Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 16


Cửa vào Di Thiên Đồng Âm Trận ở dãy Yên Thục.

Đây là một pháp trận cực kỳ độc đáo.

Bên trong trận thời tiết biến đổi khôn lường, một canh giờ trước là nắng hè chói chang, một canh giờ sau có thể trở thành cuồng phong bão tuyết.

So với đại đa số các pháp trận tu luyện, Di Thiên Đồng Âm Trận được xem là một trong những pháp trận nguy hiểm nhất.

Mặc dù vậy, các tu giả vẫn kéo đến tham trận đông đảo.

Tất nhiên là do Di Thiên Đồng Âm Trận có điểm hấp dẫn bọn họ.

Đại trận càng khó khăn, cơ duyên gặp được càng nhiều, đôi khi còn có cơ hội gặp được kỳ trân dị bảo.

Đặc biệt là lúc khai trận, khả năng xuất hiện bảo vật rất cao.

Nghe nói bên trong pháp trận từng xuất hiện một dòng suối thần, bất kì tu giả nào uống được nước suối đều lập tức đột phá tại chỗ.

Những người có tu vi sơ kỳ thì lên thẳng một phát tới trung kỳ, có tu giả đang ở đỉnh kỳ thì thậm chí ngay giữa trận mà kết đan luôn.

Thời gian Di Thiên Đồng Âm Trận mở ra không cố định, có lúc cách ba năm, có lúc tận năm năm.

Hoàn toàn không thể điều khiển được.

Bởi vậy nên Pháp trận này luôn có tu giả túc trực canh gác.

Phát hiện được dấu hiệu đại trận sắp mở là lập tức thông báo tới toàn thể các đại môn phái của Tu Chân Giới, để bọn họ chuẩn bị, sắp xếp các đệ tử phù hợp gửi tới tham trận rèn luyện.

Có thể nói mỗi lần Di Thiên Đồng Âm Trận mở ra, Tu Chân Giới lại được một phen sôi nổi.

Ngự Sủng Phái khó lắm mới được mời tham gia rèn luyện một lần, nên bọn họ vô cùng khẩn trương.

Hách Hiệp đích thân đưa Trì Mục Dao và Y Thiển Hi tới tận cửa trận.

Nhìn pháp trận khổng lồ đang mở ra, Hách Hiệp không tránh khỏi lo lắng: “Mỗi lần Di Thiên Đồng Âm Trận mở ra đều xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.

Hầu như lần nào cũng có tu giả bỏ mạng trong đó.

Chúng ta ngoài này tuy có thể nhìn bản mạng đèn của tụi con để nắm biết tình hình, nhưng một khi trận đã đóng lại, ngay cả các tiền bối Nguyên Anh kỳ cũng không thể trong chốc lát phá trận để vào cứu tụi con được.

Tuy nói tỉ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng rất nhỏ, nhưng hai đứa phải tuyệt đối cẩn thận nghe chưa!”

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đồng loạt gật đầu.

Hách Hiệp nhìn nhìn học trò cưng, rồi ông vỗ vỗ vai Trì Mục Dao dặn dò: “Chăm sóc tốt cho tiểu sư tỷ nhé.”

“Vâng.”

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi chả mấy khi được tham gia vào những hoạt động tập thể kiểu này, cả hai đều mặc trang phục của môn phái.

Đồng phục của Ngự Sủng Phái có màu vàng nhạt phối trắng, cổ tay áo rộng rãi, trên tay áo thêu hoa văn chim lượn cành hoa.

Còn trên đai lưng thì thêu hoạ tiết hoa thơm chim hót, có ba sợi dây được gắn cố định trên đai lưng, treo trên sợi dây cuối cùng là một cái túi gấm.

Túi gấm của Y Thiển Hi có hình thỏ con, kỳ thực chính là túi Càn Khôn được cô sửa lại.

Dưới vạt áo là một quần dài rộng rãi màu trắng ấm, di chuyển rất tiện lợi.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Trì Mục Dao cảm nhận được có vài ánh mắt hướng về phía mình.

Anh giả vờ không quan tâm, nhưng tai vẫn bắt được một vài lời đàm tiếu:

“Kẻ mà Thiên Lưu Thiên Tôn nói chính là hắn sao? Trông cũng đâu đẹp gì mấy…”

“Thảm hại thật sự, chỉ là Tam Hệ Linh Căn.

Làm sao có cửa so với Thiều Lạc sư tỷ được chứ?”

“Đường đường là một đại nam nhân còn muốn vơ lấy hai chữ “mỹ nhân” vào người, chướng khí.”

“Nhìn cũng có đẹp lắm đâu…”

Những kẻ này có nam có nữ, dường như bọn họ đều cảm thấy Trì Mục Dao không quá đẹp như lời đồn.

Trì Mục Dao không hiểu cho lắm, anh nhìn thẳng về phía đám người đang nhiều chuyện.

Bọn họ chột dạ im bặt, có người còn hít một hơi đánh trống lảng.

Bọn họ nói xấu sau lưng thì mạnh miệng lắm, đối diện với người ta thì lại á khẩu nói không ra.

Thật sự đáng xấu hổ.

Trì Mục Dao còn chưa thèm nói gì, chỉ liếc mắt một cái đã khiến bọn họ câm họng hết thảy.

Nhưng tóm lại, Trì Mục Dao vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.

*

Ngày hôm đó, các vị trưởng bối hội họp lại để chuẩn bị cho Di Thiên Đồng Âm Trận.

Sau khi bàn công việc xong xuôi, bọn họ nán lại uống trà, tán gẫu một chút.

Minh Thiều Lạc là cháu gái của Nhàn Duyệt Thiên Tôn, cô bưng trà nước vào mời khách.

Có người khen ngợi: “Cứ bảo Nhàn Duyệt Thiên Tôn là đệ nhất mỹ nhân tam giới.

Bây giờ xem ra danh hiệu này Minh gia các người vẫn quyết ôm tiếp thêm ngàn năm nữa.

Thiều Lạc càng lớn lại càng xinh đẹp quá chừng.”

Nhàn Duyệt Thiên Tôn luôn luôn tự hào về nhan sắc được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân tam giới của bà.

Bà cùng Nam Quan Thiên Tôn từng được xem là xứng lứa vừa đôi nhất Tu Chân Giới.

Có điều Nhàn Duyệt Thiên Tôn đối với Nam Quan Thiên Tôn thì hữu ý, mà Nam Quan Thiên Tôn đối với Nhàn Duyệt Thiên Tôn lại vô tình.

Sau đó Quan Nam Thiên Tôn đột nhiên kết đạo lữ cùng một người khác, là Tri Thiện Thiên Tôn.

Khi đó rất nhiều người nói Quan Nam Thiên Tôn có mắt không tròng, tuyệt thế mỹ nhân không muốn, lại đi si mê Tri Thiện Thiên Tôn.

Có điều, Tri Thiện Thiên Tôn so tổng quan cũng không mấy kém cạnh.

Bà yểu điệu thục nữ, lại dịu dàng, thiện lương.

Nếu so với Nhàn Duyệt Thiên Tôn sắc sảo, điêu ngoa thì Tri Thiện Thiên Tôn hiền hậu hơn rất nhiều.

Lâu dần cũng không ai còn ý kiến gì nữa.

Nhàn Duyệt Thiên Tôn nghe thấy lời tán dương, không vui còn mỉa mai: “Người nói vậy nghĩa là chê ta tuổi già sắc kém sao?”

“Ta nào có ý vậy.

Chỉ cảm thấy Minh gia nhà các người đúng là mỹ nhân nối tiếp mỹ nhân.”

Ngay lúc này, đột nhiên Thiên Lưu Thiên Tôn xen lời: “Cũng không hẳn đâu.”

Lời này vừa nói ra, lập tức thu về hết thảy chú ý.

Ông ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, lục lại ký ức kể chuyện: “Đợt trước ta ghé qua Ngự Sủng Phái có chút chuyện.

Toạ kỵ của ta bị bệnh, phải lại nhờ bọn họ khám cho nó, nên có ở lại đó mấy hôm.

Ta phát hiện ra ở Ngự Sủng Phái có một tiểu đệ tử vô cùng xinh đẹp.

Nhan sắc đó mới đúng thật xứng danh đệ nhất mỹ nhân tam giới.”

Những người khác chưa từng gặp qua ai như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Thật sự đẹp tới mức đó sao?”

“Thật! Ta quen biết Nhàn Duyệt Thiên Tôn, Quan Nam Thiên Tôn đã bao nhiêu năm nay.

Con bé Minh Thiều Lạc ta cũng đâu xa lạ gì nó, cho nên ta mới nhận xét vậy.

Lúc ta nhìn thấy tiểu đệ tử kia, hắn đẹp tới nỗi ta đơ người mất một lúc lâu luôn.”

Vốn đang được tâng bốc, cả Nhàn Duyệt Thiên Tôn lẫn Minh Thiều Lạc đều đang dương dương tự đắc.

Sau khi nghe chuyện Thiên Lưu Thiên Tôn vừa kể, nhìn bằng mắt cũng thấy được mặt mũi cả hai nhanh chóng biến sắc.

May mà Nhàn Duyệt Thiên Tôn rất nhanh lấy lại sự trấn tĩnh, cười nói: “Cô nương này làm ta cảm thấy thú vị đó, hôm nào có dịp nhất định phải gặp một lần cho biết mới được.”

“Không, là nam tử.”

Tất thảy mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Một nam tử, sao mà xưng là mỹ nhân được?

Thiên Lưu Thiên Tôn thích thú nhìn mọi người hoang mang cực độ, ông cười nói: “Khi nào các ngươi có dịp gặp hắn, tự khắc sẽ hiểu ý ta.

Mỹ là đẹp, chỉ là đẹp thôi, không có phân biệt giới tính.

Hắn không phải anh tuấn, không phải soái, thực sự phải gọi là mỹ nhân.”

Thiên Lưu Thiên Tôn đột nhiên nhớ ra cái gì, quay sang hỏi Tri Thiện Thiên Tôn: “Tri Thiện Thiên Tôn không phải cũng gặp tiểu mỹ nhân này rồi à?”

Tri Thiện Thiên Tôn bỗng dưng bị lôi vào, làm bà có chút bối rối.

Tất cả mọi người trong căn phòng này đều biết Tri Thiện Thiên Tôn và Nhàn Duyệt Thiên Tôn đó giờ không vừa mắt nhau.

Hai người đều yêu Quan Nam Thiên Tôn, cuối cùng thì một người được một người mất.

Ân oán tình cảm kiểu này dễ gì mà một sớm một chiều hoá giải xong.

Tri Thiện Thiên Tôn cười giả lả, trả lời nước đôi: “Đẹp thì có đẹp thiệt, đáng tiếc tư chất không tốt lắm.

Danh hiệu tới tận ngàn năm, hắn nhận không nổi đâu.”

Câu này ngụ ý đệ tử kia quả thực có phần đẹp hơn Minh Thiều Lạc, nhưng tư chất lại kém xa, chờ người kia sống hết thọ nguyên là Minh Thiều Lạc lại thành người đẹp nhất.

Một câu này tuy ngoài mặt nhẹ nhàng, hoà giải, nhưng hàm ý lại sâu cay, đâm thẳng một nhát vào lòng tự tôn của Nhàn Duyệt Thiên Tôn lẫn Minh Thiều Lạc.

Tiệc trà cuối cùng tan rã trong không khí căng thẳng.

Quan Nam Thiên Tôn hiểu ý nhưng chỉ trừng cho Tri Thiện Tiên Tôn một cái.

Bên trong ánh mắt, cưng chiều vẫn nhiều hơn trách cứ.

Rồi họ nắm tay nhau rời đi.

*

Câu chuyện này Trì Mục Dao không mảy may hay biết, chỉ cảm giác được mọi người hôm nay cứ luôn xì xầm bàn tán về mình.

Ngay cả các vị Thiên Tôn đang đứng dưới pháp khí che nắng cũng chằm chằm nhìn anh, hình như ai nấy đều có vẻ rất hiếu kỳ.

Ở đây có mỗi mình Ngự Sủng Phái mặc trang phục vàng nhạt, muốn tìm là thấy ngay.

Các Thiên Tôn đang bàn tán chuyện gì thì chịu, Trì Mục Dao nghe không tới, chỉ thấy các ngài nói nói cười cười, làm cho anh vô cùng bối rối.

Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn, bốn mắt chạm nhau với Tri Thiện Thiên Tôn.

Anh nhanh chóng hành lễ với bà, Tri Thiện Thiên Tôn mỉm cười gật đầu.

Đông người như vậy, thế mà Minh Thiều Lạc lại bắt gặp được cảnh này.

Cô ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng đã lườm cho Trì Mục Dao cháy mặt rồi.

Minh Thiều Lạc trọng sinh tới nay đã được năm năm.

Từ lúc trọng sinh tới giờ chưa từng gặp phải ai có thể nổi bật hơn mình.

Cô có tư chất tốt, gia cảnh tốt, luôn được khen ngợi là đệ nhất mỹ nhân.

Làm cô ngứa mắt chỉ có con nhỏ Hàn Thanh Hiên cùng tên Tịch Tử Hách có mắt như mù.

À còn thêm cái tên Hề Hoài vừa điên vừa nhây nữa.

Sao tự dưng bây giờ lại lòi đâu ra một đệ tử Ngự Sủng Phái gì gì đó.

Từ trước tới nay sao chưa từng nghe nói tới?

Nhưng cô ta rất mau chóng bình tĩnh lại.

Dù sao cũng chỉ là một tên phế vật.

Ở Ngự Sủng Phái là biết chả có thực lực gì rồi.

Tới Di Thiên Đồng Âm Trận chắc là muốn chôn thây ở đây.

Một kẻ sống không được bao lâu thì cần gì phải để ý.

Đệ tử các môn phái đã tập trung gần như đông đủ rồi.

Trì Mục Dao cùng Y Thiển Hi được Vũ Diễn Thư kéo vào đội của mình, anh nhỏ giọng dặn dò: “Hai đứa lát nữa vào trận nhớ phải đi theo ta, nhất định không được tách đội.

Tách ra mà có làm sao thì ta không thể bỏ đội một mình đi kiếm hai đứa được đâu.”

“Vâng.” Trì Mục Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Anh nhận ra trong đội có một gương mặt thiếu niên thanh tú.

Chính là Tịch Tử Hách.

Đội hình này thì lợi hại rồi, được hào quang nam chính che chở.

Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì bất trắc, mấy đội khác chắc chắn chết trước.

Các đệ tử tập trung phân chia đội ngũ ở một bãi đất trống.

Tại đây sẽ có tiền bối Kim Đan kỳ phân phát thẻ bài và ống trúc đựng xác Quý Linh Thọ cho bọn họ.

Còn có một tiền bối đang dùng thuật khuếch âm điểm danh: “Noãn Yên Các một trăm bảy mưoi người, Tu Trúc Các một trăm năm mươi người,…Ngự Sủng Phái…hai người…có còn thiếu ai không vậy?

Thuật khuếch âm này có tác dụng khuyếch đại âm thanh thông qua linh lực.

Không thấy còn ai lên tiếng nữa, tiền bối điểm danh đang định buông thẻ bài, chuẩn bị đọc những điều cần chú ý sau khi vào trận.

Đột nhiên từ trên trời ngang ngược đáp xuống một cỗ phi hành pháp khí, một người cao giọng nói: “Khanh Trạch Tông ba người.”

Cỗ phi hành pháp khí này có tốc độ cực kì nhanh, phải cỡ Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn may ra mới kịp phát hiện.

Vị tiền bối Kim Đan kỳ chưa kịp nhận ra, bọn họ đã tới trước mặt.

Kéo theo đó là một trận gió xoáy, chim muông cây cỏ xung quanh đều bị thổi bay tán loạn.

Năm chữ này làm Trì Mục Dao chết đứng.

Thầm cầu mong ba người đó không phải là Hề Hoài.

Hề Hoài không phải đang bế quan kết đan, suốt nửa năm nay không xuất đầu lộ diện sao?

Ngay lúc Trì Mục Dao đang thấp thỏm lo lắng, ba người kia từ đằng sau tiến lên.

Bọn họ vừa khéo lướt qua nhau, để lại một cơn gió nhỏ thổi ống tay áo Trì Mục Dao đong đưa.

Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nam tử cao lớn, diện một thân pháp y đen đỏ, khoác áo ngoài đỏ sậm.

Hắn đi tới đâu, áp khí bức người tràn lan tới đó.

Trì Mục Dao còn thấy trên trán người kia có một chiếc sừng rồng màu đỏ sậm, thấy đường xương hàm cong cong quen thuộc mà trong bóng đêm anh đã ngàn lần nhìn ngắm.

Tuy Trì Mục Dao biết tướng tá Hề Hoài cao to, nhưng không ngờ hai người đứng thẳng lên hắn lại cao đến thế.

Hề Hoài cao hơn Trì Mục Dao chắc phải hơn nửa cái đầu.

Trì Mục Dao nhắm chừng bản thân cao khoảng một mét bảy tám, Hề Hoài chắc phải tận một mét chín ba hay chín lăm.

Mà đó là còn chưa tính cả sừng rồng của hắn.

Trì Mục Dao ý thức được con tim mình đang đập loạn nhịp, thân thể cứng đơ, cả sắc mặt cũng chẳng còn điều khiển nổi.

May mắn thay Hề Hoài không chú ý tới anh, một đường thẳng tiến về phía trước.

Theo sau Hề Hoài có hai người.

Một người ăn diện hoa hoè lộng lẫy, trên đỉnh đầu còn gắn lông công.

Người còn lại mang một thân bạch y thanh lịch, trong tay cầm quạt phe phẩy nho nhã, cười lên cũng rất dịu dàng.

Vị bạch y công tử này không giống hai người kia, đi ngang Trì Mục Dao còn liếc nhìn một cái.

Đi qua rồi còn ngoái đầu lại nhìn thêm một lần, làm Trì Mục Dao chột dạ hoảng hốt.

Sau khi vào chỗ, Tông Tư Thần truyền âm cho Hề Hoài chỉ điểm: “Bên kia có một tiểu mỹ nhân đẹp lắm luôn.”

Hề Hoài lạnh lùng nhìn qua, vừa khéo ngay lúc Trì Mục Dao cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy con chim hoàng oanh đang ngồi xổm trên đỉnh đầu.

Hề Hoài đáp: “Ừ, con chim đẹp đó.”

Chipchip dường như ý thức được mình vừa được khen, đột nhiên nó đứng phắt dậy dang rộng đôi cánh, bắt đầu biểu diễn tư thế oai vệ.

Hề Hoài nhướng mày ngạc nhiên, bật cười.

Rõ ràng hắn tới đây làm loạn, vậy mà lại bị một con chim chọc cười.

Chết mất!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên