Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 53


Nhiệt độ còn sót lại của máy điều hòa trong phòng học đã hoàn toàn biến mất, cô lại chỉ có thể vươn một tay đến chỗ của Thời Thích, thật bất tiện.

Vì thế cô cứ lén xích lại phía cậu.

Ninh Mông lại liếc nhìn cậu nghĩ chắc là không phát hiện đâu nhỉ, cậu đang nghiêm túc nghe giảng, làm gì chú ý chuyện khác.

Nhưng như thế này cũng không phải là cách, buổi tối cô vẫn phải về nhà một mình, không thể nào mang cả Thời Thích đến ngủ trên giường mình được.

Tối hôm nay có thể phải chịu rét rồi.

Rồi ngày mai bản thân sẽ hóa thành nàng Elsa.

Ninh Mông bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, cả người cô giấu dưới áo khoác lông vũ và khăn quàng cổ lén lút che tay lại, phía trên bục đang giảng gì cũng không nghe.

Ấm quá đi.

Cô vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, thầy tiếng Anh không biết nói gì mà học sinh phía dưới đều kêu lên.

Ninh Mông vẻ mặt mờ mịt, liếc nhìn Khâu Khả Khả ở hàng đối diện mình.

Thời Thích nhàn nhạt liếc cô: “Trang thứ hai của đề, bài đọc hiểu số 2.”

Cô nhanh chóng mở đề thi, vừa lật đến trang đó thì giáo viên tiếng Anh đã từ trên bục giảng đi xuống, đang đi kiểm tra.

Phải rút tay ra mới viết được …

Ninh Mông tiếc nuối nhìn tay Thời Thích, ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, trong lòng còn cảm thấy tiếc nuối: “Cảm ơn cậu.”

Thời Thích: “……”

Nghe giọng điệu này, cậu cảm thấy giây tiếp người bạn ngồi cùng bàn có thể làm chuyện điên cuồng, chém rớt cánh tay của cậu.

Mới làm được một nửa bài đọc hiểu, Ninh Mông thật sự chịu không nổi.

Cái lạnh bao trùm căn phòng khiến mắt cô cay xè, khí lạnh như rót vào cổ họng. Đã vậy cô lại còn ngồi cạnh cửa sổ.

Cảm giác bên trong lạnh mà bên ngoài cũng lạnh.

Hàm răng cô liên tục phát run, phát ra âm thanh lộc cộc.

Thời Thích ngồi bên cạnh nghe rõ, quay đầu liền nhìn thấy cô hé môi, mắt chớp chớp, gần như run rẩy.

Có chút kỳ lạ.

Mà bóng dáng người trẻ tuổi với ngũ quan mơ hồ cùng với thân thể này giống nhau, cũng đang phát run.

Cậu khẽ nheo mắt, thấy tình huống của cô càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn thấy khăn quàng cổ càng ngày kéo lên càng cao sắp che hết mặt của cô.

Ninh Mông đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Đôi mắt mở lớn, túm tay cậu kéo xuống đặt trong tay mình: “… Chính cậu tự đưa lại đây đó nha.”

Cũng không thể trách cô, cô vốn dĩ đã rất lạnh, lại còn trêu chọc cô.

Nghe vậy, Thời Thích há miệng, không nói gì, cũng không rút tay ra, quay lại nhìn chằm chằm bài thi.

Trong lòng Ninh Mông mừng như muốn bắn pháo hoa. Tuyệt vời!

Sau đó cô phát hiện, giáo viên tiếng Anh đang đứng cạnh hai người.

Thấy mình bị phát hiện, thầy chớp chớp mắt, đứng im nhìn bộ dạng của hai người, nhỏ giọng nói: “Sợ lạnh sao?”

Tiếng Trung của thầy mang theo âm điệu cao hơn.

Ninh Mông gật đầu như gà con mổ thóc, lại có chút xấu hổ… Cô còn đang trong giờ học mà làm như vậy, thế mà giáo viên tiếng Anh cũng không trách cô.

Giáo viên tiếng Anh đứng thẳng thân mình, suy tư vài giây, bỗng nhiên cười cười, nhìn về Thời Thích ngồi ở phía bên trong: “Sợ lạnh như vậy sao… Vậy chăm sóc bản thân cho tốt.”

