng ngày càng dữ dội, chiếc bè dập dềnh trên những con sóng.

Hắn bế Hằng dậy, phóng ra khí cảm xem xét tình hình một hồi thấy Hằng chỉ vì lo sợ cùng con sóng đánh lên người mà ngất đi thì thở phào.

Nhìn lại chiếc bè, hắn biết nó sẽ không chịu được thêm bao lâu, nhìn lên trời cơn bão vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại có lẽ phải đến ngày mai, nhưng từ bây giờ đến khi trời sáng còn phải mấy tiếng đồng hồ nữa.

“ Tạch” âm thanh đứt gãy vang lên bên tai, hắn nhíu mày, cởi chiếc áo trên người buộc lại chỗ chiếc bè vừa bị đứt.

“ A…có…thuyền…”Hắn còn đang cố gắng buộc lại chiếc bè gỗ thì Naccy la lên.

Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn qua hướng tay Naccy chỉ, trong lòng vui vẻ chỉ thiếu chút nữa hét lên, cách chỗ hắn hơn 50 mét là một bóng đen to lớn.

Hắn nhận ra là bóng dáng của một chiếc thuyền, không chậm trễ hắn nhảy xuống biển vừa bơi vừa đẩy chiếc bè hướng về phía con thuyền.

Sóng biển dập dờn khiến việc di chuyển về phía con thuyền cực kì khó khăn, thật lâu sau 3 người mới tiếp cận được con thuyền, càng lại gần hắn càng cảm giác lạnh, không phải vì bị nước biển cùng nước mưa, mà cảm giác lạnh do con thuyền trước mắt mang lại cho hắn.

Dưới những ánh chớp loé lên, cả con thuyền lập loè rõ nét, hắn giám chắc con thuyền này được sản xuất cách đây khoảng 70 80 năm.

Trong đầu hắn hiện lên 3 từ “ Con Tàu Ma”Gạt bỏ những suy nghĩ kinh dị ra khỏi đầu, trước mắt cần phải thoát khỏi chiếc bè gỗ đã sắp hỏng này nếu không thì cả 3 người cũng chết trong biển, may mắn không phải lúc nào cũng sẽ mỉm cười.

Đảo mắt tìm kiếm hắn không khỏi thất vọng, không có cách để leo lên trên tàu, nếu còn linh lực hắn còn có thể đạp nước nhảy lên trên tàu, nhưng bây giờ thì khác, hắn chẳng còn sót lại một tia linh lực trong người.

“ Chó cắn áo rách “ là từ ngữ hắn hình dung về hoàn cảnh lúc này, không nản lòng hắn cố bơi qua vòng qua mạn tàu bên kia kia tìm kiếm hi vọng lên tàu.

“ A…HIM…có…một…cái…thang…dây…”Vừa bơi bè gỗ qua bên kia chiếc thuyền, Naccy đã chỉ.

Nhìn thấy một cái thang dây được thả sát ngay mặt biển, hắn vui vẻ.

Xem ra 3 người hắn chưa tận số phải chết, bơi chiếc bè lại chỗ thang dây.

Sau đó Naccy cố gắng kéo hắn lên bè gỗ, hắn nắm lấy chiếc thang dây, kéo mạnh kiểm tra một lúc, thấy dây vẫn còn chắc chắn hắn mới thở phù một hơi nói.

“ Naccy cậu mau trèo lên trước đi, tớ cõng Hằng lên sau.

”Naccy gật đầu bắt đầu leo lên chiếc thang dây, 5p sau Naccy đã trèo lên được boong tàu gọi với xuống.

“ HIM mau lên đi.

”Hắn cõng Hằng lên vai một tay đỡ chặt lấy, trèo lên một bậc thang dây, thấy cái thang dây vẫn chắc chắn khi chịu được sức nặng của hai người, hắn yên tâm cố hết sức leo lên trong lòng cảm thán về độ bền chắc của đồ vật của thời xưa.

Trèo lên được boong tàu, thả Hằng xuống, hắn thở hồng hộc như trâu.

Đột nhiên hắn lặng người cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân.

“ Đoàng.

” Một tiếng sét vang lên, hắn âm thầm cảnh giác, vừa rồi một bóng trắng bay xoẹt qua ở một góc trên boong tàu, hắn trong lòng run lên miệng lẩm bẩm.

“ Thôi bỏ mẹ, chẳng lẽ có ma.

”Sau đó tìm một chỗ chú ở một góc boong tàu, 3 người ôm nhau co ro, hắn không dám đi vào bên trong bởi cảm giác nói cho hắn biết, bên trong có thứ nguy hiểm.

