Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 5 Chương 64: Nhân duyên thạch tiền tình định giai lão…

Chương sau
Danh sách chương

(Giải thích tựa chương: Trước đá nhân duyên hứa hẹn bên nhau đến già…)

Trăng sáng lưng chừng trời, vạn ngọn đèn treo khắp phố lớn ngõ nhỏ, chiếu đỏ mọi nẻo đường trong thành Trường An.

Từ hồi Đổng Trác vào kinh đến nay, đây là năm phồn hoa nhất thời loạn thế. Nam thanh nữ tú nơi nơi, đi thành đôi dưới trăng, nắm tay quyến luyến.

Bảng hiệu được tháo xuống, treo đèn màu lên, đây đó vài cửa hàng tưng bừng khai trương.

Giữa thành, giáo trường Ngự Lâm đã được tu sửa, xây lên một đăng thụ cao lớn sừng sững, trăm ngàn cành nhánh thướt tha lả lướt, treo hoa đăng đủ màu sắc.

Lã Bố nghiến răng ken két, xốc mành xe lên nhìn ra ngoài: “Hắn đi ngắm đèn với Chân Mật à? Không thể nào!”

Kỳ Lân với Chân Mật đi đến dưới đăng thụ thì dừng lại.

Thái Sử Từ cầm một cái đèn giấy, chạy lấy đà trên thang gỗ, dậm nhảy, lộn người, nâng ngọn đèn lên, máng dây đeo vào móc sắt trên cây, ngọn đèn đu đưa đu đưa thành công treo lên.

“Hay!” Bọn binh sĩ khen rối rít.

Thái Sử Từ khom người rơi xuống đất, cười nói: “Xong rồi, mọi người đi chơi đi nào.”

Hắn đứng dậy, thấy Kỳ Lân và Chân Mật.

Chân Mật khoanh cánh tay trắng như ngó sen, tay kia cầm quạt tròn che nửa bên mặt đẹp, trầm ngâm không nói.

“Thái Sử huynh?” Lăng Thống từ sau chạy tới gọi.

Kỳ Lân cười nói: “Vốn định đi dạo cùng Chân tiểu thư nhưng vẫn còn việc chưa giải quyết.”

Thái Sử Từ kinh ngạc nhìn nhưng quên mất tiếp lời.

Lã Bố: “Thế nào lại là Thái Sử Từ?!”

Tào Nhu: “…”

Kỳ Lân nói: “Tử Nghĩa có đồng ý…”

Thái Sử Từ lấy lại tinh thần, vội nói: “Đồng ý!”

Chân tay hắn luống cuống, nhìn Chân Mật, lại nhìn Kỳ Lân, nói: “Chờ ta một chút, ta về thay bộ áo vải lại ra đây.”

Chân Mật dịu dàng nói: “Tướng quân mặt giáp không phải sẽ đẹp hơn sao.”

Gương mặt tuấn tú của Thái Sử Từ đỏ ửng, đưa tay qua, Chân Mật thu quạt thản nhiên cười vịn vào tay hắn, hai người đi ngắm đèn hoa đăng.

Lăng Thống cô đơn đứng một mình dưới gốc cây.

“Hôm nay có vạn ngọn đèn hoa đăng…” Kỳ Lân thổn thức nói.

Lăng Thống im lặng, Kỳ Lân lại lên tiếng: “Công Tích, đi theo ta.”

Lã Bố rên thảm thiết: “Sao lại là Lăng chỉ huy?!”

Tào Nhu: “Ừm… Hầu gia?”

Lã Bố thúc giục: “Đi tiếp, xem hắn đi đâu! Nhanh lên…”

Kỳ Lân nắm tay Lăng Thống, đến trước nhà một người thợ mộc ở trong chợ mới dừng lại, vào nhận một món đồ, gọi binh lính đưa đến phủ Lăng Thống.

“Đây là xe lăn gỗ, làm cho các tướng sĩ bị thương.” Kỳ Lân cười giải thích: “Cái này ta thiết kế, hàng mẫu thôi. Một thời gian nữa sẽ làm với số lượng lớn.”

