Niệm Xuân Quy

Chương 93: Hẹn

Chương sau
Danh sách chương

Tinh thần Mộ Trường Hủ rung lên, bước lên phía trước hành lễ vấn an.

Chu Diễm cười nói: “Mỗi ngày đều gặp, sao còn khách khí như vậy. Mau miễn lễ.”

Mộ Trường Hủ bình tĩnh, cùng Chu Diễm nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.

Từ ngày gửi thư, hai người không có nói chuyện. Gặp ở thượng thư phòng, cũng không phát sinh chuyện gì. Chính là, có một số việc có thể lừa người khác, lại lừa bất quá chính mình.

Trầm mặc một lát, Chu Diễm rốt cục ho khan một tiếng đánh vỡ ngượng ngùng: “Ngươi cố ý hẹn ta, có chuyện gì sao?”

Vì tránh La Ngọc, Mộ Trường Hủ mất một phen tâm tư. Lặng lẽ viết tờ giấy, thừa dịp nghỉ ngơi nhìn qua chỗ ngồi của thái tôn, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đem tờ giấy bỏ vào quyển sách của thái tôn.

Hành động này đối với người khác không tính là gì, nhưng đối với Mộ Trường Hủ từ nhỏ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ mà nói, lại thập phần khó xử, day dứt.

Thời gian không nhiều, không có cơ hội dơ dự, Mộ Trường Hủ thấp giọng nói: “Thái tôn điện hạ, ngày mai huynh muội chúng tôi mời ngài đến Mộ gia làm khách.”

Chu Diễm: “……”

Vừa rồi Chu Diễm có chút dự cảm, lúc này chính tai nghe được Mộ Trường Hủ nói, lực đại không phải bình thường.

Lời thái tử phi vang lên trong lòng: Con sớm đánh mất ý niệm này trong đầu. Ta tuyệt không chấp nhận Mộ đại tiểu thư gả đến phủ thái tử… Say đó, nhanh chóng đổi thành hai hàng chữ xinh đẹp: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

Trong đầu Chu Diễm một mảnh hỗn loạn, không nói ra lời.

Ngược lại, lúc này Mộ Trường Hủ lại rất bình tĩnh.

Hắn đáp ứng Mộ Nguyên Xuân, đã làm hết toàn bộ. Nếu thái tôn không có dũng khí, cũng không thể trách hắn. Mộ Nguyên Xuân cũng có thể sớm chết tâm chuyện này.

“Thực xin lỗi, là ta rất đường đột liều lĩnh.” Mộ Trường Hủ áy náy nói: “Điện hạ xem như ta chưa nói những lời này đi! Đã thất lễ quấy rầy, mong điện hạ lượng thứ.”

Nói xong. Bình tĩnh hành lễ cáo lui. Gương mặt Mộ Trường Hủ tuấn tú trắng nõn có nét giống Mộ Nguyên Xuân, bộ dáng cúi đầu, lại cực kỳ giống Mộ Nguyên Xuân.

Chu Diễm kinh ngạc nhìn Mộ Trường Hủ xoay người, trong lòng sinh ra một cảm giác không biết gọi tên thế nào. Thốt ra: “Từ từ. Ta đáp ứng.”

Bước chân Mộ Trường Hủ dừng lại, không thể nào xác định xoay người nhìn về phía Chu Diễm: “Điện hạ… Ngài thật sự sẽ đi sao.” Lời mời này có ý nghĩa như thế nào, Chu Diễm không có khả năng không hiểu.

Nếu Chu Diễm chủ động đồng ý, không khác đưa cho Mộ Nguyên Xuân một lời hứa hẹn.

Lời nói ra, đã không thể lui, Chu Diễm hít sâu một hơi, thẳng lưng, âm thầm nắm chặt tay, kiên định đáp: “Nếu ta đáp ứng, đương nhiên nhất định sẽ đi.”

Mộ Trường Hủ nghe xong. Không biết là nên cao hứng hay là nên thở dài. Sau một lúc lâu, mới gật gật đầu, không nói gì xoay người rời đi.

Chu Diễm đứng tại chỗ hồi lâu, sắc mặt biến hóa không ngừng, cuối cùng, hóa thành một chút kiên quyết.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn hiếu thuận nghe lời, chưa từng ngỗ nghịch tâm ý mẫu phi. Lúc này, hắn nên vì chính mình tranh thủ một hồi.

“Đại ca, huynh nói là thật sự sao? Thái tôn thật sự đáp ứng rồi sao?” giọng nói Mộ Nguyên Xuân tràn ngập kinh hỉ, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Cô ta biết, thái tôn nhất định không cự tuyệt được mình!

