Thừa Dinh Dưỡng

Chương 46: Có chủ rồi (Hết)


Dịch: Kogi

Cuối tháng năm, một nhóm chuyên tám về các minh tinh trên Weibo bổ một quả dưa nóng hổi.

Vẫn là giọng cũ của mấy blogger, nói cái gì mà theo nguồn tin từ người thân cận, nghệ sĩ nam X diễn xuất tốt từng come out mấy năm trước bị nhân viên công tác phát hiện đang gọi video cho bạn trai bí mật trong lúc quay quảng cáo cho nhãn hàng. Bài đăng này còn thêm mắm dặm muối, tố nghệ sĩ nam này trông thì đàng hoàng đứng đắn nhưng thực ra chơi với bạn trai rất thoáng, cuối câu còn chèn thêm icon ngạc nhiên.

Mặc dù bài đăng Weibo này không chỉ đích danh Chung Tập, nhưng riêng chuyện come out và gần đây vừa quay quảng cáo thì không khác gì dán hẳn tên anh vào bài.

Chung Tập cũng không thấy bất ngờ lắm vì chuyện này không phải là bịa đặt, đúng là những lúc rảnh rỗi trong thời gian quay quảng cáo anh gọi điện thoại rất nhiều lần cho Dung Miên, chắc là nhân viên công tác lui tới nghe thấy gì đó nên đồn đoán vu vơ.

Anh cũng không hề cảm thấy lo lắng, từ trước đến nay anh luôn nói chuyện bằng tác phẩm, mấy năm gần đây không cố tình đánh bóng bản thân, chuyện tình cảm vẫn thẳng thắn vô tư như vậy, người hâm mộ thì hầu hết đều là fan diễn xuất lý trí, vì vậy hoàn toàn không có chuyện sụp đổ hình tượng hay gì hết.

Đời tư của nghệ sĩ bị theo dõi là chuyện hết sức bình thường, chỉ là Chung Tập cũng hơi bực mình, anh thực sự không biết cụm “chơi rất thoáng” này rốt cuộc từ đâu mà ra, phần lớn thời gian anh gọi điện cho Dung Miên đều chỉ là để hít mèo online thôi mà. Anh nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, chắc là blogger vì muốn tăng tương tác nên không từ thủ đoạn, tự tưởng tượng ra chi tiết câu like đó.

Chuyện này nói lớn thì cũng không lớn, dù sao cũng không có ảnh chụp chứng minh, nhưng vì Chung Tập tương đối có sức ảnh hưởng nên cuối cùng từ khóa “bạn trai Chung Tập” vẫn leo lên top tìm kiếm. Ekip của Chung Tập hơi đau đầu để giải quyết gọn gàng vụ này.

Cư dân mạng bắt đầu đoán mò thân phận của bạn trai bí mật của Chung Tập, ai cũng tò mò không biết là người trong giới hay ngoài giới. Mặc dù ekip của Chung Tập biết chuyện anh đang hẹn hò nhưng không ngờ tin tức bị tuồn ra nhanh đến thế, chỉ có thể vội vàng bàn bạc kế sách ứng phó. Trong khi đó, đương sự lại đang cùng bạn trai bí mật của mình nhàn nhã đi dạo chợ chim chóc hoa cỏ.

Gần đây Chung Tập không có lịch trình gì, anh nghĩ mùa hè sắp đến rồi, thêm chút cỏ cây hoa lá cho nhà mình có sức sống hơn cũng tốt, vì vậy bèn dẫn Dung Miên ra ngoại ô mua.

Vì là một buổi chiều ngày thường, hơn nữa lại ở vùng ngoại thành nên người đi dạo rất ít, thanh niên cũng không mấy ai hứng thú với hoa cỏ chim chóc, chỉ có mấy ông bà cụ xách lồng chim tản bộ xung quanh.

Hai người không sợ bị nhận ra, đi dạo rất ung dung thoải mái.

Đầu tiên họ ghé vào chợ hoa. Dung Miên thích nhất là chậu hoa ăn thịt ở trong đó, cậu nhìn không rời mắt, mấy lần định thò tay sờ răng cưa trên phiến lá nhưng đều bị Chung Tập kéo lại.

Sau khi bọn họ bê một chậu cây cảnh bước ra thì lại loanh quanh đi luôn vào khu bán cá cảnh, Chung Tập thấy Dung Miên bỗng dừng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ. Cậu chỉ tay vào con cá vàng trong bể, quay sang nhìn anh nói: “To ghê.”

Sau đó cậu cứ đứng trước cửa từng hàng cá cảnh nhìn chằm chằm con cá to nhất trong đó hồi lâu không chớp mắt. Ông chủ tưởng gặp được khách sộp bèn nhiệt tình giới thiệu từng giống cho cậu. Dung Miên nghe mà chóng hết cả mặt, cuối cùng chỉ vào một con cá khác nói nhỏ vào tai Chung Tập: “Con này trông có vẻ ngon.”