.

Chương 100: Con Tàu Ma 2

Khi mặt trời xuất hiện ở phía chân trời, hắn mới khẽ thở dài một hơi nặng nề, một đêm không ngủ cùng với trải qua sinh tử trong mưa bão, tinh thần của hắn cực kì mệt mỏi, cộng thêm cảm giác rùng rợn mà con tàu mang lại khiến cho hắn không dám mất cảnh giác.

Linh hồn sau khi con người chết đi thì sẽ dần dần tiêu tán trong trời đất, còn về phần địa ngục trong truyền thuyết dân gian hắn không dám chắc nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng theo kiến thức tu tiên của hắn thì linh hồn sẽ tiêu tán hoà vào trời đất.

Có những trường hợp đặc biệt linh hồn vẫn có thể tồn tại, cá biệt những linh hồn vẫn còn mang theo ý thức thanh tỉnh. Còn về phần tu chân tu sĩ đạt đến cảnh giới cao, linh hồn kết nguyên anh sau đó phá anh hoá nguyên thần, khi mất đi thần thể nguyên anh, nguyên thần vẫn có thể tồn tại.

Các cảnh giới tu luyện càng cao linh hồn từ từ tiến hoá, linh hồn, nguyên hồn ( nguyên anh ), thần hồn ( nguyên thần )…

Cái gọi là ma trên địa cầu là chỉ những linh hồn sau khi rời khỏi cơ thể hữu hình mà không bị tiêu tán, những linh hồn như vậy nếu như vẫn còn ý thức suy nghĩ, chúng sẽ tìm cách kéo dài sự tồn tại của chúng lâu hơn, chúng sẽ đi ăn những linh hồn khác để bổ sung tinh thần lực ( hồn lực ).

Có những trường khí đặc biệt cũng khiến cho linh hồn mạnh hơn, vũ trụ mênh mông những điều thần kì ngay cả những cường giả đứng đầu của tu chân giới cũng không biết hết được.

Hắn dám khẳng định trên con tàu ma này tồn tại một linh lồn có ý thức, chỉ là không biết linh hồn này là của người bình thường hay của tu luyện giả, nếu là linh hồn ý thức bình thường hắn còn nắm chắc việc xử lý nó, còn nếu chẳng may là linh hồn của tu luyện giả cường đại, hắn chỉ có nước bị nó nuốt sạch linh hồn.

Một lúc sau cả hai người Naccy và Hằng cũng tỉnh lại, Hằng ôm chặt lấy hắn run giọng nói.

“ Chúng ta vẫn còn sống.”

Hắn vỗ vai an ủi.

“ Ừ, chúng ta sẽ sống đến khi đầu bạc răng long.”

Naccy quan sát xung quanh con tàu, tay bấu chặt lấy hắn.

“ HIM, con tàu này mang lại cho tớ cảm giác ghê rợn.”

Hắn gật gù, Naccy tu luyện đã đột phá đến tầng 4 của Nguyệt Âm Quyết, cảm giác cũng rõ ràng hơn, lần này chỉ còn trông đợi vào Naccy, hắn bây giờ coi như đã phế một nửa còn Hằng chỉ là một con gà con.

“ Gọi bằng anh !”

Hắn nghiêm mặt nói, Naccy bĩu bĩu môi rồi dơ hai ngón tay ra ý nói là cô ấy còn hơn hắn hai tuổi, hắn cười xấu xa nói.

“ Ai ở trên người đó làm anh rõ chưa.”

Hằng nhéo cho hắn một cái, Naccy liếc hắn một cái sau đó dịu giọng xuống nói.

“ Ok, thì gọi bằng anh.”

Hắn đắc ý, mặc kệ xung quanh có nguy hiểm, tâm trạng phải vui vẻ khi vẫn còn được sống.

“ Chúng ta đi xung quanh tàu thử xem.”

Cái bụng của hắn đã đói teo lại, hắn quyết định đi vào bên trong con tàu tìm kiếm, mặc dù hi vọng trên tàu có đồ ăn là điều không thể, mà cho dù là có thì đã mấy chục năm đi qua chúng cũng biến thành một đám vi khuẩn rồi.

Ba người tìm kiếm lối vào khoang tàu, nhìn những đống rỉ sét bám khắp nơi, hắn vừa nhìn xung quanh vừa tò mò suy đoán về những bí ẩn của con tàu này.

