Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 45: Để ta dạy ngươi bài học đầu tiên


Trường khánh sau khi rời khỏi Nghị sự đường nhanh chóng trở về Độc đường, hắn nhìn thấy người đeo mặt nạ sắt đang chăm chú tu luyện thì tỏ ra rất hài lòng, vốn hắn không muốn làm phiền đồ đệ này tu luyện nên định lặng lẽ rời khỏi nhưng người mặt nạ sắt đột nhiên lên tiếng.

- Sư phụ, người đã trở về, mọi việc đã giải quyết ổn thỏa chưa.

- Xem như đã giải quyết xong, trường khánh đáp lại một cách tùy tiện

Người mang mặt nạ sắt vốn muốn hỏi thêm Trường khánh một số điều nhưng lại thấy không tiện nên cứ mãi do dự.

- Có việc gì muốn hỏi cứ nói ra, ta sẽ giải thích cho ngươi dù sao lúc trước khi ta nhận ngươi làm đệ tử vốn cũng chưa truyền dạy qua ngươi điều gì ngoài một số dược lý và các loại thảo dược, Trường khánh dường như cũng biết được sự hiếu kỳ của hắn.

Người mang mặt sắt có chút ngập ngừng: “thật không ngờ sư phụ lại là người của một đại bang phái, nhưng tại sao nơi này lại tồi tàn đến như vậy, các sư huynh, sư tỷ của đệ tử sao lại không thấy một ai”.

- Ngươi cho rằng vì sao nơi này lại đặt tên là Độc đường, độc ở đây chính là cô độc, ta vốn không muốn nhận thêm bất kỳ một ai nhưng hôm nay phá lệ nhận thêm ngươi, Độc đường có lẽ phải đổi tên.

Thì ra là như vậy, hay cho một Độc đường đúng là hữu danh vô thực, dù ở nơi đâu thì thế và lực luôn là yếu tố quyết định xem ai mới thật sự là người có quyền lên tiếng, ai cũng đều ra sức lôi kéo, xây dựng cho mình một thế lực riêng vậy mà Trường khánh sư phụ lại chọn một mình một cõi khác nào vứt đi quyền lực của mình.

- Có phải ngươi cảm thấy hối hận khi nhận ta làm sư phụ, Trường khánh khẻ thăm dò.

- Đệ tử không hề có ý đó, chỉ là cảm thấy có chút tịch mịch mà thôi, người mang mặt nạ sắt lên tiếng.

- Một chút tịch mịch cũng không chịu được sao có thể bước lên được đỉnh phong, Trường khánh dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tốt nhất ngươi cứ tranh thủ nghỉ ngơi đi ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến Võ đường tham gia thí luyện nhập môn”.

- Thí luyện nhập môn, rốt cuộc đệ tử phải làm gì vào ngày mai, người đeo mặt nạ sắt có đôi chút hồi hộp lẫn háo hức.

- Yên tâm đi, ngươi cứ làm theo hướng dẫn là được, biểu hiện ra sao cũng không mấy quan trọng, ta cũng phải nghĩ ngơi một chút đi một đoạn đường dài thật mệt mỏi, Trường khánh vừa nói vừa duỗi vai rồi đi sang một gian phòng ở phía trong.

Người mang nạ sắt cũng muốn nghỉ ngơi nhưng hắn thật không biết phòng của mình ở nơi nào cũng may mắn là Độc đường này cũng chỉ có hai người nên ngoài phòng của Trường khánh sư phụ hắn có thể tùy tiện chọn bất cứ phòng nào. Nhưng suy nghĩ của hắn cũng quá đơn giản rồi, hắn đi qua một loạt các phòng khác nhưng ngoại trừ một số phòng chứa dụng cụ để luyện đan thì những phòng còn lại đều chứa dược liệu chẳng có một phòng nào để nghỉ ngơi, rốt cuộc hắn đành phải ngủ trên sàn lạnh lẻo, nhất định ngày mai thí luyện xong phải đóng một chiếc giường hắn thầm hứa với bản thân trước khi tiến vào giấc ngủ.

Một đêm cứ như thế lặng lẽ trôi qua, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua khung cửa, người mang mặt nạ sắt vẫn còn yên giấc thì bất ngờ hắn bị một ai đó đá vào mạn sườn: “Này nếu còn ngủ nữa ngươi sẽ trễ buổi thì luyện đệ tử đó”.

Người mang mặt nạ sắt bừng tĩnh, hắn khẻ dụi mắt rồi nhìn lên thì ra là Trường khánh sư phụ, Có cần phải ra tay nặng như vậy không, trong lòng hắn có đôi chút ấm ức nhưng cũng nhanh chóng thức dậy rồi chỉnh trang lại y phục, “Chúng ta đi thôi sư phụ”.

- Đâu cần phải gấp gáp như vậy, bây giờ vẫn còn sớm ngươi chuẩn bị bữa sáng chúng ta ăn trước rồi đi hẵn chưa muộn, Trường khánh vừa nói vừa ngáp ngủ.

- Sư phụ thật sự xem ta là ô sin hay sao, mới sáng sớm đã bắt ta thức dậy nấu bữa sáng, không phải bang phái có nơi chuyên chuẩn bị bửa sáng hay sao, người đeo mặt nạ sắt có một chút bực bội.

- Đúng là chúng ta có nhà ăn nhưng lại không hợp khẩu vị của ta, hơn nữa ta cũng không thích nơi náo nhiệt, dù sao ở đây cũng có một số thực phẩm ngươi cứ tùy tiện nấu vài món là được, Trường khánh vừa nói vừa chỉ tay vào một gian phòng ở phía tây.

Căn phòng đó tối qua người mang mặt nạ sắt cũng đã ghé qua nếu hắn nhớ không lầm thì đó là một phòng luyện đan, làm gì có thức ăn như Trường khánh đã nói.

- Rõ ràng đó là phòng luyện đan mà, người mang mặt nạ sắt không cho là đúng nhưng khi thấy ánh mắt quyết liệt của Trường khánh chỉ đành làm theo, hắn tiến đến gian phòng phía tây, khẻ đẩy cánh cửa ra bên trong vẫn giống hệt như tối qua xung quanh hoàn toàn trống trải không có bếp lò hay dụng cụ nấu nướng nào chỉ có một lô đỉnh luyện đan để ở giữa căn phòng và một ít chén bát mà thôi.

- Sư phụ à, không có dụng cụ, cũng không có nguyên liệu ta làm sao chuẩn bị bửa sáng đây, người đeo mặt nạ sắt đúng là khóc không thành tiếng a.

Trường khánh vẫy tay ra hiệu cho người đeo mặt nạ sắt “ngươi thử mở cái đỉnh ấy ra xem sao”

Người đeo mặt nạ sắt tiếng đến lô đỉnh rồi dùng sức nhấc nắp của nó lên, thật không ngờ cái nắp này lại nặng đến như vậy, hắn thậm chí còn phải dùng đến cả tiên thiên chân khí mới có thể nhấc nó lên. Đập vào mắt của hắn không phải là đan dược hay dược thảo mà bên trong chứa một ít thịt và các loại thảo mộc.

- Đây thật sự là lô đỉnh luyện đan hay sao, Người đeo mặt nạ sắt hoàn toàn bất ngờ trước việc này.

- Ai bảo lô đỉnh luyện đan không thể dùng cất giữ thức ăn chứ, chẳng những vậy còn bảo quản được rất tốt a, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên đó chính là có thực mới vực được đạo, Trường khánh vừa nói vừa biểu hiện rất tự đắc, hắn vỗ nhẹ vào chiếc lô đỉnh làm cho nó bị nhấc bổng lên khỏi không trung rồi nhanh chóng đóng nắp lô đỉnh lại sau đó khẻ vận tiên thiên chân khí, hai tay hắn bốc lên một cột lửa nhìn rất yếu ớt nhưng lại nóng bỏng vô cùng, hai bàn tay hắn di chuyển khắp một lượt mặt ngoài của lô đỉnh với tiết tấu rất nhanh, lô đỉnh dần chuyển sang màu đỏ rực. Những loại thảo mộc và thịt trong lô đỉnh như bị sức nóng từ ngọn lửa ninh nhừ, nước từ thịt và các loại thảo mộc tan chảy hòa vào nhau làm mùi thơm tỏa ra một cách nồng nặc, chỉ ngửi thôi cũng khiến cho người đeo mặt nạ sắt nhỏ cả nước dãi. Động tác của Trường khánh mỗi lúc một nhanh tuy nhiên lại rất liền mạch như hoa trôi nước chảy cảm giác tự nhiên thoải mái khiến cho người khác phải say mê.

- Khai, Trường khánh hét lớn lên một tiếng rồi đặt mạnh lô đỉnh xuống mặt sàn, nắp của lô đỉnh cũng bật lên nhưng lại không có một giọt nước nào trong lô đỉnh thoát ra ngoài. Người mang mặt nạ sắt thật không thể chờ đợi lâu hơn hắn nhanh chóng tiến đến lô đỉnh hít lấy, hít để thức ăn không những thơm mà màu sắc cũng rất bắt mắt, nước dùng rất trong, thịt đỏ nhạt, thảo mộc xanh biếc các loại màu sắc đều hài hòa, chỉ có thể nhận xét bằng hai từ “Tuyệt hảo”.

- Sư phụ, có thể nào cho đệ tử thử một chút, người đeo mặt nạ sắt ánh mắt rất thành khẩn nói.

- Tất nhiên có thể, nhưng sau này ngươi phải chuẩn bị bữa sáng a, Trường khánh ánh mắt gian xảo nói.

Sức hấp dẫn của một món ăn ngon là không thể chối từ, người đeo mặt nạ sắt chẳng chút chần chừ mà đồng ý ngay lập tức. “Ta tới đây”, hắn dùng một chiếc bát to rồi dùng sức múc một bát đầy.

Phụt…a…a…a, sao mà nóng quá vậy, hắn mới vừa húp một ngụm lớn đã phun ra tuy nhiên trong miệng của hắn lúc này lại tràn đầy hương vị, sự ngọt ngào của thịt, sự thanh khiết của thảo mộc, béo mà không ngáy đây đúng là tuyệt mĩ nhân gian, chẳng trách sư phụ lại không ăn nổi món ăn của Nhà ăn chuẩn bị, trong lòng người đeo mặt nạ sắt thầm cảm thán.

Trường khánh lại tỏ ra nho nhã hơn rất nhiều, hắn chỉ dùng một chiếc bát nhỏ múc một ít rồi nhắm nháp từng chút một.

Chẳng mấy chốc mà bữa sáng Trường khánh chuẩn bị đã hết sạch, có 8 phần trong đó là vào bụng của người đeo mặt nạ sắt, hắn ta đang xoa cái bụng căng cứng của mình.

- Đã đến lúc rồi, chúng ta lên đường thôi, Trường khánh hối thúc người đeo mặt nạ sắt nhanh chóng tiến đến Võ đường để tham gia buổi thí luyện hôm nay.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vận Mệnh Nghịch Hành