Chung Tập: “…”

Anh luôn có cảm giác cậu coi nơi này thành chợ hải sản mà đi dạo. Quả nhiên, Dung Miên im lặng nhìn mấy con cá này một hồi lâu rồi dè dặt hỏi: “Em có thể mua một con không?”

Chung Tập biết thừa trong lòng cậu đang nghĩ gì.

“Đây là cá cảnh.” Anh ôn tồn giải thích, “Nghĩa là nuôi để ngắm chứ không phải nuôi cho mập rồi ăn, hiểu chưa?”

Dung Miên nhìn Chung Tập bằng vẻ mặt khó hiểu, cậu không hiểu vì sao nuôi rồi lại không được ăn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn à một tiếng, nói: “Vậy thôi.”

Nhưng dù không ăn được đi nữa Dung Miên vẫn muốn nuôi một con cá. Thế là cậu tỉ mỉ chọn lựa một lát, cố gắng tìm con cá nào đó trông không ngon, thế nhưng lại phát hiện ra hình như con nào cũng rất ngon.

Chung Tập bó tay, sau khi cân nhắc đến tất cả các rủi ro, anh mua cho cậu hai con rùa đen nhỏ. Dung Miên vui vẻ ôm hộp đựng rùa ngồi ở ghế phó lái, cậu cứ cúi xuống nhìn theo quỹ tích chúng nó bò mãi.

“Em nghĩ được tên đặt cho chúng nó rồi.” Dung Miên nói, “Con lớn này gọi là Thịt Xông Khói, con nhỏ hơn gọi là Xúc Xích.”

Chung Tập thực sự sợ một ngày nào đó mình về nhà, hai con rùa này chỉ còn lại hai cái vỏ rỗng. Anh chưa kịp trả lời thì điện thoại để bên cạnh đổ chuông, Dung Miên bèn với tay cầm lên nhìn giúp anh, nói: “Là Từ Hựu Hựu.”

Chung Tập nghĩ một chút đáp: “Không cần nghe vội.”

Dung Miên yên lặng nhìn Chung Tập một lúc.

“Chú Vân nói với em về chuyện kia rồi.” Dung Miên mím môi, bắt đầu nói, “Hay là lát nữa anh tìm đoạn đường vắng nào đó dừng xe lại đi, không cần xuống xe với em đâu…”

“Không cần.” Chung Tập nói, “Anh sẽ giải quyết tốt.”

Dung Miên nhìn sườn mặt Chung Tập, khẽ “ừm” một tiếng.

Nhưng khi Chung Tập dừng xe trước cửa quán cà phê mèo, Dung Miên vẫn ngồi bất động. Anh tưởng cậu vẫn đang lo lắng nên vươn tay ra nhéo má cậu, kiên nhẫn giải thích: “Truyền thông và blogger là như vậy đấy, lát nữa anh sẽ nói chuyện với ekip của anh…”

“Không phải.” Dung Miên nhìn thẳng vào mắt Chung Tập nói, “Em không lo chuyện này, chỉ là hôm nay anh vẫn chưa hôn em.”

Một chú mèo rất thích bạn quả thực vô cùng vô cùng bám người.

Khi bọn họ hôn nhau, dường như không gian ghế lái trở nên chật hẹp và ngột ngạt, Dung Miên bị Chung Tập ấn lên ghế hôn, cậu cảm thấy mình thở không ra hơi nữa. Hôn xong, Dung Miên còn thích quấn quýt Chung Tập thêm một lát, cậu sẽ dụi mặt vào lòng bàn tay Chung Tập, sau đó ngửa mặt lên để anh sờ cằm và cổ của mình. Cuối cùng cậu mới bước xuống xe, vẫy vẫy tay với Chung Tập.

Anh nhìn cậu đi vào quán, hít sâu một hơi, cúi xuống trầm ngâm chốc lát, thầm nghĩ chắc là mình phải về nhà giội nước lạnh rồi.

Quán cà phê mèo đang bắt đầu sửa sang và thay đổi phong cách trang trí. Vân Mẫn nói sửa xong phòng bếp sẽ rộng hơn một chút, có thể làm nhiều món ngọt phức tạp hơn, rèm cửa sổ cũng đổi thành loại đắt tiền chất lượng tốt hơn.

Khổng Tam Đậu khoe với Dung Miên hai cánh tay thành công tăng cơ dạo gần đây của mình, sau đó cô nàng vừa thở vừa lấy ra một túi kẹo dẻo cao lương ngũ sắc lớn, đổ hết lên bàn quán cà phê.

“Tớ ăn thử từng vị một rồi.” Khổng Tam Đậu buồn rầu nói, “Vị sau còn khó ăn hơn vị trước.”

Dung Miên cũng thử mỗi vị mỗi chiếc, cậu lại cảm thấy vị chanh ăn cũng khá ngon, vì vậy lén giấu hai chiếc muốn mang về cho Chung Tập ăn.

Nam sinh đại học thường đến chơi với Quách Ngũ Quỳ ra nước ngoài học cao học rồi, Quách Ngũ Quỳ lơ đãng nói cuối cùng mình cũng được cứu, nhưng Quách Tứ Qua lén nói cho Dung Miên biết, thực ra mỗi tối cuối tuần, Quách Ngũ Quỳ vẫn sẽ biến thành dangh mèo đứng ở trước cửa, ngây người nhìn con đường bên ngoài rất lâu.