Hắn chắc chắn con tàu này đã lênh đênh trên biển suốt mấy chục năm qua mà chưa một ai đặt chân lên ngoài ba người bọn hắn, đặt chân lên một con tàu ma hắn cảm giác cũng khá thú vị, đối với người bình thường “ Con Tàu Ma” mang đến một nỗi sợ hãi, nhưng đối với những người có năng lực siêu phàm như hắn nó chỉ giống như một cuộc thám hiểm bí ẩn mà thôi.

Nhìn cánh cửa hoen rỉ ở trước mặt, hắn đưa tay gõ gõ, sau đó lui ra sau vung chân đạp mạnh “ ầm “ cánh cửa bị hắn đá bay vào bên trong.

Hắn nhíu nhíu mày, cái chân của hắn có cảm giác đau nhói lên, xem ra cơ thể của hắn vẫn còn rất yếu, công pháp luyện tập thân thể trong kí ức truyền thừa không có bộ công pháp nào, điều đó khiến hắn rất thất vọng, hắn chỉ còn biết ôm hi vọng chờ đợi những lần phá mở kí ức phong ấn lần sau.

Tu luyện thân thể đối với hắn là một việc được xem như chỉ tiêu hàng đầu, phải có một thân thể siêu việt thì mới có khả năng chịu đựng lớn.

“ A.”

Hằng hét lên, ôm chặt lấy hắn, hắn vỗ vai Hằng an ủi.

“ Chỉ là bộ xương khô thôi.”

Trong khoang lái tàu, có hai bộ xương khô rũ ra ở ngay cạnh bánh lái của tàu, hắn đảo mắt nhìn hai bộ xương khô, hai bộ xương vẫn hoàn hảo không thiếu hay vỡ vụn một chi tiết nào, xương không bị đen màu chứng tỏ cũng không bị chết vì chúng độc.

Hắn lắc đầu, tay xoay xoay thử bánh lái tàu. Bánh lái không hề chuyển động, xem như là đã hỏng. Sau đó hắn kéo 2 cô gái đi ra khỏi buồng lái tới một cánh cửa gỗ đã mục nát, cánh cửa chỉ cần động nhẹ vào cái liền rơi lả tả xuống.

Bên trong không gian mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ lối đi, 3 người nép sát vào nhau từ từ đi xuống, những căn phòng được ba người lần lượt khám phá.

“ Cạch” mở một cái cửa còn khá nguyên vẹn ra, 3 người đi vào, bố trí căn phòng cũng giống với những căn phòng khác, ở một cái tủ gần chiếc giường gỗ sập xệ, trên bàn còn mấy đồ vật linh tinh đã bám bụi, hắn cầm lấy một đồ vật bằng hai ngón tay lên nghịch nghịch.

“ Zippo hử !”

Hắn tự hỏi, bật thử cái bật lửa vài lần, ánh lửa loé lên. Hắn tặc lưỡi một cái, mấy cái đồ cổ này quả thật là rất bền, cầm lấy một cây đèn ở trên bàn lắc lắc, bên trong vẫn còn chất lỏng sóng sánh.

Hắn mở cây đèn ra khẽ đưa lên mũi ngủi ngủi, lông mày nhăn lại, hừ mũi vài lần cho bay hết cái mùi kinh khủng ở trong mũi.

“ Là mỡ cá voi.” Hắn tự trả lời trong đầu, đốt cây đèn dầu lên, ánh sáng vàng vọt toả ra khắp căn phòng, Naccy và Hằng bám chặt lấy nhau, cảnh giác nhìn khắp căn phòng.

Hằng kêu lên một tiếng chỉ về phía góc căn phòng nói.

“ Là một bức ảnh, làm em sợ hết hồn.”

Nhìn theo hướng Hằng chỉ, Trần Quốc Hưng đi lại phía bức tường căn phòng, ở trên tường có treo một bức ảnh đen trắng của một cô gái, nhìn vào bức ảnh hắn khẽ tặc lưỡi, trong ảnh là một cô gái cực kì xinh đẹp đang mỉm cười, mấy người nổi tiếng minh tinh bây giờ mà đem so sánh với cô gái trong bức ảnh này thì chỉ xứng đáng xách dép chạy theo sau.

“ Thật xinh đẹp.”

Naccy cảm thán mà lên tiếng, đột nhiên hắn ngẩn ra sau đó nói.

“ Ớ sao anh có cảm giác hình như cô gái cười càng ngày càng tươi nhỉ !”

Lúc đầu mới nhìn thì cô gái xinh đẹp trong bức ảnh chỉ nở một nụ cười mỉm, nhưng nhoáng một cái cô gái bên trong bức ảnh đã thay đổi, nụ cười trên môi đã nhe ra cả hàm răng.

