Thể Tôn

Chương 87: Người của Lôi Cương

Chương sau
Danh sách chương

Thân thể mềm mại quyến rũ trong lớp váy màu đỏ, cùng với khuôn mặt xinh xắn khiến cho mười tên đệ tử của Cương Chân môn phải nuốt nước miếng. Chân Cương ngây người, ánh mắt cũng chẳng khác gì những tên đệ tử khác. Y không thể ngờ được thế gian lại có một báu vật như thế này.

- Hi hi...

Nhìn mười tên đệ tử của phái Chân Cương như bị mất hồn, Hỏa Hiết cười khanh khách. Đôi mắt đẹp của nàng từ từ nhìn về phía Lôi Cương đang nằm trong cái hố mà nhíu mày.

- Ai đánh hắn như vậy?

Hỏa Hiết nhìn qua mười gã đệ tử, âm thanh khiến cho người ta ớn lạnh.

Chân Cương trở lại tình tảo. Nhìn báu vật trước mắt, trong lòng Chân Cương có chút gì đó ghen ghét. Lúc trước là Tử Vận, bây giờ lại tới thiếu nữ này. Tại sao tất cả những báu vật trên thế gian đều có liên quan tới hắn? Chân Cương ghen tị mà nhìn Lôi Cương đang nằm trên mặt đất đang không biết sống chết thế nào. Mặc dù trong lòng y cảm thấy hết sức ghen tị và khó chịu, nhưng nét mặt vẫn hoàn toàn bình thản. Ánh mắt sáng của y nhìn về phía Hỏa Hiết mà hỏi:

- Không biết đạo hữu là...

- Hi hi! Tiểu đệ đệ. Tỷ tỷ có đẹp không?

Hỏa Hiết cười run cả người khiến cho hai gò ngực cao vút cũng phải rung rinh theo.

Ánh mắt Chân Cương lập tức trở nên say mê mà nhìn gương mặt xinh xắn và thân hình quyến rũ của Hỏa Hiết. Y nuốt nước miếng rồi lẩm bẩm:

- Đẹp.

- Đã gặp người nào còn xinh đẹp hơn tỷ hay sao?

Nét mặt của Hỏa Hiết như đang suy nghĩ điều gì đó. Đồng thời, nàng từ từ bước tới trước mặt Chân Cương, ánh mắt như đang nũng nịu.

- Không...không...có một.

Chân Cương bừng tỉnh mà lui lại vài bước. Ánh mắt của y có một sự cảnh giác.

Hỏa Hiết hơi chớp chớp mắt rồi nói với giọng vô cùng đáng thương:

- Có người còn đẹp hơn so với tỷ hay sao?

Sự cảnh giác của Chân Cương từ từ bị sự biểu hiện của Hỏa Hiết đánh tan. Mà lúc này, chín tên đệ tử của phái Chân Cương cũng vẫn nhìn về phía nàng. Nhìn nàng vô cùng đáng thương như vậy, cả đám đều thấy không đành lòng.

Chân Cương cùng với chín tên đệ tử kia đều là những đệ tử quan trọng. Tất cả chỉ dốc lòng tu luyện ít khi dấn thân vào trong thế tục thì làm sao có thể ngăn được sự hấp dẫn của Hỏa Hiết?

- Ngươi rất đẹp mà cô ấy cũng rất đẹp.

Chân Cương lẩm bẩm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Có thể nói cho tỷ đó là ai không?

Hỏa Hiết bước tới một bước, phả hơi thở nóng hổi vào mặt Chân Cương khiến cho y sững sờ. Nhìn hai gò ngực cao vút, Chân Cương gần như không đứng vững nổi.

Sau khi nuốt nước miếng mấy cái, Chân Cương lại nói:

- Cô...cô ấy là người của Lôi Cương.

Gương mặt của Hỏa Hiết chợt run lên, nụ cười lại càng thêm tươi rói mà nói:

- Lôi Cương là ai?

Chân Cương nhìn Hỏa Hiết chằm chằm rồi từ từ chỉ về phía Lôi Cương đang nằm trong cái hố.

Hỏa Hiết từ từ quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt có chút khác lạ. Nàng lẩm bẩm:

- Lôi Cương?

Trong tích tắc, nụ cười của Hỏa Hiết lại càng thêm tươi. Nàng nhìn Chân Cương rồi nói một cách chậm rãi:

- Tỷ tỷ đếm đến ba. Nếu mười người các ngươi không cần sống thì đừng trách tỷ tỷ lòng lang dạ sói.