Có lẽ buổi chiều nhiệt độ cao hơn hoặc là do Dung Miên về khiến quán náo nhiệt hơn bình thường, phòng khách trong quán bắt đầu trở nên oi bức. Vân Mẫn bật điều hòa, nhìn mặt trời và bóng cây bên ngoài cảm thán: “Mùa hè đến rồi nhỉ.”

Lúc Dung Miên rời quán cà phê thì đã là hoàng hôn. Làn gió ấm mang theo mùi thơm hoa cỏ, từ xa loáng thoáng truyền đến tiếng côn trùng kêu ran, Dung Miên chợt nhận ra, hình như mùa hè đến thật rồi. Có điều đối với cậu, mùa hè này không còn là mùa hè nóng nực đến mức phải nằm trên sàn gạch men tránh nóng, mệt mỏi vì bộ lông dài của mình nữa, bởi vì đây sẽ là một mua hè có Chung Tập.

Chung Tập bày biện chậu cảnh mới mua xong, đang nghĩ xem nên để bể rùa ở chỗ nào trong phòng khách thì Dung Miên về. Cậu vừa vào nhà đã nhanh nhảu nhét một viên kẹo dẻo vào miệng anh. Vị chua khiến Chung Tập tê hết cả da đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Dung Miên, anh cố gắng nhấm nháp chốc lát, cuối cùng thở ra một câu: “…Ngon lắm.”

Sau đó anh lại nói: “Anh nói chuyện với ekip của anh rồi, chuyện sẽ sớm được giải quyết ổn thỏa thôi.”

Dung Miên sững người.

“Buổi tối em muốn ăn gì?” Chung Tập hỏi, “Hai chọn một, pizza thịt hun khói phô mai hay cá hấp, nhanh.”

Đồ ăn mãi mãi là miếng mồi phân tán sự chú ý của Dung Miên, cậu bắt đầu do dự.

Dung Miên không khoái đồ ăn làm từ bột cho lắm, trước đây cậu cũng chưa từng ăn thử pizza vì cảm thấy hơi mạo hiểm, nhưng thịt hun khói nghe có vẻ ăn rất ngon. Nhưng mà cá hấp là món kinh điển không bao giờ lỗi.

Thế là Dung Miên ngẫm nghĩ một lát, cũng đưa ra hai sự lựa chọn cho Chung Tập: “Tối nay anh muốn em mặc gì cho anh xem? Vòng cổ viền ren hay đồng phục cảnh sát?”

Chung Tập cân nhắc một lát, hỏi: “Có thể mặc cả hai không?”

Dung Miên cũng nghiêm túc hỏi ngược lại: “Vậy em có thể chọn cả hai không?”

Chung Tập cảm thấy hình như mèo là loài động vật càng nuôi càng khôn.

Lát sau anh đành thở dài nói: “Chốt kèo.”

***

Cư dân mạng và blogger ngồi hóng cả ngày F5 tường Weibo của Chung Tập liên tục, cuối cùng bảy giờ tối hôm đó cũng chờ được trạng thái mới của anh. Đó không phải bài viết bác bỏ tin đồn làm sáng tỏ sự việc như dự đoán mà trái lại, caption của trạng thái này chỉ có bốn chữ ngắn gọn “Tôi có mèo rồi” kèm theo bức ảnh một chú mèo đen rất đáng yêu.

Đôi mắt tròn xoe của nó có màu hổ phách, nó đang nằm ngửa bụng trong một túi giấy Starbucks, dùng móng vuốt kéo mép túi, chỉ lộ ra cái đầu tròn và đôi tai nhọn. Mèo đen nhỏ nghiêng đầu, ngây ngô nhìn về một phía trong ống kính.

Cư dân mạng chờ cả ngày trời hơi thất vọng. Họ cho rằng lần này Chung Tập không định trả lời trực diện, có lẽ là vì tin đồn lần này quá hoang đường nên anh dùng mèo mình nuôi để đánh lạc hướng công chúng.

Mọi người đành phải giải tán trong sự mất hứng, nhưng một giây sau, trang chủ Weibo lại hiện lên một trạng thái mới khiến họ nín thở…

Một phút sau trạng thái kia, Chung Tập lại đăng thêm một trạng thái khác. Vẫn là bài đăng có ảnh kèm caption, nhưng lần này trong ảnh là một thiếu niên tóc đen.

Bức ảnh live này trông giống như ảnh chụp lén, thiếu niên trong ảnh ngồi trước bàn ăn đang cắn một miếng pizza lớn, sợi phô mai kéo ra rất dài.

Giống như chú mèo đen ban nãy, thiếu niên này cũng nghiêng đầu, tay chỉ vào sợi phô mai kéo dài, mắt nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Caption của Chung Tập lần này là “Cũng có chủ rồi”.

[Hết]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thừa Dinh Dưỡng