3 người nhìn nhau, sau đó lập tức đồng thanh lên tiếng.

“ Có ma.”

Ba người lập tức vắt chân lên cổ, siêu siêu vẹo vẹo chạy ra khỏi căn phòng. Hắn cầm cây đèn dầu từ từ đi về phía trước, Naccy và Hằng mỗi người ở một bên túm chặt lấy người hắn.

Đi vào một căn phòng lớn, xung quanh là thùng lớn được xắp xếp gọn gàng, hắn tò mò gõ gõ sau đó mở một thùng lớn ra.

“ Ồ…”

Ở dưới ánh nền vàng vọt từ cây đèn dầu toả ra làm phản chiếu ánh sáng lên những chai thuỷ tinh, hắn cười vui vẻ cầm lấy một chai thuỷ tinh lên, đưa cây đèn dầu cho Naccy hắn dùng tay bật nắp của chai thuỷ tinh, một mùi thơm thoang thoảng toả ra, hắn ngửa cổ tu luôn một hơi dài.

“ À.” Một tiếng thoải mái, Hằng lo lắng vội nói.

“ Anh uống linh tinh cái gì thế ! Không sợ có độc à ?”

Hắn mỉm cười nói.

“ Là rượu, ngon tuyệt vời.”

Naccy cầm lấy chai rượu từ tay hắn, cũng không ngại ngần mà đưa lên miệng uống một hơi, sau khi bỏ ra Naccy mặt hơi đỏ lên nói.

“ Oa…rượu nho này quá ngon, ngon hơn nhiều mấy loại mà bố em mua.”

Hắn xoa xoa cằm nhìn mấy thùng lớn khác, chắc chắn cũng là rượu rồi, đám này mà đem về bán hắn cũng đủ sống một đời không lo, ít nhất cũng phải được 700 triệu USD, loại rượu này có từ những năm 40 đến nay cũng phải được hơn bảy mươi năm.

Hắn lúc này đang cực kì hối hận, lúc trước luyện chế thất bại không gian trữ vật, nếu không số rượu cực phẩm này hắn đã đem nhét hết vào túi rồi.

Hằng nhìn hắn cùng Naccy bĩu môi nói.

“ Hai người mà về chung một nhà, suốt ngày say xỉn thì cạp đất mà ăn.”

Hắn cùng Naccy cười phá lên về sự ngây thơ của Hằng, hắn đưa tay nâng cằm của Hằng lên trêu đùa.

“ Tiền của anh có đốt may ra mới hết được, em yên tâm, em có ăn đến béo múp đầu anh cũng vẫn lo được.”

Hằng lườm hắn, đưa tay nhéo hắn một trận.

“ ọt…ọt…ọt…” bụng hắn kêu lên, hắn mới ngẩn ra, nước thì có thể uống rượu thay, nhưng thức ăn thì đến bây giờ không có.

3 người tiếp tục tìm kiếm những nơi khác, ở một căn phòng rộng để những đồ đạc linh tinh, hắn tìm được lưới đánh cá, tuy nhiên vài chỗ đã bị đứt, nhưng có còn hơn không, 3 người trở lại boong tàu, hắn thả lưới đánh cá.

Bây giờ hắn mới để ý đến cảnh tượng xung quanh, sương mù bao phủ kín khắp nơi.

Tuy nhiên hắn vui vẻ phát hiện, mật độ linh khí ở nơi này khá cao. Hắn trầm tư suy nghĩ, New York giáp với Đại Tây Dương.

“ Ô cái đệt.”

Nghĩ đến Đại Tây Dương một tên gọi lập tức vang lên trong đầu hắn “ Tam giác quỷ Bermuda.” Chẳng lẽ hắn lại đang ở trong vùng biển này.

Chương 101: Đoạt Xá

Nhìn sương mù xung quanh, hắn dám chắc đến 90 % mình đang ở trong vùng tam giác quỷ, nơi được coi là thần bí hàng đầu tồn tại trên địa cầu, những câu chuyện mất tích bí ẩn liên tục sảy ra trong vùng biển này, ngay cả những máy bay cũng biến mất một cách ly kì , ngoài một phần lo lắng hắn cảm giác tò mò hơn về cái gọi là tam giác quỷ bermuda .

“ Hai người nghỉ ngơi một đi, anh tu luyện trước đã.”

Hắn nói xong kiếm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, khí cảm tràn ra đề phòng chuyện đột biến sảy ra, Thiên Địa Vô Thượng Quyết vận chuyển hấp thu thiên địa linh khí cả một vùng lớn.