Mộ Trường Hủ nhìn Mộ Nguyên Xuân vui sướng, trong lòng cũng không biết là tư vị gì: “Phải. Thái tôn điện hạ quả thật đáp ứng lời mời của muội, ngày mai chủ động đến Mộ gia làm khách.” Dừng một lát, cúi đầu nói: “Muội muội, muội thật sự hiểu rõ rồi chứ? Đi những bước này, muội sẽ thấy không thể hối hận cũng không thể quay đầu. Nếu biểu ca biết, không biết huynh ấy sẽ thương tâm khổ sở thế nào…”

Nhắc tới La Ngọc, ý cười trên mặt Mộ Nguyên Xuân phai nhạt đi vài phần, nhưng không chần chờ đáp: “Đại ca, lòng ta đã quyết. Huynh không cần khuyên ta nữa.”

Mộ Nguyên Xuân ngoài mềm trong cứng, nhìn như ôn hòa., kỳ thật cực có chủ kiến. Nhận thức chuyện gì, sẽ vô cùng cố chấp.

Mộ Trường Hủ biết rõ không thể khuyên, vẫn cố gắng một hồi. Gặp thái độ kiên quyết của Mộ Nguyên Xuân, liền trầm mặc.

Mấy ngày nay, huynh muội bởi vì việc này, đã tranh luận không ít lần. Mỗi lần đều là Mộ Trường Hủ im lặng chấm dứt. Tình cảm thân mật khăng khít ngày xưa, lặng yên xuất hiện một khe nứt…

“Đại ca, chúng ta không nói việc này được chứ?” Mộ Nguyên Xuân nói: “Còn ba ngày nữa là thi hội. Huynh hãy một lòng chuyện thi cử, không cần quan tâm muội.”

Mộ Trường Hủ gật gật đầu, trên mặt như trước không có ý cười, ánh mắt hiện vẻ lo lắng.

Sau khi Mộ Nguyên Xuân đi, Mộ Trường Hủ một mình đến thư phòng, bắt đầu ôn tập tứ thư ngũ kinh. Ngày xưa ngồi xuống bàn học liền đọc sách, tâm lập tức sẽ bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đắm chìm trong thế giới sách vở. Nhưng hôm nay, lại thấp thỏm lo âu, nhìn nửa ngày, một tờ cũng không xem vào.

Mộ Trường Hủ buông sách vở, suy sụp thở dài.

Cũng như thế, buổi đêm, Chu Diễm cũng chìm trong suy nghĩ miên man.

Muốn đi Mộ gia, đầu tiên là phải qua cửa mẫu phi. Khó có ngày được nghỉ, hắn không ở trong phủ, lại chạy ra bên ngoài, dù sao cũng phải có lý do. Hơn nữa, tuyệt không thể làm cho mẫu phi sinh lòng nghi ngờ…

Ngày mai nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân, nàng sẽ nói cái gì? Hắn sẽ nói gì? Hắn bỗng nhiên đăng môn làm khách, Mộ gia sẽ nghĩ như thế nào? Nếu mẫu phi biết, sẽ có phản ứng ra sao?

Từng vấn đề nối nhau trong lòng, hắn lăn qua lộn lại trên giường nửa ngày, cũng không thể ngủ.

Đại khái là xoay người nhiều gây động tĩnh, kinh động Phương Đồng trực đêm bên ngoài. Phương Đồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi đến, cúi đầu hỏi: “Điện hạ, ngài chưa ngủ sao? Có phải có chuyện gì không?”

Chu Diễm đáp có lệ: “Không có gì, hôm nay ngủ trưa hơi nhiều, nên buổi tối không ngủ được. Ngươi ra ngoài đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.”

Phương Đồng hầu hạ hắn vài năm, cũng coi như lanh lợi trung tâm. Nhưng Phương Đồng lá gan nhỏ, căn bản không dám lừa gạt mẫu phi, nếu bị Phương Đồng phát giác, sẽ lại đi bẩm báo mẫu phi.

Phương Đồng đành phải lui xuống.

Chu Diễm buộc chính mình nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ. Lúc này đây, hắn rất nhanh liền ngủ, hơn nữa, lại là mộng đẹp.

Ở trong mộng, hắn đứng ở cửa viện, ngóng nhìn cô gái đứng trong viện. Cô gái ẩn tình nhìn lại, khẽ mở môi anh đào: “Điện hạ, từ lần đầu gặp mặt, ta liền thích ngài. Ngài thì sao, trong lòng cũng có ta?”

Đương nhiên là có. Ta đối với nàng cũng là nhất kiến chung tình.

Chu Diễm kích động, cố lấy dũng khí vươn tay…

Hắn cư nhiên thật sự nắm đến một bàn tay.

Chu Diễm cả kinh, mở mắt.

