Tru Tiên II

Chương 85: Gặp Lại


Trong sơn cốc tĩnh mịch, Ngao Khuê đang đi đi lại lại trong sơn động đầy vẻ lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, không thể nào yên tĩnh dù chỉ một phút. Từ Mộng Hồng vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, đang được đặt nằm trên giường đá, trên người vẫn mặc nguyên bộ y phục ban nãy, một bên mặt bị Độc Ma Nha ăn mòn giờ đây tỏa ra hắc khí nặng nề.

Cứ cách một lát Ngao Khuê lại chạy ra cửa động nhìn một hồi, sau đó lại quay trở vào, hai tay không ngừng chà xát, miệng lầm bầm: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đã lâu vậy rồi mà hai người kia sao còn chưa trở lại?”

Tiểu đoàn thể bốn người này hơi khác biệt so với các đệ tử Âm Ma tông khác. Ngao Khuê từ trước tới nay chính là người tâm tư đơn giản nhất. Lúc ban đầu hắn gia nhập Âm Ma tông luôn chỉ biết giết người lỗ mãng, một lần bị trọng thương được Từ Mộng Hồng cứu, sau này đi theo Từ Mộng Hồng, việc lớn việc nhỏ đều nghe theo nàng, đồng thời trong nội tâm cũng vô cùng ngưỡng mộ Từ Mộng Hồng phong lưu nhưng đạo hạnh khá cao này. Hôm nay phát sinh dị biến, Từ Mộng Hồng trúng ám toán Độc Ma Nha, chuyện này làm cho Ngao Khuê cảm thấy như trời xanh sụp đổ, đi đến bên giường đá nhìn Từ Mộng Hồng đang dần hấp hối, con mắt đã đỏ lên rồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một hồi bước chân dường như là đang đi tới đây, Ngao Khuê giật mình, nhất thời nhảy dựng lên, quay người vui mừng hỏi: “Các ngươi đã trở lại rồi? Thế nào?”

Nhưng tiếng hắn nhanh chóng im bặt, Ngao Khuê kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa động. Đó là một nữ tử, là người kiều mỵ nhất mà hắn từng gặp, đôi mi thanh tú, mũi ngọc, miệng nhỏ, mày cong như họa, sóng mắt dịu dàng lại có chút lơ đãng, khiến người vừa nhìn đã bị câu hồn đoạt phách. Từ trước tới nay hắn đều cho rằng Hồng tỷ là người đẹp nhất, nhưng vị nữ tử thiên kiều bá mị trước mắt này đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của hắn. Ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào chuyển động của người này.

May mắn lúc này đi theo sau nữ tử còn có Biện Lương Cát vốn đã từng qua đây. Hắn cung kính đi sau lưng nữ tử này, thái độ vô cùng nịnh nọt, càng không dám nhìn vào dung nhan nàng ta. Khi vừa tới, hắn lập tức thấy Ngao Khuê đang đứng đó với vẻ mặt ngây ngốc, miệng há to, ánh mắt không dời nữ tử đi trước mình thì lập tức cười khổ, không có ý trách tội mà chỉ kêu lớn một tiếng:

“Ngao Khuê.”

Thân thể Ngao Khuê chấn động, âm thanh gọi to này rơi vào tai hắn không khác gì tiếng chuông ầm vang khiến hắn lập tức tỉnh táo lại. Toàn thân hắn lúc này đầy mồ hôi lạnh, không nghĩ được trên đời lại có mị công kinh khủng như thế, dù hắn đã tu hành nhiều năm cũng không thoát khỏi dụ hoặc.

Biện Lương Cát quát: “Ngao Khuê, còn không qua đây bái kiến phó môn chủ.”

Ngao Khuê đang đứng một bên lau mồ hôi nghe thấy vậy thì cả kinh, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn nữ tử kia nữa mà chỉ cúi thấp thân thể cao lớn, thấp giọng nói: “Đệ tử Ngao Khuê bái kiến phó môn chủ.” Cùng lúc đó trong lòng hắn sinh ra một niềm hy vọng, hắn biết rõ Hồng tỷ là người của vị phó môn chủ thần bí này, xưa nay làm rất nhiều sự tình bí mật cũng vì người này, có lẽ phó môn chủ thần thông quảng đại với đạo hạnh kì dị chưa từng gặp như vừa rồi sẽ có cách cứu mạng Hồng tỷ.

Nữ tử mặc váy vàng nhạt không hề có hứng thú gì với Ngao Khuê, cũng chẳng đáp lễ lại, trực tiếp đi thẳng tới giường đá nhìn Từ Mộng Hồng đang sắp chết dần, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại. Sau lưng nàng, Biện Lương Cát cẩn trọng giải thích:

“Là dấu hiệu trúng Độc Ma Nha, trực tiếp bị phun lên mặt, độc tính mạnh đã thiêu hủy tầng da thịt, xuyên vào mắt trái, hoàn toàn bị hoại tử không cứu được. Cũng nhờ nàng ta có chút đạo hạnh nên ta đã cho nàng ăn một hạt Thủy Liên đan để kéo dài tính mạng, nếu trong vòng sáu canh giờ không thu thập được Bạch Hồng Đằng, Thanh Hư Hoa và Quỷ Trư Tiên thì ta cũng không cứu được nàng.”