Con tàu lặng lẽ di chuyển trên biển không hề có mục đích, Naccy và Hằng ôm cái bụng đói meo dựa vào một góc boong tàu nhìn ra vùng biển xung quanh.

Đến khi hắn mở mắt ra đã là xế chiều, hắn không thể tiếp tục tu luyện bởi cái bụng của hắn đã dính lại với nhau, đói đến mức mắt cũng đã hoa lên. Linh lực trong đan điền cũng đã khôi phục gần 1/10, nhìn qua Naccy và Hằng thấy hai người đang ôm bụng nhìn hắn, miệng hắn méo xệch đi, là một thằng đàn ông lại để cho người phụ nữ của mình ra nông nỗi này, hắn thấy thật mất mặt.

Mang cái bụng đói meo đứng dậy đi lại chỗ sợi dây thừng buộc ở một cái cột sắt hoen rỉ, dùng sức bắt đầu kéo lưới lên, Naccy và Hằng cũng chạy lại phụ hắn kéo lưới, hắn mỉm cười thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn, có hai người con gái như vậy ở bên cạnh, một đời này hắn xem như cũng đã mạn nguyện.

Tấm lưới từ từ được kéo lên, điều làm hắn vui vẻ chính là không ngờ lại bắt được rất nhiều cá, còn có cả mực, đủ các thể loại, tuy nhiên chỉ là mấy con cá nhỏ, cá to thì cái lưới này chỉ cần dùng lực cũng sẽ rách tơi tả.

Naccy và Hằng mắt cũng sáng lên, hận không thể cầm lấy mấy con cá nhét luôn vào mồm mà ăn ngấu nghiến.

Kéo tấm lưới lên cả ba người cười vui vẻ nhìn đống cá đang nhảy nhót, chỗ cá này cũng đủ duy trì trong mấy ngày, để Naccy và Hằng gỡ cá, hắn chạy xuống phòng bếp mà lúc trước ba người đã đi vào tìm kiếm lấy mấy cái nồi sắt mang lên, vác luôn cả một cái thùng to mang lên.

Buộc dây thừng vào một cái nồi rồi thả xuống biển múc nước biển mang lên đổ vào cái thùng lớn sau đó thả cá vào bên trong, hài lòng nhìn đám cá bơi chen chúc trong cái thùng lớn, để bọn chúng chết thì thức ăn của 3 người sẽ mất hết chất dinh dưỡng. Đem lưới đánh cá thả xuống biển tiếp, sau đó hắn chạy xuống dưới khoang tàu, gỡ luôn mấy cánh cửa gỗ mang lên làm vật liệu nhóm lửa.

Nhìn vào mấy cái nồi đã xỉn màu, hắn tặc lưỡi một cái, tay ngửa ra, vận dụng Ngưng Thuỷ Thuật, từ từ ở lòng bàn tay của hắn xuất hiện một giọt nước, càng ngày giọt nước càng lớn dần thành một quả cầu nước.

Hằng há hốc cả mồm nhìn một màn kì diệu sảy ra, Naccy cười cười đưa một tay đẩy cái cằm của Hằng khép cái mồm lại.

“ Yêu anh chết mất.”

Hằng sau đó chạy lại ôm chầm lấy hắn, hắn gõ lên chán Hằng một cái nhẹ nhàng nói.

“ Bị Hâm à ?”

Hằng thì bĩu môi, sau đó vội nói.

“ Anh dạy em cái này được không ?”

Hắn cười cười.

“ Em đột phá Nguyệt Âm Quyết đến tầng 5 đi, mấy việc này chắc là có thể làm được.”

Mắt Hằng sáng rực lên, sau đó tự nhiên đỏ mặt nói.

“Em…muốn…tắm…”

Hắn cười phá lên trêu chọc.

“ Ừ nhỉ, con gái mà 3 hôm không tắm, cái mùi…”

Chưa kịp nói hết câu cả Hằng và Naccy nhào tới cấu xé hắn liên tục, vừa mới khôi phục được một ít linh lực hắn lại phải dùng để ngưng tụ nước trong không khí cho hai cô gái dùng để tắm rửa. Khi đã được một thùng đầy, hắn ngồi phịch xuống boong tàu, há mồm thở phì phò, đưa tay lau đi mồ hôi trên chán ,việc ngưng tụ hơi nước này cũng quá là vất vả đi.

Naccy và Hằng nhìn nhìn hắn sau đó lạnh nhạt nói.

“ Anh đi chỗ khác đi để bọn em tắm !”

Hắn trợn mắt, mặt dày nói.

“ Thì hai người cứ tắm đi có sao đâu, dù gì thì những thứ cần thấy anh đều đã thấy hết rồi.”