Lăng Thống hờ hững đánh giá vật kia, hỏi: “Để người bị thương dùng sao?”

Kỳ Lân gật đầu: “Vết thương của Cam Ninh vẫn chưa tốt lên, ngươi đưa hắn đi dạo đi, chú ý đừng để bị lạnh.”

Nhóm nam thiếp còn ở Tây Lương, Cam Ninh lẻ loi một mình ở Trường An, Lăng Thống lòng rối như tơ vò về phủ. Lát sau đẩy Cam Ninh đi ra, Cam Minh vẫn như trước lưu manh cười hề hề, trên người còn đắp thảm.

Lăng Thống nhàn nhạt hỏi: “Muốn đi đâu?”

Cam Ninh đáp: “Đi đâu cũng được, đi lòng vòng, hoặc theo chân Thái Sử Từ với bà chị họ Chân kia cũng được.”

Lăng Thống giận lên, thẳng tay đẩy xe xuống mấy bậc thang. Cam Ninh bị va chạm, vết thương trên người lại đau, la thấu trời, vẫn cười làm lành: “Không đi thì thôi, đến phố Tây đi?”

Xe ngựa Lã Bố dừng lại trước phủ Thái Sử, huýt sáo một tiếng, hỏi: “Kỳ Lân đâu?”

Lăng Thống chỉ hướng Đông.

Lã Bố lại gâu gâu gâu giục phu xe, trong cửa sổ thoáng hiện ánh mắt thê lương của Tào Nhu.

Nên tác hợp cũng đã tác hợp rồi, Kỳ Lân lẻ loi đứng giữa chợ trong đám đông huyên náo, kẻ đến người đi.

“Quả nhiên, mình vẫn không thuộc về thời đại này.” Kỳ Lân tự nhủ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn hoa đăng ngủ sắc đung đưa trên đỉnh đầu.

Lã Bố xuống xe.

Tào Nhu ngập ngừng: “Hầu gia…”

Lã Bố: “À, cảm ơn, ngươi về đi.”

Tào Nhu: “…”

Kỳ Lân mỉm cười, cúi người ngồi chồm hổm trước một sạp nhỏ, chọn một hình nhân nhỏ nhỏ vẽ mặt xanh xanh đỏ đỏ.

Ông lão bán hàng không ngẩng đầu, vừa nặn bột trên mặt hình nhân vừa nói: “Khách nhân nặn một hình nhân đi.”

Kỳ Lân nói: “Còn chưa nghĩ ra… Ngươi nặn gì đó?”

Trên sạp của lão có hình nhân của mấy tay lỗ mãng, có người đẹp, còn có động vật ly kỳ trong Thượng Cổ Sơn Hải Kinh.

Kỳ Lân nhận ra một vài: “Bá Vương, Ngu Cơ.”

Ông lão cười ha hả: “Anh bạn muốn mua cái gì? Mười hai con giáp? Ngươi cầm tinh con gì?”

Kỳ Lân tự giễu: “Ta cũng không biết ta cầm tinh con gì…”

“Ta muốn mua chủ công, được không?” Hai mắt Kỳ Lân sáng trong, nhỏ giọng cười.

Ông lão nặn tượng cười đáp: “Nặn chủ công! Được!”

Ông lấy dao, gọt những đường nét dư thừa trên mặt, cho Lã Bố tạo hình mặt trắng, lại gắn hai cọng râu, cẩn thận nhuộm thành màu vàng.

Ông lão cười nói: “Chủ công thật đẹp trai…”

Kỳ Lân huơ tay diễn tả: “Cho hắn cưỡi một con ngựa màu đen, đầu rồng, thân nai.”

Ông lão: “Ơ? Ngựa yêu của chủ công đâu phải màu đen! Anh bạn nhỏ không biết rồi! Thần câu kia tên là Xích Thố!” (Xích là màu đỏ)

Tay ông lão lại bóp tới bóp lui mấy cái, nặn ra một con ngựa, nhét vào mông Lã Bố, lấy bút quẹt quẹt vài cái tô màu đỏ.