- Ba....

Chân Cương ngơ ngác nhắc lại. Bất chợt ánh mắt của hắn như tỉnh lại nhìn Hỏa Hiết đang tản ra một thứ hơi thở kinh khủng bao phủ lấy mình khiến cho y gần như không thở nổi. Chân Cương thấy vậy mà cả kinh.

- Một

Hỏa Hiết nở một nụ cười.

Chân Cương biến sắc, vội vàng quay đầu quát chín người còn lại:

- Còn không nhanh tỉnh lại?

Chín người kia sực tỉnh, nghi hoặc nhìn mặt Chân Cương đang tái xanh.

- Hai!

- Đi!

Chân Cương gầm nhẹ một tiếng, rồi giống như một mũi tên rời khỏi dây cung mà lao về phía trước. Chín tên đệ tử kia cũng cảm nhận được làn hơi thở mạnh mẽ liền vội vàng chạy theo Chân Cương như điên.

Hỏa Hiết nở nụ cười nhìn mười người đang bỏ chạy rồi lẩm bẩm, nói:

- Nếu không phải ta không muốn trở mặt với Dực Thiên thì...

Trong mắt nàng lóe lên sát khí rồi từ từ trở lại bình thường. Nàng từ từ quay đầu nhìn Lôi Cương đang nằm trong hố, toàn thân đầy máu mà lẩm bẩm:

- Tiểu tử! Nhớ kỹ ngươi nợ tỷ tỷ một mạng đấy.

Một giọt đan dược xuất hiện trong tay Hỏa Hiết. Nàng đi tới bên cạnh Lôi Cương rồi cho vào trong miệng hắn. Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt như đang tươi cười rồi bay đi. Mà phương hướng của nàng lại cùng với hướng của Ma Bích.

Sau khi đan dược chui vào miệng, được một lúc, những vết thương trên người Lôi Cương từ từ khép miệng...

Sau một canh giờ, cuối cùng thì Lôi Cương cũng tỉnh lại. Nhìn bầu trời trong sáng, Lôi Cương kinh ngạc khi thấy bản thân vẫn chưa chết. Hắn rất thắc mắc, không hiểu ai cứu mình. Nghĩ tới con hung thú to lớn của Ma Bích, Lôi Cương liền cảm thấy nghiêm trọng. Hắn cúi xuống nhìn thân thể mà sững sờ khi thấy những vết thương đã khỏi hẳn. "Chẳng lẽ có ai cứu mình?" Lôi Cương hít một hơi thật sâu chợt ngửi thấy một mùi thơm trong không khí...

Sau khi điều tức một lúc, Lôi Cương thở ra một hơi. Hắn ngồi trong cái hố mà nhìn lên trời, trong đầu có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ. Thực lực của hắn có thể nói là quá thấp. Lần này có người cứu vậy lần sau thì sao? Thở dài môt cái, Lôi Cương tính toán bố trí Tụ Linh trận để tu luyện nâng tu vi lên tới Cương Sư Huyền cấp, Luyện Cốt huyền cấp. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể giữ được mạng của mình. Trong lúc hắn đang định lấy linh thạch ra để bố trí Tụ Linh trận thì từ phía sau lan tới sự dao động của linh khí. Lôi Cương hơi do dự một chút rồi từ trong hố bay lên.

- Hi hi! Ma Bích! Ngươi nghĩ rằng con Thổ Bạo thú của ngươi có thể ngăn cản được ta hay sao? Giao thú hạch của Hỏa Vân hổ ra đấy, nếu không thì đừng trách ta khách khí.

Cái bóng màu đỏ nhìn Ma Bích mặc chiến giáp màu vàng đất cao tới một trượng mà cười tươi như hoa.

- Hỏa Hiết! Ngươi đuổi theo ta cả nửa Cấm Cương. Ma Bích ta không tìm ngươi gây rắc rối tại sao ngươi lại muốn lấy thú hạch của ta? Hừ! Ngươi cho rằng Ma Bích ta là một quả hồng mềm hay sao?

Ma Bích đấm hai tay vào nhau phát ra một tiếng nổ như tiếng sét.

- Hi hi! Một tên cao thủ đứng vị trí thứ chín, Hỏa Hiết ta muốn giết ngươi cũng chẳng có gì khó.