Naccy và Hằng cùng đồng thanh nói.

“ Không được.”

Thấy bộ dạng kiên quyết của hai nàng, hắn ngậm ngùi mang soong nồi, cá với mực đi ra một góc xa xử lý. Hình như có vẻ không yên tâm với hắn hai cô gái còn mang nguyên cả mấy tấm cửa còn khá nguyên vẹn hắn mang lên để làm củi đốt để che chắn.

Hắn thở dài một hơi, tại sao phải đề phòng hắn như vậy cơ chứ, dù gì thì cả ba người cũng đã xx cơ mà.

Gạt bỏ tà hoả đang nổi lên trong lòng, hắn tập chung vào công việc nấu nướng của mình, rửa sạch cá với cái nồi sắt, đỏ rượu nho và cá vào nồi đem lên bếp lửa nấu, tiện thể xiên luôn mấy con cá vào một thanh sắt mà hắn lấy được bắc lên nướng.

Con tàu này lúc trước chắc hẳn là một tàu buôn hàng, nên các vật dụng khá đầy đủ, tuy thời gian đã phá huỷ một số thứ những vẫn còn có mấy vật dụng có thể sử dụng.

Ngồi bên bếp lửa canh cá, mắt thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ hai cô gái, con lợn trong lòng không ngừng gào thét, một lần ăn trái cấm nó đã thành nghiện, hắn cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, tuổi trẻ cần phải tiết chế lại nếu không đến khi già lại không làm ăn được gì nữa, bất quá hắn không biết khi nào mình già nữa.

Nhìn nhìn xuống người mình, hắn tặc lưỡi một cái rồi lẩm bẩm.

“ Con trai không tắm chắc không sao ! Ừ chắc vậy.”

Trên người hắn còn mỗi cái quần âu thương hiệu chết tiệt gì hắn cũng không nhớ, những cũng khá bền, bất quá ở đũng quần thì chỉ có vẻ không được tốt cho lắm, nó đã nứt ra một cái lỗ cho vừa cái nắm đấm, giống mấy đứa trẻ con mặc quần thủng đít vậy. Cái áo thì đã bị hắn dùng để buộc lại chiếc bè, bây giờ chẳng biết trôi đi đâu mất rồi, hạt giống của tình quả thì được hắn cất trong túi quần.

Dọn đồ ăn ra một chỗ boong tàu sạch sẽ, lấy thêm ba cái cốc thuỷ tinh rót sẵn vào cốc một ít rượu nho, hắn mỉm cười không biết người khác mà lên một con tàu ma sẽ ra sao, chứ bản thân hắn cảm thấy nó giống như đang đi hưởng một kì nghỉ dưỡng vậy.

Ngồi chờ dài đít hai cô gái mới đi ra, trên người đã thay hai bộ váy châu âu cổ, lấy được ở căn phòng có bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, đồ nữ thì còn những đồ nam thì hầu như đã bị tự nhiên huỷ hoại khiến hắn chẳng có gì ngoài chiếc quần của mình.

“ Hai bà xã vào ăn nhanh, anh đói đến sắp chết rồi.”

Thật ra hắn đã chấm mút đi tong một con mực rồi, nhưng vẫn phải giả bộ một người đàn ông yêu vợ thương con, hắn là một người đàn ông mẫu mực cơ mà.

Ba người cầm ba cái dĩa thi nhau đâm chọc thức ăn, nâng cốc cụng ly vừa ăn vừa uống, vui vẻ cười nói. Vỗ vỗ cái bụng đã no nê sau đó nằm ườn luôn ra tại chỗ, mặc kệ hai cô gái dọn dẹp rửa soong nồi, dĩa cốc…để lần sau còn có cái mà dùng.

Nhìn trời toàn sương mù, hắn thật sự không biết làm cách gì để có thể rời khỏi đây, suy nghĩ một lúc hắn tính toán nghỉ ngơi thêm một ngày khôi phục linh lực, sau đó thăm dò hết tất cả con tàu tìm cách sửa chữa lại con tàu.

Nếu mà thành công sửa được động cơ của con tàu thì là một chuyện vui, nhưng theo hắn đánh giá thì chỉ có 1% tỉ lệ thành công bởi vì mấy cái đồ trên tàu toàn là đồ cổ rồi, khả năng sửa chữa là không lớn.

Còn để mà chờ đợi con tàu dạt vào đất liền thì là chuyện vớ vẩn, hắn không biết tại sao những con tàu mất tích trên biển khi không bị chìm xuống biển thì nó chỉ lênh đênh trên biển mà không dạt vào bờ, hay có dạt là khi mấy năm hoặc là mấy chục năm, có lẽ những con tàu ma này bị nguyền rủa.