Kỳ Lân tức giận nói: “Xích Thố… Thôi được rồi, lại nặn thêm một người nữa đi, cùng cưỡi Xích Thố với chủ công.”

Ông lão: “Ha ha! Được! Mỹ nhân sánh đôi với anh hùng…”

Kỳ Lân nói: “Là một người mặc đồ đen như ta vầy…”

Lão giả dựng râu: “Từ xưa, hồng nhan sánh anh hùng. Phu nhân Hầu gia là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Điêu Thiền. Giai thoại thiên cổ!”

Dứt lời, nhanh tay nặn một cô gái mặc áo lụa hoa xanh biêng biếc, cưỡi trên lưng Xích Thố, lại bẻ cong cánh tay nhỏ như cây tăm của Điêu Thiền ra đằng trước, ôm eo Lã Bố.

Môi Kỳ Lân giần giật.

Ông lão giao que trúc cho Kỳ Lân: “Mười văn tiền.”

Một trận gió lạnh quật tới, Kỳ Lân cầm que trúc, quay lưng đi, bỗng nhiên kiềm không nổi nữa.

“Ha! Cmn chứ Điêu Thiền a a a —!”

Kỳ Lân phát điên, quăng “Điêu Thiền” xuống đất, “Điêu Thiền” dính quá chặt, níu rơi một bênh cánh tay của Lã Bố.

Kỳ Lân ném “Điêu Thiền” xuống đất xong, không ngừng dẫm mạnh, lại làm rơi cả “Xích Thố”, hắn ném luôn. Một tay cầm que trúc, một tay cầm “Lã Bố”, chẳng nói chẳng rằng, chọt đầu nhọn que trúc vào mông “Lã Bố”, nghiến răng kẽo kẹt cầm “Lã Bố” đi mất.

Trước đá nhân duyên, đồng tiền phủ kín đáy hồ, ước một điều ước, ném một đồng tiền.

“Nguyện ở bên Tiểu Lan đời đời kiếp kiếp…” Tiếng nói thư sinh truyền đến.

“Nguyện ở bên Thanh Như đến răng long đầu bạc…” Thanh âm nhẹ nhàng của cô gái.

Kỳ Lân nắm một đồng tiền trên tay, đồng tiền chuyển từ ngón trỏ xuống ngón út, rồi lại chuyển ngược trở lên.

“Đời đời kiếp kiếp nói dễ hơn làm. Nếu chết ở đời này, ba hồn bảy vía như bụi trần bay khắp đất trời, chẳng thể nào tìm lại được người đó nữa.” Kỳ Lân thong thả nói: “Dù có tìm được đầu thai chuyển thế của hắn, thì hắn vẫn là hắn sao? Hắn còn muốn thích ngươi không? Trí nhớ của kiếp trước không còn nữa, ép duyên thì có ích gì?”

Đôi tình nhân bên cạnh nhìn Kỳ Lân một cái, cô gái cười khẩy nói: “Tên điên.” Rồi nắm tay tình nhân đi mất.

Bên kia hồ, giọng đàn ông lạnh lùng vang lên: “Ta cũng muốn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, e rằng không được.”

Kỳ Lân im lặng một lát, mím môi cười: “Ngươi biết không? Dù là tiên cũng sẽ có lúc chết đi. Thọ cùng trời nhất, sáng cùng nhật nguyệt gì đó chỉ có người tu tiên đứng trên đỉnh cao nhất mới được. Trên đời này, chuyện vĩnh viên không già không chết, ngoại trừ thánh nhân, chính là linh thú khai thiên tích địa đếm trên đầu ngón tay.”

Người kia cố chấp nói: “Ta mặc kệ, ngươi nghĩ cách đi. Không phải cái gì ngươi cũng biết, cũng làm được sao.”

Kỳ Lân thở dài: “Ta không có cách nào cả.”