Ninh Mông ngơ ra.

Sao lại nói với cậu ấy, mà không phải là nói với cô?

Biểu cảm Thời Thích dừng lại một chút, ánh mắt của cậu chuyển từ giáo viên tiếng Anh qua người ngồi cùng bàn, mím môi, không nói chuyện.

Giáo viên tiếng Anh rời đi, trở lại trên bục giảng ngồi đọc sách, lớp học rất yên tĩnh.

Khâu Khả Khả đột nhiên nghiêng đầu: “Thầy có ý gì vậy?”

Ninh Mông dựa vào mép bàn, nhỏ giọng trả lời: “Tớ cũng không biết, vừa mới làm chuyện riêng bị thầy phát hiện.”

Khâu Khả Khả đang muốn hỏi chuyện riêng là cái gì, ánh mắt liền dán chặt vào nơi đó.

Ninh Ninh mặc bộ quần áo đồng phục trường, phần trên của đồng phục đã bị khăn quàng cổ che lấp, loáng thoáng có thể nhìn thấy đôi tay trắng nõn.

Cô còn thấy rõ ràng có bàn tay khác, lớn hơn.

Khâu Khả Khả hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt.

Giáo viên tiếng Anh nhất định cũng nhìn thấy, từ vị trí của thầy càng dễ nhìn thấy mới đúng, vậy ý của câu nói kia là…

Cô và Thời Thích học chung được hai năm, lúc trước cuộc sống của cậu đỗi rất bình thường, chưa từng bị gián đoạn, cậu cũng rất ít quan tâm tới chuyện của trường học và trong lớp.

Nhưng mà học kỳ này cậu ấy hình như nói nhiều hơn.

Hơn nữa thường xuyên có thể thấy… Khâu Khả Khả ngừng lại suy nghĩ này của mình, trở về làm bài thi, lại không ngăn được những suy nghĩ đó cứ bay tới bay lui trong đầu.

Cô cảm thấy như thể đã phát hiện được bí mật nào đó.

Sau tiết học này là tan học, Khâu Khả Khả thu dọn đồ đạc, chủ động tiến lên nói: “Ninh Ninh, đi chung đi.”

Ninh Mông gật đầu: “Được.”

Cô buông tay Thời Thích, ánh mắt dừng lại trên đó một lúc lâu, trong lòng thở dài, cùng Khâu Khả Khả rời phòng học.

Bên ngoài đổ tuyết, người phương bắc cảm thấy chẳng có gì.

Ninh Mông lớn lên ở miền nam, mùa đông rất lạnh, mỗi lần tuyết rơi đều phải mang dù và đi giày tuyết, sau này đến phương bắc đi học, mới cảm nhận được một loại lạnh khác.

Khâu Khả Khả nắm một quả bóng tuyết, chần chừ một lát, quay đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh mình.

Ninh Ninh thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt trắng trắng, mũm mĩm, ở trong lớp được coi là tương đối đặc biệt.

Cô nhỏ giọng nói: “Cậu và… Thời Thích…”

Nói được một nửa, Khâu Khả Khả lại không biết nói tiếp như thế nào.

Ninh Mông quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Thời Thích làm sao?”

Nghe được lời nói của cô, Khâu Khả Khả đột nhiên ném cục tuyết: “Mấy chữ cuối cùng cậu nói làm tớ có cảm giác…”

Cảm giác một chút cũng không đáng yêu nữa.

Ninh Mông thu mình vào trong chiếc khăn quàng cổ, lại trùm thêm mũ áo khoác lông, giọng cô nghẹn lại: “Được rồi, để tớ rụt rè một chút. Thời Thích làm sao vậy?”

Khâu Khả Khả cân nhắc lời nói của mình: “Tớ muốn hỏi câu nói kia của thầy tiếng Anh là có ý gì?”

“À câu nói kia.” Ninh Mông lắc đầu, nói: “Hẳn là kêu tớ bồi bổ thân thể vì tớ sợ lạnh.”

Khâu Khả Khả nhìn bộ dạng ngốc ngốc của cô, nên không hỏi thêm nữa.

Hai người tới rồi cổng trường rồi tạm biệt nhau.