Hắn đưa tay gãi múi, cảm giác nguy hiểm ở trong lòng hắn vẫn chưa mất đi, hắn dám chắc trên tàu cái thứ kia vẫn đang ẩn nấp, hắn không dám chắc bây giờ bản thân hắn nếu đối mặt với thứ kia hắn có thể đánh lại được nó hay không, mà cái thứ kia vẫn còn chưa xuất hiện nó đang chờ đợi cái gì, theo lý thuyết thì khi có linh hồn người sống , thứ kia phải tấn công cắn nuốt linh hồn người ta ngay lập tức để duy trì hồn lực mà tồn tại.

Nghĩ đến cái thứ chết tiệt kia có vẻ chỉ số IQ hơi cao, hắn đau đầu không thôi, nó cứ đi ra hắn còn biết bản thân so sánh với nó thực lực ra sao, một là chết nhanh gọn cho nhẹ nhàng, chứ cứ lo lắng thấp thỏm đề phòng như bây giờ hắn cảm thấy nó như tra tấn tinh thần vậy.

Đột nhiên một hạt nước hơi xuống mặt hắn, hắn sờ sờ lên chỗ vừa bị nước rơi, miệng lẩm bẩm.

“ Ơ, trời mưa thì phải.”

Từng hạt rơi xuống càng ngày càng nhiều, hắn vùng dậy nói.

“ Hai bà xã đi vào trong thôi.”

Naccy với Hằng chạy lại chỗ hắn, sau đó ba người đi vào trong buồng lái tàu, hắn đem hai bộ xương cốt đem ra ngoài vứt luôn xuống biển, dọn dẹp một lát qua qua cho sạch sẽ rồi ba người nằm lăn ra nghỉ ngơi, trái ôm phải ấp nó quả thật là sung sướng ,bất quá nằm trên sàn lạnh lẽo nó không được thoải mái, bây giờ mà có chiếc giường lớn thì tốt, thoải mái mà lăn lộn.

Hai cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, còn hắn mắt tuy nhắm nhưng khí cảm vẫn tràn ra cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh.

Cảnh giác được một lúc lâu thì Trần Quốc Hưng ngủ quên từ lúc nào. Nửa đêm hắn giật mình tỉnh lại khi Naccy gọi.

“ Anh dậy đi, Hằng biến mất rồi.”

Hắn giật thót mình vùng dậy, trong lòng thầm chửi chính mình tại sao lại ngủ quên, cả khoang tàu tối đen, chiếc đèn dầu đặt ở một góc cũng đã biến mất, hắn lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần bật lên, hai người không nói một lời bắt đầu tìm kiếm, hắn trong lòng đang không ngừng cầu nguyện Hằng đừng sảy ra chuyện gì nếu không hắn hối hận chết mất.

Tìm từ boong tàu đến các phòng đều không thấy, hắn càng lo lắng bất an, lao thẳng đến dãy hàng lang tối đen dẫn xuống phía cuối tàu, chỉ còn nơi này là hắn chưa đi khám phá.

Đi vào bên trong một căn phòng lớn, mọi thứ hỗn loạn xung quanh làm hắn kinh nghi, đi vào sâu bên trong hắn phát hiện ra xương cốt dần dần xuất hiện nhiều hơn, đếm sơ sơ mà hắn thấy cũng khoảng hơn 20 bộ xương.

Ở cuối căn phòng một ánh sáng le lói toả ra, hắn cùng Naccy chạy về hướng bên ấy, không ngừng gọi.

“Hằng ơi !”

Nhặt cây đèn dầu rơi ở dưới đất, tâm trạng hắn trùng xuống, trong lòng hối hận không thôi, tìm khắp cả căn phòng không thấy bóng dáng Hằng, thứ nhiều nhất ở trong căn phòng là xương cốt, phải có đến gần 40 bộ xương cốt.

Naccy đột nhiên chỉ một cái lỗ hổng bị vỡ ở vách căn phòng.

“ Anh, mảnh váy của Hằng còn vương ở kia kìa.”

Hai người chạy lại hắn cầm lấy mảnh váy bị rách lên nhìn, sau đó nhìn vào bên trong khoảng tối trước mặt, lòng trùng xuống rồi từ từ đi vào.

Ánh đèn dầu soi sáng căn phòng, làm cả hai ngạc nhiên trong căn phòng xếp những rương lớn cái thì mở cái thì đóng, thứ hai người nhìn thấy là những ánh sáng lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn dầu, là vàng những rương chứa toàn vàng đủ loại hình dáng kiểu cách.