Người kia thất vọng: “Cuối cùng vẫn phải rời xa ta sao?”

Kỳ Lân cười cười: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu cầu trời tàn đất tận, sông cạn đá mòn không được, thì lui một bước cầu cái khác. Chỉ cần bên nhau hết kiếp này cũng tốt lắm rồi.”

Người kia hờ hững nói: “Cả đời… không phải chỉ có bốn năm chục năm thôi sao. Chúng ta đã trải qua gần mười năm… Quá nhanh. Vậy cả đời chẳng qua chỉ như nháy mắt, làm sao đủ?”

Kỳ Lân khó lựa lời, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Không đủ cũng không còn cách nào khác… Người phàm, ai rồi cũng chết.”

Người kia hỏi: “Chết rồi, ta sẽ ra sao?”

Kỳ Lân thở dài: “Sau khi chết, linh hồn ngươi sẽ vào bánh xe thời gian chờ chuyển thế, có thể đến Chiến quốc, cũng có thể đến ba ngàn năm sau. Trong dòng lịch sử, không biết kiếp sau ngươi sẽ đầu thai thành ai, không biết đàn ông hay đàn bà.”

Người kia hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Kỳ Lân mỉm cười một cái: “Chắc đang đi tìm ngươi? Tìm được kiếp sau của ngươi rồi kể cho ngươi rằng chúng ta từng yêu nhau. Kiếp sau, không biết ngươi thành heo hay chó, nam hay nữ, nếu lỡ đầu thai thành cá thì đến cả nói chuyện còn không nói được nữa là… Lúc đó, ừm… giao tiếp hơi khó khăn chút.”

Người kia cô đơn nói: “Đời này ta giết nhiều người quá, kiếp sau, có khi sẽ bị người ta giết.”

Kỳ Lân chế nhạo: “Đầu thai thành con heo con à?”

Người kia: “Ta không tu tiên được sao? Ta lấy kích tự sát, ngươi mang hồn phách ta về, rồi ngàn năm vạn năm sau làm bạn bên cạnh ngươi.”

Kỳ lân chậm rãi đáp: “Mỗi người, ở tất cả các thời điểm đều có cùng một linh hồn. Ngươi là người của thời đại này, chỉ có thể ở lại thời đại này, giống như Bá Phù, dù hắn được Thái Sư phụ ta giúp cho sống lại, nhưng vẫn phải tuân thủ thời gian và nhân quả.

“Khoảnh khắc Đông Hoàng mở cửa trời lần nữa, bánh xe thời gian lại bắt đầu quay, theo nhân quả, các ngươi sẽ không tồn tại ở ba ngàn năm sau.

“Tất cả những người sống lại ở hậu thế, bất kể là hồn phách hay thân xác, một khi đã sống lại, chỉ cần rời Thiên nữ Bạch ngọc luân nửa bước, bước ra khỏi kết giới của thần khí bảo hộ sẽ hóa thành hư vô.

“Đó là hoàn toàn hư vô, chưa từng tồn tại.”

Người kia hỏi: “Ở Xích Bích, ta từng thấy Thái Sư phụ của người cầm một thứ, hút tất cả anh linh trên sông vào, hắn đem linh hồn về làm gì?”

Kỳ lân đáp: “Thái cổ thần khí Hạo Thiên tháp, có thể trấn trăm triệu anh linh, nhưng chỉ có vào không có ra, người duy nhất mở được nó là Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trận Phong Thần và Đông Hoàng Thái Nhất đã sớm bỏ mình.

“Thái Sư phụ muốn đem nó luyện hóa thành một cửa chuyển kiếp khác, như vậy triệu linh hồn trong đó mới có thể đầu thai. Nếu ngươi thành một trong số đó, vừa vào luân hồi đã chẳng còn nhớ gì cả. Kiếp sau có tìm được ngươi, ngươi có còn yêu ta không?”

Người kia trầm mặc rất lâu: “Ta không biết.”