Hé mắt ra, gương mặt quen thuộc hiện lên, cười nói: “Có phải điện hạ mộng đẹp? Trong mộng cứ thì thào nói, lại còn kéo tay sờ soạng. Nô tài sợ ngài bị kinh hách, cho nên mới cả gan vươn tay để điện hạ nắm.”

Chu Diễm theo phản xạ hất tay ra, liếc mắt nhìn Phương Đồng một cái, nói: “Được rồi, đi qua một bên đi. Vừa thấy gương mặt ngươi, mộng đẹp tan hết.”

Phương Đồng cũng không giận, cười hì hì đáp: “Dạ, dạ, dạ, nô tài lui ra. Đi gọi đám Oanh Nhi hầu hạ điện hạ thay quần áo.” Nói xong, định lui ra.

“Quên đi, không cần kêu bọn họ. Ngươi hầu hạ đi.” Chu Diễm không quen có nha hoàn hầu hạ bên người, nghe vậy không chút nghĩ ngợi há mồm nói.

Phương Đồng thuận thế xoay người, ân cần cười hầu hạ thay quần áo.

Chu Diễm có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái. Phương Đồng này, lanh lợi thông minh. Nghĩ xử lý hắn, căn bản là tìm không thấy cớ.

Thay quần áo rửa mặt chải đầu xong, Chu Diễm liền đi thỉnh an thái tử, thái tử phi.

“Con gặp qua phụ vương, gặp qua mẫu phi.” Chu Diễm cung kính hành lễ vấn an. Huân quý quan lại người ta nhiều quy củ cũng không theo kịp hoàng gia. Mỗi sáng, bất chấp mưa gió, không được sai sót.

Thái tử ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Miễn lễ.”

Chu Diễm cung kính đáp: “Tạ phụ vương, tạ mẫu phi.” Sau đó, đứng dậy đứng ở một bên.

Thái tử phi thái độ cuối cùng thoáng thân thiết một ít: “Con ngày thường mỗi ngày đều phải tiến cung đọc sách, thực vất vả. Khó có ngày nghỉ, ở trong phủ nghỉ ngơi một ngày.”

Chu Diễm ho nhẹ một tiếng: “Mẫu phi, hôm qua con cùng La Ngọc có hẹn, hôm nay muốn đi bờ sông du ngoạn giải sầu. Ra phủ, ước chừng muộn mới trở về.”

Thái tử phi có chút ngoài ý muốn: “Có chuyện như vậy sao? Sao tối hôm qua hồi phủ không nói cho ta biết.”

Chu Diễm cố gắng hồi tưởng bộ dáng khi lừa người của Tề vương, kiệt lực trấn định đáp: “Đêm qua trở về vội vàng, nhất thời quên mất.”

Thái tử phi còn muốn nói gì nữa, thái tử đã nói: “Diễm Nhi cũng không phải đứa nhỏ, muốn cùng bằng hữu đi ra ngoài du ngoạn, cũng là có thể.”

“Điện hạ nói phải.” Thái tử phi mềm mại lên tiếng, sau đó đối Chu Diễm cười nói: “Khó có lúc phụ vương nói cho con, chuẩn cho con lần này. Ngày sau có chuyện như vậy, phải nói trước cho ta một tiếng.”

Chu Diễm kiềm chế niềm vui như điên trong lòng, cung kính đáp ứng.

Tề vương xuất hành, bên người ít nhất có hai ba cao thủ hộ vệ âm thầm đi theo. Chu Diễm càng khoa trương, minh lý ngầm đi hồ vệ, ít nhất cũng bốn năm mươi người.

Hoành tráng như thế đi Mộ gia, thật sự rất chói mắt.

Chu Diễm vừa ra khỏi phủ, liền tùy ý tìm cớ đuổi hơn phân nửa thị vệ, chỉ để lại vài người thân thủ đặc biệt tốt, còn lại dặn dò bọn họ âm thầm đi theo, miễn cho người khác chú ý.

Phương Đồng vô cùng kinh ngạc, không khỏi sinh ra nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài thật sự muốn đi du ngoạn bờ sông sao?”

Chu Diễm tính tình vốn luôn tốt, lúc này nghiêm mặt: “Có chuyện gì, ta muốn đi chỗ nào còn phải hướng ngươi xin chỉ thị sao?”

Phương Đồng cả kinh, cười nói: “Điện hạ đừng nóng giận, đều là nô tài không phải. Nô tài không dám lắm miệng nữa.”

Lúc này Chu Diễm mới hài lòng. Dẫn Phương Đồng lên xe ngựa. Rất nhanh, Phương Đồng liền phát giác không thích hợp. Hướng đi xe ngựa, căn bản không phải là ra bờ sông.

Rốt cuộc thái tôn điện hạ muốn đi chỗ nào?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Niệm Xuân Quy


Chương sau
Danh sách chương