Nói đến đây hắn lại quay đầu nhìn Ngao Khuê, trầm giọng hỏi: “Đã tìm được mấy thứ đó chưa?”

Ngao Khuê mặt mày đầy vẻ cầu xin, ủ rũ đáp: “Tiểu Vương và Tây Môn đã đi tới nội thành Lương Châu tìm nhưng tới giờ vẫn chưa trở lại.”

Biện Lương Cát hừ một tiếng, khẽ quay đầu nhìn nữ tử xinh đẹp mặc váy vàng nhạt định nói gì đó, bỗng thấy hoa mắt, một vật được ném tới, hắn bèn vươn tay bắt được. Đó là một cái túi nhỏ, hơi nặng, cũng không biết trong có chứa cái gì. Còn đang ngạc nhiên, nữ tử kia dịch sang một bên, thản nhiên nói: “Cứu người đi.”

Biện Lương Cát ngẩn ra, sau đó vội vàng mở túi nhỏ, vừa nhìn vào hai mắt đã rực sáng, khẽ thở dài một tiếng rồi gật như gà mổ thóc, đáp: “Tốt, tốt, tốt, cứ để ta xử lý.”

Nói xong cũng không kiêng kị gì, lập tức dốc toàn bộ đồ trong túi ra, lại lấy thêm một ít linh thảo khác, ngay lập tức điều phối thuốc tại chỗ. Ngao Khuê ở một bên trợn mắt há mồm mà nhìn. Mặc dù hắn tính tình ngay thẳng nhưng cũng không phải người ngu, làm sao không nhận ra phó môn chủ lợi hại này vừa lấy ra ba loại dược liệu quý hiếm kia. Thế này thì Hồng tỷ coi như được cứu rồi.

Động tác của Biện Lương rất nhanh, các loại dược liệu lập tức được dung hợp để điều chế giải dược. Dưới tình thế cấp bách này hắn cũng chẳng để ý tới vẻ ngoài làm gì, sau khi rót thuốc giải ra một cái bát con thì lập tức đưa tới miệng Từ Mộng Hồng đổ xuống.

Trong sơn động lập tức yên tĩnh hẳn, sáu con mắt đều nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Từ Mộng Hồng. Qua một hồi lâu, chỉ thấy hắc khí trên mặt Từ Mộng Hồng chậm rãi tan đi, thân thể run lên, cả người co giật, rồi đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngửa đầu phun ra một ngụm máu đen khắp trên giường, dưới giường, làm cho không khí lập tức tràn ngập mùi tanh hôi.

Thấy một màn như thế, Biện Lương Cát thở phào một hơi, quay đầu khẽ gật với nữ tử mặc váy vàng một cái. Nàng kia nhẹ thở ra, nói: “Ngươi đi đi.”

Biện Lương Cát chắp tay thi lễ một cái, lặng yên lui ra.

Trong nội tâm Ngao Khuê vui mừng, nhưng nhìn tới bộ dáng đầy đáng sợ của Từ Mộng Hồng lúc này thì cũng không chắc chắn, còn đang định đuổi theo vị Biện trưởng lão để hỏi xem mình phải làm gì thì lại thấy nữ tử kia xoay người lại, nói với hắn:

“Các ngươi có tìm được Định Hồn Thạch?”

Ngao Khuê dừng bước, do dự nhìn Từ Mộng Hồng một cái, cuối cùng cắn răng lấy khối bảo thạch màu trắng trong ngực ra, đưa cho nữ tử này.

Cô gái nhận lấy Định Hồn thạch, đánh giá một chút, sau đó thản nhiên nói: “Mạng của nàng ta đã giữ được, nhưng sau khi tỉnh lại sợ là phải chịu tội, ngươi chăm sóc nàng ta đi. Đợi nàng ta tỉnh lại thì bảo nàng tới tìm ta.”

Dứt lời nàng bèn xoay người, tự đi ra ngoài, nhìn thoáng qua chung quanh sơn cốc, tay phải nhẹ phất, một vầng sáng màu tím nhạt tỏa ra, nàng ta cứ thế lăng không mà bay thẳng tới một vách núi cao hiểm trở. Ở trên vách đá có một nam tử đang đứng, chính là Tam công tử Ma giáo khi xưa Tần Vô Viêm, còn nữ tử mặc váy vàng nhạt xinh đẹp vô ngần này chính là Diệu công tử năm xưa Kim Bình Nhi.

***

Nội thành Lương Châu, tại chợ ở phường thị phía đông.