Kỳ Lân nói: “Ta muốn ở lại, bên nhau đến già, tâm nguyện này được không?”

Kỳ Lân ngẩng đầu, đôi mắt chiếu rọi vầng trăng vành vạnh trên bầu trời đêm: “Trời đất có tình, xin hãy tác hợp cho ta với hắn.”

Người kia nói: “Trong lòng ngươi đang nghĩ, ta thật sự rất ích kỷ phải không?”

Kỳ lân mỉm cười: “Trên Kim Ngao đảo dù có trải qua ngàn năm, thì cũng như một cái chớp mắt. Mười năm trên thế gian này có là gì. Ta nguyện nhìn ngươi chết trước ta, như vậy còn không được sao? Ngươi chết rồi, kiếp sau ta lại nghĩ cách đi tìm ngươi.”

Kỳ Lân đang muốn ném đồng tiền, người kia lại nói: “Thôi. Ta nghĩ rồi. Quý trọng thời gian trước mắt, nên thế nào thì cứ thế ấy.”

Kỳ Lân ngẩn ra.

Bên kia đài nhân duyên, Lã Bố nặng nề nói: “Ngươi dạy ta, từ xưa mỹ nhân và danh tướng đều chết sớm.

“Ta với ngươi, lúc mới quen phong nhã hào hoa, cùng nhau chinh chiến thiên hạ, cười ngắm giang sơn. Trần thế qua bao năm cũng là như thế.”

Lã Bố hờ hững nói: “Ngày sau, nhất thống Trung Nguyên, ngươi tu tiên của ngươi, ta trông giang sơn của ta… Trong lòng ta có ngươi, trong lòng ngươi có ta, không có gì nuối tiếc. So với răng long đầu bạc, ta càng muốn trong lòng ngươi vĩnh viễn nhớ một Lã Phụng Tiên trẻ tuổi… ngông cuồng, mặc kệ đời.”

Kỳ Lân nói: “Ta còn muốn nghĩ cách, ngươi… đừng để ý, ta từng nghe nói qua có một cách giúp chúng ta luôn luôn ở bên nhau… Lúc còn rất nhỏ ta có nghe qua, đến lúc đó rồi hãy nói.”

Lã Bố hỏi: “Cách gì?”

Kỳ Lân cũng không nói chính xác được nên không nói nhiều, hồi sau chậm rãi đáp: “Hiện tại… cứ vậy đi. Lại đây đi. Cùng nhau hứa nguyện, Tiểu Hắc cùng với Phụng Tiên, muốn bên nhau vĩnh viễn sánh cùng trời đất.”

Kỳ Lân búng đồng tiền trong tay ‘ong’ một tiếng, bay qua đá nhân duyên.

Lã Bố cũng đồng thời, màu vàng kim lấp lánh chói mắt kéo thành đường cong.

Đồng tiền, thỏi vàng, cùng lúc rơi xuống đáy hồ trước mặt đối phương, làm sóng gợn lăn tăn.

Kỳ Lân ngẩng đầu, thấy gương mặt anh tuấn cùng ánh mắt sâu xa của Lã Bố ở bờ hồ đối diện.

Bảy năm, một tên hung hãn đã được gọt giũa trui luyện biết giấu đi mũi nhọn, ngày xưa im lặng như con sói không kiên nhẫn, nay ánh mắt như ưng bủa vây con mồi.

Kỳ Lân nói: “Ta yêu ngươi, không muốn rời xa ngươi.”

Lã Bố đáp: “Ta biết, ta đã quyết định rồi, không cần nói thêm gì nữa.”

Tết Nguyên Tiêu, đài nhân duyên.

Hai người lặng nhìn nhau chăm chú, mỗi người chọn hai nguyện vọng ngược nhau, nhưng đã hiểu tâm tư của đối phương.

Kỳ Lân còn muốn nói gì đó, đột nhiên có tiếng hô toáng bên cạnh: “Vàng kìa—!”

“Cướp mau!”

“Này! Các ngươi!” Lã Bố vội tiến lên nắm Kỳ Lân.

