Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 4

Chương sau
Danh sách chương

Nhâm Hoài Phong sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau.

Nếu danh tiếng nhìn trộm người khác tắm rửa truyền ra ngoài, nghĩ đến hắn cũng không cần sống, mất mặt chết cho rồi.

Nhâm Hoài Phong do dự chốc lát, chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở.

Nam nhân mặc một bộ áo đơn trắng như tuyết, trực tiếp đi ra. Vệt nước nơi cổ còn chưa lau khô, trên mặt vì nhiệt khí mà hơi ửng hồng, mặt mày giống như rìu đục đao khắc, khóe môi hơi cong một chút, hiện ra thần sắc ôn nhu.

“Nhâm Tam công tử, hóa ra là ngươi.”

Nhâm Hoài Phong không dám nhìn thẳng mắt Tiêu Diên Lễ, hắn hôm nay tới chỗ nào cũng đều lúng túng.

“Vô ý mạo phạm, kính xin Tiêu Nhị công tử bao dung.” Nhâm Hoài Phong chắp tay hành lễ, Tiêu Diên Lễ quay người vào phòng, từ trên bàn đổ ra hai chén trà, giương mắt ra hiệu Nhâm Hoài Phong: “Mời.”

Trà còn nóng, lá trà dĩ nhiên là lá trà ngon.

Tiêu Diên Lễ bất kể là bị mạo phạm hay bị nhìn lén, đều lo liệu đạo đãi khách, cũng có vẻ không để ý Nhâm Hoài Phong tùy tiện vô lễ.

Nhâm Hoài Phong không uống trà, cũng không dám đi vào nhà, hắn biết đại khái nơi này là sân viện Tiêu Diên Lễ cư trú, gian phòng là phòng ngủ Tiêu Diên Lễ, chẳng trách bốn phía không thấy một bóng người.

“Tiêu Nhị công tử, quý phủ… quý phủ quá lớn, ta không biết làm sao ra ngoài, kính xin Tiêu Nhị công tử dẫn đường.”

Tiêu Diên Lễ không nghĩ tới Nhâm Hoài Phong nói vậy, cổ quái nhìn hắn chốc lát, sau đó nói: “Chờ.”

Hắn quay người trở về phòng trong, thay đổi một thân y phục, Nhâm Hoài Phong đứng ở cửa không có việc gì, chợt thấy Tiêu Diên Lễ từ trong nhà đi ra, cả người đều ngây dại.

Chẳng biết vì sao, rõ ràng là thân phục bình thường, mặc trên người Tiêu Diên Lễ, lại chói lọi đến vậy.

Nhâm Hoài Phong nghĩ, công tử nhẹ nhàng hoa lệ, cũng chỉ đến như thế đi.

Tiêu Diên Lễ tự mình đưa Nhâm Hoài Phong xuất môn, hai người không nói lời nào.

Nhâm Hoài Phong đợi cơ hội, lần nữa nói áy náy, Tiêu Diên Lễ chỉ cười cười: “Nhâm Tam công tử không cần đa lễ.”

Nhâm Hoài Phong 嗮 嗮, tâm lý vẫn không dễ chịu.

Ra cửa Tuyên Ninh Hầu phủ, lão quản gia cùng Trư Mao đều đợi trước xe ngựa, thấy Nhâm Hoài Phong đi ra, vội vã chạy tới, lão quản gia vội hỏi: “Tiểu Bá gia, ngươi sao lâu như vậy mới ra ngoài?”

Nhâm Hoài Phong không tiện đem chuyện mất mặt nói ra khỏi miệng, chỉ nói: “Trong vườn đụng Tiêu Nhị công tử, đơn giản hàn huyên hai câu. Đến, để các ngươi đợi lâu, hồi phủ đi.”

“Tiêu Nhị công tử?” Lão quản gia vừa nghe, sắc mặt hơi có chút không tự nhiên.

Nhâm Hoài Phong hỏi: “Làm sao?”

Lão quản gia liếc mắt nhìn hai phía: “Nghe hạ nhân Tiêu phủ nói, Đông gia Tứ tiểu thư, đánh đổ dầu vừng trên người Tiêu Nhị công tử, chà chà, trên linh đường kia là Đông gia Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư này cũng quá không quy củ.”

Nhâm Hoài Phong vừa nghe, vừa lên xe ngựa.

Trư Mao đánh xe, lão quản gia ngồi phía trước, cách một lớp mành, không nhìn rõ biểu tình Nhâm Hoài Phong.

Đông gia Tứ tiểu thư này, hắn biết.

Chính là thê tử Đông Tích Ngọc mà nguyên thân cưới vào nhà trong sách, ác độc nữ xứng vẫn đối nghịch nữ chủ, gả vào Nhâm gia coi như nhảy vào hố lửa, sau đó một đời đều trải qua cực kỳ thê thảm, rồi lại vì mặt mũi mà không thể không làm ra dáng dấp thái thái quý phủ.

Trước khi gả vào Nhâm gia, Đông Tích Ngọc thích chính là Tiêu gia Nhị công tử Tiêu Diên Lễ. Thậm chí Đông phu nhân còn ủy thác Đông lão thái thái thương lượng với Tiêu lão thái quân, nói nàng mặc dù xuất thân thứ nữ, nhưng sinh mẫu [1] đã phù chính [2], thừa sức làm kế thất Tiêu gia, sau này sinh hài tử cũng có huyết mạch của Đông Đại tiểu thư, càng thêm tôn kính đích mẫu [3].

[1] mẹ đẻ

[2] nâng bậc, từ thiếp lên thất

[3] mẹ cả

Tiêu lão thái quân có vẻ xiêu lòng, dù sao Đông phủ tuy không tước vị nhưng có thực quyền, mối thông gia tốt như vậy, nàng cũng không muốn mất đi. Vì vậy cũng hỏi qua ý tứ Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ biểu thị tất cả nghe theo mẫu thân an bài, nàng liền làm dự định. Chẳng hiểu sao nữ chủ Đông Tích Thu biết được, cố tình phá hủy hôn sự này, khiến Tiêu lão thái quân ấn tượng cực sai với Đông Tích Ngọc, sau đó Thận Quận Vương phủ Thừa Ninh Quận chúa chọn trúng Tiêu Diên Lễ, xin thái hậu hạ chỉ ban cho hôn.

Trong các loại này, Tiêu Diên Lễ chưa từng tự mình lựa chọn.

Việc đánh đổ dầu vừng hôm nay, không chắc gây ra bao nhiêu vấn đề, Đông Tích Ngọc muốn gả cho Tiêu Diên Lễ, sợ là không thể nào.

Nhâm Hoài Phong dựa trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu vẫn hiện ra bộ thân thể thanh mảnh kia, hắn cũng không biết mình đây là thế nào, tự dưng sinh ra mấy phần cảm xúc cô quạnh. Vừa nghĩ tới Tiêu Diên Lễ ngày sau còn muốn cưới vợ sinh con, phần tâm tình kia càng thêm nghiêm trọng.

Vừa về tới phủ, hắn gọi đám thứ tử thứ nữ của nguyên thân qua, để nhận mặt. Nguyên thân nạp vào phủ có hai mươi ba thiếp thị, tổng cộng sinh mười ba đứa hài tử, trong đó năm nam, tám nữ. Lớn nhất là một nữ nhi, đã chín tuổi, nhỏ nhất còn trong tã lót, được vú em ôm.

Nguyên thân hiện hai mươi lăm tuổi, cả ngày ăn uống chơi gái đánh cược, làm chuyện gì cũng không thành, chỉ có bộ sinh con rất tốt, trong đám người cùng lứa, chưa từng có ai dòng dõi nhiều hơn hắn. Cũng may hắn vẫn còn bộ túi da tốt, được lão Bá gia khi còn sống đốc thúc rèn luyện, không có bị thanh sắc khuyển mã [4] móc rỗng thân thể.

[4] chuyện làm tình

Chỉ là việc hậu viện, chưa yên tâm nổi, mười ba đứa hài tử nhét tại hậu viện không người quản giáo. Khi Nhâm Hoài Phong đến, hắn lệnh lão quản gia đi bên ngoài mời mấy tiên sinh dạy học cùng nhũ mẫu giáo dưỡng, muốn nhân phẩm tốt lại có kinh nghiệm, tốt xấu xứng với hài tử trong phủ, miễn ngày sau rơi vào kết cục như vậy, quá mức thê thảm.

Lại hơn một tháng trôi qua, Nhâm Hoài Phong cắm đầu chép xong kinh thư, tới Linh Quang tự ngoài thành cung phụng. Trước khi ra cửa vừa vặn đụng Đại Lang, được hài tử ngọt vù vù hô một tiếng phụ thân, Nhâm Hoài Phong lòng mền nhũn, ôm đứa nhỏ ra cửa.

Đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, ngày thường cùng phụ thân tiếp xúc không nhiều, nên càng thêm ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đi được nửa đường, Nhâm Hoài Phong sai Trư Mao đi mua vài đồ ăn vặt được mọi người yêu thích, Đại Lang mừng rỡ đôi mắt chỉ còn dư lại một cái khe, Nhâm Hoài Phong nghĩ thầm gien Nhâm gia tốt, sẽ không phải tại Đại Lang này liền gãy đoạn mất đi.

Linh Quang tự ở ngoài kinh thành hai mươi dặm trên một núi đá lớn, trên núi còn có một toà am ni cô, bên trong tất cả đều là nữ ni cô, cho nên không tiện mở cửa đón ngoại nhân. Phần lớn là các nữ nhân ở đại trạch viện trong kinh thành đi thanh tu hoặc liệu dưỡng thân thể. Thê tử đời thứ hai của Tiêu Diên Lễ Thừa Ninh quận chúa sau đó bị đưa vào, nói là tự nguyện vì Tiêu gia cầu phúc, kỳ thực chính là điên rồi.

Nhâm Hoài Phong thở dài một hơi, trong lúc lơ đãng liền nghĩ tới Tiêu Diên Lễ

Trước Linh Quang tự có một đoạn bậc thang phi thường dài, Nhâm Hoài Phong nắm tay Đại Lang, từng bước từng bước đi lên. Đi một chốc, đứa nhỏ không làm nữa, hắn nói hắn mệt, mặt dày đòi ôm.

Nhâm Hoài Phong tất nhiên không đồng ý, nói: “Ngươi năm nay đã bảy tuổi, là Đại ca ca, không thể tùy tiện đòi ôm.”

Đại Lang cong miệng nhỏ làm nũng, Nhâm Hoài Phong thực sự không đủ sức chống cự, không thể làm gì khác hơn ngoài ôm nó lên, một bên còn nói: “Ngươi là Đại thiếu gia nhà chúng ta, phải làm gương cho các đệ đệ muội muội, tấm gương này ngươi làm không tốt, đệ đệ muội muội học ngươi thế nào được?”

Đại lang làm sao nghe, một bộ dáng dấp công tử bột, Nhâm Hoài Phong chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.

Đi tới cửa đại điện, Nhâm Hoài Phong định thả Đại Lang xuống, chợt thấy đoàn người, đặc biệt nhìn quen mắt. Không phải là phụ nhân tiểu thư Đông gia này đó sao? Đây thật là không xảo [5] không thành sách, hắn chỉ tùy tiện lượm ngày, cư nhiên cũng có thể va vào nội dung vở kịch.

[5] khéo

Chỉ cần nơi có nữ chủ, nhất định có nội dung vở kịch.

Đông Tích Thu cùng Đông lão thái thái tới dâng hương, Đông Tích Mộng đi theo, Đông Tích Ngọc đứng hàng Đông phu nhân, còn có nha hoàn vú già một đoàn, đông đảo mênh mông mà hù chết người.

Nhâm Hoài Phong là vãn bối, thấy Đông lão thái thái, vẫn nên tiến lên hành lễ, người Đông gia vì việc từ hôn, nhiều ít đối với Nhâm Hoài Phong lòng mang khúc mắc, mặt cùng tâm bất hòa mà trả lời qua loa vài câu.

Quay đầu tiến vào đại điện, trong đại điện thờ phụng phật tổ, sau khi mọi người thành kính quỳ lạy, Nhâm Hoài Phong đi tìm trụ trì, đem kinh thư đã chép giao cho hắn xử lý, cũng nói rõ là vì Tiêu gia Ngũ tiểu thư cầu phúc.

Thời điểm đi ra, đụng phải Đông Tích Ngọc cùng với nha hoàn của nàng tách đoàn, nguyên bản hắn còn muốn chào hỏi, ai ngờ các nàng cư nhiên đang nói xấu hắn.

“… Nhâm tiểu Bá gia kia có gì tốt, thoạt nhìn ra dáng lắm, không phải muốn nịnh bợ Tiêu gia? Vì nịnh bợ Tiêu gia, mới chơi trò gian mới, cư nhiên vì Tiêu Minh Tú cô nương kia chép kinh thư, hắn có chép một trăm năm kinh thư, cũng khỏi tơ tưởng đụng đến một sợi tóc của Tiêu Minh Tú! Nguyên vốn còn muốn để mẫu thân lãng phí Đông Tích Thu, không ngờ họ Nhâm vậy mà hủy thân, coi trọng con ma ốm Tiêu gia kia! Hừ, thực đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Hắn cho con ma ốm kia có gì tốt lành, không chắc có thể sống bao lâu đây.”

Đông Tích Ngọc xiết chặt khăn tay, trong mắt tràn đầy căm ghét.

Nha hoàn nhà nàng nói: “Tứ tiểu thư, lời này đừng để Tiêu Nhị công tử nghe thấy…”

Đông Tích Ngọc nói: “Nghe thấy thì đã có sao? Ta biết hôn sự này vô vọng, ngươi không phải không thấy hắn… hắn vừa nãy liếc ta một cái cũng không thèm, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Đông Tích Thu con nha đầu chết tiệt kia! Cái đồ hồ ly tinh, câu dẫn Tiêu Tứ Lang không nói, còn muốn dây dưa Tiêu Nhị công tử, tiện nhân sinh chính là tiện nhân!”

Nhâm Hoài Phong không muốn nghe nhiều, miễn cho vấy bẩn một thân tao nhã, nhanh chóng chuồn.

Bên ngoài Trư Mao cùng Đại Lang chơi đùa, Đại Lang cầm miếng đồng ném vào ao ước nguyện, làm bộ ước nguyện, Trư Mao đau lòng muốn chết, liên tục nói: “Đại thiếu gia, ngươi có thể đừng đùa, để Tam gia nhìn thấy, sẽ đến dạy dỗ ngươi.”

Đại lang không để ý lắm: “Phụ thân ta mới không đánh ta.”

Nhâm Hoài Phong nghĩ thầm tiểu tử thúi này, cho ngươi vài màu, ngươi liền dám vẩy loạn cả phòng! Xem lão tử không dạy dỗ ngươi mới lạ.

Hắn kéo kéo ống tay áo, bày ra bộ dạng, quát một tiếng: “Đại Lang!”

Chủ tớ hai người quay đầu lại, Đại Lang hô “Phụ thân”, Nhâm Hoài Phong hừ lạnh nói: “Tiểu tử thúi, ngươi vứt không phải cục đá, đều là tiền a! Phụ thân nuôi các ngươi không dễ dàng, Bá phủ không tới hai năm sẽ bị ăn tới sụp đổ, ngươi còn không biết cần kiệm tiết kiệm?”

Đại Lang há miệng, định nói chuyện, Nhâm Hoài Phong chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy hai vị công tử Tiêu gia đứng sóng vai.

Tiêu Diên Lễ một thân trường sam nho nhã, Tiêu Tứ Lang một thân hắc y, hai người trông có đến sáu, bảy phần tương tự, cũng vô cùng khác biệt.

Tiêu Tứ Lang cười nhạo nói: “Một tay công tử bột ăn chơi, cư nhiên còn không thấy ngại giáo dục nhi tử cần kiệm tiết kiệm? Nhâm Tam công tử, ngươi không biết có câu nói gọi là lấy mình làm gương sao?”

Nhâm Hoài Phong bị trào phúng đến không đất dung thân, trước đây những chuyện kia tuy rằng không phải hắn làm, nhưng bây giờ lại đổ trên người hắn, nếu như không phải hắn mang tên tuổi cùng thân thể Nhâm tiểu Bá gia, dĩ nhiên không để người nhạo báng. Nhưng mà hắn hiện tại chính là Nhâm Hoài Phong, bị trào phúng hai câu cũng không cách nào cãi lại.

Chỉ là hắn không muốn ở trước mặt Tiêu Diên Lễ bị người cười nhạo. Như này quá lúng túng rồi!

“Tứ đệ, mẫu thân cùng muội muội còn đang chờ chúng ta, ngươi không cần nói nhiều.” Tiêu Diên Lễ ngữ khí nhàn nhạt, Nhâm Hoài Phong nhìn về phía hắn, hắn liền mỉm cười.

Lễ phép mà xa cách.

Nhâm Hoài Phong có ý đối diện với Tiêu Diên Lễ, hắn cảm thấy Tiêu Diên Lễ mới là nam nhân anh tuấn tiêu sái nhất trong sách, so với nam chủ chỉ có hơn chớ không kém.

Hắn cùng với nam chủ là huynh đệ, xuất thân thế gia võ tướng danh môn, bàn luận tài học so với nam chủ cao hơn một bậc, luận võ công cũng không thua đối phương, chỉ có điều nam chủ có một thân thế rất đặc biệt, được nữ chủ ưu ái, tự nhiên mọi người đều vây quanh.

Nhưng trong mắt Nhâm Hoài Phong, Tiêu Diên Lễ mới là viên kim cương lóng lánh nhất.

Tiêu Tứ Lang đáp lại lời Tiêu Diên Lễ nói, ra hiệu Tiêu Diên Lễ đi trước, Tiêu Diên Lễ không hài lòng, Tiêu Tứ Lang nhân tiện nói: “Ta cũng không để ý tiểu tử này ra sao, để mẫu thân chờ lâu, nàng sẽ liên tục thúc giục.”

Chờ Tiêu Diên Lễ đi, Tiêu Tứ Lang nở nụ cười gằn, sát vào Nhâm Hoài Phong nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, không nên đánh chủ ý với muội muội ta, ngươi cố tình không nghe, ngày hôm nay còn theo tới, là muốn khiêu chiến kiên nhẫn của ta sao?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng


Chương sau
Danh sách chương