Hắn hít một hơi, nhìn về phía giữa căn phòng, Hằng đang đứng ngẩn ngơ quỳ một chân xuống tay đang cầm một đồ vật dài.

“ Hằng em làm gì thế ?”

Từ từ tiến lại phía Hằng hắn lên tiếng, Hằng không hề có một chút phản ứng, tay vẫn vuốt ve đồ vật trong tay, đặt một tay lên vai Hằng, bấy giờ Hằng mới khẽ quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt Hằng, Naccy kêu lên một tiếng sợ hãi lui ra phía sau, hắn cũng run lên.

Mắt Hằng trắng dã không hề có con ngươi nhìn hai người hắn và Naccy, sau đó từ miệng Hằng nở ra một nụ cười quỷ dị.

“ Cạc…cạc…cạc…đến…rồi…à….!”

Hắn nhíu mày, quát lớn.

“ Nhập xác, mau cút ra ngay.”

Hằng ngửa mặt cười khanh khách, tay hắn bùng lên khí hoả, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“ Mày mà không đi ra, tao thiêu tan linh hồn của mày.”

Hằng dùng đôi mắt trắng dã nhìn hắn, cười cười.

“ Hắc…hắc…hắc…là tu chân giả tu vi luyện khí hậu kỳ, thú vị.”

Lông mày hắn nhíu chặt khi bị thứ ở trong thân thể Hằng nhìn thấu, chẳng lẽ thứ đang chiếm xác Hằng là một linh hồn cường giả tu chân, chuyện này phiền phức rồi.

Hằng đưa tay lên miệng, bấy giờ hắn mới nhìn thấy trong tay Hằng cầm là một cây sáo toàn thân đen bóng.

“ Tuuuuuuuuuuu” tiếng sáo vang lên, hắn và Naccy lập tức bị sóng âm hất văng ra sau đập vỡ cả bức tường ngăn, hắn khiếp sợ nhìn Hằng, Naccy thì đã nằm bất động ở một góc.

Tiếng sáo như ma âm rót vào tai hắn, Trần Quốc Hưng ôm chặt lấy hai tai, đầu của hắn như muốn nổ tung ra vậy, linh hồn hắn run rẩy, miệng phun máu khuỵu xuống sàn tàu.

Đây là khoảng cách quá lớn dù là toàn thịnh hắn cũng không chống đỡ được bao lâu huống chi là bây giờ.

Khi tưởng hắn sẽ bị tiếng sáo làm nổ tung đầu mà chết thì tiếng sáo đột nhiên dừng lại, hắn nằm bẹp dưới đất thở hồng hộc.

Hằng cười phá lên, sau đó đi tới trước mặt hắn đưa tay túm tóc hắn kéo dậy, dí sát mặt vào mặt hắn nói.

“ Sâu kiến, đáng tiếc ở đây chỉ có ngươi có linh căn, hazz vậy thân thể của ngươi để ta dùng.”

Sau đó Hằng đặt tay lên đỉnh đầu hắn, một luồng khí lạnh chui vào trong đầu hắn, Hằng lập tức ngã lăn ra sàn.

Hắn lúc này nhắm mắt, ý thức xuất hiện trong tử phủ thần cung. Trong tử phủ thần cung một bóng dáng nhỏ bé có đủ tứ chi mặt mũi mơ hồ, toàn thân toả ra hắc khí.

Lúc này đang ngơ ngác nhìn về phía Thiên Địa Ấn, miệng thều thào.

“ Khí tức này…”

Ý thức Trần Quốc Hưng lắc mình xuất hiện ngồi lên Thiên Địa Ấn, miệng nở một nụ cười nói.

“ Chết mẹ mày rồi, chui vào đây là một sai lầm lớn nhất cuộc đời mày rồi…ha…ha…ha.”

Không ngờ lại là một nguyên hồn của tu sĩ nguyên anh, may mắn mà tên này muốn đoạt xá trùng sinh lại chui vào trong tử phủ thần cung của hắn, ở đây là địa bàn của Thiên Địa Ấn, lần trước yêu linh của yêu vương chui vào còn chẳng kịp ngáp đã chết tốt, lần này tên này còn khá hơn là ngáp được vài hơi.

“ Mẹ mày đi chết đi.”

Thiên Địa Ấn lập tức đánh xuống, nguyên hồn lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng làm sao mà chạy nổi.

“ Bẹp “ một tiếng nguyên hồn chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi tiêu tán.

“ Khôgggggg”

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