Hỏa Hiết nở nụ cười yêu kiều. Thanh tiểu đao trong tay phải của nàng lúc ẩn lúc hiện. Ánh đao sắc bén lóe lên nhìn thấy mà ghê người

- Được! Vậy hôm nay ta sẽ xem mỹ nhân rắn rết mạnh tới mức độ nào.

Ma Bích đấm hai tay vào nhau rồi lao như điên về phía Hỏa Hiết. Mỗi bước chân của y dẫm lên mặt đất khiến cho mặt đất chấn động.

Thấy Ma Bích phát động công kích, nụ cười của Hỏa Hiết từ từ biến mất. Cao thủ đứng thứ chín trong Cấm Cương không phải chỉ có tiếng mà không có miếng. Nếu không thì Hỏa Hiết cũng chẳng phải truy đuổi cả nửa Cấm Cương mà vẫn chưa đạt được mục đích. Nàng phun một đám sương mù màu đỏ về phía Ma Bích. Làn sương màu đỏ như có linh tích lao thẳng về phía đối phương.

Cho dù đang mặc thú giáp nhưng Ma Bích cũng không dám chống lại làn sương đó. Y đột nhiên nhảy lên cao tới mấy trượng, hai chân giẫm thẳng về phía Hỏa Hiết. Thân thể hùng mạnh cũng với uy thế khủng bố của y khiến cho Hỏa Hiết lui lại mấy bước. Nàng nhìn chằm chằm về phía Ma Bích, đôi mắt đẹp lóe lên một tia sáng rồi vọt về phía đối phương. Thanh tiểu đao trong tay nàng nhanh chóng vạch vào cổ Ma Bích.

Chiến giáp của Ma Bích đột nhiên vang lên những tiếng động. Rồi một con hung thú cao chừng hai thước xuất hiện, há cái miệng đỏ như máu mà táp về phía Hỏa Hiết.

- Hừ!

Hỏa Hiết hừ lạnh một tiếng rồi phun một làn sương màu đỏ về phái con hung thú. Con hung thú dường như cũng e ngại làn sương đó nên gầm lên một tiếng tức giận.

- Ma Bích! Không có Thổ Bạo thú, ta xem ngươi còn có thể đứng vững ở vị trí thứ chín được hay không?

Âm thanh của Hỏa Hiết vang vọng trên không trung. Một đạo công kích sắc bén lao thẳng về phía trán của con hung thú.

- Ngươi dám?

Ma Bích gầm lên một tiếng, mà nhìn cái bóng màu đỏ. Y lấy linh kiếm cầm tay rồi đâm về phía Hỏa Hiết. Mà Hỏa Hiết như quyết định chém chết con Thổ Bạo thú nên dường như chẳng nhìn thấy đòn công kích của Ma Bích. Nhưng ngay vào lúc Ma Bích sắp đâm tới người Hỏa Hiết thì một lớp phòng ngự màu đỏ từ trong cơ thể nàng tản ra, ngăn cản đòn công kích sắc bén của đối phương.

Ánh mắt của Ma Bích như dại ra khi thấy thanh linh kiếm của mình khi chạm tới lồng phòng ngự của Hỏa Hiết chợt đỏ lên, dường như sắp biến thành nước. Ma Bích vội vàng rút về. Nhưng đúng lúc này, tiểu đao của Hỏa Hiết đã đâm về phía con Thổ Bạo thú.

- Graooo

Trán con Thổ Bạo thú xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu tươi chảy ra nhễ nhại. Ánh mắt của nó trở nên dữ tợn, rồi vung móng vuốt mà chộp lấy Hỏa Hiết.

- Lực phòng ngự thật kinh khủng.

Hỏa Hiết nhìn một đòn công kích của mình lại không thể xẻ đôi con Thổ Bạo thú mà kinh ngạc.

- Oành!

Móng vuốt của con Thổ Bạo thú chụp thẳng lên lớp phòng ngự của Hỏa Hiết. Gương mặt ửng hồng của Hỏa Hiết cứng đờ, khi thấy lớp phòng ngự bị con Thổ Bạo thú đánh nát. Trong tích tắc đó, nàng liền hóa thành một tia sáng màu đỏ rồi biến mất.

Vào lúc Ma Bích đang định thừa thắng xông lên thì bên lỗ tai chợt có một tiếng rít xuyên qua không gian lan tới. Ma Bích dựng tóc gáy mà nổi giận. Y quay đầu nhìn về phía thanh kiếm to màu đen đang bổ về phía mình, ánh mắt trở nên hung dữ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thể Tôn


Chương sau
Danh sách chương