Trong chốc lát, đám người chung quanh bu đen bu đỏ, ngươi xô ta kéo, đẩy Kỳ Lân ngã xuống đất, vọt vào bên hồ như ong vỡ tổ. Bọn đàn ông đạp nhau, các cô gái cào tóc móc mắt, cướp thỏi vàng Lã Bố vừa ném vào hồ.

Kỳ Lân bị chen liên tục lùi ra đằng sau, vất vả chui ra khỏi đám đông, khắp người toàn là dấu chân, Lã Bố tức giận hét: “Cút hết–!”

Tiếng của Thái Sử Từ: “Ha ha, ta cướp được nè!”

Thái Sử Từ giơ nắm tay, đem thỏi vàng về tìm Chân Mật tranh công lãnh thưởng.

Lã Bố cạn lời, chỉ muốn xông tới tẩn tên Thái Sử Từ một trận.

Kỳ Lân được Lã Bố kéo tay đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người hắn, lại ngồi xuống giúp hắn chỉnh lại vạt áo. Tào Nhu đứng xa xa nhìn thấy.

Kỳ Lân hỏi: “Cha ngươi thế nào?”

Tào Nhu mím môi, lát sau đáp: “Bệnh đau đầu của cha ta trở nặng.”

Kỳ Lân nói: “Về nói với hắn, vật kia không phải thu hồn hạp.”

Tào Nhu nghe không hiểu: “Sao?”

Kỳ lân nói: “Ngươi cứ lặp lại nguyên văn là được.”

Lã Bố chỉnh áo xong đứng dậy, nhìn Kỳ Lân trong chốc lát, khoác tay lên vai hắn, nhìn lại Tào Nhu, nói: “Về tận hiếu đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu.”

Tào Nhu ứa nước mắt, Lã Bố lại tiếp: “Sinh lão bệnh tử, yêu hận ly biệt đều có số. Về đi. Còn có thể gặp cha ngươi nhiều một chút.”

Sắc mặt Tào Nhu trắng bệch, Lã Bố không nói gì thêm, nắm tay Kỳ Lân về phủ.

Năm ngày sau, hai mươi tháng Giêng năm Kiến An thứ mười hai.

Ôn Hầu Lã Bố trục xuất tín sử của thành Nghiệp ra khỏi cung Vị Ương, dùng văn thư thông cáo thiên hạ, từ chối lãnh chức Thái thú Trường An, cả đời không cưới.

Thống cáo vừa đọc xong, thiên hạ chấn động, ai cũng cho rằng Lã Bố còn nhớ thương vợ cũ đến điên rồi.

Vào ngày tín sử rời khỏi Trường An, Khổng Dung soạn <>, liệt kê mười bảy tội trạng, triệu tập chư hầu trong thiên hạ chinh phạt Tào Tháo, đón thiên tử về Trường An, chấn chỉnh nhà Hán.

Một tờ thánh chỉ trắng chỉ in tám chữ to trên ngọc tỷ truyền đi khắp Trung Nguyên: THỤ MỆNH VU THIÊN, KÝ THỌ VĨNH XƯƠNG.

Lương Châu, Ích Châu, Kinh Châu, Dương Châu đều khởi binh. Kỳ Lân sai người đi thuyết phục Trương Lỗ, Chân Mật biên thư đến Ký Châu.

Trước đêm đại chiến, phía Đông Hổ Lao quan ngàn dặm đất khô, dân chúng bắt đầu di chuyển, trốn đến hai châu Kinh, Dương.

Sau trận chiến Xích Bích, thành Nghiệp mịt mờ như đảo hoang giữa biển.

Bệnh đau đầu của Tào Tháo ngày càng nặng, truyền chức Thừa tướng lại cho con trai là Tào Phi, còn bản thân hắn tránh ở trong cung tĩnh dưỡng.

Ước định quyết chiến bảy năm trước của Lã Bố và Tào Tháo, chính thức bắt đầu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng


Chương sau
Danh sách chương