Tây Môn Anh Duệ và Vương Tông Cảnh đang đứng tại đầu một ngõ nhìn vào bên trong. Đây là một ngõ nhỏ, nhưng so với con hẻm thần bí nơi Hương Tửu Cư tọa lạc mà Vương Tông Cảnh từng tới thì hoàn toàn không giống. Con đường ở đây rộng rãi hơn, sâu hun hút, hai bên có mấy chục cửa hàng, người đi tới đi lui rất nhiều, so với ngoài phố không có gì khác biệt. Nơi bọn hắn muốn tìm chính là Tam Dương Các cũng nằm trong hẻm nhỏ này, Tây Môn Anh Duệ vừa đưa mắt tìm đã lập tức nhìn thấy.

Hai người vội vàng đi tới, trên đường đi do vội vã mà Tây Môn Anh Duệ còn đụng phải một người khác. Người kia tính tình nóng nảy lập tức mở miệng mắng chửi, Tây Môn Anh Duệ giận dẽ muốn tìm hắn tính sổ nhưng lại bị Vương Tông Cảnh kéo lại, khẽ lắc đầu nhìn hắn.

Tây Môn Anh Duệ oán hận cắn răng một cái, cố nén lửa giận, xoay người rời đi.

Hai người đi tới cửa Tam Dương Các rồi vẫn nghe tiếng chửi mắng sau lưng, làm cho Tây Môn Anh Duệ trán nổi đầy gân xanh. Vương Tông Cảnh nhíu mày, quay đầu nhìn lại, sau đó lại hạ giọng khuyên một câu: “Việc chính quan trọng hơn.”

Tây Môn Anh Duệ gật đầu, hít sâu một hơi và đi vào. Vương Tông Cảnh bước theo sau hắn đi vào Tam Dương Các. Vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, xem ra cửa hàng này là nơi chuyên mua bán các loại dược thảo quý hiếm. Lúc này trong tiệm cũng không phải chỉ có hai người bọn họ mà trước khi bọn họ tới, nơi này đã có mấy người. Một vài người là tán khách, tùy ý đi lại xem xét, còn ba người khách khác thì đứng chung một chỗ, đang nói chuyện cùng ông chủ cửa hàng.

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ bước nhanh tơi chỗ quầy hàng, vừa kêu một tiếng: “Lão bản”, người đàn ông trung niên đã quay đầu lại, cười nói với hai người:

“Hai vị chờ một chút. Đợi ba vị khách này mua hàng xong ta sẽ nói chuyện với hai vị.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ không nói gì nữa. Lão bản kia cũng không hề nói sai, một lát sau đã có một tiểu nhị đi ra từ trong kho thuốc, đưa cho ông chủ cửa hàng mấy gói thuốc. Ông chủ cửa hàng nhận lấy, đưa cho ba người kia, cười nói: “Đa tạ ba vị đã ghé vào xem, sau này thường xuyên ghé quán ta là được.”

Một thanh niên đứng ở giữa mỉm cười đáp: “Được, Tam Dương Các này nhìn bình thường mà cũng có vài đồ trân quý đấy, ngày sau cần gì ta sẽ lại tới đây.”

Lão bản cười toét miệng, ngoài thu được lời lãi xa xỉ thì người ta không còn nghĩ được lý do gì làm hắn cười vui vẻ như thế. Hắn còn tự mình đi ra khỏi quầy, tiễn ba người kia ra cửa.

Ba người quay đầu, lập tức mặt đối mặt cùng Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ. Ba người tuổi không lớn lắm, nhìn chỉ khoảng hai mươi là cùng, trong đó hai người ăn mặc như tục gia, còn người thứ ba cạo đầu, mặt mũi phương phi, khuôn mặt trắng nõn, vẫn đang ha hả cười, lộ ra bộ dáng hòa ái và sung sướng.

Ba người nhìn thoáng qua hai người đối diện, không ai có phản ứng gì, cùng nhau đi ra ngoài. Tây Môn Anh Duệ chỉ nhíu nhíu mày, bị những người này làm chậm trễ công việc nên trong lòng cũng hơi vội vàng. Hắn chỉ muốn đợi lão bản quay đầu sẽ tranh thủ thời gian mua Quỷ Trư tiên nên không chú ý Vương Tông Cảnh đứng ở bên cạnh lúc này thân thể đã cứng đờ.

Nhìn theo bóng lưng ba người kia đi ra, khóe mắt Vương Tông Cảnh co rút lại, hòa thượng kia thì không nói, nhưng hai người ăn mặc tục gia kia hắn lại hoàn toàn nhận ra.

Quản Cao, Phong Hằng.

Hai người này năm đó tại hội thi Thanh Vân là hai người nổi danh nhất, hôm nay, sau năm năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn làm Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, rồi lại như biển cả gào thét, vô số kỉ niệm bị đè nén theo hai thân ảnh kia trào lên, ầm ầm bao phủ lấy hắn.

Dưới trời xanh, núi non hùng vĩ, mây trắng lượn lờ, dung nhan người xưa, từng màn kỉ niệm tưởng như đã quên trong chớp mắt ào ạt hiện về làm cho hắn chợt nhận ra hắn chưa từng quên ngày đó một chút nào.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tru Tiên II