Buổi chiều Thời Thích tương đối tự giác.

Ninh Mông vốn dĩ buổi sáng còn có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy cậu tự giác đưa tay qua như vậy, trong lòng âm thầm vui vẻ.

Thời Thích biểu tình nhàn nhạt: “Tan học chờ tôi.”

Ninh Mông ngây người: “Chờ cậu làm gì?”

Bên ngoài lạnh như vậy, cô không muốn chờ đâu, cô muốn nhanh về nhà chui vào trong chăn.

Tay phải Thời Thích ở trên bàn gõ vài cái, phát ra tiếng cộc cộc, thong thả ung dung mà nói: “Cậu hôm nay tổng cộng…”

Lời nói còn chưa nói xong, Ninh Mông liền đáp: “Chờ chờ chờ đã.”

Cô nhìn cậu vài lần, keo kiệt như vậy. Lại còn đếm đã nắm tay bao nhiêu lần… Là bà của cháu đó cháu trai!

Thời Thích bình tĩnh xoay đầu đọc sách.

Ninh Mông ngẫm nghĩ, cô không thể nổi nóng với cậu, dù sao cô còn ăn đậu hũ của người ta, chờ một lát cũng không mất miếng thịt nào cả.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô ngồi chờ ở chỗ của mình.

Vẫn còn mấy người ở lại, muốn học thêm một chút, trong phòng học có điều hòa, chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học, thời gian bây giờ là vàng là bạc.

Thời Thích cầm một quyển sách bỏ vào trong ba lô, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Ninh Mông nhịn không được nói: “Cậu chỉ có dọn quyển sách này thôi mà còn chậm hơn tôi nữa… Như vậy không tốt đâu.”

Thời Thích nhìn cô không nói.

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học,

Thời Thích đi ở bên cạnh chắp tay bên ngoài.

Ninh Mông ghen tị, chủ động xích tới bên cạnh, lén lút cầm lên nhéo nhéo: “Hê hê hê.”

Thời Thích nhẹ liếc một cái, đút tay cô vào trong túi.

Cậu dáng cao, quần áo cũng lớn hơn cô vài size, dĩ nhiên túi cũng lớn, hai tay bỏ vào vẫn thoải mái.

Ninh Mông cảm khái.

Bên trong cực kỳ ấm áp, nếu là túi của cô thì tốt rồi, ây da, làm sao mà giữa người với người có chênh lệch lớn như vậy chứ.

Buổi chiều tuyết ngừng rơi, bây giờ lại tiếp tục rơi tiếp.

Trong trường, tuyết đọng trên mặt đất đều được nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ, nhưng cũng có chỗ còn nước, bám lên giày.

Cổng trường ngay phía trước.

Ninh Mông quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Mình về đây.”

Thời Thích trong cổ họng lên tiếng, mơ hồ không rõ.

Cậu xoay người bước sang một bên, có điều mới đi được vài bước đã đến cửa hàng của Lương Phượng Mai, nhìn thấy người đang trùm trong áo khoác, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

Ninh Mông trong lòng vô cùng cảm động: “Cảm ơn cậu, Thời Thích.”

Nào ngờ, câu kế tiếp của Thời Thích giống như tạt gáo nước lạnh: “Ngày mai… Về sau phải trả lại.”

Ninh Mông thiếu chút nữa giẫm lên chân cậu, xoay người vào trong tiệm: “Hẹn gặp lại!”

Cánh cửa đóng lại, tuyết gần đó bắn tung toé.

Thời Thích đứng đó một lúc, nhún vai rời cửa tiệm, bên đường sớm đã có một chiếc xe chờ ở đó.

Lương Phượng Mai từ phía sau đi ra, nghe thấy tiếng động: “Làm sao vậy? Cửa suýt chút bị rụng mất rồi, lần sau không được dùng sức như vậy.”

Ninh Mông run lên: “Dạ.”

Ăn xong bữa ăn khuya cô liền trở về phòng.

Hôm nay bài tập về nhà không nhiều lắm, có lẽ là bởi vì hai ngày trước mới thi xong.

Người giấy mặc váy xanh chạy tới chạy lui ở trong phòng, như người lùn bước vào thế giới của người khổng lồ, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, sắp hết một học kỳ rồi mà cũng không biết mỏi mệt.

Cô đem người giấy nhỏ để lên bàn, cùng cô chơi đùa, cô còn vẽ cho nó cái váy sau đó liền ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Trời thật sự quá lạnh, ở dưới khó chịu lắm.

Cô bật điều hòa ở nhiệt độ cao, còn ôm thêm bình nước và túi chườm nóng, cảm thấy tốt hơn một chút.

Hai ngày trước không ngủ ngon, cho nên đêm nay chắc sẽ dễ ngủ hơn.

Thời gian từng phút trôi qua.

Cửa sổ bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tấm rèm cửa bị gió thổi bay, lộ ra cảnh tượng bên ngoài. Dưới ánh trăng, một con búp bê nương theo khe cửa sổ, nỗ lực mà hướng vào trong.

Rất nhanh nó đã đẩy được cửa sổ ra, rơi xuống mặt đất.

Nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, búp bê nhỏ mập mạp, trên mặt có cục má hồng đỏ chót, đôi mắt quay tròn đảo tới đảo lui.

Như có thể nhìn thấy người trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc nó đã tìm được mục tiêu, loạng choạng đi tới mép giường, nhìn thấy trên giường có người đang rúc vào trong chăn, vươn cái cổ ngắn ngủn nhìn cô.

Sau đó, nó xốc chăn lên.

Người bên trong run lên, nói gì đó nhưng không tỉnh lại.

Con búp bê không biết từ nơi nào lấy ra tờ giấy, vỗ lên người cô rồi sau đó đắp chăn lên.

Sau đó vài giây.

Búp bê nhỏ nhảy tại chỗ, xiêu vẹo trở lại cửa sổ, bò lên trên rồi từ khe cửa sổ chui ra ngoài.

Cửa sổ đóng lại, tấm rèm khôi phục như cũ.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, còn có âm thanh của người giấy nhỏ trên bàn nhích tới nhích lui.

Sáng sớm hôm sau, Lương Phượng Mai đánh thức cô.

Ninh Mông xoa mắt từ trong chăn bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo: “Mẹ, hôm qua mẹ vào phòng của con à?”

Lương Phượng Mai kéo màn ra: “Thần kinh à, mẹ không ngủ mà vào phòng mày làm gì chứ. Nhanh lên, mau ăn sáng rồi đi học, không là muộn bây giờ.”

“Dạ dạ dạ.”

Ninh Mông không nói thêm nữa, lúc đánh răng còn đang suy nghĩ, hình như tối hôm qua cô nghe thấy gì đó.

Hơn nữa sáng hôm nay còn không bị lạnh tỉnh, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ âm khí lại đột nhiên yếu đi?

Nhưng ban ngày thời tiết lại khá lạnh.

Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, uống xong sữa đậu nành ăn bánh quẩy rồi húp thêm một chén cháo, cô khoác ba lô đến lớp.

Thời Thích đã ngồi vào chỗ, yên lặng đọc sách.

Ninh Mông đặt mông ngồi xuống, túm lấy tay cậu.

Sau đó nhét mấy viên kẹo trái cây màu sắc rực rỡ vào tay cậu rồi nói: “Cho cậu kẹo này.”

Thời Thích sửng sốt, cầm lấy một viên kẹo màu màu xanh lục.

Cô lén siết ngón tay cậu: “Cái này coi như thù lao tạm thời nha, mình chỉ có cầm tay của cậu, không có làm gì khác…”

Trong miệng cô còn đang ngậm kẹo nên nói chuyện không rõ lắm.

Thời Thích chậm rãi bỏ kẹo vào túi rồi nói: “Tạm thời.”

Ninh Mông gật đầu, dù sao cô cũng sắp phải đi, cần gì quan tâm là tạm thời hay là về sau, dù sao về sau cậu cũng không tìm được cô.

Càng nghĩ càng cảm thấy tương lai tươi sáng, tốt đẹp hết sức.

Suýt chút nữa bật cười thành tiếng vào lúc đang đọc bài buổi sáng rồi.

******

Hôm nay có kẹo là tốt rồi.

…… Còn hơn không có gì.

——《Quyển nhật ký nhỏ Thời Thích lén giấu đi》

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính